3. Vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Laxus đúng là số khổ ý trời. Nhà trường đưa đẩy thế nào mà cuối cùng lại bắt anh đi thăm bệnh và gửi quà cho Mira... à nhầm, Lisanna mới đúng.

Đúng là kiếp làm Hội trưởng Hội Học sinh có khác, khổ ơi là khổ! Ấy thế mà mãi chẳng thoát được kiếp làm Hội trưởng này. Theo đúng lẽ, học sinh năm hai mỗi năm sẽ bầu vào chức vụ này. Năm ngoái, khi còn trẻ tuổi bồng bột, Laxus đã tham gia Hội Học sinh, rồi bằng một phép màu nào đó cái lão hội trưởng đó lại chuyển trường. Những "tấm chiếu cũ" rõ là đã am hiểu cái nguyên lí hoạt động tồi tệ của chức vụ này nên đã rủ nhau bầu Laxus lên chức sớm. Đúng là phận con trai mười hai bến nước!

Đứng trước gương tự trấn an mình một hồi, Laxus cuối cùng cũng gượng ép bản thân nở được một nụ cười không hề giả trân để sẵn sàng nghênh chiến.

"Dũng cảm lắm, bro! Không ai có thể hạ gục mày."

Nhưng, người tính không bằng trời tính, ngay khi cánh cửa phòng bệnh từ từ mở ra, Laxus đã hứng trọn cả nồi thập cẩm những kinh hoàng của cuộc sống. Cảm giác có cả đàn quạ bay trên đầu... Cái quái gì thế này? Một thứ mùi vô cùng kinh dị xộc vào mũi, đang ở trong nhà mà trời mưa tỏng tỏng. Mặt đen lại như đáy nồi, anh từ từ nhấc cái-thứ-đó ra. Tại sao? Anh đã làm gì sai? Tại sao ông trời lại đối xử với anh như vậy? Tại sao? Tại sao không phải bất kì một thứ gì khác mà lại là một-cái-giẻ-lau?!

Laxus hồn bay phách lạc.

Đến khi lấy lại bình tĩnh, anh mới nhận ra tiếng cười sằng sặc, ngả nghiêng đầy thích thú của hai chị em nhà kia. Đặc biệt là Mira. Chắc hẳn nhà trường đã biết tỏng chuyện này từ trước nên mới dồn hết cho anh - một thanh niên ngây thơ vô tội.

- Hai người... Không bày trò là chết sao? - Laxus dù ở nhà rất lôi thôi nhưng ra đường lại là chúa tể sạch sẽ, cánh tay run run rã rời. Nhìn anh bề ngoài là xác to lớn vậy thôi, bên trong vẫn là tâm hồn mong manh "íu đúi" của thiếu nữ mà... Sao mà không đau lòng được chứ?

- E hèm! - Lisanna trấn tĩnh lại bản thân - Chị Mira... Chị... đừng... cười... nữa!

Lisanna cố nhịn cười, khó khăn không nói nên lời, kéo nhẹ vạt áo Mira. Mira nghe em mình nói vậy cũng đành giả vờ thương tình chớp mắt long lanh gật gật đầu nhìn Laxus. Ai đó đứng nhìn mà ức chế không chịu được, tiến lại cười méo xẹo đặt quà lên tủ đầu giường rồi kê ghế ngồi... gần cửa ra với một sự lo lắng về một "sự việc không mong muốn".

Mira và Lisanna lại không nhìn cười được, Laxus đúng là ông già lo xa! Có cố gắng đấy nhưng mà... vẫn dính bẫy như thường thôi!

Bằng chứng là khi Laxus đứng dậy, quần anh bị "tẩy trắng" bởi một đống vôi  nhớp nháp kèm hai mẩu giấy trên hai miếng đào căng tròn: "tên", "ngốc". Hai chị em nhà này quả nhiên cao tay hơn người thường.

Không dám ở lại lâu, Laxus vội vàng từ biệt ngay khi cảm nhận được sự mát mẻ truyền đến từ cặp đào thân yêu. Anh đâu làm gì sai? Vì sao mọi rắc rối đều đổ hết lên đầu vậy? Kìm nén sự xấu hổ đến phút cuối, Laxus vọt lẹ ra khỏi phòng bệnh, chui tọt vào không gian quen thuộc để... trốn. Tiện thể tìm cách "thanh tẩy" cái thứ kia. 

Và sau một lúc lâu ơi là lâu, anh đã ngoài với cái quần ướt sũng.

Trong khi đó, hai chị em kia vẫn đang cười lăn lộn trong phòng bệnh. Xem ra cái từ "chán" của Mira phải sửa lại rồi đây!

Những tuần sau đó, không biết là do duyên phận hay là do ý trời hẩm hiu mà gần như ngày nào Laxus cũng bắt gặp cái khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu đến phát sợ của ai đó. Và lúc nào cũng vậy, không bị gài bẫy thì Laxus cũng bị Mira lôi cái chuyện đáng xấu hổ kia ra để trêu chọc.

- "TRỜI ƠI! SAO SỐ TÔI NHỌ THẾ NÀY???" - Nội tâm sư huynh đang gào thét.

