Chap 18 : Nowhere To Grow Old, We're Always On The Run (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chorong vắt khô tấm khăn ướt trên tay, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán nóng hổi của em. Em cầm lấy cổ tay của Chorong, cổ họng nóng rát thì thào từng chữ một.

-Đừng lo lắng, em không sao đâu.

Cô gật đầu để em vui, ẩn sâu trong đôi mắt nâu là những nỗi lo lắng vô hình vô trạng. Chorong vẫn ngồi đó, bao nhiêu công việc đều gạt sang một bên. Đơn giản ngồi cạnh em, kể chuyện cười cho em nghe, làm đủ thứ chỉ để em quên đi sự mệt mỏi.

Trời sụp tối, cô nhìn sức khỏe của em không tí tiến triển mới quyết định đi mời thầy thuốc về nhà, mặc cho sự ngăn cản của em.

-Em bệnh nhẹ, đừng gọi thầy thuốc đến đây tốn tiền lắm. Một hai hôm nữa nhất định sẽ khỏi thôi mà.

Bomi vội vã ôm lấy Chorong từ phía sau, nhìn vòng tay nóng hổi yếu ớt của em cô lại không muốn để em phải buồn. Cô gật đầu, nhẹ gỡ vòng tay của Bomi ra khỏi mình, đỡ em nằm xuống rồi vuốt đầu em vài cái mới lên tiếng.

-Được rồi, vậy thì chị không đi nữa, em nằm xuống ngủ sớm đi.

Cô đỡ lấy tay của em, giúp em nằm xuống nệm, Chorong lo lắng nhìn chiếc nệm nhỏ cùng tấm chăn mỏng này đêm nay liệu có sưởi ấm cho em của cô được hay không đây?

Dán ánh mắt vào vầng trán của Bomi, trong màn đêm đen kịt dưới ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, cô nhíu mày nhìn em dần dần chìm vào giấc ngủ. Em của cô lúc ngủ rất ngoan, đôi mắt nhắm nghiền lại, đôi môi nhỏ chúm chím trông đáng yêu vô cùng. Cô muốn ôm em thật sâu, thật chặt nhưng lại lo rằng cái ôm làm em thức giấc, nên thôi.

Thời gian tích tắc trôi qua, cô vì em mà thao thức trằn trọc cả đêm dài. Mới vừa sáng bảnh đã khoác áo ra đường mua thuốc nhân lúc em chưa kịp tỉnh giấc.

Cô trở về cùng bịch cháo trắng nóng hổi trên tay, vụng về đổ nó vào bát nhỏ rồi mang vào phòng cho em. Vừa đúng 6h sáng em vẫn còn an giấc, tiếng khò khè từ chiếc mũi nghẹt của em phát ra bên tai của cô. Cô vẫn ngồi nhìn em, nhìn cho đến khi em tỉnh giấc.

Bomi mở mắt ra, mệt mỏi ngồi dậy tựa lưng vào tường nhờ sự trợ giúp của Chorong, cô nhìn thấy em tỉnh dậy, liền chạy vào phòng vệ sinh lấy nước giúp em súc miệng. Đâu vào đấy rồi cô mới nhìn lại bát cháo trắng đã nguộc đi từ lúc nào, Chorong bảo em nằm đó chờ một chút, cô mang cháo đi làm nóng lại rồi mang lên cho em, nhưng em đã kịp gọi với theo.

-Unnie...

-Hửm?

Chorong cầm bát cháo trên tay, đứng từ xa nhìn em.

-Trời còn chưa sáng mà, một tí rồi em ăn.

-Đâu có...đã sáng lắm rồi.

Chorong nhăn mặt kì lạ, nhanh chân chạy đến vén tấm màn vào trong, ánh nắng sớm được dịp len lỏi khắp căn phòng, một vài tia nắng vàng chạm nhẹ lên khuôn mặt tái nhợt của em.

-Sáng hơn rồi đó...

Cô nói, nhìn em mơ hồ loay hoay một chỗ, ánh nắng chíu thẳng vào mặt nhưng em không hề có ý định né tránh.

-Trời tối thế này, chị phải mở đèn lên em mới thấy đường ăn chứ...

*Xoảng*

Tiếng bát cháo từ trên tay cô rơi xuống đất, em giật thót một cái mới mò mẫm trong bóng tối tìm cô. Bomi hoảng sợ, em run lên, tay quơ quào khắp nơi tìm kiếm.

-Unnie...

Em kêu lên, hai ba tiếng liền, nhìn em hoảng sợ, cô thất thần bỡ ngỡ bước đến, hươ tay trước mặt em mấy cái nhưng em không hề có phản ứng gì cả, chỉ mãi lo đi tìm cô trong bóng tối của riêng mình.

-Đừng sợ...chị đây, chị ở ngay đây.

Cô ôm lấy em, em người bị đuối nước, sợ hãi quẫy đạp lung tung, tìm được cô như tìm được phao cứu trợ, em ôm cô thật chặt, chờ ổn định lại một hồi mới hỏi khẽ, hơi thở hỗn hển.

