Chap 10 : Scars Make Us Who We Are (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gọi là tình yêu thật sự không phải là suốt đời không cãi nhau mà là sau bao nhiêu trận cãi vả vẫn yêu thương và quay về bên nhau.

Em và cô cũng vậy, thấu hiểu được nhau là cả một quá trình dài, nước mắt, nụ cười đều vì nhau mà hiện hữu. Cãi nhau nhiều lắm đến mức nhớ nhau thật nhiều nhưng không đủ can đảm để nói. Mãi cho đến lúc hiểu được rằng cả thế giới của mình đều bị đối phương nắm giữ hết thì mới tìm đến nhau. Giận hờn được xóa bỏ thì yêu thương càng nhiều hơn.

Ngày dài đăng đẳng, họ dùng hết thanh xuân của mình để đứng trên sân khấu, nhảy múa, hát ca, có bao giờ nhìn lại và tự hỏi, thời gian ơi? Bỏ quên em và tôi rồi hay sao?

.

Chorong vùi mặt vào hõm cổ của người con gái nhỏ hơn, hít hà một hơi sâu cái hương nước hoa quyến rũ ấy. Không phải trên thế giới này chỉ có mình Bomi dùng loại nước hoa này đâu, nhưng trên thế giới này rõ ràng là chỉ có mùi hương của em mới có thể in sâu trong tiềm thức của Chorong đến vậy mà thôi.

-Park Chorong!

Em gọi khẽ, né tránh chiếc lưỡi ẩm ướt của Chorong

-Chúng ta phải về nhà.

Trong phòng trang điểm, bất cứ ai cũng có thể đi vào bất cứ lúc nào họ muốn. Điều đó khiến em cảm thấy bất an.

-Được thôi!

Chorong tách môi ra khỏi chiếc cổ cao của Bomi, khuôn mặt luyến tiếc hiện lên, rồi bị em nhéo má một cái. Có phải trẻ con đâu mà hở tí là phụng phịu.

Ravi tựa lưng vào vách tường khuất sau chân cầu thang, đoạn video đáng kinh tởm của hai thành viên nhóm nhạc nữ nổi tiếng vô tình bị cậu ta ghi lại và chắc hẳn nó sẽ là thứ có giá trị đối với Ravi.

Khẽ nhếch mép cười đểu một cái, Bomi yêu Chorong những không hẳn là cậu ta đã hết cơ hội. Cơ hội có thể đến từ cuốn băng này cũng có thể đến từ người hai người con gái kia.

Cậu yêu Bomi và hơn hết, cậu muốn nghe em rên rĩ dưới thân của cậu nhiều hơn là một tình yêu đích thực.

.

Apink trở về sau một ngày ghi hình cho Show Time, mệt mỏi rã rời họ bây giờ cơ bản không muốn mở miệng nói bất kì điều gì nữa, thứ duy nhất họ cần bây giờ là giường ngủ.

-Xoa lưng cho trẫm đi!

-Cái gì???

Trong bóng tối, ánh mắt của Chorong sáng lên, nhìn người con gái đang một ngạc hai nhiên của mình.

-Cái gì mà ngạc nhiên? Không phải em đã ký vào đơn đền tội rồi sao? Giấy trắng mực đen thế kia.

-Nhưng lưng chị rõ ràng đã hết đau rồi, đừng có lật lọng nhé Park Chorong.

Bomi liếc con người đối diện, tiếp tục gục mặt xuống ngủ.

-Trong tờ đơn làm gì có nói giới hạn đến khi chị hết bệnh đâu? Xoa lưng cho chị hoặc là chị sẽ đạp em xuống đất. Bomi àh~

Chorong nói bằng giọng mũi đáng yêu của mình rồi bắt đầu phơi lưng ra để cái đứa bất hạnh kế bên phục vụ.

Được rồi coi như bản thân Yoon Bomi bất hạnh vậy.

.

Apink lui vào khán đài sau phần trình diễn của mình. Họ đứng và dõi ra ngoài sân khấu để theo dõi các tiết mục khác của Sistar. Bomi cảm thấy không được khỏe và cô nghĩ mình cần vào nhà vệ sinh.

-Em sao vậy?

Chorong hỏi, cô luôn là người đầu tiên nhận ra điều bất thường từ Bomi.

-Em cần vào nhà vệ sinh.

-Chị đi cùng nữa...

Trước khi Chorong kịp nắm tay em đến phòng vệ sinh thì Bomi đã chặn lại, em không muốn trước mặt người khác và cả hai dính lấy nhau như thế này.

Chorong gật đầu lo lắng nhìn em. Cho đến khi không thể nhìn thấy bóng lưng của Bomi nữa thì cô mới chịu quay đầu.

