- Phiên ngoại (1) -
Tròn ba năm Junmyeon tỏ tình với Sehun, cả hai vẫn như những cặp đôi còn đang tán tỉnh nhau, ngày ngày đều nói lời đường mật khiến cho dịp kỷ niệm không khác mấy với bình thường. Nhưng Junmyeon đâu thể để ngày đặc biệt trôi qua nhàm chán như vậy, anh dù gì cũng mang theo máu nghệ sĩ lãng mạn đó.
Từ một tháng trước, Junmyeon đã sắp xếp lịch trình rỗng ngày hôm nay, vì muốn tự tay đi chợ, nấu bữa tối cho Sehun, dù cho món ăn Junmyeon làm ra, hừm, không được ngon và hoàn chỉnh lắm. Ít nhất là phòng bếp vẫn nguyên vẹn chứ chưa nổ tung như lần đầu tiên Junmyeon trổ tài.
Rút được kinh nghiệm đáng xấu hổ đó, Junmyeon sẽ không làm mấy món cầu kỳ tự gây khó dễ nữa, anh đơn giản chuẩn bị một phần trứng chiên, xúc xích nướng, rau xào, bánh mì, và ít bánh ngọt.
Sehun trở về nhà đúng lúc người yêu vẫn đang loay hoay xếp thức ăn ra bàn, lòng không khỏi mềm mại một chút, chủ động đến ôm Junmyeon từ sau lưng.
"Bảo bối."
Giọng nói ấm áp vừa vang lên, công việc Junmyeon cũng kết thúc, anh xoay người khẽ hôn lên môi Sehun.
"Mau đi rửa tay rửa mặt đi. Em ở đây đợi anh cùng ăn."
Người yêu đã chủ động nhắc nhở, Sehun liền làm theo, nhanh chóng tẩy rửa một thân bụi bặm rồi ngồi xuống bàn ăn thưởng thức cao sơn mỹ vị người yêu làm cho.
Sau đó, lại cùng nhau dọn dẹp, xem tin tức, kênh giải trí, đến hơn chín giờ tối, Sehun bắt đầu rục rịch, cắn nhẹ lên môi Junmyeon. Ngày kỷ niệm, đương nhiên phải làm chuyện có ý nghĩa, dù gì cả hai một tuần nay đều bận rộn, không có thời gian thân mật, thì phải tranh thủ cơ hội ở bên nhau.
Suy nghĩ của Sehun nhanh chóng truyền vào tâm Junmyeon khiến anh tiếp nhận sự quấn quýt từ hắn... chỉ là môi Sehun vừa dịch chuyển sang phần hàm, hắn lập tức bị đẩy ra, ánh mắt không khỏi ánh lên cảm giác hụt hẫng.
"Sao vậy?"
"Hôm nay đừng, có được không? Ngày mai em phải quay phim quảng bá cho mỹ phẩm Gogo, không thể để lộ bất kỳ vết tích nào. Hơn nữa, đây là tâm huyết của anh, em không thể làm qua loa, tắc trách."
Nhắc đến chuyện này, Sehun cảm thấy như đang lấy đá đập lên chân mình. Ba năm trước khi cả hai còn chưa chính thức yêu đương, hắn cùng mỹ phẩm Gogo đã thương lượng mời Kim người mẫu về làm đại diện. Ban đầu cấp cao cũng không tin tưởng lắm, chẳng ngờ được đoạn phim ngắn vừa tung ra đã khiến người hâm mộ bùng nổ.
Đoạn phim mở đầu bằng cảnh Junmyeon bước từ trong màn ra, toàn thân mặc lên bộ trang phục trắng thuần như muốn hoà với màu da. Anh khẽ mỉm cười, ngồi vào bàn trang điểm, từng lớp phấn nền, phấn lót, kẻ chân mày, kẻ mắt, son môi đều được tỉ mỉ vẽ lên khuôn mặt tinh xảo. Sau đó, bộ trang phục trắng thuần cũng biến thành đen tuyền, khiến Junmyeon ngây thơ trở nên ma mị hơn bao giờ hết. Cảnh cuối cùng đến bây giờ vẫn còn cộng đồng lưu truyền, nhà sản xuất hết sức khéo léo ghép hai hình ảnh tương phản lại với nhau, tựa như con người đều có một mặt ác quỷ và một mặt thiên thần.
