Chap 16 : Nowhere To Grow Old, We're Always On The Run (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài báo : Thành viên nhóm nhạc nữ Apink hẹn hò đồng giới.

[+21739 ; - 21] Thật không thể tin nổi!

[+21357 ; - 35] Họ nghĩ mình đang sống ở đâu vậy chứ? Đại Hàn này làm gì chứa cái loại đáng kinh tởm đó chứ.

[+19737 ; - 69] Tôi rời fandom đây!

[+19536 ; -11] Không còn lý do gì để tôi yêu thương họ nữa. Họ đã lừa dối fan khán giá bao nhiêu năm nay. Tôi không dám nghĩ mình lại từng hâm mộ đứa đồng tính!

[+17293 ; -2111] Biến ra khỏi ngành giải trí đi đồ rác rưởi!

Chorong đánh rơi chiếc ly thủy tinh trên tay, những mãnh vỡ chạm sàn văng ra tung róe. Cô bần thần một lúc sau mới ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ lên, một mảnh thủy kinh khứa nhẹ vào ngón tay cái của cô khiến cho nó rĩ máu ra ngay lập tức. Chorong rên khẽ, quét hết những mảnh vỡ vào thùng rác, rồi mới sơ cứu đến ngón tay của mình.

Ngồi xuống ghế sofa, tim Chorong bỗng dưng đập nhanh, trong lòng cồn cào khó chịu, một cảm giác bất an lẫn lo sợ từ đâu ùa tới. Cô xoay người nhìn ngó xung quanh, không có ai ở phòng khách ngoài cô cả, tiếng chuông điện thoại reo lên trong không gian im ắng làm cho Chorong giật mình. Cô bỗng dưng trở nên thật nhạy cảm.

.

Giám đốc lướt ngón tay đều đều trên màn hình ipad, ông bỗng trợn tròn mắt nhìn cái tên Apink Park Chorong và Yoon Bomi leo lên mục tìm kiếm của toàn thế giới, ông ngoáy đầu nhìn người trưởng phòng đứng bên cạnh.

-Có chuyện gì sao?

-Ai đó đã upload một đoạn video clip lên mạng với nội dung là hai thành viên A và B của nhóm nhạc nữ C hôn nhau trong phòng chờ. Mọi ý kiến đều cho rằng đó chính là Chorong và Bomi thưa ngài!

Trưởng phòng Ham cúi đầu, chờ đợi cơn thịnh nộ từ vị giám đốc trước mặt.

Ông trợn mắt, chụp lấy chiếc ipad và bắt đầu lên mạng, đúng như những gì trưởng phòng Ham đã nói, những tin tức về Apink tràn lan trên các mặt báo mạng, mỗi bài đều có lượt chia sẻ lên đến năm con số không. Chỉ trong vòng 10 phút, cái tên Apink đã đứng thứ nhất trên mục tìm kiếm trong ngày của toàn thế giới.

Ông chạm vào màn hình, đoạn video clip hiện lên, khuôn mặt của Chorong và Bomi rõ ràng đến hoàn hảo, cùng với trang phục biểu diễn đã khiến cho ông không thể chối bỏ với dư luận trước sự thật rành rành ra như thế này. Từng giây một trôi qua, ông tức giận, cả người run lên bần bật.

-Giám đốc...

Trưởng phòng Ham hốt hoảng nhìn ông thở gấp, ôm ngực trái ngã nhào xuống đất.

.

-"Park Chorong em nghe đây, ai đó đã tung đoạn clip của em và Bomi lên mang, hiện giờ phóng viên đang đứng bên ngoài ký túc xá rất nhiều, nếu em ra ngoài thì sẽ rất nguy hiểm. Hãy ở yên trong nhà, anh sẽ đến đó ngay"

Chorong thất thần trượt người trên cánh cửa nhỏ. Cô nhìn qua camera, hàng trăm phóng viên đang náo loạn bên ngoài chờ họ.

-UNNIE

Đám trẻ hoảng loạn chạy ra ngoài, Namjoo đánh rơi chiếc máy tỉnh bảng trên tay nhìn người chị của mình, đầu tàu của nhóm ngồi bên cạnh cánh cửa. Nó bỗng dưng cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ bủa quanh tất cả như thể sẽ sẵn sàng nuốt chết chúng bất cứ lúc nào.

