- 23 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày trôi qua đối với Sehun là một sự khó chịu gia tăng theo cấp số nhân, bởi vì hắn nhận ra rằng bảo bối của hắn đang gầy đi, da dẻ cũng xanh xao hơn hẳn. Thế nên Sehun cố tình dồn hết tâm ý vào công việc, sớm ngày trở về với Junmyeon, đồng thời né tránh những suy nghĩ vẩn vơ gây đau lòng.

Từng ngày từng ngày trôi qua như thế, bỗng nhiên đến một hôm, hắn mở lên chiếc tivi gắn camera quan sát, Junmyeon đã biến mất từ khi nào.

Chuyện gì đã xảy ra? Sehun thật sự rất muốn biết, nhưng thời hạn chủ tịch Kim giao cho sắp kết thúc, hắn chỉ đành nhẫn nhịn thêm vài hôm, tạm thời không phá nát công sức đã bỏ ra. Hy vọng Junmyeon không xảy ra việc gì.

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên kéo Sehun về thực tại, hắn bình ổn di chuyển từ khung cửa sổ trong suốt về bàn làm việc, che giấu đi mặt yếu ớt của bản thân.

"Vào đi."

"Ngô tổng, đây là lịch trình của ngày hôm nay, và phần tư liệu buổi họp vào lúc hai giờ chiều. À còn có tin đồn, cuối tuần này chủ tịch Kim sẽ xuất phát đến đây xem cách làm việc của chúng ta."

Thư ký bước vào báo cáo nhanh gọn về công việc cũng như sự biến hoá có thể xảy ra trong tương lai gần. Cho đến khi nhắc về chủ tịch Kim, cô mới để ý thấy vài nét hoà hoãn trên gương mặt Sehun. Xem ra đúng là tổng giám đốc rất để ý chuyện này.

"Nếu hết rồi thì ra ngoài làm việc đi. Đừng quên thổi gió vào tai cấp dưới về thông tin chủ tịch Kim, cái gì nên chấn chỉnh thì nội trong ngày mai phải chấn chỉnh hết cho tôi. Rõ chưa?"

"Rõ, thưa Ngô tổng."

Vẫn luôn lạnh lùng, nghiêm túc như vậy, thư ký khẽ bĩu môi. Cô theo làm việc tổng giám đốc từ khi còn ở Gogo, số lần hắn dịu dàng như nước chắc đếm được trên đầu ngón tay, và cả thảy đều dành cho duy nhất một người, Kim Suho.

Được rồi, nhắc đến chàng người mẫu đó, là một đoạn tình cảm uyên ương bị chia cắt của tổng giám đốc. Không hiểu thế nào mà Kim Suho dường như bốc hơi khỏi làng giải trí cùng khoảng thời gian cô với giám đốc bị bí mật chuyển công tác sang Trung Quốc. Chỉ nghe người hâm mộ đồn thổi là thần tượng của họ bị bệnh nan y khó chữa, cô lại không dám nói cho tổng giám đốc nghe, sợ hắn sẽ suy sụp.

Thư ký âm thầm thở dài mấy hơi rồi bắt đầu làm việc.

Một tuần thấm thoát trôi qua, báo cáo lợi nhuận hàng tháng của công ty tốt hơn trông thấy, quan chức cấp cao âm thầm nể phục người trẻ tuổi mà chủ tịch Kim điều đến. Cầu mong cho vị tổng giám đốc này có thể ở bên họ lâu lâu chút, để khiến công ty chi nhánh có thể nở mày nở mặt với tập đoàn. Đương nhiên, họ không biết được, giờ phút này đây, tổng giám đốc giỏi giang đang bàn với chủ tịch Kim về chuyện quay về cố hương.

"Chủ tịch Kim, lâu rồi không gặp."

"Trông cậu vẫn khoẻ khoắn như lần trước."

Sau cái bắt tay chào hỏi giữa hai người đàn ông, cả hai cùng ngồi xuống, không gian văn phòng khiến bầu không khí dễ chịu hơn tình huống bắt cóc lần trước.

"Thật sự tôi không ổn lắm đâu. Vì người yêu tôi bỗng dưng biến mất khỏi tầm quan sát của camera."

"Đừng lo. Tôi đã hứa bảo đảm an toàn cho người yêu cậu, thì cậu ta chắc chắn sẽ không có việc gì. Nhưng chuyện cậu ta đi đâu, ở đâu thì tôi không tiện xen vào. Cậu thông cảm."