Công ty quản lý cũng rất biết nắm bắt thời cơ, cảnh quảng cáo vừa bùng nổ liền lên kế hoạch đẩy mạnh hoạt động của Junmyeon, ra hai bài tình ca "Do you have a moment?" với "Dinner" mang ý nghĩa đối lập nhau, cộng thêm cả tá lịch trình mới từ trên trời rơi xuống. Khoảng thời gian đó, Junmyeon bận đến tối tăm mặt mày, Sehun cũng ở nhà giận đến nghiến răng nghiến lợi, thay hoạt động mạnh thành mấy bài tập thư giãn cơ thể giúp Junmyeon đỡ mệt mỏi.
Đến hiện tại, độ nổi tiếng của Junmyeon vẫn bền vững nhờ những lịch trình khác nhau, tài nguyên đến chờ được ký kết nhiều không đếm xuể. Tuy vậy, đối với mặt hàng mỹ phẩm, Junmyeon luôn trung thành đại diện cho cho Gogo. Ai bảo nhãn hiệu Gogo có chống lưng đằng sau là Sehun cơ chứ.
Vậy nên khi Junmyeon đề cập đến chuyện quay quảng cáo, Sehun chỉ có thể bế người đẹp trở về phòng, an ổn nằm xuống nghỉ ngơi mà không táy máy tay chân nữa. Một chiêu giả vờ uỷ khuất của Sehun là đòn chí mạng làm cho Junmyeon áy náy, ôm sát lồng ngực hắn.
"Đợi xong lịch trình quay quảng cáo, em xin nghỉ mấy ngày, anh muốn gì, em cũng chiều. Đừng dùng sự im lặng để trách cứ em."
"Anh thương em còn không kịp, làm sao trách em được chứ. Ngủ đi, sáng mai anh đưa em đến trường quay, sẵn tiện giám sát một tí."
Đạt được lời hứa từ Junmyeon, Sehun không ngại lập tức gỡ bỏ lớp nguỵ trang, ôm Junmyeon vào lòng, khẽ vỗ từng nhịp lên lưng, ru anh ngủ.
"Ưm, Sehunie... ngủ ngon."
"Ngủ ngon. Bảo bối, yêu em."
Một đêm an lành cứ nhẹ nhàng trôi qua, ngày mới lại bắt đầu.
Ánh nắng đầu tiên chưa kịp chiếu xuống đôi tình nhân đang say ngủ, tiếng đồng hồ báo thức đã vang lên, một trong hai người liền khó chịu cau mày, người còn lại nhanh chóng thoát khỏi trạng thái mơ ngủ, tắt đi chiếu báo thức, tránh để cho nó kinh động xung quanh thêm giây nào nữa.
Trước khi xoay người bước xuống giường, Sehun còn cẩn thận vén chăn cho Junmyeon, dịu dàng hôn lên khoé môi đang phát ra những tiếng thở êm ái. Từ lâu rồi, Sehun đã có thói quen dậy sớm, tập thể dục nhẹ nhàng rồi chuẩn bị phần ăn sáng phong phú để người yêu vừa tỉnh dậy là có thể lấp đầy bao tử.
Đồng hồ sinh học của Junmyeon cũng rất đúng giờ, lăn qua lộn lại mấy vòng liền vươn vai ngồi dậy, đi làm vệ sinh cá nhân. Lúc anh bước xuống lầu, Sehun đã làm xong nhiệm vụ, đang ngồi thảnh thơi nghe điện thoại. Trông gương mặt nghiêm túc thế này hẳn là đang làm việc đi?
Thực tế không chỉ Sehun khó chịu về chuyện lịch trình của Junmyeon, mà Junmyeon cũng chẳng mấy bằng lòng với giờ giấc công tác của Sehun. Có mấy lần nửa đêm Junmyeon choàng tỉnh giấc, phát hiện bên cạnh thiếu mất hơi ấm từ một người, đầu óc không chạy nổi điều gì, chỉ biết lao ra ngoài kiếm Sehun. Kiếm ra rồi mới biết, Sehun đợi anh ngủ say, thì tiếp tục công việc dang dở trên công ty. Tiếp theo đó, chủ tịch Kim cả ngày đều bị con trai bám theo cằn nhằn lượng công việc của Oh CEO, cuối cùng ông với Sehun phải âm thầm thoả hiệp, nhưng cũng không tránh khỏi vài đợt dự án bận rộn, làm phiền phút giây ngọt ngào.
Cuộc gọi này là một trong những điều ngoại lệ đây, Junmyeon thờ dài, âm thầm đến bên cạnh Sehun, vuốt thẳng đường chân mày đang nhăn tít lại. Đồng thời, Sehun cũng phát hiện ra người yêu bảo bối đang chờ hắn dùng bữa, giọng nói lưu loát cắt đứt sự dây dưa từ đầu điện thoại bên kia.
