- 22 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oh Sehun đến cuối cùng là đang ở đâu? Muốn biết được điều đó, phải quay về thời điểm Sehun vừa làm thịt Junmyeon.

Trong khi tẩy rửa cho Junmyeon, Sehun đã phát hiện hậu huyệt người nọ có dấu hiệu sưng đỏ. Lòng liền dấy lên sự tự trách, nếu hắn cố gắng kiềm chế một chút thì tốt rồi. Kim người mẫu phỏng chừng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đối xử thô bạo như vậy đâu. Ngày mai Junmyeon tỉnh dậy có giở thói dỗi hờn, cũng do Sehun gieo gió gặt bão.

Cuối cùng ngay vào thời điểm kim đồng hồ chạy qua con số mười hai biến bữa dạ hội vui vẻ của Cinderella trở thành hư ảo, thì Sehun lại chạy vụt ra khỏi nhà để mua thuốc chăm sóc con thỏ nhỏ. Kết quả mà Cinderella và Sehun nhận được là như nhau, bị ép buộc rời khỏi hoàng tử của mình. Chỉ khác một điểm nhỏ, Cinderella tự mình chạy đi, còn Sehun thì bị bắt.

Nếu tình huống đơn giản kiểu bọn áo đen đột ngột xuất hiện đấm đá, Sehun dư sức đánh cho chúng bầm dập. Nhưng đằng này, chúng còn đem theo súng điện, lợi dụng sơ hở khiến Sehun bất tỉnh.

Lúc Sehun lấy lại được ý thức, bản thân đã nằm giữa căn phòng, cảm giác như là khách sạn? Đại loại vậy. Tay chân cũng không bị còng, trói hay xích lại, tuy nhiên các chốt cửa tuyệt nhiên chẳng thể mở được. Vật dụng tuỳ thân cũng biến mất, ngoài một thân quần áo chỉnh tề thì điện thoại, ví tiền gì đó đều bị lấy đi cả.

Này, rốt cục là muốn bắt Sehun làm gì? Trời sắp sáng rồi, hắn còn phải về nhà chăm sóc người yêu đấy.

Thắc mắc của Sehun sẽ sớm được giải đáp thôi, bởi vì tiếng bước chân bên ngoài hành lang ngày càng to, ngày càng đến gần.

Một người đàn ông trung niên nghiêm nghị bước vào. Đôi mắt Sehun thoáng xẹt qua sự ngạc nhiên, người này đối với hắn cũng không quá xa lạ, hắn thường thấy ông trên tạp chí thương nghiệp.

Giải thích cho đơn giản thì đây là ông chủ của cả Sehun lẫn Junmyeon, chủ tịch tập đoàn Kim thị.

"Chủ tịch, hân hạnh được gặp ngài."

Dù bản thân đang ở tình huống khó xử, Sehun vẫn giữ đúng lễ nghi với ông chủ.

"Chào cậu. Tôi biết bắt cậu đến đây theo kiểu như vậy rất kỳ cục nhưng không còn cách nào khác cả. Nào, ngồi xuống, chúng ta cùng nói chuyện."

Chủ tịch Kim hướng Sehun đến sô pha, rất nhanh chén trà được đưa lên. Ngoài chuyện bắt cóc Sehun, thì từng hành động ông phát ra đều mang vẻ giới thượng lưu nhất đẳng.

Cả hai âm thầm đánh giá lẫn nhau.

Đáng ra loại người như chủ tịch Kim thật sự không cần để ý đến loại tôm tép như Sehun, nhưng nhân tài ngày nay quá hiếm, ông đã tìm hiểu rất kỹ, mới đặt hy vọng vào Sehun.

"Cậu là Oh Sehun đúng không? Danh tiếng cậu so với những người cùng tuổi rất tốt. Tôi cũng không ngờ cậu mới hai mươi lăm tuổi đã làm đến chức phó tổng của Mỹ phẩm Gogo."

"Ngài quá khen. Trước giờ tôi cũng chỉ làm những điều mà tôi có thể làm. Làm được phó tổng chẳng qua nhờ có tổng giám trọng dụng và thiên thời địa lợi nhân hoà, vị cựu phó tổng đến tuổi về hưu."

Người đàn ông này rõ ràng có chuẩn bị rồi mới đến. Không chừng chín đời nhà Sehun cũng đào lên xong xuôi hết chứ đừng nói đến mấy thông tin be bé vừa nói. Một con cáo già chính hiệu, e rằng Sehun lành ít dữ nhiều.

