Nha Nha ra trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Khi tôi ở dưới lầu chờ cô thì nhìn thấy tên bác sĩ kia theo sau xe đến bệnh viện." Chu Á Kiệt dừng một chút rồi nói tiếp, "Tôi vẫn chưa tìm được cơ hội đi tìm hiểu cụ thể, người đó cũng đã bị gọi đến đồn cảnh sát hỏi chuyện rồi."

"Cô đang nghi ngờ tên bác sĩ kia sao?" Chu Á Kiệt hỏi.

"Không..." Cố An Kỳ lắc đầu, "Không chỉ nghi ngờ, mà tên bác sĩ đó chắc chắn có vấn đề, hay nói cách khác anh ta cũng phải biết chút gì đó... Nếu biết được anh ta là bác sĩ khoa nào thì tốt..."

"Sao lại nói thế?" Chu Á Kiệt hỏi, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, "Ý cô nói chẳng lẽ chính anh ta là người thiết kế chuyện của Nha Nha sao? Vì sao không nghi ngờ Đường Hải Lâm?"

"Ừ, không biết vì sao, nhưng tôi lại có cảm giác đó. Nếu quả thật là do Đường Hải Lâm thì anh ta sẽ không ra tay vào thời gian và địa điểm như vậy. Anh ta có thể thuê ai đó ra tay vào lúc khác để khỏi bị nghi ngờ hơn chứ." Cô luôn có cảm giác như có như không tên bác sĩ kia có liên quan đến chân tướng sự việc, có lẽ người đó cũng không rõ ván cờ của Nha Nha, nhưng lại bị dùng như quân cờ.

"Tin tức cụ thể chúng ta cũng không cần tìm hiểu đâu, ngày mai các tờ báo lớn sẽ đưa tin." Chu Á Kiệt nói.

"Ừ." Cố An Kỳ nhíu mày.

Cố An Kỳ không ngờ Nha Nha đột nhiên lại tung ra một chiêu như vậy khiến cô trở tay không kịp. Cô không biết dạo này Nha Nha suy nghĩ gì mà lại định đối đầu trực tiếp với Đường Hải Lâm dưới tình huống hai bàn tay trắng không có hậu thuẫn, không có sự giúp đỡ.

Nếu đây thật sự là cái bẫy của Nha Nha, như vậy cô ta định cùng Đường Hải Lâm cá chết lưới rách*.

(*hai bên cùng bị hủy diệt)

"Chu tiên sinh, có thể kín đáo tiết lộ chuyện Nha Nha và Đường Hải Lâm đã từng hẹn hò hay không?" Cố An Kỳ hỏi, với thực lực hiện tại của Nha Nha, để đối đầu với Đường Hải Lâm thì còn quá yếu, căn bản là không có phần thắng.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, Cố An Kỳ không quên vào lúc này nên lợi dụng Nha Nha.

"Cái này thì còn phải xem ngày trước họ có ảnh chụp chung hay không đã." Chu Á Kiệt nói, "Nếu có, tung ảnh lên là chuyện quá đơn giản."

"Có thể tìm trên Facebook, weibo hay gì đó xem, có lẽ họ sẽ xuất hiện trong ảnh của quần chúng. Còn nữa, một thời gian trước đây Nha Nha thường xuyên ra ngoài uống rượu, nếu tìm ở vài quán bar thì có lẽ sẽ thấy chứng cứ. Có thể sẽ thu được vài manh mối." Cố An Kỳ suy nghĩ rồi nói, "Có lẽ mấy tấm ảnh đó không có gì mờ ám, hoặc có lẽ cũng xuất hiện vài người khác trong bức ảnh, nhưng ánh mắt họ nhìn nhau chắc chắn sẽ có điểm bất thường. Dù sao cứ tìm được ảnh đi đã, sau đó dùng Photoshop sửa qua một chút, xóa những người bên cạnh đi thì cũng chẳng là việc gì khó."

"Chúng ta ở đằng sau thổi gió góp vui, đằng trước cho Đường Hải Lâm và Nha Nha đối đầu với nhau." Chu Á Kiệt phân tích, "Trước đây cô muốn giữ lại Nha Nha là muốn trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi sao?"

"Có thể nói như thế, dù sao dùng hai người họ không phải tốt nhất sao?" Cố An Kỳ thờ ơ nói.

Chu Á Kiệt nhíu mày: "Cô định đồng thời tiêu diệt cả hai ngươi hay định diệt cỏ tận gốc Đường Hải Lâm trước?"

