Chap 23 : They Branded Us Enough (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

In nghiên là quá khứ :v

-Tôi đi ra ngoài một chút đây

Bomi nhìn Jihoo bằng khuôn mặt bơ phờ, nhợt nhạt. Em trông như đang chuẩn bị rời khỏi nhà. Jihoo rời mắt khỏi tờ báo trên tay, nhanh chóng quăng nó xuống bàn rồi đứng lên chỉnh lại vạt áo. 

-Tôi đi cùng cô!

.

Ánh đèn đêm hắt sáng một góc trời, rọi lên những nét mặt nhễ nhại mồ hôi của những con người phải ngồi chạy hàng đêm khuya. Nơi dọc hai bên đường em và Jihoo đi qua, mùi thơm từ những xe thức ăn khuya tỏa ra, vây lấy cả một biển người trước mặt. 

-Tự nhiên cô đòi đến đây vậy?

-Tôi không biết, chỉ là muốn đến thôi...

Bomi cho hai bàn tay vào túi áo khoác, hít thở làn khí lạnh xung quanh. Em cùng Jihoo đứng trước xe chả cá nhỏ, người bán hàng thoăn thoắt công việc của mình. 

-Yoon Bomi nếu em ăn chậm hơn chị, chầu này em trả

Giọng nói của cô lại vang lên bên tai em nữa rồi, cái thứ dai dẳng lì lợm. Dẫu có trốn đi đâu em vẫn không thể thoát được nó.

-Được, nếu ăn chậm thì em chịu tiền. 

Bomi nói khẽ, làm Jihoo thắc mắc liếc nhìn một cái. 

Chầm chậm đưa cây chả cá lên miệng, vị của nó chạm vào đầu lưỡi, giữa cái lạnh ban đêm cùng cái sự nóng bỏng đó, dung hòa cho nhau thật tuyệt. 

Em nhớ là, lúc cùng Park Chorong cá cược, dù nỗ lực cách mấy em vẫn không thể chiến thắng, nhưng bù lại Park Chorong đứng trước mặt em bị sặc đến mặt mũi đỏ ửng lên. Trông đáng thương cực kì. Em coi như chịu tiền nhưng được giải trí thì cũng thích đáng. 

Yoon Bomi giữa biển người bỗng dưng bật cười ngây ngốc, cười đến nỗi chả cá trong miệng cũng không thể nuốt trôi. Gió đêm thổi qua mang theo nước mắt của em lăn dài xuống má, đôi mắt cay xè, em đặt cây chả cá dang dở xuống đĩa. 

-Đêm nay thật là lạnh quá, đến nỗi nước mắt cũng phải chảy ra. 

Bomi nói rồi, mang tâm trạng kì cục rời đi, để lại Jihoo loay hoay với tờ hóa đơn tính tiền trên bàn. 

-Yoon Bomi cô đừng đi nhanh quá!

Cậu trai tóc vàng khẩn trương chạy theo những bước chân sải dài của Bomi.

-Yoon Bomi, con cái này trông giống em lắm

Bomi vì câu nói vừa lao qua trong đầu, ngồi xuống nhìn vào con cá đang bơi lội trong hồ nước nhỏ.

-Tại sao - Em nhăn nhó nhìn Chorong

-Vì em chỉ sống được trong nước thôi, ra ngoài là chết ngay lập tức. Chị đây chính là nước của em nè, nước không bao giờ rời bỏ cá hết. Chỉ có cá giở chứng nhảy ra khỏi hồ nước hoặc là ai đó vớt cá đi mất thôi.

Bomi nhìn vào khoảng không bên cạnh mình, gió đêm cùng ánh đèn mờ ảo vẽ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô mỉm cười với em. Gần ngay trước mắt đây thôi nhưng em chạm tay đến cũng không thể với tới. Cô đối với em bây giờ như là ảo ảnh, chỉ có thấy chứ không có chạm. 

Thấy được mà không chạm được, còn gì đau đớn hơn nữa chứ?

.

