Chap 21 : They Say We'll Rot In Hell, But I Don't Think We'll

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chorong tỉnh dậy, hai mắt nóng ran như vừa chạm phải lửa, cô cực nhọc thở đều bên chiếc lò sưởi đặt bên cạnh. 

-Unnie...

Naeun gọi khẽ, em nhanh tay đỡ lấy phía sau đầu của cô gái lớn hơn, để Chorong có thể dễ dàng ngồi dậy.

-Chị thấy thế nào rồi, uống thuốc vào đã khỏe hơn chưa?


Eunji ngồi bên cạnh, dưới hơi nóng của ánh đèn trắng sáng trên cao, hình ảnh của hai đứa nhỏ trong mắt Chorong trở nên mờ nhạt.

-Đã có tin tức gì của em ấy chưa?

Chorong hỏi bằng cuống họng đau rát của mình. Cả hai nhìn nhau một hồi, Eunji mới cất tiếng

-Vẫn chưa, đã 3 ngày 3 đêm rồi vẫn bặt vô âm tín. 

-Ngày mai bọn em sẽ đi dò hỏi người dân xung quanh, chị cứ nghỉ cho bớt bệnh đi đã!

-Phải, còn nước còn tát mà - Eunji nắm lấy cánh tay của Chorong, khẽ mỉm cười trấn an. 

Chorong lòng như có lửa, yếu ớt đạp đi lớp chăn mền trên người để lộ ra làn da xanh xao gầy guộc. 

-Chị nghỉ mình phải đi tìm thôi, ngồi đây đợi chị biết sẽ không có kết quả tốt đâu. 

.

Vị bác sĩ mặc chiếc áo blouse trắng trên người, ôn tồn cất tiếng sau khi đã kiểm tra tổng quát cho Bomi, người đang nằm trên giường. 

-Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trường hợp này, quả nhiên là hy hữu. Máu bầm trên đầu là nguyên nhân gây ra chứng mất thị giác tạm thời, nhưng không ngờ chỉ sau một cú chạm mạnh tại chỗ cũ máu bầm lại tan đi. Chắc chắn sẽ ghi chép lại. 

-Liệu có dặn dò gì vài ngày sau không? - Jihoo hỏi

-Hiện tại cứ uống thuốc ta đưa đầy đủ, vài ngày sau, khi hết thuốc ta sẽ quay lại kiểm tra lần nữa. Nếu có di chứng thì cần phải nhập viện còn không thì cô gái này có thể hoạt động lại bình thường. Bây giờ nên kiêng cữ hoạt động mạnh và tránh gặp phải chuyện gì làm tâm lý bị tổn thương. 

Sau khi vị bác sĩ rời đi, Jihoo quay đầu nhướng mày nhìn Bomi

-Cô đã nghe gì chưa, hiện tại vẫn chưa đi được!

Ánh mắt em lập tức cụp xuống, ủy khuất nhìn vào không trung. Em muốn trở về chết đi được. 

-Chẳng lẽ không còn cách nào để tôi về sớm hơn sao?

Jihoo biết tổng em đang muốn đi như thế nào, nhưng cậu đã xem em như là nhân duyên kiếp này của mình, cái loại vừa nhìn thấy đã muốn yêu thì gọi là "Tiếng sét ái tình" cậu đâu dễ dàng nhìn em ra đi như vậy được, cuộc đời Yoon Jihoo trước giờ chưa một lần buồn để tâm đến phụ nữ nhưng em hôm nay chính là một ngoại lệ. 

-Không có đâu, cô cứ yên tâm ở lại đây có đến khi sức khỏe hồi phục, trong thời gian này, tôi nhất định sẽ giúp cô tìm cách liên lạc với người chị ấy. 

-Thật chứ? Là anh hứa đấy nhé. 

-Phải, tôi hứa! 

Cậu chạm ngón tay út của mình vào ngón tay út của Bomi, nhìn em hạnh phúc mỉm cười làm cậu bất giác vui theo. 

.

CHORONG's POV

Tôi không biết định nghĩa nghĩa sự mất mát là như thế nào, nhưng nếu được phép so sánh thì sự mát mất của tôi... chính là em

Chúng tôi chia nhau ra, mỗi người dò tìm một vùng, hai đứa trẻ vô tội đó, tôi đã vô tình kéo chúng vào cái mớ hỗn độn của cuộc đời tôi mất rồi. Ai sống trên thế gian này cũng phải có một nguyện vọng. Chỉ khi còn hiện diện trên cõi đời này, thì tôi vẫn còn một nguyện vọng, chính là được bảo vệ và che chở cho em. Nhưng nguyện vọng này bây giờ là do tôi không cố gắng hay là do tôi hoàn toàn không có khả năng thực hiện nó. Em bên cạnh tôi như cánh diều trong gió, lơ đễnh một chút sẽ vút bay lên trời cao để rồi mãi mãi cũng không tìm lại được. 

Nhưng, dẫu có nỗ lực thế nào thì tình cảm của tôi đối với em mãi mãi cụng không thể bị bào mòn được, mặc dù cho chính tôi và em đều mang trên mình vô vàn những vết sẹo xấu xí do dòng đời khắc nghiệt tạo ra. Tôi mới hiểu được rằng, 5 năm trôi qua, tôi đã không còn yêu em bằng một trái tim cháy bỏng lửa tình, tôi chỉ đơn giản yêu em bằng tình cảm bền bỉ sau bao nhiêu vết sẹo kia mà thôi. 