"Giữ Nha Nha lại cũng không có uy hiếp gì quá lớn." Cố An Kỳ không trả lời thẳng mà nói vòng quanh. Hiện tại cô không những không thể tiêu diệt Nha Nha, mà còn phải giúp cô ta một tay. Cố An Kỳ biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng nỗi hận đối với Đường Hải Lâm đã vượt qua cả sỉ nhục mà Nha Nha gây ra cho cô. Nếu cứ để sự việc phát triển như thế này, có lẽ cả Đường Hải Lâm và Nha Nha đều bất lợi, nhưng Đường Hải Lâm sẽ chẳng tổn thất quá lớn, có lẽ lời ngon tiếng ngọt hai ba câu Alice sẽ lại bị anh ta lừa gạt, đây là kết quả mà Cố An Kỳ không muốn nhìn thấy, thứ cô muốn là anh ta phải biến mất hoàn toàn khỏi giới giải trí, nếu có thể, mãi mãi khiến anh ta phải sống trong cảnh túng quẫn, cả đời làm người thất bại.

Dùng cả đời của anh ta bù đắp lại cho tổn thương mà Tiêu Thắng Hinh đã phải chịu đựng, dùng cả đời đau khổ để trả nghiệm lại cảm giác của Tiêu Thắng lúc đó. Qúa công bằng? Đúng không?

Cố An Kỳ muốn gạt bỏ hoàn toàn Đường Hải Lâm, không tiếc trả giá mọi thứ, cho dù giữ lại nhục nhã ngày trước Nha Nha gây ra cho cô cũng không sao. Chu Á Kiệt hiểu rõ dự định của Cố An Kỳ, nhìn vào vẻ mặt của cô. Cố An Kỳ rất điềm tĩnh, lặng lẽ ngồi im, hai mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Chu Á Kiệt thấy Cố An Kỳ như vậy, không biết vì sao lại cảm thấy cô chỉ như một người ngoài cuộc khoanh tay đứng nhìn, chưa từng tham gia, cũng chưa từng tiếp xúc với bất kì ai.

Mà có lẽ đó chỉ là ảo giác của anh mà thôi, Chu Á Kiệt lắc lắc đầu, đưa Cố An Kỳ về nhà trọ của cô, sau đó đi chuẩn bị ít tài liệu.

Tin tức về Nha Nha ngày hôm sau đã ùn ùn bị truyền ra ngoài, dù sao thì cô ta cũng là một MC có tiếng tăm, trước đây chưa từng có quan hệ yêu đương với bất kỳ ai, nay đột nhiên lại lộ ra tin tức sinh non, quả thật khiến người ta phải rớt nổ kính mắt*. Các tòa soạn báo lớn vẫn đang tiếp tục đào sâu chuyện này, tìm hiểu xem cha đứa bé là ai.

(*nguyên văn: 跌破眼镜 chỉ sự việc gây bất ngờ, chấn động)

Nha Nha hiện tại đang lấy lý do cần nghỉ ngơi để tránh khỏi ánh mắt truyền thông, nhưng mọi người lại phát hiện trên weibo của cô ta xuất hiện một bài viết rất kì lạ: "Từ trước tới nay tôi chưa từng cầu xin anh điều gì, vì sao lại nhẫn tâm như thế? Vì sao?"

Những lời này của Nha Nha dường như đang ám chỉ người đẩy cô ngã cầu thang và cha đẻ đứa bé có mối liên hệ nào đó. Đây không phải là tình tiết trong phim tám giờ mọi người vẫn muốn xem sao? Mọi người giống như chìm trong bể cẩu huyết, dốc hết sức lực tra xét các nam nghệ sĩ đã từng tiếp xúc với Nha Nha trong khoảng thời gian này.

Ngay lúc đó, một bức ảnh chụp chung của cô ta và Đường Hải Lâm cùng với một cặp tình nhân khác được một phóng viên "vô tình" phát hiện ra. Mặc dù mọi người đều nghi ngờ đó có phải là Đường Hải Lâm hay không, nhưng vẫn chưa chắc chắn. Dù sao Đường Hải Lâm vẫn gây dựng được danh tiếng vẫn khá tốt đẹp.

Trong khi mọi người còn đang do dự có nên đưa tin hay không thì cuộc sống của Đường Hải Lâm cũng không được thoải mái cho lắm. Nha Nha xảy ra chuyện, bị sinh non, anh ta là người đầu tiên lọt vào danh sách tình nghi bị mời đến sở cảnh sát lấy lời khai. Thậm chí đến thời gian phím trước khẩu cung với quản lý cũng không có anh ta đã bị dẫn đi, bị hỏi rất nhiều chuyện, ví dụ như quan hệ của anh ta và Nha Nha là gì? Có biết Nha Nha đang mang thai hay không? Lúc ấy anh ta đang ở đâu? Ai có thể làm chứng?

