Đêm nay mưa to đổ ập xuống thành phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
với một câu hỏi quan tâm đơn giản của người bên cạnh mà Mingyu đã phải tự ngẫm lại về cuộc sống ngay trước đêm hôm qua của mình. Cả hai mươi bốn năm ròng rã cuộc đời, Mingyu vẫn luôn không ngừng cố gắng tách biệt bản thân khỏi thế giới này và tồn tại một cách yên bình, đều đặn ngày này qua tháng nọ mà không hề quan tâm đến mưu cầu cảm xúc của bản thân.

Chỉ cho đến năm hai mươi lăm tuổi cậu gặp được anh.

Đêm qua, phải diễn tả như thế nào nhỉ? Mingyu đã cảm thấy vui, vui lắm, vui một cách thần kỳ.

Mingyu và Wonwoo đã khoác vai nhau cùng tiến vào giữa màn mưa, cùng trút bỏ bớt những tảng đá nặng nề thô kệch trên vai ở lại thế giới cũ. Để mặc dòng nước mưa cuốn trôi chúng đi về một miền đất xa và gột rửa trái tim cả hai bằng những nguồn lực mới mà người kia đem lại. Thậm chí đến giây phút này, Mingyu vẫn còn ngờ ngợ chưa dám chắc chắn để thừa nhận rằng cậu đã thật sự thấm thía được cái cảm giác vui say đến nuối tiếc khi đắm mình dưới màn mưa bên cạnh Wonwoo.

Gặp được đúng người, vào đúng thời điểm và tìm đúng một vài "chất xúc tác", Mingyu đã được sống lại đầy vui sướng chỉ trong một đêm ngắn ngủi, một đêm được cảm nhận cơn mưa dưới đôi mắt hồn nhiên của trẻ thơ. Đến lúc ấy thì cậu mới tin rằng để được thật sự sống thì vẫn còn cách.

Và trái hẳn với những niềm vui trước đó lướt ngang đời mình, Mingyu tha thiết muốn được quay trở về quãng thời gian ấy thêm một lần nữa, cùng với người này.

"Em...thấy rất lạ..."

Cậu chậm rãi đáp anh. Wonwoo lúc này vẫn đang trùm kín chăn bọc lấy người mình, chỉ chừa ra mỗi khuôn mặt để trò chuyện cùng cậu. Anh di chuyển cơ thể mình trên giường, từng chút một nhích đến gần Mingyu rồi xoay hẳn cả người sang đối diện với cậu, anh hỏi lại:

"Sao mà lạ?"

"Em cũng không biết..."

Mingyu vừa kéo dài giọng vừa nhấc chiếc gối lót đầu lên ôm trước ngực mình. Gãi gãi nhẹ mái tóc đen rối bù xù, cậu mím môi suy nghĩ thật lung rồi nói tiếp:

"Chỉ là...mấy năm gần đây chưa khi nào em thấy vui được như đêm qua."

"Thật sao?"

Wonwoo ngạc nhiên cảm thán. Những đoạn phim ký ức nhỏ cũng từ đó mà lần lượt được phát lại trong đầu anh. Giữa buổi đêm tối khuya chỉ sót lại ánh đèn đường vàng mờ, trong cơn say nửa mơ nửa tỉnh, cả hai đã hòa mình vào màn mưa trắng xóa mà rượt đuổi nhau, đá tung nước vào nhau hay thậm chí là ôm lấy nhau ngã lăn ra cả vỉa hè.

Dẫu cho nồng độ cồn khiến tâm trí của Wonwoo cuồng quay không ngớt, anh vẫn có thể ghi nhớ rất rõ nụ cười vô lo hiện hữu trên khuôn mặt Mingyu lúc bấy giờ. Chỉ có điều anh không hề biết rằng nụ cười chan chứa hạnh phúc ấy lại không xuất hiện thường xuyên trên gương mặt đẹp trai này.

Wonwoo và Mingyu không hẹn mà lại cùng lúc ngẩng mắt nhìn nhau, và dường như chỉ dựa vào ánh mắt mà cả hai đều đã nhìn thấu ý nghĩ của người kia. Thế là anh và cậu cùng lúc bật cười.

Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Mingyu nở nụ cười với Wonwoo rồi. Ngẫm lại mà thấy thật kì lạ làm sao.

Cậu đưa tay vuốt ngược mái tóc, hất toàn bộ phần mái lòa xòa ra khỏi trán mình và tò mò hỏi:

"Sao đêm qua anh lại chọn đến quán bar đó vậy?"

"Chủ tiệm bar đó năm xưa là cấp trên cũ của anh, hắn ôm tiền chạy khiến cả công ty bị phá sản."

Wonwoo vừa kể vừa lắc lư cơ thể qua lại trên giường như những con lật đật. Đôi mắt tròn lay láy chớp nhẹ sau đó đứng yên để ánh nắng đầu ngày chớm hôn nhẹ lên hàng mi đen dài của mình. Wonwoo kể tiếp:

"Dù mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi nhưng dù có chết thì anh cũng muốn quán bar của hắn ta mang tiếng, không mang nhiều thì cũng phải mang ít."

"Trước khi tự tử thì anh có ấp ủ ý định gì muốn thực hiện không?"

