- 7 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chiều nay đừng qua rước tôi, tôi không đến Đồng Đẳng nữa đâu. :<]

[Ừ.]

Muốn mè nhèo với người ta, muốn được người ta quan tâm cơ mà người ta trả lời tin nhắn hờ hững thế này thì biết làm sao. Junmyeon tự dỗi, không cho phép bản thân than vãn với Sehun rằng mình đổ bệnh mất rồi.

Từ thuở vừa sinh ra, thể chất của Junmyeon vốn là thứ yếu đến đáng thương. Vừa mất sức trong sự kiện thời trang lại chạy đến biển hứng gió lạnh một đêm, còn nghịch nước các kiểu. Đáng ra Junmyeon phải đoán ra bản thân sẽ bệnh lúc ở trên xe để còn nhõng nhẽo đòi Sehun đi mua thuốc cho mình.

Giờ thì hay lắm, ngủ qua một giấc, trời muốn sụp tối, Junmyeon mới phát hiện đầu đau kinh khủng, cơ thể rã rời bám dính mồ hôi, hộp y tế không còn thuốc cảm mà hiệu thuốc ở xa tít mù khơi, Oh Sehun sau khi chơi chán cũng quất ngựa truy phong, chẳng thèm hỏi han một câu.

Mặc dù rất muốn gào lên câu "ông trời không thương Kim Junmyeon tí nào cả" nhưng anh chỉ có thể nằm rên ư ử vì cổ họng không cho phép.

Oh Sehun... Oh Sehun... Oh Sehun...

"Nếu chẳng thèm để ý tôi, tôi biến mất vài ngày cho anh biết."

Lèm bà lèm bèm một câu như thế, Junmyeon cố gắng điều khiển cái cơ thể đang phản chủ, ép nó đi đến tủ quần áo để lấy một bộ trang phục sạch sẽ thay cho đống vải ướt mèm anh đang mặc trên người.

Sau đó, Junmyeon lại cố lần mò đường đến cửa chính, cũng may chỉ thuê căn hộ một tầng chứ tăng thêm vài tầng nữa chắc anh lăn trên đất luôn chứ không phải dựa tường mà đi thế này đâu.

Quãng đường từ giường ngủ cho đến cửa vốn chẳng có bao xa, nay Junmyeon phải mất rất lâu mới có thể hoàn thành. Bệnh đúng là cái thứ quái gỡ cần phải tránh xa chín vạn tám nghìn bảy trăm sáu mươi lăm dặm.

Junmyeon đang định vẫy tay bắt taxi, lại bị chiếc xe ô tô 'bay' đến chắn ngang tầm nhìn, chân mày cau có một cách khó chịu, trong lòng thầm ngẫm nghĩ tại sao trông kiểu dáng có hơi quen thuộc nhỉ.

Trong khi đầu óc Junmyeon vẫn còn lượn lờ ở đâu đâu, chưa kịp nhận ra đây là chiếc xe đã cướp mình khỏi sự kiện thời trang ngày hôm qua thì Sehun đã bước xuống xe, đứng trước mặt anh.

"Thỏ nhỏ? Em định đi đâu?"

"Tôi đi đâu kệ tôi."

Lời nói lạnh lùng, sắc mặt Junmyeon bày ra không quá dễ xem. Ai bảo Sehun dám nhắn tin trả lời duy nhất một chữ, chữ đó còn liên tục nhảy múa trước mặt anh, anh ghim lắm, chưa thể quên trong tích tắc được đâu.

Kẻ đối diện rõ ràng biết Junmyeon đang giận dỗi mình nhưng vẫn kiềm lòng không đặng, chủ động ôm anh vào lòng.

"Junmyeonie đừng giận. Chẳng phải tôi đã đến chăm sóc người bệnh đáng yêu rồi hay sao."

Lúc sáng, Junmyeon lừ đừ rời đi, Sehun vốn đã có chút nghi ngờ anh sẽ trở bệnh. Buổi chiều thật sự nhận được tin nhắn rằng Junmyeon không muốn đến Đồng Đẳng nữa, Sehun càng xác định, lật đật kết thúc công việc chạy đến chăm sóc người bệnh. Trong một phút giây vô tâm trả lời tin nhắn cụt lủn, liền bị oán hờn.

Cơ thể nóng bừng bừng được người ta ôm lấy, không có đủ sức chống cự, chỉ biết phát ra tiếng hừ hừ be bé.

"Hừ... buông ra..."

"Vậy em mở cửa đi. Ngoài này lạnh như vậy, nhỡ như tôi buông em ra, em lại bệnh nặng hơn thì làm thế nào?"