Trong lòng Đường Hải Lâm rất hận, lúc đó Nha Nha gọi anh ta đến lấy cái chìa khóa dự phòng, nhưng ai biết cô ta sẽ ngã cầu thang, anh ta thật sự không ngờ Nha Nha dám tàn nhẫn với bản thân để tính kế anh ta, cô ta điên rồi sao? Ngã từ trên cầu thang xuống, kết cục xấu nhất sẽ là "chết", cô ta không muốn sống nữa sao? Dù gì cô ta cũng đã bị anh ta vứt bỏ, cứ ngoan ngoãn đứng yên một chỗ là được rồi, vì sao cứ gây ra lắm chuyện như vậy chứ? Có thai thì cứ đi phá là được, việc gì phải kéo cả anh ta xuống nước? Việc gì phải gây xôn xao dư luận? Loại đàn bà chết tiệt.

"Đường Hải Lâm tiên sinh, mời anh phối hợp với cuộc thẩm vấn của chúng tôi, anh và Nha Nha tiểu thư có quan hệ gì?" Viên cảnh sát hỏi lại lần nữa.

"Tôi và cô ta chẳng có quan hệ gì cả, chỉ mới gặp vài lần mà thôi. Cô ta đang muốn vịn vào tôi để leo lên, anh có hiểu không?" Đường Hải Lâm tâm phiền ý loạn, ngay cả hình tượng cũng không duy trì được.

"Vậy anh có suy đoán gì về cha của đứa bé trong bụng cô ấy hay không?" Viên cảnh sát mặt không chút thay đổi, tiếp tục hỏi.

"Làm sao tôi biết được? À, đúng rồi, có thể là Liêu Chính Bình, dù sao hai người họ vẫn vô cùng thân thiết với nhau." Đường Hải Lâm vì muốn thoát khỏi diện tình nghi mà hắt nước bẩn lên Liêu Chính Bình.

Sau đó cảnh sát lại hỏi anh ta vài chuyện nữa, anh ta đều cố gắng thanh minh cho mình mà đẩy sự nghi ngờ lên người khác.

"Cám ơn sự hợp tác của anh, nếu còn vấn đề gì, chúng tôi sẽ liên lạc với anh." Cảnh sát nói.

"Vụ án này có tiến triển gì không? Tôi đã thoát khỏi diện tình nghi chưa?" Đường Hải Lâm khẩn trương hỏi, anh ta đang cực kỳ sợ hãi, lúc Nha Nha ngã xuống quả thật anh ta có ở đó, nhỡ điều tra ra điều này thì anh ta phải làm sao bây giờ? Không, anh ta không hề đẩy Nha Nha, không làm gì cô ta hết, đừng lo, đừng lo.

"Đây không phải chuyện mà anh nên hỏi, nếu còn vấn đề gì, chúng tôi sẽ liên lạc với anh." Cảnh sát không chịu tiết lộ một chữ, Đường Hải Lâm đành phải cắp đuôi ra ngoài.

"Chuyện này rốt cuộc là sao?" Quản lý của Đường Hải Lâm Văn tiên sinh cau mày hỏi.

"Văn tiên sinh, anh phải cứu tôi, nhất định phải cứu tôi." Đường Hải Lâm túm chặt lấy áo sơmi của Văn tiên sinh, giống như đang trôi nổi giữa đại dương mênh mông bắt được một cây cọc gỗ.

"Nói rõ ràng mọi chuyện ra đã rồi thương lượng sau." Văn tiên sinh thúc giục anh ta nói rõ mọi chuyện.

Đường Hải Lâm không giấu Văn tiên sinh chuyện gì, một năm một mười nói ra toàn bộ, cuối cùng còn hung hăng chốt một câu: "Tôi không thể ngờ mụ đàn bà kia âm hiểm đến mức dám làm chuyện này hãm hại tôi."

"..." Văn tiên sinh nhìn Đường Hải Lâm, sau một lúc im lặng mới nói, "Anh nói với cảnh sát như thế nào?"

"Tôi nói tôi không hề hẹn hò với cô ta, không biết đứa bé trong bụng cô ta là của ai, còn chuyện có mặt ở đó thì tôi nói là tôi đến đài truyền hình để thăm bạn." Đường Hải Lâm ngu ngốc, nhưng anh ta cũng biết đài truyền hình có lắp camera, cho dù anh ta không nói, sau này chắc chắn cũng sẽ bị điều ta ra.

