Hiện tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là đã 5năm rồi, tính từ lúc tôi rời đi đến giờ đã được 5năm. Không biết bây giờ mọi người như thế nào, chị có sống tốt không, có hạnh phúc không, không biết sao đến giờ này mà tôi vẫn không thể quên được chị, không tài nào quên được người con gái đó. Chắc có lẽ là tôi đã quá yêu chị. Lúc trước tôi cứ tưởng rời xa chị rồi sẽ quên được, những tình cảm dành cho chị rồi sẽ tan biến nhưng tôi đã lầm...thứ tình cảm đó sẽ không bao giờ biến mất một khi tôi vẫn nhớ đến chị...

Ở đây(Mỹ) tôi sống rất tốt, mọi người điều rất quý tôi. Ở Mỹ tình yêu đồng tính không bị coi là bệnh hoạn như ở Hàn, họ không xa lánh khi biết bạn đồng tính vì vậy sống ở đây tôi rất thoải mái, có thể sống thật với bản thân mà không sợ bị người ta xa lánh, xoi mói.

Trong 5năm qua tôi đã có 1cuộc sống thật vui vẻ và xa hoa. Tôi cũng đã hẹn hò với nhiều cô gái nhưng chẳng có mối tình nào là kéo dài đến 2tháng

Bây giờ tôi đã là 1bác sĩ khoa thần kinh. Hằng ngày tôi đi làm từ sáng sớm và về lúc trời đã khuya. Chính vì siêng năng làm việc nên tôi đã nhanh chóng trở thành 1bác sĩ giỏi và dày dặn kinh nghiệm mặc dù ra trường chưa được bao lâu

Cuộc sống của tôi cứ thế mà tiếp tục cho đến 1ngày, mẹ kế đến tìm tôi, tôi không biết làm sao bà có được địa chỉ của tôi...

"Sao bà biết tôi ở đây"-vừa từ bệnh viện về tôi ngạc nhiên khi thấy bà ta đứng trước cửa nhà mình

"Cô đúng là có hiếu thật. Ba cô bệnh mà cô vẫn ở đây sống vui vẻ thế được?"-bà ta nói với vẻ mặt vênh váo.

"Chứ không phải do ai kia nên mới bệnh sao?"-tuy không ở gần nhưng tôi biết ba tôi đã phải làm việc vất vả thế nào để cung cấp tiền cho cuộc sống ăn chơi, bài bạc của bà ta

"Mày..."-bà ta bỏ đi

Mình có nên về thăm appa không?tuy ông ấy không nuôi mình lớn nhưng dù gì cũng là người đã sinh ra mình...

Và tôi quyết định sẽ về Hàn Quốc một chuyến...

Không biết bây giờ quê hương tôi-đất nước Hàn Quốc đã phát triển đến mức nào. Tôi bước xuống máy bay, trở về đây sau 5năm, tôi không biết sẽ như thế nào...

Làm giấy tờ xong tôi bước ra ngoài, thấy mọi người ai cũng có người thân, cũng có bạn bè đến đón nhưng còn tôi thì...không có 1ai...lúc đó tôi buồn lắm, thật sự rất buồn. Cái cảm giác 5năm trước, lúc tôi rời khỏi đây đã quay lại. Lúc trước, lúc rời khỏi đây tôi cũng không có ai tiễn, phải đi 1mình và giờ vẫn thế, vẫn phải đi 1mình...

Tôi đi thuê 1căn hộ nhỏ vì chỉ định ở đây vài tuần thôi. Vì là 1bác sĩ giỏi nên vừa về được vài ngày là có cả 1đống giấy từ các bệnh viện mời tôi đến làm việc. Nhưng tôi quyết định chọn bệnh viện Seoul vì appa tôi đang là bệnh nhân ở đó

Hôm nay là ngày đầu tiên làm việc, vì được bệnh viện mời đến nên tôi rất được mọi người kính trọng. Nhưng tôi không ngờ tôi có thể gặp lại chị nhanh đến thế. Trái đất đúng là rất tròn...

Lúc nãy, tôi cùng các bác sĩ thực tập đang đi thăm các bệnh nhân tôi phụ trách thì...

"Thưa bác sĩ, có 1bệnh nhân bị tắc mạch, hiện đã bất tỉnh, mời bác sĩ tiến hành phẫu thuật gấp"

Tôi vội chạy đi, thấy người bệnh nằm bất tỉnh, tôi định sẽ nói vài câu để người thân của bệnh nhân bớt lo nhưng vừa ngước mặt lên định nói thì...

"Chị Chorong"-tôi rất ngạc nhiên khi thấy chị liền nhìn xuống xem bệnh nhân xem có phải appa chị không, nhưng người đó không phải appa chị, là anh Taehoo

"Eunji àh, làm ơn...hãy cứu anh ấy..."-chị nói mà nước mắt cứ chảy

Nhìn chị như vậy tôi xót lắm, tôi biết bây giờ chị rất sợ, rất lo cho anh ta

Ca phẫu thuật đã hết sức thành công, sau khi phẫu thuật xong tôi và chị đã nói chuyện với nhau

"Chị không ngờ em lại trở thành 1bác sĩ"

Tôi chỉ biết cười trừ

Chị cũng cười

"Chắc chị lo cho anh ấy lắm"

"Ukm. Nói thật thì lúc nãy tụi chị đang định ra mắt appa umma để xin làm đám cưới nhưng tự nhiên đang trên đường đi cái anh ấy ngất xỉu làm chị sợ lắm. Nhưng giờ không sao rồi, cảm ơn em. Eunji àh"-chị vẫn như trước đây, vẫn gọi tên tôi 1cách nhẹ nhàng đến thế

"Không có gì. Em là bác sĩ thì phải cứu người chứ"

"Ukm"

Sau 5năm gặp lại, tôi nhận ra khoảng cách của tôi và chị đã thực sự rất xa, chúng tôi không còn vui vẻ như trước mà chỉ như hai người xa lạ đang nói chuyện xã giao với nhau

Vậy là tôi hôm đó tôi quyết định ở lại bệnh viện vì tôi biết tính chị, một khi đã lo cho ai là luôn ở bên người đó mặc dù mình đang rất mệt. Chị chăm sóc cho anh ta thì tôi sẽ chăm sóc chị, dù gì nếu tôi bệnh thì cũng đâu có ai quan tâm vì tôi đâu còn người thân

Và tối hôm đó, tôi đang đi vòng vòng bệnh viện cho đỡ chán thì...tôi thấy chị đang đứng trước cửa phòng bệnh nhìn vào, ánh mắt y như cái ánh mắt lúc trước chị nhìn anh ta hôn 1cô nữ sinh khác ở sân trường. Vì vậy tôi đã nhìn vào phòng vì thấy tò mò và...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net