"Cậu không cần khách sáo. Học bạ thời đi học của cậu, tôi đã xem qua. Điểm dù không phải tuyệt đối, nhưng trông vẫn rất đẹp mắt. Thú thật con tôi về mặt này chẳng thể so sánh với cậu."

Con? Tức người thừa kế Kim thị? Đây tuyệt đối là tin tức mà giới báo chí muốn săn lùng nhất. Chỉ tiếc chủ tịch Kim giấu quá kỹ, ngay cả cọng tóc cũng không lộ ra. Trong vòng một năm, báo chí phỏng đoán không biết bao nhiêu người họ Kim mang dòng máu Kim thị nhưng câu trả lời vẫn chỉ là dấu chấm hỏi. Đừng nói đến tên tuổi, ngay cả giới tính còn chưa xác định được thì làm sao. Có điều Sehun từng nghe lời đồn rằng người thừa kế Kim thị là thần đồng nên ngay cả trường cũng không cần, đều tự học ở nhà rồi đến thi định kỳ. Nhưng theo lời chủ tịch Kim nói, xem ra vị này cũng chẳng giỏi giang gì mấy.

Lòng Sehun thầm cười nhạo, miệng thì vẫn cố gắng ngọt nhạt mấy câu.

"Chủ tịch không cần tâng bốc tôi đến vậy đâu. Ngài muốn gì cứ nói thẳng, tôi cần ra về càng sớm càng tốt."

Bảo bối nhà Sehun còn đang chờ hắn ở nhà, dong dài mèo khen mèo dài đuôi thế này thì bao giờ mới kết thúc được. Sehun không ngại đánh gãy phần mở đề, tiến thẳng đến chủ đề chính.

Chủ tịch Kim cũng không có vẻ mích lòng với biểu hiện của người đối diện, chỉ thầm khen ngợi tuổi trẻ đúng là khí huyết cường thịnh.

"Được rồi, vậy chúng ta vào thẳng mục đích chính. Tôi muốn huấn luyện cậu, trở thành cánh tay phải đắc lực của con tôi."

"Xin lỗi ngài, tôi không có hứng thú."

Chỉ mỗi chức vụ phó tổng công ty mỹ phẩm nhỏ bé, Sehun đã mém thiếu mất cái quỹ thời gian chăm lo cho Junmyeon. Nếu còn cố đấm ăn xôi, bò lên cao thì sớm muộn gì báo chí cũng phong phanh tin tức "Kim người mẫu và người yêu chia tay do lịch trình quá dày đặc, muốn tập trung vào sự nghiệp nhiều hơn".

Nghĩ vậy, Sehun thẳng thắn đứng dậy, cúi chào gập người rồi hướng về phía cửa.

Chủ tịch Kim cũng chẳng rảnh thuê người chặn ngay trước cửa, chỉ nhẹ nhàng bấm nút công tắc, mở lên chiếc tivi màn hình phẳng được treo đối diện cửa, rồi hỏi Sehun một câu cuối cùng.

"Cậu chắc chắn với quyết định đó rồi chứ?"

Màn hình tivi hiện lên chín cái khung khác nhau dùng để miêu tả nhiều góc độ khác nhau của cùng một ngôi nhà, ngôi nhà này đương nhiên Sehun nhận ra, bởi vì hắn từng đến đây chăm sóc người bệnh.

Chẳng mấy chốc người bệnh uể oải xuất hiện, ngày tháng hiện dưới góc phải màn hình đúng ngay ngày Sehun chở Junmyeon đi hứng gió biển. Thời gian tua nhanh đến thời điểm Sehun xuất hiện, chủ tịch Kim mới bấm vào nút dừng lại.

"Chàng trai vừa bước vào là cậu đúng không?"

Mặt Sehun tái xanh, từng bước trở về vị trí cũ, lần nữa cúi gập người để bày tỏ lòng thành xin lỗi. Làm sao hắn lại quên chứ, công ty quản lý Junmyeon cũng trực thuộc tập đoàn Kim thị, mà cố tình bày cho Sehun xem đoạn ghi hình camera quan sát này, chính là một loại uy hiếp.

"Không cần khách sáo như vậy. Ngồi xuống, ngồi xuống đi."

"Vâng, chủ tịch."