Văn tiên sinh nghe vậy nhưng vẫn không thở phào nhẹ nhõm: "Anh và Nha Nha có tấm ảnh nào quá thân mật hay không?"

"Ảnh thân mật à? Không có." Đường Hải Lâm nói, "Với việc này thì tôi luôn cẩn thận, chưa bao giờ chụp ảnh một mình với cô ta, dù sao cô ta cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, chơi chán thì bỏ đi."

Lúc này Đường Hải Lâm căn bản không biết, ảnh của anh ta và Nha Nha đã trở thành tin tức mà báo chí chuẩn bị đăng tải.  

  Trong lòng Văn tiên sinh lúc này đang thầm oán Đường Hải Lâm không nói chuyện này sớm, nhưng chuyện đã tới nước không thể cứu vãn thế này rồi, có mắng mỏ anh ta thì cũng vô ích. Anh ta phân tích tình huống hiện tại, cảm thấy mọi chuyện chưa đến mức tệ lắm.

Nha Nha là một MC không có bối cảnh, nếu muốn kích động dư luận phát triển theo hướng cô ta mong muốn khá khó khăn, quản lý của cô ta, Trần tiểu thư Văn tiên sinh có quen biết, là một quản lý không có thủ đoạn. Làm việc cổ hủ không linh hoạt, không giao thiệp sâu với báo chí. Nếu không có bức ảnh nào, Văn tiên sinh nắm chắc trăm phần trăm có thể xoay chuyển tình huống.

"Văn tiên sinh, anh nhất định phải giúp tôi, thật sự tôi không hề đẩy cô ta, mụ đàn bà khốn nạn kia tự ngã xuống." Đường Hải Lâm van nài.

"Đứa bé trong bụng cô ta..." Văn tiên sinh hỏi, "Đứa bé trong bụng cô ta có phải là của anh hay không?"

"Chắc chắn không phải của tôi, tuyệt đối không phải của tôi" Đường Hải Lâm trốn tránh trách nhiệm, "Cô ta rất lẳng lơ, chắc chắn đó không phải con tôi."

Văn tiên sinh nghe vậy, khinh thường nhìn Đường Hải Lâm, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thu hồi toàn bộ cảm xúc trong mắt.

"Tôi hỏi lại một lần nữa, anh phải trả lời thành thật cho tôi. Nếu anh nói dối, khi sự việc bị khui ra tôi sẽ không bảo vệ anh đâu." Văn tiên sinh hỏi lại một lần nữa.

"..." Đường Hải Lâm do dự, "Chắc không phải của tôi đâu, trước đây tôi chưa từng nghe cô ta nói."

"Nếu những gì anh nói không phải sự thật, Đường Hải Lâm, anh có biết nên phải làm gì không?" Văn tiên sinh lặp lại, khuôn mặt vốn âm trầm nay lại âm u thêm vài phần.

Văn tiên sinh là quản lý cao cấp nhất của "Hoa Dương", năm đó đã kề vai sát cánh làm việc với người thành lập "Hoa Dương" Lạc tiên sinh. Ban đầu giới giải trí còn liên quan tới cả xã hội đen, "Hoa Dương" và xã hội đen vẫn có giao tình rất tốt với nhau, đều là trợ giúp đắc lực cho Văn tiên sinh.

Sau đó giới giải trí thanh lọc hoàn toàn, công ty cũng hoàn toàn bị tẩy trắng, cho nên Văn tiên sinh lại trở thành quản lý, cứ thế làm liền mười mấy năm, nay ở trong giới cũng là người có danh tiếng. Nếu không phải "Hoa Dương" vẫn âm thịnh dương suy, thiếu một "anh cả" thì sao anh ta phải chạy tới làm hậu thuẫn cho Đường Hải Lâm?

Vì hiểu quá rõ thủ đoạn của Văn tiên sinh nên sắc mặt Đường Hải Lâm trở nên cứng đờ, sau đó lập tức gật đầu như băm tỏi.

Nha Nha cũng không biết tình hình hiện nay của Đường Hải Lâm, cũng không biết bên ngoài đang nổi lên sóng to gió lớn. Cô ta vẫn bình tĩnh ở một mình trong bệnh viện, khoảng thời gian này cô ta đã suy nghĩ rất nhiều. Cô ta không điên, cũng không phải đầu óc không bình thường mới làm như vậy, chính vì hiểu quá rõ kết quả của chuyện này nên cô ta mới chọn ra tay trước.