-Em không nhìn thấy gì hết, có phải chị đã mở đèn? Có phải trời đã sáng rồi hay không, em không nhìn thấy gì hết, có phải em bị mù rồi không?

Em khóc òa lên, giẫy giụa trong cái siết chặt của cô, bất lực nhìn mảng tối trước mặt mình, bật khóc. Sự thật làm em run rẩy, cảm giác khủng khiếp phủ trùm lên khuôn mặt của em.

-Sao chị không trả lời, có phải em bị mù rồi không?

Em gào lên, nước mắt trào ra vùng khỏi vòng tay của cô, em loạng choạng đứng lên. Cô cắn môi cố ngăn mình không bật ra tiếng khóc, chạy lại cùng em.

-Để chị đỡ em, em muốn đi đâu...

-Em không cần!

Em gạt tay cô ra, trong bóng tối tự tìm đường đến bên cửa sổ.

-Để chị đỡ em, Bomi.

-TRÁNH RA

Em gào lên, hốc mắt đỏ ngầu sưng tấy. Cô nhìn em, một chút hoảng sợ lùi lại đằng sau, cô vừa lùi xuống phía sau thì em đằng trước đã vấp ngã, em ngã xuống đất, đầu gối đau đớn lập tức sưng lên.

-Em đừng cứng đầu nữa, để chị đỡ em đến bên cửa sổ.

Cô từ phía sau dỗ dành em, đâu hay em của cô đang điên cuồng trong sự bất lực, em như rơi vào hố sâu, tuyệt vọng, không lối thoát, không có ánh sáng. Em như con cá mất nước, mệt mỏi, hoảng sợ.

.

.

-Ahjumah...Nhờ cô đi mời thầy thuốc đến đây giúp cháu, bạn cháu hiện giờ đang bị bệnh rất nặng, cháu thì không thể rời nhà được. Tất cả nhờ cô.

Chorong dúi vào tay người đàn bà vài tờ tiền rồi khẩn thiết nhờ vả, bà ta gật đầu chạy đi, một lát sau dẫn về một ông lão tóc điểm bạc, ăn mặc lịch sự đến. Cô lễ phép mời ông vào nhà.

Sau một lúc kiểm tra, ông quay sang hỏi:

-Gần đây, có bị va chạm mạnh ở đâu hay không?

-Có ạ, ở sau đầu..

Cô nhìn ông, lo lắng.

-Đột nhiên không nhìn thấy gì ta e rằng lo do máu bầm trong não, do di chứng sau khi bị va chạm mạnh ở đầu. Bây giờ ta về nhà soạn ra vài bài thuốc làm tan máu bầm, một lát sẽ quay trở lại. Thuốc của ta trước giờ chỉ chữa bệnh cảm ho bình thường, nặng như vầy muốn khỏe nhanh ta nghĩ cháu nên đến các bệnh việc lớn ở Seoul.

.

Những ánh đèn dầu được thắp sáng khắp nơi, mặc dù trời đang sáng trưng nhưng cô vẫn thắp nó lên, chỉ mong trong em còn tìm được một tia sáng, cô nhìn em ngồi ôm lấy đầu gối trong góc phòng, tim quặng thắt lên từng đợt. Em của cô trãi qua bao nhiêu đau khổ, cả tinh thần lẫn thể xác đều đã không còn lành lặn mà vẫn chưa qua hết tai ương hay sao? Cuối cùng là do cô không tốt hay là do chính Thượng Đế không chấp nhận để cho họ bên nhau.

-Em đói không, chị mang thức ăn đến nhé, ăn rồi uống thuốc vào sẽ khỏe.

Cô ôm lấy em, thủ thỉ, nhưng em gạt tay cô ra, ôm lấy đầu gối của mình, đôi mắt vô hồn dán chặt vào không trung.

-Em cứ như vậy làm sao khỏe lại được?

-Em không muốn sống nữa.

Em nói, hơi thở đều đều phả vào không trung, cô giật mình nhìn em, lập tức siết chặt hai vai của em gằn lên từng chữ.

-Em nói gì? Em điên rồi sao?

-Em không thể sống tiếp nếu như không nhìn thấy được nữa. Gia đình, bạn bè...những thứ tuyệt vời xung quanh em sẽ chẳng bao giờ xuất hiện nữa. Kể cả chị...

Em khóc, nước mắt lại vô thức chảy ra trong đau đớn, em trách bản thân mình, trách cả Thượng Đế bất công với em, với cô và với tình yêu của họ nữa.

Cô ôm lấy khuôn mặt của em, đặt lên vầng trán cao một nụ hôn nhẹ, nghẹn ngào nói :

-Không được, chị không cho phép em chết, chị sẽ đưa em về Seoul, tìm bệnh viện, bác sĩ giỏi nhất để chữa khỏi cho em. Em phải tin vào chị, tin vào trời cao còn có mắt.


END CHAP 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net