- 21 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng buổi sáng nhảy nhót lung tung khắp bệ cửa sổ, rồi lại chen chúc vào căn phòng nhỏ, nơi có một thiên thần đang ngủ say, thiên thần bị vấy bẩn.

Cả đêm hôm qua Junmyeon ngủ không an ổn lắm, cơ thể đau nhức rã rời đến mức động tác xoay người đơn giản cũng trở nên vô cùng khó khăn. Lúc tỉnh dậy lại không có Sehun bên cạnh, tâm trạng Junmyeon thoáng chốc chạm vào điểm cực âm. Nhưng tệ hơn tất cả là Junmyeon chẳng có lấy một tí sức để thể trút giận.

Trước khi chìm vào mê man, Junmyeon còn loáng thoáng nghe Sehun bảo đi mua thuốc cho anh, vậy tại sao đến bây giờ cái cơ thể này vẫn chưa đỡ hơn tí nào.

Hơn nữa, tối hôm qua Sehun đi rồi có về sao? Hơi ấm cơ thể hắn, Junmyeon hoàn toàn không cảm nhận được. Làm sao đây? Lòng Junmyeon bắt đầu hoảng loạn, bất chấp cả cơ thể đau nhức mà lếch từng bước tìm kiếm xung quanh ngôi nhà rộng lớn.

"Sehunie?"

"Anh đâu rồi?"

"Sehun à, em sợ, đừng đùa nữa."

"Sehunie... Sehunie... Sehunie..."

Không có bất kỳ ai. Ngay cả giày của Sehun cũng mất hết một đôi. Thật sự từ tối qua chưa về? Không thể nào, hắn chỉ đi mua thức ăn sáng cho Junmyeon thôi, đúng không?

Trong đầu Junmyeon hiện ra rất nhiều tình huống thê thảm khác nhau, sau đó lại tự bác bỏ, buộc bản thân phải tin tưởng Sehun, hắn sẽ mau chóng trở về thôi.

Qua hết buổi sáng, Junmyeon còn tự nhủ chẳng qua công ty Sehun có việc gấp nên chưa kịp báo cho anh. Nhưng đến tận giờ tan tầm, Sehun vẫn không có dấu hiệu xuất hiện.

Điện thoại Junmyeon đã gọi hơn cả trăm cuộc, nhận lại luôn là giọng nói lạnh tanh của tổng đài. Thậm chí Junmyeon còn túng quẫn đến mức gọi cho thư ký như Sehun đã từng dặn dò.

So về nhiệt độ, Junmyeon không biết là tâm mình lạnh hơn, hay căn nhà rộng rãi thiếu hơi người này lạnh hơn nữa. Cuối cùng Junmyeon quyết định rời khỏi đây, trước khi đi còn để lại lời nhắn trên đầu giường cùng tin nhắn trong điện thoại, cùng một nội dung.

"Sehun, đến Đồng Đẳng rước em. Nhớ anh."

Lúc Baekhyun phát hiện ra Kim người xuất hiện ở Đồng Đẳng thì Junmyeon đã uống đến một bụng đầy rượu, lại chẳng nhớ phải ăn thêm cái gì nên tạo ra tình huống bao tử khó chịu, nôn thốc nôn tháo khắp nơi.

Chân mày Baekhyun muốn dựng đứng lên mắng người, chẳng qua thấy tâm trạng Junmyeon không quá tốt nên mới nhịn xuống, bấm điện thoại gọi cho Sehun mấy lần đều không được, chẳng lẽ cãi nhau? Ôm một bụng thắc mắc, Baekhyun bảo nhân viên đỡ Junmyeon lên phòng nhưng trước hết phải cởi cái áo bẩn thỉu đó ra để tránh trây trét tùm lum khắp nơi khó mà dọn dẹp nổi.

Tuy nhiên, ngay giây sau đó, Baekhyun liền hồi hận, dấu tích trên cơ thể Junmyeon khiến người dày dặn kinh nghiệm như cậu ta còn nhìn không nổi. Vậy nên Baekhyun đổi ý để nhân viên dọn dẹp giàn ghế bồi rượu này, còn bản thân tự lực khiêng Kim người mẫu lên lầu. Con mẹ nó, Kim Junmyeon đúng thật là chán sống rồi.

