Chap 14 : With Our Minds Wide Open

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng ngoài cửa sổ rọi xuyên qua tấm màn mỏng. Mùi hoa Ly Ly theo cơn gió ngoài cửa bay vào trong xóa đi mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Bomi hé mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, khẽ nhíu mày đau đớn vì ánh sáng gay gắt. Em liếc mắt nhìn ngó xung quanh bằng chiếc cổ cứng đờ của mình rồi em thở dài nhận ra rằng ở đây chẳng có ai ngoài em và những bông hoa Ly Ly tím đang nghiên mình trước ánh nắng buổi sớm.

Một giọt nước mắt bỗng dưng chảy dài trên khóe mắt của Bomi, từng mảng kí ức của đêm hôm đó ùa về cùng với sự sợ hãi em bỗng chốc nghĩ đến Park Chorong, người khiến em liều mạng để bảo vệ nhưng bây giờ lại không có bên cạnh em khi em cảm nhận được rằng mình dường như đã vừa từ cõi chết trở về. Em hôm mê liên tục mấy ngày liền, mỗi ngày đều nghe tiếng cô thì thầm bên cạnh, đều cảm nhận được hơi ấm và mùi hương của cô vây quanh bên mình. Hóa ra trong cơn mê người em mơ màng nhìn thấy cũng chỉ có mình cô. Là do em mơ mộng về cô quá nhiều hay cô thực sự đã hết quan tâm đến em rồi?

Bóng Chorong hiện ra sau cánh cửa bằng kính, Bomi mơ màng nghe thấy tiếng đẩy cửa liền giật mình nhắm mắt lại. Em nghe thấy tiếng bước chân đi đến bên cạnh mình. Bomi vẫn còn đang tò mò đó là ai cho đến khi em nghe thấy mùi nước hoa quen thuộc ấy, khẽ thả lõng cơ thể một chút, em và cô chìm vào sự im lặng hồi lâu. Chorong thở dài, tiếng thở dài mang theo sự mệt mỏi lẫn lo lắng truyền vào tai em. Cô nhìn Bomi rồi bật người đứng lên.

-Bbom à, em vẫn chưa tỉnh sao?

Chorong quay lưng, tiến đến gần cửa sổ.

-Em có ngửi thấy mùi hương của Ly Ly không? Chị mang từ ký túc xá đến đây đấy, em mau tỉnh dậy để chăm sóc nó đi chứ! Chị sợ nó sẽ chết mất nếu rơi vào tay chị thôi!

Cô mỉm cười, ngón tay miết lên những cánh hoa mềm mại, ánh mắt ghim sâu vào từng cánh hoa nhỏ nhắn, cô thực sự không muốn ngẩn mặt lên vào lúc này, như thể sợ rằng trời đất, cây cối, vạn vật sẽ nhìn thấy đôi mắt ướt nhòe xấu xí của mình mất thôi.

-Bbom à, chị có tất cả mọi thứ bên cạnh mình, tiền bạc, bạn bè, gia đình, sự nghiệp...nhưng cuộc sống sẽ vô nghĩa biết bao nếu em không hiện hữu trong cuộc đời của chị. Chị xin lỗi vì chỉ hèn nhát mà nói khi em đang hôn mê bất tỉnh như thế này, nhưng chị làm sao đây khi bản thân đã khiến cho em tổn thương quá nhiều. Em có thể nghe thấy cũng được mà không nghe thấy cũng được, nhưng em hãy mau tỉnh lại đi, chị không thể đánh mất em như thế này được đâu Bomi àh.

Ngày nào cũng vậy, cô luôn nói rằng cô cần em như thế nào nhưng em vẫn không tỉnh dậy.

Giọng nói cô hòa vào làn gió, những tán cây ngoài cửa sổ đung đưa, đám lá vàng rơi rụng khắp nơi làm cho không khí xung quanh cô ngày thêm sầu não. Park Chorong đã sống trong đêm đen như thế này bao nhiêu ngày nay rồi, cô chỉ chờ có em xuất hiện và khai sáng nó mà thôi.

.

Naeun loay hoay với mớ trứng màu nâu trên chảo lửa, những đợt khói mang mùi khét trào ra, miếng trứng chứa đầy tình yêu thương của em dành cho Leader nim đã như thế mà đi vào sọt rác, Naeun luống cuống xách chảo quẳng vào bồn nước bên cạnh nhưng không may lại bị bỏng cả bàn tay. Em giật mình hét lên, rồi rưng rưng ôm bàn tay của mình ngồi thụp xuống.

Eunji hoảng hốt bật dậy, cô nhìn em mà lòng thương không thể tả, chỉ muốn chạy lại xoa đầu đứa trẻ đó một cái như cách mà lâu lắm rồi cô đã từng làm như một thói quen.

-Unnie!!!

Bước chân của Eunji chựng lại khi Hayoung vứt đi vài món đồ đang định mang vào bệnh viện trên tay, nó chạy lại cầm lấy cổ tay của Naeun rồi xem xét, lúc sau con bé dìu Naeun vào phòng tắm rồi sơ cứu cho người chị hậu đậu của mình.

Tiếng nước chảy ào ào trong phòng vệ sinh, Eunji lo lắng lắng nghe những tiếng rên rĩ đau đớn của Naeun từ bên trong, lòng như lửa đốt muốn chạy đến bên cạnh em nhưng lại thoáng nghĩ có là gì của nhau đâu mà quan tâm này nọ.

-Hayoungie nó không làm được gì nên hồn đâu!

Tiếng Namjoo thì thầm bên cạnh Eunji, con bé khoanh tay cùng khuôn mặt rành đời nhìn cô.