Namjoo bật khóc, nó sợ, đến mức không thể nói hay suy nghĩ thêm bất kì điều gì nữa, điều nó thấy trước mắt là Apink sẽ tan rã nếu như không có khả năng cứu vớt. Ước mơ của nó sẽ tan biến, đam mê của nó sẽ lưng chừng bị bỏ lở. Dường như tất cả những gì nó lo sợ đang dần diễn ra.

Bomi xuất hiện phía sau cửa phòng ngủ, em nhìn thấy sự im lặng đáng sợ của các thành viên, những vệt nắng sớm bên ngoài cửa sổ cũng khó lòng xua đi đám mây u tối nặng trĩu trong lòng của các thành viên. Cả em nữa.

Từ bao giờ mà sự mạnh mẽ lại bất lực trước khó khăn trước mắt. Là do em tất cả hay sao, khi ngô nghê tin rằng sự xấu xa trên thế gian này là không tồn tại. Thế gian ác nghiệt, tàn độc hơn em nghĩ. Cái thế giới mà em yêu, nó có thể dìm chết em bất cứ khi nào nó muốn.

.

Apink trở về nhà sau buổi họp báo công khai xin lỗi người hâm mộ. Các thành viên mệt mỏi thả người xuống sàn nhà, mỗi người gánh một ưu tư trong lòng. Chỉ còn biết lấy tương lai mờ mịt phía trước làm điểm chung.

Chorong nhặt lấy hộp quà màu hồng phấn được đặt trước cửa, tên của cô nằm chênh vênh trên tờ note màu vàng được đính cẩn thận trên nắp hộp. Chorong thắc mắc cậy nắm hộp ra thì lập tức hét lên, đánh rơi chiếc hộp xuống đất. Con dao sắt từ chiếc hộp văng ra cùng một vật thể kì lạ.

Eunji cùng các thành viên khác chạy lại, cô cầm vật thể lạ trên tay, Bomi từ phía sau trợn tròn đôi mắt sợ sệt nhìn con búp bê bị khoét đi đôi mắt, những lọn tóc bị cắt tơi bời cùng những dòng máu tươi dính đầy trên người con búp bê ấy. Eunji nhặt lấy tờ giấy rơi ra, cô kinh ngạc nhìn dòng chữ màu máu được viết nguệch ngoạc

"Chết đi lũ khốn"

Chorong run lên, cô sợ hãi rụt người về phía sau, tay ôm lấy đôi tai của mình, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má đỏ ửng.

-Unnie...sẽ ổn thôi mà...

Bomi ôm lấy người con gái của mình, em đặt lên những giọt nước mắt mặn đắng những nụ hôn. Em xoa dịu cô, mặc cho chính em cũng đau đớn đến chết đi được. Những người đã nguyện cùng mình đi qua năm tháng thanh xuân vậy mà bỗng chốc quay lưng, thay lòng đổi dạ. Họ ghét cô và em đến thế hay sao?

Cái ôm siết vậy mà lại khiến Chorong thoải mái hơn một chút, cứ mắng cô là đứa ngốc nghếch đi vì trên đời này chỉ cần một câu nói "Sẽ ổn thôi" của em mà cô lập tức tin là thật, tin rằng mọi thức thật sự rồi sẽ ổn kể cả hàng tá đống bề bộn ngoài kia đang chực chờ.

.

Bomi đặt bao rác to vào chiếc thùng rác trước cổng, em ngước nhìn ánh đèn đường hắt sáng trên cao. Đêm đen như vậy mà chỉ có mỗi một ánh đèn rọi sáng, có phải khắc nghiệt quá hay không. Gió đêm bỗng lùa qua một đợt, đem vào trong mắt em những hạt bụi nhỏ xíu, em nhíu mày, ánh mắt cay xè mơ hồ nhìn ra bên ngoài. Em không muốn nhắm mắt, em sợ rằng khi mình vừa mở mắt ra, ánh đèn kia sẽ biến mất. Chính như lòng người vậy, dễ dàng thay đổi bởi bất kì lí do nào mà họ muốn, chỉ cần họ không thích nữa, họ sẽ quay đi.