Baekhyun vừa thầm mắng người đang say rượu một nghìn lẻ một câu vừa làm vệ sinh cá nhân hộ người ta. Xong hết tất cả mọi việc thì đồng hồ cũng điểm qua nửa đêm, Baekhyun chẳng còn hơi sức cãi nhau với Chanyeol về chuyện giữa Sehun với Junmyeon nữa, đành lếch thân về ngủ. Sáng mai, cả đám người này biết tay cậu ta, đừng nghĩ có thể qua chuyện dễ dàng. Trên đời này ngoài Chanyeol ra chưa ai dám khiến cậu ta mệt mỏi rã rời như thế này đâu. Hừ.

Thế nên mới sáng sớm ra Chanyeol cùng Baekhyun đã cùng nhau cãi một trận thật to, nói là cãi chứ thật chất đều chỉ có Baekhyun mở miệng ra trách móc còn Chanyeol hó hé được tiếng nào đâu.

"ChanYeolie, anh đi liên lạc với bạn anh đến đây bồi thường ngay cho tôi. Như thế nào mà để Kim Junmyeon phá rối Đồng Đẳng như vậy."

"Được, bảo bối, đừng giận, anh sẽ gọi cho Sehun."

"Con mẹ nó, không được nhắc tên cầm thú đó trước mặt tôi. Đàn ông các anh đều là thứ vô lại, Kim Junmyeon chính là kiếm tiền tiền trên cơ thể mình, vậy mà kẻ xấu xa đó dám khiến Junmyeon ra nông nỗi này. Phải mất bao lâu cậu ta mới bình phục như bình thường được chứ."

"Bảo bối à, em đừng nói như thể Junmyeon làm nghề bán dâm chứ. Vả lại, đó là chuyện tình thú nhà người ta, biết đâu Junmyeon thích..."

"Thích cái đầu anh, chỉ có bọn đàn ông như các anh mới thích trò thô bạo đó chứ chúng tôi có điên đâu mà thích hả. Còn cãi nữa thì tối nay anh ra sô pha mà ngủ."

Chanyeol bất đắc dĩ thở dài, mối quan hệ giữa Junmyeon với Sehun luôn là cái gai trong lòng Baekhyun, giờ thì hay rồi, Sehun chẳng những đâm gai vào da thịt Baekhyun, mà còn làm liên luỵ đến nhiều người khác. Thật lòng mà nói, Chanyeol cảm thấy mọi chuyện không quá mức phức tạp, đương nhiên suy nghĩ đó chỉ hiện hữu khi Junmyeon chưa xuất hiện.

"Mới sáng sớm mà ồn ào gì đấy, Baekhyun? Không định cho người ta nghỉ ngơi à?"

Giọng nói trong trẻo nay trở nên khàn đặc, Baekhyun mém chút nữa thì tưởng bị trộm lẻn vào nhà, liền quay ngoắt sang liếc người đang mệt mỏi tựa vào cửa phòng.

"Câu này tôi hỏi cậu mới đúng đó, không định cho người ta nghỉ ngơi hay sao mà chạy đến uống rượu rồi nôn khắp nơi khiến buổi tối bình yên thành gà bay chó sủa?"

"Tôi đến đây giúp cậu tăng doanh thu còn gì. Chứ ở cái thành phố này thiếu gì quán bar mời khách."

"Ồ ra vậy, vậy mau thanh toán cho tôi."

Không biết Baekhyun kiếm đâu ra cái hoá đơn đập vào ngực Junmyeon, giọng cũng lạnh thêm vài phần.

"Còn nữa, tốt nhất Kim người mẫu mau nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, còn không tôi lập tức đi thiến người đàn ông của cậu."

"Chẳng nhẽ cậu nhìn còn không biết sao? Chính là tỏ tình rồi cùng nhau lăn giường đó."

Nếu Baekhyun đã dành ra một buổi tối để chăm sóc Junmyeon thì không thể nào không phát hiện những dấu vết trắng trợn này, có giấu cũng vô dụng.

"Sau đó?"

Junmyeon còn định làm lơ câu hỏi này của Baekhyun mà vùi mình vào chăn ngủ, thế nhưng giọng Chanyeol lại chen vào giữa cuộc đối thoại.

"Vẫn không liên lạc được với Sehun."

Hai mắt Baekhyun bình thường đã nhỏ, nay còn cố tình híp lại thành hai đường kẻ, gằn ra từng chữ.

"Nghĩa là ăn xong liền chùi mép?"

Sự thật bày ra trước mắt, Junmyeon liền rút đâu đó ra một điếu thuốc lá rồi châm lửa, hít vào hơi thật sâu.

Làm bạn với Junmyeon từ những ngày anh mới bước vào giới người mẫu, lúc đó Junmyeon một thân một mình, không có người thân hỗ trợ, nên Baekhyun luôn biết mỗi khi tinh thần Junmyeon căng thẳng, anh đều không thể chống cự trước thuốc lá.

