Chap 8 : Scars Make Us Who We Are (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note : Chap 8 rất dài nên mình đành tách ra, phần này có vẻ hường phấn lắm nhưng phần sau sẽ có biến đấy :3 

o0o

Ravi tựa người lên chiếc ô tô màu đen của cậu ấy và ngắm nhìn người con gái đang loay hoay với mớ rác to tướng.

-Yoon Bomi!

Cậu gọi to và Bomi quay lại, em bị ánh đèn pha của chiếc xe làm cho khó chịu, khẽ nhăn mày một chút, Bomi cố căng mắt ra nhìn chủ nhân của tiếng gọi đó.

-Ravi sshi?

-Chào cậu! Ngạc nhiên không?

Bomi liếc mắt, ánh nhìn rụt rè đối với cậu con trai trước mặt.

-Bomi à, mình đến để mang trả cho cậu cái khăn tay mà cậu làm rớt hôm ở Music Bank!

Ravi lấy ra trong túi quần một chiếc khăn tay nhỏ màu trắng được gấp xếp cẩn thận rồi trao lại cho Bomi.

-Mình cảm ơn - Bomi mỉm cười và lịch sự nhận lấy mảnh khăn.

Ánh mắt Ravi lướt qua bờ vai trần hờ hững của Bomi, cậu nhanh tay kéo chiếc áo khoác mỏng bị tuột xuống cánh tay lên vừa vặn với bờ vai đang lạnh lẽo.

-Yoon Bomi!!!

Chorong gọi lớn, âm thanh đanh đá từ cái vòm họng nhỏ bé duyên dáng kia không lẫn vào đâu được. Ravi đảo mắt rồi nhìn về phía Chorong, người đang chạy lạch bạch từ trên thềm cầu thang xuống.

-Chào Chorong ss....à không, chào Chorong sunbaenim – Cậu ta gập người, nụ cười đểu giả hiện lên.

-Em đi đổ rác gì lâu vậy, cơm xong rồi vào ăn thôi!

Chorong kéo khuỷu tay của Bomi ý muốn con bé nhanh chóng rời khỏi đây.

-Ravi..cậu có muốn vào nhà dùng cơm không?

Bomi hỏi cậu và không thèm để ý đến khuôn mặt khó chịu đằng sau.

-À không đâu. Hình như có người không thích mình cho lắm, thôi mình về đây.

Cậu ta mỉm cười lần nữa với Bomi trước khi vào trong xe và phóng về nhà.

Em liếc đứa trẻ lớn xác của mình một cái rồi bỏ vào nhà. Khiến Chorong chỉ kịp kêu lên một tiếng.

-Yah~ Bbom ah~ chị có làm gì đâu???

Chorong mè nheo, cả người bám vào cánh tay của Bomi khiến đĩa trứng rán trên tay em nghiêng qua một chút.

-Bbom ah~~

Đáp lại lời khẩn thiết của Chorong, Bomi chỉ im lặng với khuôn mặt lạnh tanh và dự báo rằng điều chẳng lành sẽ đến với Park Chorong một lát nữa.

.

Bomi thả người xuống bồn tắm, nước ấm làm cho em cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Mùi thơm ngào ngạt của Savon D.Marseille tỏa ra từ những vệt bọt xà phòng đang lềnh bềnh trôi trên mặt nước khiến Bomi thích thú. Em chạm vào nó, vệt xà phòng tách nhau ra làm hai rồi trôi đi, những lúc phe phẩy làn nước, bọt xà phòng đung đẩy qua lại thỉnh thoảng để lộ ra làn da trắng sữa mịn màn phía sau làn nước trong vắt.

Bomi giật mình bật dậy vì cánh cửa phòng tắm đột nhiên bật mở rồi khuôn mặt em từ ngạc nhiên chuyển sang chế độ giận dữ khi đỉnh đầu của Park Chorong hiện ra sau khe hở của cánh cửa.

-Chị làm gì vậy, đi ra khỏi đây ngay!

Bomi cáu lên và cố dùng tay của mình để che đi những phần cần che.

-Không thích.

Chorong làm mặt kiểu "hehehe" rồi mặt dày cởi bỏ lớp vải vướng víu trên người vào bước vào bồn tắm. Kích thước cơ thể của Chorong không quá lớn những phải khiến Yoon Bomi khó chịu co chân lại nếu không muốn ai kia ngồi lên chân của mình.

Họ ngồi đối diện nhau và Park Chorong lại nhìn Bomi bằng ánh mắt vô cùng tỉnh táo.

-Che cái gì? Còn cái gì của em mà chị chưa thấy nữa?

Tại sao con người này có thể xem tất cả mọi chuyện như chưa có gì được chứ? Em nghĩ tới lại phát bực. Park Chorong có giận em thì được còn em giận lại thì tỉnh ruồi xem như không có. Có phải muốn khiến em ức đến chết không?

-Park Chorong...

-Yah, hôm nay dám kêu cả họ tên của chị á?

-Em chà lưng cho chị nhé

Yoon Bomi bỗng dưng nhe răng ra cười, bao nhiêu sự bực tức trên khuôn mặt ban nãy tan biến đi hết. Chorong thấy vậy mừng hết lớn, vui vẻ quay lưng lại để Bomi chà lưng.