Naeun kéo Eunji từ chỗ này đến chỗ khác, quầy hàng nào cũng có mặt của họ ở đó. Em vui vẻ thưởng thức hết những thứ trước giờ không được chạm vào vì chế độ ăn kiêng khắc nghiệt. Cô mệt lã, đuổi theo em. 

-Ăn ít thôi, coi chừng đau bụng

Eunji nhắc khẽ, Naeun chợt dừng miếng bánh gạo lại, quắc mắt nhìn cô.

-Không phải là tiếc tiền đó chứ?

-Phải đó, em ăn nhiều như vậy sau này bọn mình cưới nhau thì tiền ở đâu mà cưới nữa chứ? - Eunji làm mặt đau khổ nhìn người con gái trước mặt.

-Hừ...

Naeun hừ nhẹ, loạng choạng bỏ đi. Em nhất định sẽ vì tên đáng ghét này mà ăn cho sạch hết cái chợ hôm nay. Jung Eunji nghĩ mình đang đụng đến ai vậy chứ? 

-Naeun ah, nếu em không nghe lời đừng trách chị đó. 

Eunji đuổi theo, một hơi la lớn cho bàn dân thiên hạ đều nghe thấy. 

-Tùy chị, làm gì được em. 

Naeun ngoảnh đầu lại khiêu khích, em dừng chân tại một xe bán đá bào bên đường, Eunji nhìn theo lo lắng. Cô đương nhiên không vì cái ví tiền mà phiền lòng, chỉ sợ em ăn nhiều quá đêm nay lại bị đau bụng thì không ổn chút nào. 

Em đang định mở miệng nói gì đó với người bán hàng thì bị Eunji mạnh mẽ vác lên vai. Em nằm trên vai cô vừa ngỡ ngàng vừa sốc. Há họng gào lên quẫy đạp làm mọi người xung quanh phải ngước nhìn. 

-Mấy người đừng bận tâm, cô ấy là bạn gái của tôi!

Họ lắc đầu sau câu nó của Eunji, rồi để mặc cho Naeun trên vai cô la hét, giẫy giụa. Từ trên vai của Eunji, Naeun vô tình nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc cách đó không xa. Nếu em không lầm thì đó chính là Yoon Bomi. 

-Jung Eunji thả em xuống!

Naeun ra lệnh, nhưng Eunji vẫn tiếp tục bước đi

-Jung Eunji, hoặc là thả em xuống hoặc là đừng hòng nói chuyện với em nữa!

-Được, ở đây sẽ im lặng, về nhà sẽ nói sau. 

Eunji vẫn cứ thế mà bước đi, Yoon Bomi trong tầm mắt của Naeun ngày càng bị mờ dần. Trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn, em đã kịp tán mặt vào lưng con người lỳ lợm kia.

-Thả em xuống, em vừa nhìn thấy Bomi. 

Eunji khẩn trương thả Naeun xuống, em trên vai cô vừa đáp xuống đất đã nhanh chóng quay đi về phía lúc nãy, Eunji nhìn khuôn mặt em rõ ràng là không đùa giỡn liền nói

-Em nhìn thấy ở đâu.

-Chỗ kia, cùng một cậu trai tóc vàng. 

Eunji nhìn theo hướng tay của Naeun

-Khu chợ này rộng lớn như vậy, muốn ra cũng phải mất vài phút, em cứ đứng ở đây, chị sẽ đi theo nếu đúng là Yoon Bomi chị sẽ gọi cho em biết. 

Eunji đẩy Naeun vào một quầy thức ăn gần đó rồi theo hướng tay của Naeun mà đi. 

.

-Yoon Bomi, cô đã nghĩ về việc ngày trước tôi nói với cô chưa? - Jihoo bỗng dưng nghiêm túc

-Chuyện gì...? 

-Chuyện..hẹn hò với tôi? 

Em nhìn cậu ta, im lặng một chút. 

-Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi anh. Tôi không thể

-Tại sao chứ? Cô nhớ xem, cô gặp chuyện gì cũng là do tôi giúp đỡ, vậy mà bao nhiêu ân tình bấy lâu nay cô vẫn chưa thấu được hay sao? 