"Bớt hút thuốc lại đi."

Vẻ mặt Baekhyun bày ra sự ghét bỏ, định kéo Chanyeol về phòng để âm thầm chỉ trích tên thối nát kia, tránh cho Junmyeon nghe xong, lại đau lòng. Nhưng Baekhyun hiểu Junmyeon thì Junmyeon cũng hiểu Baekhyun.

"Cậu đó, đừng ỷ Chanyeol cưng chiều mình thì liên tục ra sức bắt nạt cậu ta. Chuyện giữa tôi và Sehun, cậu cũng có phần bày trò chơi ác đấy nhé. Hơn nữa, Sehun mới mất tích một ngày thôi, có lẽ có việc bận, đừng làm quá lên như vậy."

Suy nghĩ Chanyeol về Sehun cũng tương tự như Junmyeon nói. Sehun nếu đơn giản muốn làm thịt Junmyeon thì ngay ngày đầu tiên ở Đồng Đẳng đã mượn cớ say rượu loạn tính mà làm bừa rồi, cần gì đợi đến khi thu phục đầy đủ tâm ý của Junmyeon, bày ra màn tỏ tình chỉ để chiếm lợi ích nhỏ nhoi như vậy.

Nhưng cuối cùng cái loại suy nghĩ này cũng dần theo ngày tháng mà chết đi.

Ngày thứ hai, Sehun mất tích, Junmyeon đi đến công ty mỹ phẩm Gogo thì nhận được tin hắn cùng thư ký vào đêm ở công viên giải trí đã nộp đơn xin nghỉ phép dài hạn. Còn về phần đi đâu, không ai biết.

Ngày thứ ba, Sehun mất tích, Junmyeon đến thẳng tập đoàn quản lý công ty mỹ phẩm Gogo để điều tra lịch chuyển công tác, vẫn không có kết quả.

Ngày thứ tư, Sehun mất tích, Junmyeon dạo xung quanh những nơi hắn từng cùng anh đi, cảnh ở đó không thay đổi, chỉ là không thấy người.

Ngày thứ năm, Sehun mất tích, Junmyeon dùng quyền lực của cha Kim đi điều tra từng chuyến đi trong nước, không thấy xuất hiện cái tên Oh Sehun.

Ngày thứ sáu, Sehun mất tích, Junmyeon chuyển hướng đến các hãng hàng không, có thấy tên Oh Sehun nhưng chẳng phải Oh Sehun anh cần tìm.

Ngày thứ bảy, Sehun mất tích, Junmyeon kiệt sức ngã quỵ.

Tuần thứ nhất trôi qua, Baekhyun phát hiện Junmyeon vì muốn đi kiếm Sehun nên từ bỏ một sự kiện quan trọng có thể giúp anh đột phá sự nổi tiếng, nên đã phát cáu mắng Junmyeon bằng lời lẽ độc địa nhất, nhưng khác với những lần trước, lần này Junmyeon chẳng có ý định cãi lại.

Tuần thứ hai trôi qua, Baekhyun phát hiện cơ thể Junmyeon gầy hẳn đi một vòng, hỏi nguyên do thì anh một mực giữ im lặng.

Tuần thứ ba trôi qua, Baekhyun phát hiện kẻ ham ăn như Junmyeon trở nên biếng ăn, mà dù có cố ăn, cũng sẽ nôn hết ra.

Tuần thứ tư trôi qua, Baekhyun cuối cùng cũng thành công ép Junmyeon ngồi xuống để Jongdae chuẩn bệnh, kết quả thu được Junmyeon ngoài tâm bệnh thì chẳng bị gì cả.

Tháng thứ nhất trôi qua, Baekhyun kéo Junmyeon về ở Đồng Đẳng để tiện tay chăm sóc.

Tháng thứ hai trôi qua, Baekhyun vẫn cảm thấy tình hình không ổn, liền trả Junmyeon về cho cha Kim để thử xem gia đình có thể giúp ích được gì hay không.

Tháng thứ ba trôi qua, Junmyeon có vẻ khả quan hơn khoảng thời gian vừa rồi nhưng cơ thể vẫn yếu ớt, làn da vẫn xanh xao.

Cuối cùng Junmyeon cũng sâu sắc hiểu được, thế nào là thích, thế nào là yêu, thế nào là tương tư khiến con người ta lâm vào hoàn cảnh héo mòn.

Oh Sehun, đến cuối cùng, anh đang ở đâu. Tại sao em lục tung cả thế giới vẫn không tìm ra anh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net