Cách Mingyu đột ngột đổi chủ đề với giọng hớn hở như trẻ con khiến Wonwoo có đôi chút khó hiểu mà chưa thể hiểu rõ ý cậu. Thế là anh liền trưng ra vẻ mặt ngơ ngác như nai tơ và hỏi lại:

"Hả?"

"Kiểu như...anh muốn làm gì trước khi chết ấy? Bucket list ấy."

Lúc này thì Wonwoo đã thấm được lời cậu nói, nhưng anh vẫn chưa thể đoán được Mingyu sẽ định làm gì tiếp theo nếu anh trả lời cậu là có. Wonwoo nghiêng đầu nhìn cậu hồ nghi, hơi nheo nheo mắt rồi mới chậm rãi gật đầu.

"Vậy...anh có muốn thực hiện chúng không?"

"Thực hiện...ý em là..."

Nghe tiếng con tim mình khẽ run lên, Wonwoo từ tốn lặp lại cụm từ khiến anh phải bận tâm nhiều nhất.

"Đúng vậy, thực hiện những điều mà anh vẫn luôn muốn làm từ trước đến nay, cả hai chúng ta."

"Kể cả là điều to lớn? Hay những điều nhỏ xíu?"

"Tất cả mọi thứ, từ to lớn cho đến nhỏ xíu."

Từng chữ một trong lời khẳng định của Mingyu chui tọt vào tai Wonwoo rồi cắm rễ ở lì trong bộ nhớ, lặp đi lặp lại mãi không thôi như một cuộn băng cát sét bị hỏng. Rốt cuộc thì sau bao nhiêu năm chênh vênh nơi cõi đời, mảnh ghép thất lạc của bản thân mà anh tin rằng vẫn còn tồn tại, cũng đã xuất hiện ở bên anh. Một trái tim dám vì anh mà hy sinh, dám cùng anh thực hiện những điều mới mẻ đối với bản thân mà trước giờ Wonwoo vẫn luôn chần chừ né tránh.

Anh đưa mắt nhìn cậu một lúc lâu, hai đồng tử đen láy run run cùng cả khuôn mặt không còn một chút cảm xúc biểu lộ ra ngoài. Nhưng sâu tận nơi đáy con tim, Wonwoo cảm thấy bản thân như muốn bật khóc.

Wonwoo đã từng là một thanh niên với tâm hồn chất chứa nhiều hoài bão và sự phóng khoáng. Tuy nhiên qua nhiều năm sống cùng xã hội, hoài bão của anh dần bị bào mòn đến chẳng còn bao nhiêu. Còn tính phóng khoáng bên trong mình, Wonwoo cũng đã ra sức để duy trì nó, nhưng sự thật thì anh cũng chẳng thể níu giữ nó được bao lâu.

Dù không muốn thừa nhận nhưng mà, Wonwoo đã chẳng còn biết bản thân anh muốn gì, khao khát gì trên đời này nữa.

Mãi cho đến giây phút hiện tại này, người lạ Kim Mingyu ngồi trước mặt Wonwoo, hỏi anh rằng anh muốn làm gì, anh muốn đi đâu một cách không chút do dự. Sự việc này dường như đã gợi lên giúp Wonwoo nỗi thèm khát được sống, được hành động để phục vụ cho chính bản thân mình, cho niềm hạnh phúc chân thật đã thất lạc của mình.

"Anh...có nhiều thứ muốn làm, cũng có nhiều nơi muốn đến. Em thì sao?"

"Em cũng vậy."

Mingyu đáp chắc nịch, thoạt nhìn như thể cậu đã và luôn sẵn sàng để cùng anh đi đây đi đó, cùng anh chu du đến những nơi ngoài vùng an toàn và làm những điều mà cả hai chưa từng nghĩ đến. Wonwoo cảm thấy lòng mình bồi hồi khôn nguôi.

"Em chắc chưa?"

Wonwoo hỏi cậu. Anh cắn nhẹ môi dưới mềm mỏng, khóe mắt trĩu xuống, nhìn Kim Mingyu bằng cặp đồng tử đen bóng phản chiếu cả khung cửa sổ sáng rực rỡ phía trước. Trông anh thật dịu dàng ấm áp làm sao.

"Chắc."

Mingyu mạnh mẽ đáp, cậu liếm môi mình trong một thoáng, sau đó hỏi thêm một câu xác nhận:

"Còn anh?"

"Anh cũng chắc."

Một người bận rộn đi tìm lẽ sống cho riêng mình, một người vì cuộc đời mà chẳng buồn buông thả bản thân. Cậu thì ruồng bỏ cả thế giới xám xịt, anh thì lại phó mặc cuộc đời cuốn bản thân vào guồng xoay vô tận không lối thoát.

Kim Mingyu chỉ là một chàng công nhân viên chức tầm thường, ngày ngày ngồi bàn máy mà chán nản với thế giới xung quanh. Jeon Wonwoo chỉ là một chàng trai cùng tháng ngày phiêu bạt giữa cõi ở và cõi người, chẳng khi nào ngừng tìm cách đổi mới lối sống cho mình.

Cuộc hành trình nào cũng có lý do riêng của nó. Và cuộc hành trình kéo dài suốt một tuần sắp tới, chính là để hai con người lạ mặt vô tình gặp gỡ trong cơn say thật sự "tìm được nhau" giữa bộn bề cuộc đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net