Bomi ôm bụng loạng choạng bước đi, em phải nhờ đến bức tường bên cạnh để ngăn mình không ngã xuống. Bomi lẩm nhẩm tính ngày đến kì hằng tháng của mình rồi bỗng dưng nghe thấy ai đó gọi "APINK" thật to.

Em tò mò và quyết định nghe thử xem họ nói điều gì.

Phòng chờ của VIXX nằm gần cuối dãy hành lang, trong khi các idol khác tụ tập bên dưới cánh gà thì họ lại ở cùng nhau trong phòng trang điểm. Ravi đưa đoạn video thú vị mà cậu ta "vô tình" quay được sáng nay cho N xem.

Đồng tử N nở to, anh ngạc nhiên đến khi thể thốt lên điều gì nữa, các thành viên còn lại cũng bắt đầu vây quanh Ravi và họ bắt đầu tua lại đoạn video đó.

-Chorong sshi và Bomi sshi thật sự như vậy sao?

-Đúng...họ hôn nhau trong phòng trang điểm, đây là bằng chứng.

Ravi chìa chiếc điện thoại của mình ra, khuôn mặt chắc chắn nhìn về phía các thành viên.

-Ravi, em định làm gì với nó? Đừng dùng nó để đi gây chuyện, nó có thể hủy hoại một nhóm nhạc chỉ trong một đêm đấy. – N hắng giọng, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Apink thay vì tò mò về đoạn video ấy.

-Hyung, yên tâm đi em biết mình phải làm gì mà.

...

Mồ hôi trên trán của Bomi chảy xuống, em run lên nhìn Ravi rút thẻ nhớ ra và nhét nó vào trong túi thông qua khẽ hở của cánh cửa. Trong phút chốc em bỗng dưng nghĩ đến Apink, nghĩ đến những năm tháng thực tập cực khổ của các thành viên và trong đó có cả em nữa. Em phải làm gì để Apink không vì mình mà bị hủy hoại.

Bomi rời khỏi đó, đôi chân em không còn đứng vững được nữa, tim đập mạnh và nỗi sợ hãi vây lấy em như thế chúng sẽ đánh sập tất cả trong em bất cứ khi nào chúng muốn.

Em trở lại cùng Apink, không nói không rằng một mình chìm vào mớ suy nghĩ mông lung. Mặc kệ cả những câu hỏi lo lắng của Chorong.

.

Những dòng suy nghĩ lao đi trong tâm trí của Bomi, em bỗng chốc nghĩ đến rất nhiều cách để khiến Ravi không còn trên đời này nữa thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Bật cười với suy nghĩ của mình, em khẽ thở dài thường thượt, những làn khói lạnh từ vòm miệng bé nhỏ bay ra rồi hòa vào không khí.

Đêm nay, Yoon Bomi hoàn toàn không thể chợp mắt.

.

Em lê đôi bàn chân nặng nề của mình vào nhà bếp, vừa xuống đã nhìn thấy Park Chorong, cô nở nụ cười với em nhưng một thói quen của chính bản thân mình. Gặp em và yêu em thật nhiều vào mỗi buổi sáng, là điều thật tuyệt vời đối với cô.

Bomi khẽ cười nhạt rồi lết vào phòng tắm. Em vệ sinh cá nhân xong cũng là lúc bữa sáng hoàn tất. Người con gái với chiếc tạp dề trên người cùng những nụ cười ấm áp. Khi Park Chorong mỉm cười, ánh mặt trời ngoài kia dường như đã biến mất.

-Bbom à, ngồi xuống ăn đi.

Cô nói với em và các thành viên khác cũng đang tập trung vào bữa sáng của mình. Nhưng thường lệ, Chorong đẩy đĩa trứng về phía Bomi và bắt đầu cắt nhỏ ra từng miếng để sẵn cho em nhưng hôm nay, khi Chorong vừa chạm vào thìa thì Bomi đã gạt tay cô ra.

-Em tự làm được rồi!

Các thành viên nhìn cô và em một cách kì lạ. Thói quen mùi mẫn của ChoMi luôn khiến họ chướng mắt nhưng hôm nay bỗng có một sự thay đổi cũng khiến họ cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Cô nhìn em chán chường ăn phần của mình, được một chút thì mỉm cười ngây ngốc. Từ khi nào mà nụ cười của Park Chorong phụ thuộc vào Yoon Bomi vậy?

Tiếng nước róc rách chảy ra từ chiếc vòi nhỏ trên bồn rửa chén, Bomi chăm chăm vào mớ chén của mình rồi giật thót vì vòng tay của Chorong, cô ôm lấy eo của Bomi từ phía sau và bắt đầu hít hà mùi hương của mái tóc đó.