Trước sự cứng đầu của Sehun và sự mệt mỏi của bản thân, Junmyeon nhanh chóng chịu thua, bấm mật khẩu thả hắn vào nhà mà chẳng hay biết con sói đứng bên cạnh đã âm thầm ghi nhớ thứ tự những con số Junmyeon bấm ra.

Cảnh cửa vừa bật mở, Sehun lập tức bế bổng Junmyeon, đi thẳng đến phòng ngủ mới dừng lại, nhẹ nhàng thả anh xuống giường.

"Ở đây chờ tôi đem cháo và thuốc lên cho em."

Dặn dò xong xuôi, Sehun cặp nhiệt kế cho Junmyeon rồi mới rời khỏi phòng, bắt tay vào làm việc của mình.

Nồi niêu xoong chảo có đủ, ban nãy Sehun cũng đã ghé ngang chợ mua nguyên liệu để nấu nướng. Loay hoay một hồi trên khay cuối cùng cũng có đủ ly nước ấm, thuốc và một chén cháo tía tô để giải bệnh.

Khi này, Sehun mới tranh thủ lau đi mồ hôi lấm tấm trên vầng trán, chỉnh trang một chút rồi mới bưng khay đồ ăn lên phòng.

Có lẽ do đang bệnh, giấc ngủ của Junmyeon không sâu, Sehun vừa mở cửa phòng, anh đã lờ mờ tỉnh dậy.

"Sehun...?"

"Ừ. Tôi đây."

Đáp lại chất giọng mũi của Junmyeon bằng sự trầm tĩnh, Sehun đặt chiếc khay nhỏ lên bàn rồi đỡ anh ngồi dậy. Sẵn tiện xem luôn chiếc nhiệt kế, nhiệt độ cơ thể anh hiện tại là 38 độ, có lẽ chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng qua một đêm sẽ khỏi.

Sehun an tâm đỡ Junmyeon ngồi dậy, cầm chén cháo nghi ngút khói, đút từng muỗng cho Junmyeon.

"Ăn chút cháo để uống thuốc đã."

"Nóng..."

Dù muỗng cháo trước khi đưa đến khóe miệng Junmyeon đã được thổi mất cả phút nhưng anh vẫn cảm thấy nó có thể làm phỏng lưỡi mình. Nói trắng ra, Junmyeon đang cố tình làm nũng, vậy mà có người luôn tình nguyện chiều theo, bất chấp đúng sai.

Thế là chén cháo người bình thường ăn hết trong vòng năm phút, Junmyeon mất tận ba mươi phút để nuốt cả vào bụng.

Sau khi ăn xong, chính là quá trình uống thuốc, Junmyeon sợ hãi chui vào tận sâu trong chăn, mặc kệ Sehun đang dụ dỗ.

"Thỏ nhỏ, em ra đây uống thuốc đi rồi tôi cho em kẹo. Viên thuốc chỉ nhỏ bằng một phần một trăm của viên kẹo thôi."

Hay là đang đe dọa.

"Này, Kim Junmyeon, em mau ra đây uống thuốc cho tôi, còn không tôi đánh mông em đó."

Cái con thỏ bướng bỉnh này, bệnh mà không lo uống thuốc thì làm sao khỏi nhanh được, biết vậy ban nãy Sehun đã đâm nhuyễn thuốc rồi trộn chung với cháo rồi. Giờ ăn cũng đã xong, muốn dụ Junmyeon thêm một chén cũng khó.

Tuy nhiên, Oh phó tổng đâu thể dễ dàng chịu thua như vậy. Trong cái mớ thực phẩm đem tới có mấy quả cam sành, Sehun quay trở lại bếp vắt cho cậu ly nước cam, rồi âm thầm bỏ thêm thuốc hạ sốt vào, cũng nếm thử chắc chắn Junmyeon sẽ không phát hiện ra, mới đem đi dụ dỗ thỏ nhỏ lần nữa.

"Không uống thuốc cũng được. Mau chui khỏi chăn, ngộp chết em bây giờ."

"Có thật là không cần uống thuốc nữa không?"

Giọng Junmyeon mang chút mếu máo khiến lòng Sehun có chút chột dạ nhưng biết sao được, làm chuyện này cũng vì anh thôi.

"Tôi có ép em làm chuyện em không thích bao giờ chưa?"

Tất nhiên là chưa rồi, số ngày hai người quen biết nhau đếm được trên đầu ngón tay đấy.

Hơi bán tính bán nghi, Junmyeon vẫn quấn chăn thật kỹ, chừa mỗi đôi mắt to tròn ra nhìn xung quanh. Đúng thật là Sehun đã dẹp đi viên thuốc cùng ly nước lọc, trên tay hắn còn lại mỗi ly nước cam sóng sánh, Junmyeon nhẹ giọng hỏi.