Cô chơi đùa cùng những hạt bong bóng trên mặt nước như một đứa trẻ. Cảnh tượng này tuy có hơi ám muội một chút nhưng đối với những người đang yêu nhau sẽ thật hạnh phúc biết bao. Cho tới khi Yoon Bomi bắt đầu ấn và chà mạnh hơn, em dùng hết sức bình sinh tàn phá lớp da lưng trắng trẻo của Chorong làm cho nó đỏ tấy cả lên.

-Ah~ Yah~ Yoon Bomi dừng lại...

Chorong bắt đầu gào lên và vùng vẫy, cô định thoát ra khỏi bồn tắm và túm lấy hung thủ phía sau nhưng cứ mỗi lần vùng dậy là lưng cô lại đau nhói bởi nhịp điệu thất thường của Yoon Bomi.

Em bật cười khanh khách khi nghe giọng nức nở của Chorong phát ra phía trước. Cảm thấy đau thương một chút nên vui vẻ dừng lại.

Chorong ôm lấy thành bồn tằm vào bắt đầu than thở. Cả tấm lưng cô đỏ tấy cả lên khiến cho cô không thể di chuyển được nữa. Nếu được cô thề sẽ bất chấp mọi thứ để túm lấy Yoon Bomi và thủ tiêu con bé ngay lập tức.

Sáng hôm sau, Chorong thức dậy với cái lưng đau rát của mình. Cô rời khỏi phòng bằng tướng đi kì lạ. Ngực đau nhức vì cả đêm phải nằm xấp.

Jung Eunji rời mắt khỏi tivi liếc nhìn Leader một cái rồi bắt đầu phán bằng cái óc thám tử của mình.

-Đêm qua bị Yoon Bomi "cưỡi" hả?

Rồi cười phá lên, câu nói ẩn ý của Eunji làm cho Bomi ngồi ghế đối diện đỏ mặt. Em cúi đầu xuống rồi tiếp tục bửa ăn của mình. Chorong không còn hơi sức để cãi nhau với lũ giặc đó nữa. Cô im lặng đặt mông lên ghế rồi oán hận lườm Yoon Bomi.

Chorong không thể co giãn lưng của mình trong suốt buổi luyện tập, cô ngồi yên một chỗ trong góc phòng và cố tỏ ra thật đáng thương để thu hút sự chú ý của ai kia.

Bomi kết thúc bài nhảy, cô từ chối lời mời đi ăn trưa của maknae rồi lân la đến gần Leader của mình.

-Đi đi, con người độc ác

Chorong cúi mặt cứ như cô vừa phải chịu đựng điều gì đó thật đau đớn. Trắng trợn biến Bomi thành kẻ tội đồ.

-Em xin lỗi mờ~~~~

-Chị đau đến chết đi sống lại nè, em làm sao có thể xin lỗi như vậy được chứ?

-Chứ chị muốn em phải làm sao?

Bomi buồn, em cảm thấy hối hận và nghĩ rằng mình đã làm tổn thương Chorong. Hơn hết, việc làm người em yêu bị tổn thương khiến em cảm thấy mình thật tồi tệ.

Ai biết được rằng Park Chorong đang có âm mưu gì chứ.

Cô lôi trong túi áo ra một tờ giấy lớn. Bên trong vẽ nguệch ngoạc đủ thứ linh tinh gì đó.

"Đơn đền tội.

Ngày x Tháng y Năm z lúc abc

Yoon Bomi đã làm tổn thương thể xác của Park Chorong một cách nghiêm trọng. Để chuộc lại tội lỗi tày trời, Yoon Bomi phải:

-Nằm cùng giường và xoa lưng cho người bị hại vào mỗi tối

-Cho người bị hại hôn bất cứ nơi nào, bất cứ đâu mà người bị hại muốn

-Làm oshin bao gồm bưng nước, phục vụ đấm bóp mát xa cho người bị hại"

Hai mắt của Bomi muốn nổ tung, em tự cảm phục mình vì đã đủ dũng khí để đọc đến dấu chấm cuối cùng của tờ đơn. Park Chorong vẫn đang cúi mặt và chờ em đọc xong.

-Nếu đồng ý thì ký đi, chị ký rồi đó.

Cô ngước mặt lên, nhìn thái độ của em như thể trò bịp bợm của mình đã gần bị phát hiện, Chorong bắt đầu nhăn nhó.

-Bây giờ chị đau muốn chết, nếu không có người chăm sóc thì chị chỉ có nước tuyệt thực rồi chết luôn cho coi. Jung Eunji thì đàn ông quá, nó sẽ bầm nát cái lưng bất hạnh của chị mất, Son Naeun thì quá vụng về, em biết đó chị không thể bắt hai đứa maknae đáng yêu phục vụ mình được. Là bất đắc dĩ chứ không phải chị muốn hành hạ lợi dụng em đâu.~

Bomi thở dài. Một lần nữa em bị Park Chorong lừa gạt và đặt bút ký vào mảnh giấy. Người ta nói Bút sa gà chết quả không sai mà.

END CHAP 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net