-Ý...ý em là sao?

-Ý là chị vào xem thế nào đi. Dù thế nào cũng là thành viên cùng nhóm...

Namjoo mỉm cười, không biết vô tình hay cố ý mà nó đã bày ra cho Eunji một cái cớ để chạy vào đó cùng em. Xem em đau khỏe ra sao.

Eunji chạy tót vào trong, nhanh tay đẩy maknae ra khỏi người Naeun, con bé bị đẩy ra khỏi phòng tắm mặt mày chưa kịp hết ngơ ngác thì đã bị Namjoo kéo đi.

Phòng tắm chật hẹp khiến cả hai nghe thấy rõ từng hơi thở của nhau. Eunji rời khỏi ánh nhìn của em, nâng cổ tay của Naeun lên tỉ mỉ xem xét từng chỗ một. Bàn tay tấy đỏ vì bỏng của em cũng may là không quá nặng, cô đẩy nó vào vòi nước lạnh, xả nước cho chảy đều trên bàn tay của em, làn nước lạnh khiến cảm giác đau rát của em tan biến.

-Chị ở ngay trong phòng mà, sao em không gọi chị ra chứ? Có còn đau hay không?

Eunji cúi đầu, chu mỏ thổi phù phù vào vết thương trên tay của Naeun, cô chưa từng chăm sóc ai nhiệt tình như thế kể cả vết thương này có nhỏ bé đến đâu. Naeun im lặng, đỉnh đầu của người con gái kia nhấp nhô trước tầm mắt của em, từng câu hỏi dồn dập phát ra mang theo sự lo lắng, cô hỏi mặt kệ em có trả lời nó hay không chỉ cần giờ phút này em quên đi cảm giác đau đớn thì cô cũng coi như mình đã làm tốt lắm rồi.

Naeun bật khóc, đã bao lâu rồi em chưa được cô quan tâm như thế nào, bao lâu rồi Jung Eunji chưa cầm tay em, chưa hỏi han, an ủi vỗ về em như những ngày trước. Em nhớ cảm giác này, nhớ đến chết đi được.

Cô nhìn thấy em khóc, cả cánh tay còn lại đưa lên che đi đôi mắt ướt đẫm của mình, tưởng em còn đau cô mới hoảng hốt vừa hỏi vừa thổi phù phù vào bàn tay.

-Naeun ah...em làm sao vậy? Nếu còn đau chị đưa em đi bác sĩ

Eunji cuống lên, định mang em đi bệnh viện ngay bây giờ thì bị em kéo lại, cả người đổ sụp lên em, bị em ôm chặt cứng.

-Na..eun ah...

-Em... nhớ chị lắm...

.

Bomi gọi khẽ tên Chorong từ phía sau, giọng nói em khản đặc, thanh quản bị chặn lại bởi chiếc đai cố định đặt trên cổ. Chorong quay người lại, khoảnh khắc mà cô nhận ra người cô trông mong mấy ngày qua cuối cùng cũng đã tỉnh dậy, cô chạy lại, cố nhìn em cho thật rõ từng góc nhỏ trên khuôn mặt xanh xao của em.

-Bomii

Chorong gọi, em đáp lại cô bằng đôi mắt hình trăng khuyết, khóe mắt còn đọng lại một giọt nước mắt chưa kịp lăn.

-Em rốt cục đã tỉnh lại...Bomi à...

Chorong chạm nhẹ vào khuôn mặt của em, từng nét từng nét được cô nâng niu như báo vật, cô chỉ lo một cái động mạnh cũng sẽ khiến em tan biến.

Lòng Chorong hiện tại như bị lửa thiêu đốt, cô luống cuống hỏi em có cần gì không, nước, thức ăn, hay tất cả những gì có thể làm cho em dễ chịu. Nhưng Bomi mỉm cười lắc đầu. Em nhìn cô, miệng mấp máy.

-Em không cần gì cả! Lúc này chỉ cần chị thôi!

.


Tình yêu vốn là như vậy, nếu chưa từng tổn thương, chưa từng đau đớn thì liệu sau này có cùng ở bên nhau đến trọn đời được không. Vàng bạc cũng chính từ lửa nung mà ra, tình yêu cũng chính từ những gian truân, khó khăn vất vả mà có được nhau. Trải qua hết chặng đường vất vả ấy rồi mới nhận ra rằng, nơi hai ta đang đứng chính là điểm đến của cả hai. Nơi chỉ có hai trái tim cùng chung nhịp đập, nơi chỉ có hai tâm hồn nhập lại làm một. Vì hết thẩy đều đã đi qua nên sẽ không còn chướng ngại trước mắt.

Gió chiều vờn nhẹ lên những vệt cỏ xanh rì, Chorong dừng chiếc xe lăn lại, cùng em đứng trên đỉnh đồi cao cao. Hướng ánh mắt về phía mặt trời, em hỏi

-Unnie...sau này chúng ta sẽ giống như những cánh chim kia đúng không?

Em chỉ tay về phía đàn chim bay lượn trên bầu trời, điểm lên vệt hoàng hôn vô số những chấm đen đẹp mắt. Ánh hoàng hôn dịu nhẹ đáp trên nụ cười hạnh phúc của Chorong, cô gật đầu, rồi một ngày không xa sẽ cùng em đi về phía cuối trời, thêu dệt tự do hạnh phúc như những cánh chim phía xa xa kia.

Đi thật xa với một tâm hồn rộng mở lành lạnh sau những nổi đau.


END CHAP 14

Mình đã định cho Bomi mất trí nhớ luôn nhưng mà thôi :))) 

dài dòng mất hấp dẫn :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net