Giọng Sehun lúc này đã lộ rõ sự cẩn trọng. Mà chủ tịch Kim một bước đến nước này cũng không vòng vo nữa.

"Cậu có quyền nghe theo lời tôi, hoặc từ chối, nhưng trước khi quyết định, hãy nghĩ tới người yêu bảo bối của cậu. Tôi không thể bảo đảm an toàn cho cậu ta nếu cậu khiến tôi thất vọng."

"Tôi đã biết, thưa chủ tịch, mời ngài nói."

Một lời uy hiếp trắng trợn, Sehun còn có thể làm gì khác sao?

"Hiện tại, tổng giám đốc một chi nhánh lớn của tập đoàn chúng ta ở Trung Quốc vừa mất chức vì bất tài, khiến lợi nhuận ròng ngày càng thấp, và sắp tới có khả năng bị âm. Trước mắt, tôi muốn cậu qua đó, học cách quản lý và nâng cao lợi nhuận trong vòng ba tháng tới. Nếu cậu khiến cổ đông hài lòng, tôi sẽ sắp xếp cho cậu về nước. Ở trường hợp ngược lại, tôi chỉ có thể để cậu tiếp tục ở đó."

"Vậy tôi có thể..."

"Không, ngoài trừ vị thư ký phó tổng luôn đi theo cậu, loại yêu cầu này trước khi kết thúc hợp tác, nửa chữ cũng không được lọt ra cho người khác biết. Tôi không hy vọng cậu vì một chút nhớ nhung nhỏ nhặt mà làm hỏng cuộc đời người yêu mình."

Lời Sehun còn chưa nói, chủ tịch Kim đã chặn họng, ám chỉ rất rõ ràng là hành động lần này vô cùng bí mật, Sehun phải cắt đứt mọi mối quan hệ trong vòng ba tháng làm việc ở Trung Quốc.

"Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ làm theo yêu cầu của ngài, một phần tư chữ cũng không trái. Hy vọng ngài nói lời giữ lấy lời."

"Được, tốt lắm. Tối ngày mai, cậu sẽ bay sang Trung Quốc, tạm thời cậu cứ ở đây trước đã, có yêu cầu gì cứ gọi thẳng cho tôi."

Nói rồi, chủ tịch Kim đưa cho Sehun tấm card visit mạ vàng ở phần thông tin. Trước khi đi, ông còn ban phát chút tình thương.

"Tivi ở nơi cậu sống, sẽ luôn kết nối với camera quan sát tại nhà của Kim Suho. Làm việc mệt mỏi, còn chồng chất nỗi nhớ tương tư quả thật không ổn, vậy nên tôi giúp cậu giảm nhẹ một thứ. Cứ thế nhé."

Đợi chủ tịch Kim đi khỏi, Sehun chẳng còn sức lực mà ngồi bệch xuống sàn. Tư bản đúng là tư bản, quá ác độc. Vì muốn bóc lột hắn, mà không hề nhân nhượng đem một người sống ra để uy hiếp.

Kim Junmyeon hay Kim Suho, đều là bảo bối hắn nâng trên tay. Nếu biết ngày hôm qua là khoảng thời gian cuối cùng ở bên anh, Sehun sẽ ôm anh nhiều hơn một chút, hôn anh nhiều hơn một chút. Ba tháng xa cách mà đòi thoả nỗi tương tư bằng hình ảnh mờ nhạt trên camera thì cũng quá buồn cười rồi. Hắn dù có tiền, có quyền thì khi so với chủ tịch Kim cũng chỉ là hạt bụi nhỏ.

Oh Sehun vừa khóc vừa cười mắng chửi vận mệnh suốt cả một đêm, qua ngày hôm sau mới tạm thời bình phục treo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng với hai bầu mắt sưng húp và cái cổ họng sắp hỏng đến nơi. Ba tháng thì ba tháng, hắn sẽ làm cho cổ đông Kim thị tâm phục khẩu phục gọi hắn về, hắn sẽ đòi lại cho đủ những thứ hắn xứng đáng có được.

Còn Kim Junmyeon của hắn, tạm thời sẽ không thay lòng đổi dạ đâu nhỉ? Mà thay lòng đổi dạ thì đã sao, hắn sẵn sàng kéo người nọ về bên mình một lần nữa.

Kim Junmyeon, thật sự nhớ em. Hãy tha lỗi cho anh, đường đột biến mất cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net