"Cho tôi à?"

Lạt mềm buộc chặc. Để tránh Junmyeon nghi ngờ, Sehun đưa lên hớp một ngụm.

"Ly nước cam này là của tôi, em hư lắm, không có phần."

Nghe vậy, Junmyeon lập tức giãy nảy phản đối, đồng thời cũng tranh thủ mè nheo.

"Tôi không có hư, do thuốc đáng ghét ấy. Sehun à~ cho tôi nước cam với."

Trừ bỏ rượu thì Junmyeon sẽ trao chiếc vương miện danh giá về cho nước cam ép, anh thích thức uống đó nhất. Nếu có một ngày anh phát hiện mình bị chính nó hãm hại, hậu quả hẳn sẽ khó lường.

Sau một hồi kèo cưa, Sehun mới chịu đưa ly nước cam cho Junmyeon. Nhìn anh uống trong ngon lành, không mảy may nghi ngờ, Sehun mới thở phào nhẹ nhõm, xem như qua được cửa ải khó.

"Ăn uống no nê rồi, giờ muốn làm gì?"

"Tắm..."

Cả ngày hôm nay Junmyeon toàn ngủ với ngủ, hẳn giờ này không thể tiếp tục an vị trên giường được. Mà cơ thể anh đang dính nhớp mồ hôi vô cùng khó chịu cho nên...

Yêu cầu của Junmyeon cũng chẳng quá đáng chỉ là có chút chưa phù hợp vì cơ thể đang còn phát sốt. Sehun cầm chiếc khăn lông trở vào nhà tắm để làm ẩm rồi đưa cho Junmyeon. Trong lúc anh lau người thì Sehun lại đến tủ quần áo tìm kiếm bộ đồ ngủ thích hợp với người bệnh.

Phải nói rằng nguyên buổi tối hôm nay, Sehun chăm Junmyeon đến từng chân tơ sợi tóc, thiếu điều vì anh mà lên chảo dầu xuống biển lửa. Tâm Junmyeon dĩ nhiên bị những điều nhỏ nhặt này làm cho cảm giác ỉ lại với Sehun càng lớn hơn, anh khẽ nắm lấy vạt áo người nọ khi thấy hắn có ý định rời khỏi.

"Tối nay đừng về, tôi còn chưa khỏi bệnh đó, ở lại với tôi đi."

"Thế em nói xem tôi phải ngủ ở đâu trong khi nhà em chỉ có một phòng?"

Khẽ véo cằm Junmyeon, Sehun mỉm cười trêu chọc, ai bảo là hắn định về, dù phải ngủ ở phòng vệ sinh, hắn cũng phải ở đây chăm sóc con thỏ nhỏ chứ, kẻo con thỏ nhỏ giận dỗi như hồi chiều thì hắn biết làm sao.

"Tôi muốn đi mua chút đồ cá nhân thôi. Chút nữa sẽ trở về, ở nhà ngoan ngoãn đợi tôi."

"Đi nhanh. Về rồi ngủ chung với tôi."

Nói ra xong, Junmyeon mới chợt nhận ra đoạn đối thoại này nghe sao mờ ám quá, từa tựa cả hai chuẩn bị làm chuyện không dành cho thiếu nhi, nhưng giờ mà rút lại thì chẳng khác nào tố cáo bản thân đầu óc đen tối.

Khu nhà Junmyeon ở không quá vắng cũng không quá đông, Sehun đi bộ về bên phải vài bước liền nhìn thấy cửa hàng tiện lợi. Hắn vào đó mua kem đánh răng cùng cốc súc miệng với một số thứ linh tinh khác rồi nhanh chóng trở về. Ban đầu Sehun còn định lấy bao cao su nữa cơ nhưng sợ con thỏ nhỏ hiểu lầm nên để lại kệ rồi.

Trên đường về, Sehun còn cố kiếm cửa hàng ăn vặt mua cho Junmyeon chút bánh ngọt ăn tráng miệng, xem như chuộc lại lỗi lầm pha thuốc vào ly nước cam, ừm, và cả lỗi lầm hôn trộm người ta nữa.

Tối hôm đó sau khi làm sạch sẽ bản thân, Sehun vốn chỉ định vùi mình vào sô pha ngủ một đêm thì bị Junmyeon kéo lên giường nằm tâm sự. Ai bảo ban ngày để anh ngủ quá nhiều làm gì.

Cơ bản thì dù bệnh nhưng hôm nay trôi qua cũng không quá tệ đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net