Gió đêm luôn làm Bomi cảm thấy thoải mái hơn, dẫu cho có làm cho làn da của em đỏ lên vì lạnh. Em đứng đó, bên cạnh chiếc ghế gỗ trước cổng nhà, quay đầu về nơi có tiếng chó sủa. Một bóng người hiện ra bên dưới ánh đèn đường lập lòe, em không quan tâm lắm vì khu này không thiếu người đi tập thể dục vào buổi tối, bóng người trầm lặng ấy lướt qua em đi được một đoạn bỗng nhiên quay đầu lại, bổ nhào về phía em với con doa sắt lóe sáng trên tay.

-BOMI!!!!!!!!

Tiếng Chorong vang lên, cô mạnh tay kéo Bomi ngã nhào về phía mình, con dao trên tay gã đàn ông bị hụt về hướng khác, gã hoảng hốt bỏ chạy. Cô đuổi theo.

-Chorong ....

Em gọi khẽ làm bước chân của Chorong bị chựng lại, cô sựt nhớ đến em nên cúi người kéo em đứng lên, em ngã, mắt cá chân sưng tấy không thể đi được. Nháy mắt một cái gã đàn ông kia đã chạy xa, chỉ còn đêm đen trước mắt họ.

.

-Chị không thể ở lại đây được nữa.

Chorong chăm chăm vào mắt cá chân của Bomi, mặc kệ những đôi mắt ngạc nhiên của các thành viên khác.

-Chị nói gì vậy? Chị định bỏ nhóm sao?

-Ở đây quá nguy hiểm, họ tìm đến tận nhà chứ không còn chờ tới lúc chị ra khỏi nhà nữa, em không thấy sao? Nếu lúc nãy chỉ ra trễ một chút thì mọi chuyện sẽ....

Cô đáp lại Eunji sau đó quay sang nhìn em.

-Nhưng chúng ta là...

-Chị hiểu Eunji à, chúng ta là Apink...nhưng tất cả mọi người, họ đã không còn xem điều đó như là một điều hiển nhiên nữa Eunji à, họ đay nghiến chúng ta, họ nói chúng ta sẽ bị mục nát dưới địa ngục. Chị không quan tâm nhưng Bomi em ấy đã thế này, chị dẫu không quan tâm cũng phải quan tâm. Nếu Bomi có chuyện làm sao chị sống tiếp. Em có can tâm mà sống tiếp hay không?

Eunji nhắm mắt lại, cô im lặng giấu đi sự tức giận trên khuôn mặt của mình.

-Unnie...chị không thể như thế được, còn bọn em thì sao?

HaYoung bật khóc, lần đầu tiên cô nhìn thấy niềm đau hiện rõ mồn một trên đôi mắt của nó. À không, là lần thứ hai, cái lần mà Yoo Kyung tạm biệt họ ở sân bay, khuôn mặt này đã xuất hiện và cô đã tự hứa với bản thân mình sẽ không để con bé phải buồn như vậy nữa. Nhưng mà bây giờ...

-Chị xin lỗi....

Chorong bật dậy, nếu cô còn ở đâu cô sẽ khóc mất thôi. Chorong dìu em vào phòng ngủ, trong lòng nặng trĩu những ưu tư.

-Chorong unnie...

Eunji gọi với theo làm Chorong phải dừng lại. Cô im lặng lắng nghe điều đứa em của mình sắp nói.

-Ngày đầu tiên, khi chúng ta debut trên sân khấu, đứng dưới hàng ngàn khán giả, chị chính là người nói chúng ta là một. Ngày chúng ta thắng giải thưởng đầu tiên sau 9 tháng debut, chị chính là người nói chúng ta là một. Ngày Hong Yoo Kyung ra đi, chị chính là người lau nước mắt cho bọn em và nói dù Yoo Kyung nó có ở cách chúng ta nửa vòng trái đất thì chúng ta vẫn là một. Và bây giờ, chị lựa chọn cách trốn chạy để lại mớ hỗn độn này cho bọn em. Park Chorong chị nói đi, chúng ta có còn là một nữa hay không?


END CHAP 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net