"Cứ theo tôi nói. Chuyện sau đó tôi sẽ tự bỏ tiền túi ra để bù vào, được chưa? Cứ quyết định vậy đi, tôi có chuyện, chút nữa gặp mặt sẽ nói kỹ càng hơn."
Không ngoài dự đoán của Sehun, lúc quay sang Junmyeon, mặt anh đã xịu xuống, bộ dáng nhõng nhẽo này chỉ khiến Sehun muốn cưng chiều anh nhiều hơn thôi.
"Lâu rồi mới có việc gấp phải nhận điện thoại buổi sớm, đừng nói với anh là Kim Junmyeonie giận rồi đấy nhé?"
"Em thương anh còn không khịp, làm sao giận anh được chứ? Mau ăn đi, kẻo trễ giờ làm."
Nhại lại một câu y hệt tối qua Sehun nói, Junmyeon mới vui vẻ dùng bữa. Sau đó, cả hai lên xe, hướng đến phim trường cách trung tâm thành phố gần hai mươi cây số.
Là một người mẫu đại diện cho mỹ phẩm Gogo ba năm liên tiếp, không hẳn sẽ biết hết mặt mọi người, có điều mọi người nhìn thấy Kim người mẫu đều niềm nở.
"Nhân vật chính của chúng ta đến rồi đây."
"Kim Suho có phải em lại xinh đẹp thêm rồi không?"
"Cục bông lại đây chị nựng chút nào."
"Bọn chị còn chưa dựng xong bối cảnh em đã đến rồi à? Sớm thế, thật có lòng."
"Phải chi có được nửa phần của Kim Suho thì mỗi người chúng ta đều trở thành hoa khôi rồi?"
"Cậu đừng có mơ nữa. Cậu không có số đó đâu."
Mỗi lần đám đông nhốn nháo như vậy, người giải vây cho Junmyeon không ai khác ngoài Sehun.
"Nào nào mọi người, Kim người mẫu có chủ rồi, đừng để người yêu cậu ấy phát ghen. Mọi người trở lại làm việc đi nào, năng suất hết mức sẽ có thưởng nhé."
Lời Oh CEO nói ra chẳng có tí kẽ hở thông tin nhưng những người có mặt ở đây đều khẽ bĩu môi. Giấu giấu diếm diếm làm gì, ở đây có ai không biết Kim người mẫu với Oh CEO đang yêu nhau thì chắc chắn là kẻ ngu. Muốn người ta không biết thì làm ơn dẹp bỏ cái ánh mắt tình tứ mỗi khi nhìn nhau của hai người trước đi. Giả dụ trong phim trường có người nhỡ đụng phải Kim bảo bối, đầu tiên sẽ bị cảm giác ớn lạnh bao vây rồi bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của Oh CEO, và kết thúc bằng việc Kim bảo bối nói mình không sao, không cần bận tâm. Hơn nữa ở giới giải trí cũng phong phanh tin Kim Suho và Oh Sehun kéo nhau vào quán bar tỏ tình lâu rồi. Chẳng phải chuyện bí mật gì mà cứ giả vờ ám chỉ cao siêu. Dù lòng thầm lên án, nhân viên ở đây vẫn nhanh chóng tản đi, ai làm việc nấy, kẻo có ngày bị đuổi việc.
Junmyeon được giải thoát quen rồi, cũng không nói thêm gì nữa mà lon ton chạy vào phòng trang điểm chuẩn bị hoá trang cho mình, sẵn học thuộc kịch bản. Lần quảng cáo này, nhà sản xuất hơi liều, có mấy cảnh gợi cảm nếu xử lý không tốt sẽ gây phản cảm, tí nữa anh phải ra nói lại với đạo diễn. Chứ để Sehun biết được cảnh quay bồn tắm, còn không phải tạo cơ hội cho hắn đập nát phim trường à? Bình dấm của Sehun thật sự vừa to vừa chua đó.
Nghĩ nghĩ một hồi, Junmyeon không hiểu sao lại thiếp đi mất, trong đầu quanh quẩn toàn mấy bản nhạc thiên nhiên êm tai, kết hợp với ý nghĩ lần sau nhất định khuyên chị stylist đừng mở cái loại nhạc hơi có tác dụng an thần này nữa, hôm nào xui xẻo kiểu gì cũng hỏng việc cho xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net