Cậu trai tóc vàng tức giật siết chặt lấy vai của Bomi, mạnh mẽ quay người em vì phía cậu

-Cô nói đi Yoon Bomi, là cô yêu Park Chorong đúng không? 

Cậu ta đột nhiên hỏi thẳng, cái tên vang lên cùng câu hỏi làm em hơi bất ngờ một chút

-Anh điên hay sao? Tôi thì làm sao yêu...

-Bất luận cô ta có là người yêu, là người nhà hay là tri kỷ gì của cô đi chăng nữa thì bây giờ người duy nhất cùng cô chỉ có mình tôi. Cô ta đã vứt bỏ cô như một vật phế thải rồi. 

-Anh im đi! 

Bomi tức giận quát lên, bao nhiêu điều trong lòng đều bị Jihoo lôi ra nói hết, em không muốn người ta nhìn thấu cái sự ngốc nghếch của em, không hề muốn. 

Trong một khoảng đất trống nằm sau cùng của khu chợ rộng lớn, Jihoo ôm chặt lấy Bomi vào lòng, khẩn trương nói ra từng câu chữ, vì cậu sợ bây giờ không nói, thì cả đời cũng không thể nói.

-Yoon Bomi, tôi phải làm sao mới có được tình yêu của em đây? Em nói đi, dẫu lên trời hay xuống địa ngục Yoon Jihoo này cũng nỗ lực cho bằng được. 

Bomi vùng vằng trong vòng tay to lớn của người con trai tóc vàng, em đương nhiên muốn, em muốn quên đi luôn cái hình ảnh của Park Chorong, cái con người khốn khiếp làm cho em cả một đời đau khổ. Jihoo chẳng phải quá hợp hay sao, nhưng đối với em chỉ cần một cái chạm nhẹ vào người con trai khác cũng khiến cho em cảm thấy mình thật tội lỗi, Park Chorong thật sự ảnh hưởng với em quá lớn. Quên đi chắc chắn sẽ được, nhưng không phải là bây giờ mà thôi. 

Em thoát ra khỏi vòng tay của Jihoo, tưởng chừng đã thôi nhưng lại bị cậu ta kéo vào một cái hôn mới. Bomi từ ngạc nhiên đến chết lặng. Giữa lưng chừng nụ hôn, khi em thật sự đã nghĩ rằng mình chỉ nên hư hỏng, tồi tệ hôm nay thôi vì người bị bỏ rơi là chính em cơ mà, ngay lúc đó thì Park Chorong lại hiện ra, em mạnh tay đẩy Jihoo, vung tay tát cậu ta một cái. 

Bomi quay lưng bỏ đi. Park Chorong, tất cả chỉ là vì người con gái ấy. 

.

-Yoon Bomi không phải bị mù rồi sao? 

Eunji tự hỏi, vẫn chưa khỏi sốc vì nụ hôn của Yoon Bomi. Cô nép mình vào cây cột lớn khi Bomi đang hùng hổ đi ngang qua, theo sau là Jihoo. Eunji đi theo họ, cho đến khi ra khỏi khu chợ to lớn, đến đoạn đường lớn. 

-Yoon Bomi...

Jihoo gọi lớn nhưng phía trước mặt mình, Bomi vẫn bỏ đi như chưa hề nghe thấy gì. Cậu ta moi trong túi quần ra một chiếc khăn tay màu trắng. Đuổi theo, chụp chiếc khăn lên mũi Bomi, em bị gây mê ngã xuống ngay sau đó. Trên đoạn đường vắng, cậu bế em quăng vào trong xe rồi phóng đi. 

-TAXI...

.

Ánh đèn pha bừng sáng cả một cả hẻm nhỏ, không quá khó để Jihoo nhận ra đã có ai đó bám theo mình, cậu bẽ lái, đạp phanh, từ con hẻm này phù phép sang con hẻm kia. Gã lái TAXI phía sau bị choáng, dần dần không thể đuổi theo xe của Jihoo theo yêu cầu của Eunji được nữa. Cô nhìn gã loay hoay mà sốt ruột, đành khẩn trương một đạp đẩy gã xuống ghế sau, cô ngồi trong ghế lái, nhấn ga rượt theo. Hai chiếc xe xé gió đuổi theo làm đám cát bụi dưới bánh xe vung lên mù mịt. 