Một câu hỏi dò và một câu trả lời khôn khéo, chỉ như vậy nhưng Sehun biết Junmyeon vẫn đang an toàn, lòng cũng nhẹ nhàng hẳn đi.

"Vậy thì chúng ta vào vấn đề chính. Ngài nói riêng và cổ đông tập đoàn nói chung, cảm thấy thành tích của quý công ty ba tháng gần đây như thế nào?"

"Tốt, rất tốt. Vượt ngoài dự đoán. Cậu quả thật là thiên tài mà Kim thị có được. Cổ đông có ý muốn giữ cậu ở Trung Quốc để tạo nền móng vững chắc..."

Nghe đến đây, sắc mặt Sehun bắt đầu kém đi, khí thế áp bức người cũng gia tăng. Đáng tiếc, vị ngồi trước mặt hắn là con cáo già trên thương trường chứ không phải bé thỏ con, nếu ông thật sự muốn giữ Sehun lại, thì cả đời này hắn cũng không thoát nổi.

"Đừng nóng giận. Tôi đã hứa gì với cậu, đương nhiên sẽ giữ lời. Tôi đã mất mấy ngày liền để bàn ổn thoả với bên cổ đông, cuối cùng họ cũng đồng ý với điều kiện cậu chuyển về tập đoàn Kim thị, chức vị gì thì sau khi cậu về đó, tôi sẽ sắp xếp. Chỉ có điều, tôi hy vọng cậu ở lại thêm một tuần để bàn giao công việc với người mà tập đoàn cử qua. Được chứ?"

Ban đầu, chủ tịch Kim nói ra câu cổ đông muốn giữ hắn lại, phần nhiều là để trêu ghẹo, chứ nhân tài như thế, phải giữ chức vụ ở tập đoàn mới có thể trọng dụng thật tốt. Điều này ông cũng đã nghĩ từ khi quyết định đưa Sehun qua Trung Quốc, tương lai hắn bây giờ chỉ tóm gọn trong vài chữ "tiền đồ vô lượng". Vậy nên chủ tịch Kim càng nên đưa ra những điều kiện tốt nhất để giữ Sehun ở lại Kim thị.

Còn Sehun đối với điều kiện thêm một tuần của chủ tịch Kim đưa ra cũng phản bác, hắn nên có trách nhiệm với chức vụ mình làm và công sức đã bỏ ra.

Cả hai ngồi tán gẫu về hướng đi sắp tới của chi nhánh Trung Quốc nói riêng và Kim thị nói chung, nhờ vậy Sehun mới hiểu được vì sao người đàn ông trung niên này có thể giữ cho đế chế Kim thị luôn nằm trong khoảng ổn định.

Cuối cùng, trước khi rời khỏi văn phòng làm việc của Sehun, chủ tịch Kim còn giao ra một thiếp mời.

"Đây là thiếp mời tham gia buổi tiệc công bố thân phận con trai tôi. Tôi hy vọng cậu có thể tham gia, đồng thời, trong bữa tiệc, nhất cử nhất động của Vương tổng, đối tác quan trọng của chi nhánh này, nhờ cậu chiếu cố. Bởi vì so khả năng Trung ngữ và sự quen thuộc với Vương tổng, ở tập đoàn không ai qua nổi cậu."

"Vâng, thưa chủ tịch, tôi sẽ cố gắng."

So với lần trước thì quả là hôm nay mang lại cảm giác thoải mái hơn không ít. Giờ thì Oh Sehun phải về nghỉ ngơi, chuẩn bị cho một tuần làm việc cuối cùng đầy năng suất nào.

Ngày Sehun lên máy bay về Hàn Quốc, cũng là ngày buổi dạ tiệc diễn ra.

Hắn hoàn toàn không có vấn đề gì nhưng vị Vương tổng đi chung với hắn thì có đấy. Ai bảo Vương tổng này là một người phụ nữ tài giỏi, mới ngoài ba mươi tuổi, lại rất thích ăn diện, cho nên trước khi buổi dạ tiệc diễn ra, cô cần tận vài tiếng đồng để chuẩn bị. Thế là Sehun phải đặt chuyến bay sớm nhất ngày hôm đó, rồi nhất nhất theo hầu Vương tổng đi đủ thứ nơi trên đất Đại Hàn Dân Quốc.

Vì vậy, lúc đặt chân đến buổi dạ tiệc, Sehun cũng nhờ Vương tổng mà được sửa soạn thật rạng ngời, tóc tai gì đó còn bị chuyển sang màu nâu nhạt, trông hết sức thời thượng.