Và rồi kì nghỉ hè cuối cùng cũng đến, Laxus sư huynh vui mừng khôn xiết. Loài gấu ngủ đông thế nào thì anh "ngủ hè" y như vậy. Cuộc sống ngày hè của anh chỉ quanh đi quẩn lại trưa dậy, ăn xong lại ngủ, tối dậy, ăn xong ngồi với ông một lúc lại đi ngủ... Cũng phải công nhận anh đây số cũng sướng, được ông chiều, sức khỏe của ông lại được cái dồi dào, ít bệnh, nên bệnh lười nó nặng thế nào thì cũng chẳng thành vấn đề, ông sẽ chiều chuộng làm hết cho.

Đến một ngày đẹp trời, sự may mắn lại đi chơi ở đâu mà bỏ lại Laxus ở đó ôm ác mộng đi ngủ. Thế là cả ngày hôm sau anh không ngủ được, đành... ngồi xem ông quét nhà.

- Mày cứ nhìn say đắm ông thế là ông sợ đấy. - Ông Makarov cười khì nhìn bộ mặt nhăn nhó của cháu trai mình.

- Cháu... đang chánnnnnnnnnnnnn! - Laxus trề môi.

- Ngủ cho lắm vào bảo sao chả chán. Hồi bằng tuổi mày, sáng ông dậy đi chơi với bà, chiều lại tụ tập mấy thằng đàn ông phá làng với nhau. - Đoạn ông dừng tay, nhìn thằng cháu của mình, cười khì - Sao không ra tìm mấy thằng bạn mà chơi? Chẳng may bị bắt lên phường thì ông lên đón cho.

- Thôi ông! Nhỡ đâu gặp "quỷ" trên đường thì cháu chỉ có nước chui xuống cống mà than trời than đất thôi ạ!

Nói đến mới thấy, dạo này yên bình quá hóa chán nản, cũng muốn kiếm tí muối cho cuộc sống đỡ nhạt. Nhưng mà... kiếm ở chỗ Mira thì... nó hơi... chính xác là không phải một tí mà là một núi rắc rối rồi. Thế nên là, người thông minh thà chịu chán còn hơn chịu chết.

Laxus chống tay ra sau ngồi nghệnh ngạng. Đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, lại thấy ánh mắt ông hôm nay là lạ. Ông đứng thất thần cả phút, rồi chợt hắng giọng một cái quơ chổi quét nhà tiếp. Có lẽ ông đang nhớ bà. Ông không bao giờ nói với anh rằng ông nhớ bà như thế nào, cũng không nói rằng ông yêu bà nhiều ra sao, nhưng mỗi lúc như vậy nhìn ông thật buồn. Năm anh lên năm, bà đã ra đi vào một ngày nắng đẹp, gia đình không đủ tiền để bà làm phẫu thuật, bà cấm con cháu đi vay mượn lung tung, bà từ chối hết những thứ liên quan đến bệnh viện, chỉ tự uống thuốc tại nhà. Lúc đó, và cho đến tận giờ, anh vẫn không hiểu nổi tình yêu là gì, vì sao con người lại cố gắng làm những điều khó hiểu như vậy. Nhưng anh biết rằng, ông thương bà nhiều lắm, ông nhà mỗi ngày, mỗi giờ. Có lẽ vào một lúc nào đó anh không biết, người ông trẻ trung của anh lại ngồi thơ thẩn một góc, tự mình rơi lệ.

Laxus đứng dậy, giành lấy cái chổi từ tay ông:

- Ông để cháu quét nhà cho, chắc sẽ đỡ chán hơn ạ.

Ông Makarov huých cùi trỏ vào người Laxus: "Hê hê, tuổi trẻ, mày bị lừa rồi nhé!"

Quét nhà mấy nhát, Laxus lại nhớ hôm cá tháng tư, bị Mira lừa cho một vố đau, còn bị tung tin, xấu hổ gần chết. Về nhà với bộ dạng ướt đẫm bùn còn được ông ghẻ lạnh (dỗi) mấy ngày vì làm bẩn nhà ông vừa lau. Nghĩ lại một chút cũng rùng mình, đẳng cấp đánh lén của Mira đúng là phi thường! Nhưng kể cũng lạ, sao hôm nay anh lại nghĩ nhiều về Mira thế nhỉ? Hay là tại cơn ác mộng tối qua? Thôi dẹp hết! Anh tát vào mặt một cái phủi hết mọi suy nghĩ, quét đại khái cho xong rồi trèo lên gác kiếm thú vui trên mạng.

- Hôm nay thằng này bị chập mạch à? - Ông Makarov mắt dẹt nhìn Laxus.

Trong khi đó, tại chỗ của Mira, một trận đấu đang diễn ra rất quyết liệt. Một bên là Mira - cao thủ chơi khăm, một bên là Lisanna - "cáo thành tinh". Họ đang thi xem trong vòng 1 giờ, ai sẽ chơi khăm được nhiều người hơn. Không ai chịu nhường ai, họ cứ đi khắp phố, gặp được người nào là họ liền bắt lấy thời cơ xuất chiêu ngay, cho dù có bị mắng té tát vẫn không ngừng lại. Kẻ vấp ngã, người hôn đất, tên mất đồ,... hiện ra khắp nơi. Quả là những bậc thầy cao tay!

Xem ra, mùa hè đến, tâm trạng mỗi người một khác, có người vui vẻ, có người chán nản, cũng có người vô tư, kẻ lo sợ...

Nhưng phước mấy đời nhà Laxus vẫn là đã sáng suốt ngồi im trong nhà tránh  bom rơi đạn nổ.

«««««Continue»»»»»


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net