Xe của Jihoo vòng vào một con hẻm nhỏ, đầu xe khó lòng vào lọt, cậu ta cố tình nhấn ga, chạy thẳng vào trong để đầu xe chặn đi đường vô hẻm, cậu ở trên này, đập kính xe vác Bomi trên vai mà chui ra ngoài, mang theo vài thứ lỉnh kỉnh khác.

Xe của Eunji trờ tới, gặp xe của Jihoo trước mặt, đường bị chặn kín liền nhảy xuống xe. Mở định vị điện thoại lên rồi leo qua đầu xe của cậu ta, chạy đi trong con hẻm nhỏ. 

-Tiền TAXI cô gì ơi. - Gã lái TAXI gọi với theo, nhưng Eunji đã chạy biến trong đêm tối.

.

-Nếu em chịu nghe lời tôi thì đâu đến nổi chứ, bây giờ thì đừng lo, đồng bọn của em đã tới rồi. 

Jihoo đặt Bomi ngồi tựa vào thân cây trước mặt, cột chặt cả người Bomi vào thân cây , một mình đứng đó chờ Eunji tới, cậu ta căn bản cũng không hề nghĩ Eunji có thể tìm đến đây được đâu, vì đầu xe cậu đã chặn đường vào cộng thêm bãi đất trống này, không dễ dàng nhìn thấy được trong màn đêm. 

-YOON BOMI 

Eunji gọi lớn, nơi cô đứng chỉ cách bãi đất trống một bức tường, âm thanh dội qua làm Jihoo bật cười. Cậu đúng là thật nực cười, vì ban đầu chỉ nhận lời làm vì cần tiền nhưng hóa ra lại yêu Yoon Bomi nhiều đến như vậy, cho nên bây giờ, cậu đang làm vì tình yêu của mình chứ không vì bất kì đồng tiền nào hết. 

-YOON BOMI, CẬU ĐANG Ở ĐÂU? 

Eunji khản tiếng, trong đêm đen căng mắt đi tìm bạn. Jihoo bên này giễu cợt gỗ chiếc gậy gỗ trên tay vào vách tường, làm kêu lên một tiếng, thu hút sự chú ý của Eunji. Đúng như cậu ta dự đoán, không lâu sau Eunji đã có mặt ở đó. 

Cô nhìn Yoon Bomi gục người bên cạnh thân cây to lớn, phẫn nỗ nhìn Jihoo. 

-Xin chào!!! Hình như mày không phải là Park Chorong, tao cần tìm Park Chorong cơ! 

Jihoo gõ gõ khúc gỗ vào lòng bàn tay.

-Mày rốt cục muốn gì.

-Nói ra thì thật là đau lòng lắm, ngài Giám Đốc thân yêu của tụi bây nhờ tao làm chuyện này với bổng lộc không hề nhỏ.

Eunji nghe nói, siết chặt nắm tay lại câm phẫn.

-Nhưng mà bây giờ, thì tao không muốn làm vì tiền nữa - Cậu ta nghiên đầu, mớ tóc mái vàng chóe rũ xuống hai mắt. 

Cậu ta càng tiến đến, Eunji càng lùi lại. 

-Nhưng ít ra tao cũng phải trừng trị cái lũ bọn bây cái đã, có vậy  thì Yoon Bomi mới biết điều mà theo tao. 

Jihoo nhìn Eunji chuẩn bị vào thế thủ thì lại tiếp tục bật cười. 

-Mày nghĩ tao sẽ đánh mày sao? Không bao giờ, vì tao căn bản không muốn động tay động chân với phụ nữ, nhưng...Đàn em của tao sẽ chịu với mày một trận. 

Jihoo nói rồi búng tay tanh tách, từ trong những góc khuất của bãi đất, những tên cao to lực lưỡng bước ra. Bẻ tay rôm rốp. 

-Nhưng mà trước tiên...tao phải để cho Yoon Bomi tận mắt chứng kiến vụ này cái đã...


END CHAP 23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net