Dạ tiệc hôm nay là tiệc đứng, món ăn tự chọn, quy mô thì khỏi phải bàn, nhưng nếu bắt buộc dùng một từ để hình dung, Sehun nghĩ bản thân sẽ thốt ra từ "khổng lồ". Gian trong để nhân viên công ty cùng có mặt, gian ngoài để mời báo chí. Thật sự làm cho người ta líu lưỡi.

Thức ăn được chuẩn bị vừa ngon vừa tươi mới, hẳn chủ tịch Kim đã mời đầu bếp của nhà hàng nổi tiếng về. Khi nào có dịp, Sehun sẽ đi hỏi thử chủ tịch Kim, bởi vì Junmyeon khá thích những hương vị kiểu này.

Sau khi ăn dằn bụng một chút, Sehun bắt đầu cùng Vương tổng dạo quanh để chào hỏi nhân viên cấp cao trong tập đoàn. Suốt quá trình này, Vương tổng đều khoác hờ lên tay Sehun tránh cho bị lạc, mà hành động này cố tình đều được thu vào đáy mắt một người. Sehun à, có phải hắn đã quên mất Junmyeon cũng trực thuộc sự quản lý của Kim thị?

Đối với Sehun mà nói, Junmyeon là sự tồn tại gây chú ý nhất, lần đầu tiên gặp nhau ở Đồng Đẳng cũng vậy, hôm nay cũng vậy. Sehun rất nhanh liền bắt gặp được hình ảnh thân thuộc khiến hắn nhớ nhung ba tháng qua. Hai ánh mắt chạm nhau, Junmyeon khẽ mỉm cười, nâng ly rượu vang trên tay rồi hớp một ngụm, hoà mình vào đám đông.

Tâm Sehun chợt trở nên hoảng loạn trước động tác đó, đầu óc không nghĩ ngợi liền rượt theo Junmyeon, đến ngã rẽ thì không thấy người đâu cả. Ba tháng mất tích, sau đó lại xuất hiện cùng người phụ nữ khác, Sehun cảm thấy nỗi oan này khó lòng rửa trôi, nhưng hắn chẳng thể mất Junmyeon được.

Tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, Sehun lần lượt suy tính, cuối cùng đưa ra khả năng Junmyeon có thể ở căn phòng gần nhất, phòng vệ sinh. Hắn đứng chờ ở đó hơn mười phút, cuối cùng cũng chờ được Junmyeon bước ra với khuôn mặt và mái tóc ướt đẫm.

Khác hẳn với động tác khiêu khích nâng ly rượu ban nãy, Junmyeon hiện tại trực tiếp lơ luôn người đàn ông cao lớn đang chắn trước lối đi, mà vòng sang hướng khác. Đương nhiên, Sehun sẽ chạy theo giữ Junmyeon lại, thuận tiện ấn anh vào tường để dễ bề nói chuyện.

"Em gầy đi."

Bị Sehun chặn đường, lòng Junmyeon hơi không vui, lời nói cũng đanh thép hơn.

"Dạo này hệ tiêu hoá tốt, không bị ứ đọng mỡ nhưng tự nhiên gặp lại cậu ruột lại cồn cào, buồn nôn."

Bụng Junmyeon chiều giờ chưa ăn gì, mà đã hớp vài ngụm rượu, bao tử không khó chịu mới lạ, còn có phải do Sehun hay không thì trời biết, đất biết, Junmyeon biết chứ Sehun chỉ có thể bất đắc dĩ bị châm chọc.

"Đừng như vậy, nghe anh giải thích, có được không?"

Trước giờ Junmyeon không thích nhất, chính là nghe người khác nguỵ biện mà người đàn ông này lại còn muốn nguỵ biện ngay chuyện khiến anh đau lòng. Junmyeon khẽ cười khinh khi, sau đó lợi dụng sở hở của Sehun, vung tay tát hắn. Âm thanh chát chúa vang lên, Junmyeon không những không đau lòng, mà còn xoay người chạy trốn, đơn giản để lại từng câu từng chữ đâm vào lòng Sehun.

"Oh Sehun, chúng ta là gì của nhau để tôi phải nghe cậu giải thích? Cái tát này xem như cậu trả cho tôi về chuyện ba tháng trước. Còn đêm hôm đó, cậu tình tôi nguyện, không tính toán với cậu. Chúng ta đường ai nấy đi, sau này không cầu gặp lại."

Junmyeon hoà vào dòng người đông đúc ở đại sảnh, biến mất ngay trước mặt Sehun mà hắn không thể làm được gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net