Có lẽ là như thế...

END POV

.

Chorong lau đi những vệt mồ hôi chảy dài hai bên thái dương, giữa cái nắng nóng của tháng 5, cô bước đi bằng đôi chân trĩu nặng. Trên tay siết chặt bức ảnh của em, cái mà Eunji mang tới. Giữa trưa, trong khi tất cả mọi người đều đã đi nghỉ chỉ còn duy nhất cái bóng dài còm cỏi in hằn trên mặt đất nóng. 

Chorong ghé vào cửa hàng tạp hóa bên đường, nhìn anh chàng tóc vàng điển trai bên cạnh. 

-Xin lỗi, anh đã bao giờ nhìn thấy cô gái này chưa?

Cậu trai ăn mặc lịch sự, trên tay cầm những chiếc khăn tay mới cóng mắt liếc nhìn tấm ảnh trên tay Chorong. Khẽ giật mình một cái, cậu trai bình tĩnh lắc đầu

-Không!

Cậu trai trả lời dứt khoác, nhìn rõ mồn một đôi mắt thất vọng của cô gái gầy gò trước mắt, nắng trưa đè nặng lên đôi vai của Chorong, cô cúi chào rồi lặng lẽ bước đi, cậu chàng ngước mắt nhìn theo hồi lâu cho đến khi bóng cô khuất xa nơi cuối đường. 

Jihoo trở vào trong xe, chìa vài cái khăn cùng một số đồ dùng cá nhân cho Bomi

-Của cô, dù gì cũng ở nhà tôi vài ngày nên những thứ này nhất định không thể thiếu..

Em cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy. 

-Tôi hỏi anh một chuyện được không?

-Được!

-Chuyện đó, anh đã giúp tôi làm chuyện đó chưa, tôi thực sự không muốn làm phiền anh nữa. 

-Phiền cái gì chứ, cô cứ yên tâm chờ đợi tôi.

Jihoo nhấn ga, để chiếc xe từ từ chuyển động. 

Em gật đầu nhìn ánh mắt sáng ngời của Jihoo, cậu luôn tạo cho em cảm giác tin tưởng tuyệt đối, giữa hàng trăm con người vô cảm ngoài kia, người như Jihoo sau này, đến khi nào em mới có thể gặp lại. 

Em nghĩ rồi đưa mắt nhìn về phía cửa số, em lại nghĩ đến cô, chưa giây phút nào Bomi để cho trái tim của mình quên đi Park Chorong. 

Có lần Chorong bỗng dưng nói với em là em nên biết cách tự yêu thương và chăm sóc bản thân mình đi. Em nghe thấy sợ rằng sau câu nói này Chorong sẽ rời bỏ em nên mới luống cuống cả lên. Nhưng cô chỉ mỉm cười, nhẹ kèo đầu em tựa lên bờ vai ấy, đơn giản nói ra một câu. 

-Chị chắc chắn sẽ không bao giờ rời bỏ em, nhưng ngoài kia đôi lần sẽ làm em đau đớn. Chị thì không muốn nhìn thấy em đau, hiểu không?

Em tuy ở đây, nhưng toàn tâm toàn ý đều nằm ở chỗ của Chorong. Em cảm thấy vui vì ít ra sau này cô sẽ không vì bệnh tình của em mà lo lắng đến mất ngủ nữa. Cuối cùng cũng có thể cùng Chorrong ngắm vô vàn cảnh đẹp trên thế gian này. Nghĩ đến viễn cảnh đấy thôi cũng làm em bất giác mỉm cười ngây ngốc. 

-Cô cười cái gì vậy?

-Tôi chỉ là đang nghĩ xem khi tôi trở về, không còn bị mù nữa lúc ấy sẽ cùng chị ấy làm tất cả những chuyện vui vẻ nhất trên đời này. 

-Cô và người chị ấy thân nhau lắm sao? Hay cô chỉ có chị ấy là người thân

-Không, tôi còn 5 người chị em nữa, nhưng chị ấy đối với tôi là quan trọng hơn hết thảy. Nên tôi thật sự mong mỏi ngày dược gặp lại chị ấy. Ơn của anh sau này tôi sẽ không bao giờ quên đâu. 

Bomi mỉm cười hạnh hục làm cho cậu cảm thấy có chút cạnh lòng, nghĩ đến hình ảnh người con gái gầy yếu kia thất thiểu từng bước chân dưới ánh nắng gầy gắt ban trưa, cậu nghĩ bạn thân mình thật tồi tệ, nhưng cũng chính vì em mà tự cho phép mình cái quyền khi yêu được ích kỷ.

-Vậy cô rốt cuộc định trả ơn tôi như thế nào đây?

-Vẫn chưa biết - Bomi làm mặt hì hì nhìn cậu

-Hay là tôi đề nghị nhé? - Cậu xoay người nhìn về phía Bomi

-Được, nếu tôi chắc chắn sẽ cố gắng nếu trong tầm khả năng

-Vậy hẹn hò với tôi đi!

END CHAP 21

Quốc khánh vui~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net