2.Trọng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo đang ngồi trên ghế hướng mắt ra ngoài cửa sổ, trên tay vẫn là đang mân mê khung ảnh của cô, cậu lại nhớ đến cô.

Cả hai người không phải là quen nhau một sớm một chiều, cả hai là đã quen nhau từ khi học trung học, lại còn là bạn cùng phòng đến tốt nghiệp đại học. Lúc đó Jisoo chính là không dựa vào gia đình mới tự thân ra ngoài tự làm tự học. Gia đình đó căn bản không ai để ý đến cậu, cậu chỉ có mỗi người anh trai là bênh vực mình, nhưng cuối cùng đó lại chính là kế hoạch do anh trai bày ra để hãm hại mình, đúng là bản thân thật ngu ngốc.

Năm đó cùng Jennie là bạn cùng phòng gần mười năm, nhưng Jisoo căn bản lại chẳng hiểu hay biết gì về sở thích hay thói quen của cô, cậu đúng là chẳng ra gì.

Đến khi tốt nghiệp là cậu coi trọng thành tích của cô nên mới chiêu mộ cô vào công ty riêng của mình, chứ căn bản là cậu chưa bao giờ chú ý đến cô.
Đến khi công ty bước lên đỉnh cao, cậu lại là chủ tịch cao cao tại thượng, vẫn là chưa bao giờ hiểu được nỗi lòng của cô nàng trợ lí riêng, nói ra cũng không trách Jisoo được vẻ mặt của cô là luôn luôn mang một vẻ bất cần, nó khiến cậu không cảm thấy điều gì bất thường từ cô cả.

Năm đó cậu là cùng người khác âu yếm tình cảm trước mặt cô, nhưng cô vẫn là không có lấy một cái gọi là biểu hiện.

Cô yêu cậu, nhưng cô lại biết rõ mình ở đâu và thuộc về đâu, đôi lúc không phải cô không buồn, không đau khổ, mà chỉ là không biểu hiện trước mặt người khác, đặc biệt là người cô yêu.

Jennie cũng chỉ là một cô gái, và cũng yếu đuối như ai, nhưng chỉ là cô không thể làm gì khác, người mình yêu yêu người khác, bản thân có thể làm gì bây giờ, tranh giành sao? Thủ đoạn? Cô không phải loại người như vậy.
Jennie chính là khuôn mặt không quan tâm sự đời, cô cũng rất ít khi cười, cuộc đời bạt bẽo sống nhạt đi. Những lúc cậu bên người khác cô đau lắm chứ nhưng có thể làm là một mình mà đau buồn, một mình mà khóc, đôi lúc cũng chỉ là tự bật cười trong vô thức, tự giễu bản thân mình sao quá đa tình một người không thuộc về mình, nhưng biết sao được tình yêu không có sự lựa chọn, nước mắt cạn rồi ngưng khóc mỉm cười cho qua thôi.

Nhưng Jisoo nào có biết đâu, tình yêu đôi khi nó không bộc lộ ra bên ngoài mà là cuồng nhiệt, bùng cháy âm ỉ ở bên trong.

Lại nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt trong ảnh, "Bảo bối, sắp rồi, nợ nần Soo sẽ tính luôn một lần với chúng" Jisoo khẽ thì thầm.

Tiếng gõ cửa vang lên khiến Jisoo khẽ nhíu mài, đặt tấm ảnh trở lại chỗ cũ lạnh giọng "Vào đi".
Một chàng trai gương mặt khá anh tuấn nhưng lại không mang cảm xúc gì, dừng lại trước mặt Jisoo "Cô chủ, đã xong hết rồi ạ, chỉ còn chờ lệnh của cô nữa thôi ạ".

"Umk, chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta bắt đầu hành động" Jisoo ánh mắt khát máu, giọng nói như vang vọng từ địa ngục, bây giờ cậu chẳng khác gì Tula cả.

---Tối---

Jisoo mệt mỏi thả bịch thân mình xuống sofa, lại một ngày như bình thường trôi qua, Jisoo hướng mắt lên trần nhà, căn nhà thật buồn tẻ, cô đơn. Ngày mai sẽ kết thúc tất cả.

Jisoo thở dài nhắm mắt để xoa dịu cái đầu đau như búa bổ của mình, một lúc sau lại là thiếp đi mất.

Lúc Jisoo tỉnh lại là gần 9 giờ, khẽ xoa trán mình một cái ngồi dậy, Jisoo chợt nhận ra bản thân đang nằm trên giường chứ không phải là sofa, kì lạ buổi tối rõ ràng là không có vào phòng mà.
Cậu hướng mắt nhìn không đúng, đây đâu phải là phòng cậu, đứng bật dậy kéo mạnh rèm cửa khung cảnh bên ngoài lại càng khiến cậu khẳng định đây không phải là biệt thự của cậu.

Jisoo đi lại tủ kính, nhìn vào bản thân trong gương hai hàng chân mài lại nhíu chặt, Jisoo vốn là sở hữu một gương mặt mang đậm chất thư sinh lại còn baby nữa, nhưng mà năm nay ít nhiều cậu cũng đã 27 tuổi, mặc dù vẫn thường bị lầm lẫn với học sinh cấp ba, nhưng khuôn mặt cậu cũng đâu thể sau một đêm trở nên non nớt đến như vậy.

Hơn nữa tóc cậu vốn là màu bạch kim sáng, sao bây giờ lại trở thành tóc đen rồi, chết tiệt chuyện gì đang xảy ra vậy. Nhưng Jisoo suy đi nghĩ lại thì nơi này cũng rất quen đó chứ.

Jisoo đi quanh phòng đột nhiên cậu mở to mắt, cằm như sắp rớt luôn xuống sàn mà nhìn vào quyển lịch trên tay mình.
Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng gõ cửa cũng thở hắt ra một hơi nói "Vào đi". Cánh cửa lập tức bị đẩy vào, một người phụ nữ tầm 40-50 tuổi bước vào, Jisoo lại một lần nữa khẳng định ý nghĩ của mình.

"Cô chủ, ông bà chủ cùng thiếu gia đang đợi cô ở dưới nhà ạ" người phụ nữ lên tiếng.

Jisoo lấy lại sự bình tĩnh của mình nói "Được tôi sẽ xuống ngay", người phụ nữ cuối đầu chào cậu lại đi ra ngoài.

Jisoo ngồi phịch xuống sàn, đưa tay cấu vào đùi một cái, cảm giác đau đớn làm cậu biết mình không nằm mơ.

Làm sao chuyện này lại xảy ra, có phải Đức Chúa Trời đã nghe lời khẩn cầu và thương xót nên mới để cậu quay trở lại thời điểm lúc học trung học, lại còn là trước một ngày cậu bị tống cổ vào kí túc xá của trường.

Nếu nhớ không lầm bọn họ kêu cậu xuống là muốn nói về chuyện dọn đến kí túc xá trường ở, Jisoo khẽ cười lạnh một tiếng, quá tốt rồi, nợ cũ thù mới lần này tính luôn một lần cho xong. Ánh mắt cậu chợt dịu lại, tay đặt lên lồng ngực cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của con tim *Bảo bối à, lần này chắc chắn sẽ dùng cả tính mạng để yêu em, bảo vệ em, sẽ không để em chịu bất kì uất ức nào nữa hết, Soo hứa, nếu kẻ nào muốn làm tổn thương em, Soo bắt kẻ đó chết không chỗ chôn thân*.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jensoo