-Em vẫn chưa khỏi bệnh sao? Hôm nay trông em mệt mỏi lắm?

-Em ổn!

Câu trả lời của Bomi khiến Chorong cảm thấy thất vọng, nhưng cô đã kịp cất sự thất vọng vào trong vào tiếp tục cứu vãn cuộc nói chuyện của họ.

-Bbom à, nếu không khỏe thì nói chị ngay nhé.

Bomi nhăn trán, em gỡ vòng tay của Chorong ra khiến cô ngạc nhiên trước khi nghe điều gì đó từ em.

-Em mệt lắm, đừng làm phiền em nữa.

Rồi Bomi bỏ đi, nhưng lại bị Chorong nắm lấy cổ tay làm cho cả người em quay về phía cô.

-Chị làm gì cho em giận sao?

-Em đã bảo là đừng làm phiền em nữa.

Bomi nhìn ánh mắt buồn bã của Chorong, trong lòng bỗng dưng nhói lên một chút, nhưng trước khi tất cả rơi vào sự bế tắc em phải giấu đi cảm xúc của chính bản thân mình.

-Nhưng...

-Buông em ra...

Bomi giật tay mình ra khỏi Chorong rồi quay đi, em vào phòng và đóng sầm cửa lại.

Em xin lỗi....

.

Bomi siết lấy chiếc điện thoại trong tay, suy nghĩ hồi lâu rồi mới chịu mở khóa và nhắn tin cho ai đó.

"Mình muốn gặp cậu được không?"

Tin nhắn được gửi đến số của Ravi và giống như lần trước, nửa tiếng sau cậu ta mới chịu trả lời.

"Có chuyện gì không?"

"Không, mình chỉ muốn gặp cậu một chút thôi"

.

Bomi khoác hờ một chiếc áo mỏng và bước ra khỏi phòng, em đẩy cửa kí túc xá định đi ra ngoài thì bị con người kia hung hăng giật ngược lại.

-Em định đi đâu?

-Không phải chuyện của chị!

Em bực tức vùng ra khỏi Chorong và chạy đi.

Bomi ngồi xuống chiếc xích đu trong công viên, những làn gió đêm lạnh lẽo ào ạt ùa đến, tới mức tâm trí đang túng quẫn của em vì lạnh mà quên đi một chút những suy nghĩ nặng trĩu.

Tiếng nẹt ga của chiếc moto phân khối lớn từ xa lao đến, em mỉm cười nhìn Ravi, cậu ta từ từ gỡ bỏ chiếc mũ bảo hiểm cồng kềnh của mình xuống, khuôn mặt có tí ngạc nhiên khi em hẹn ra đây.

-Có chuyện gì vậy Bomi? Mai cậu không phải đi quay sao, ở đây giờ này sẽ lạnh lắm.

Đồ khốn hèn hạ, giả tạo!!!

-Mình chỉ muốn ở đây...cùng cậu thôi...

Em tựa vào người Ravi, làm cho cậu ta đến sự nghi ngờ cũng dẹp đi hết.

-Cậu....

-Mình xin lỗi vì sự đường đột này, nhưng mình thật sự nghĩ rằng bây giờ mình cần cậu...

Bomi nói, trong lòng em đang gào thét phản đối dữ dội. Nhưng vì cuộc sống này của em, tương lai của Apink và hơn hết là Park Chorong, tất cả mọi thứ buộc em phải tiếp tục làm những điều tồi tệ nhất trên đời.

Ravi xoay người, cậu ôm đầu Bomi, kéo cô vào một cái ôm cậu thực sự đã nghĩ rằng ngay lúc này đây, cậu chính là người giữ trong tay cả một thế giới

-Có chuyện gì với cậu sao?

-Chỉ là đợt comeback lần này khiến tớ mệt mỏi quá

Bom nói nhỏ, từ phía sau lưng của Ravi, em bỗng nhiên lè lưỡi ra với khuôn mặt đi ngược lại hoàn toàn với lời nói của mình.

-Và...?

-Mình cần một bờ vai để tựa vào...

Bomi lại tiếp tục lè lưỡi khó chịu. Em muốn nhổ đi mớ nước bọt của mình ngay bây giờ.

-Nhưng không phải cậu và Park Chorong yêu nhau sao?

Ravi tách em ra khỏi người, nhìn khuôn mặt ủy khuất của Bomi.

-Sao cậu biết điều đó? Đừng hiểu lầm, là chị ta thích mình chứ mình hoàn toàn không thích chị ấy, làm sao mình có thể thích một người con gái chứ? Làm sao mình có thể thích một Park Chorong đây?

END CHAP 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net