Đường Hải Lâm, Nha Nha hiện tại chỉ cần là nghĩ đến cái tên này là lòng quặn thắt lại đau đớn. Cô ta hận không thể ăn thịt, uống máu anh ta, nghĩ đến những việc anh ta đã làm cô ta lại không thể tha thứ. Cô ta vốn cũng định ngoan ngoãn rút lui, xóa sạch sẽ sự tồn tại của đứa bé, sau đó chỉ làm một MC bình thường, nhưng khi cô ta nhìn thấy hình ảnh Đường Hải Lâm chu đáo dịu dàng chăm sóc cho Alice trên báo, lòng của cô ta không nhịn được đau đớn. Đứa con đầu tiên của cô ta, bố của nó đang ở bên cạnh người phụ nữ khác, mà cô ta vì bảo vệ bản thân mà phải đi phá đứa trẻ, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?

Khoảng thời gian khi đang làm việc cô ta cũng gặp lại Đường Hải Lâm, chỉ là Đường Hải Lâm mất kiên nhẫn đuổi cô ta đi, đẩy mạnh cô ta một cái khiến cô ta suýt nữa thì ngã xuống, Đường Hải Lâm lúc ấy nói rất nhiều lời khó nghe, còn bảo cô ta đừng quấy rầy cuộc sống của anh ta. Đạo lý gì đây? Cô ta đáng ghét như vậy sao? Sự quan tâm ngày trước của anh ta đâu rồi?

Vì sao lúc nào cô ta cũng phải chui vào một góc liếm láp vết thương? Vì sao tên đầu sỏ lại vẫn có thể sống ung dung tự tại? Điều này không phải quá không công bằng sao? Dựa vào cái gì cô ta có gãy răng cũng phải nuốt vào trong bụng, mà người kia lại ôm được thiên kim tiểu thư về?

Một khi ý nghĩ như vậy chôn ở trong lòng, nó sẽ lan tràn một cách rất nhanh chóng. Không, người bị tổn thương không nên chỉ có mình cô ta, cho dù chết, cô ta cũng phải kéo theo một cái đệm lưng. Nha Nha đã chuản bị hết mọi thứ, cũng đã xây dựng tốt tâm lý, bằng giá nào cô ta cũng phải lật đổ được Đường Hải Lâm, dù có chết cũng phải lột được một lớp da của anh ta.

Nha Nha nghĩ như vậy, trong mắt hiện lên sự ngoan độc, nắm chặt lấy tấm chăn, cô ta cười lạnh. Đường Hải Lâm, bây giờ anh đang hủy hoại thanh danh của tôi đúng không? Không sao cả, chuyện này càng bung bét càng tốt, trong tay tôi còn có một át chủ bài mà anh không thể nào lật đổ được.

"Vuốt nhẹ mái tóc đen dài của em..." Đột nhiên tiếng chuông di động của Nha Nha vang lên, cô ta híp mắt, nhận điện thoại.

"Ừ, là tôi, bây giờ có thể bắt đầu động thủ được rồi." Nha Nha nói, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước, thậm chí ôn hòa đến mức quỷ dị. Mang theo cảm xúc khó nói rõ, cô ta cắt đứt điện thoại.

Lúc ấy trong đầu Nha Nha chỉ có suy nghĩ đồng quy vu tận, khiến cho cô ta chưa kịp tính toán đến sự sai lệch trong bối cảnh của hai người. Vài ngày sau dư luận vẫn tiếp tục ồn ào, Văn tiên sinh khống chế vài tờ báo, bắt đầu truyền ra tin tức ngày trước Nha Nha luôn ra vào quán bar uống rượu, có hành vi phòng đãng, ý định áp chế sự việc; mặt khác, Cố An Kỳ cứ cách mấy ngày lại để Chu Á Kiệt "không đúng lúc" cung cấp vài tin tức cho truyền thông, để cánh nhà báo "Tự do phát huy" .

Không hề nhắc tới Đường Hải Lâm, nhưng cũng đã gần tới đích. Lúc trước mọi người đều không tin vào những tin tức mà người nặc danh cung cấp cho họ, nhưng càng về sao, họ lại càng phát hiện ra điểm bất thường, nếu chuyện này thật sự chẳng liên quan gì đến Đường Hải Lâm thì sao Văn tiên sinh phải nhúng tay? [T R U Y E N F U L L . V N] Vì sao lại muốn tiêu diệt một MC nhỏ bé như Nha Nha? Không ít người đã bắt đầu nghi ngờ Đường Hải Lâm, nhưng phần lớn vẫn chưa dám đề cập thẳng đến tên "Đường Hải Lâm".

Văn tiên sinh cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng kì lạ, rõ ràng anh ta đã đích thân ra tay giải quyết rồi. Theo lẽ thường, đáng lẽ Nha Nha không có bối cảnh đã phải nhanh chóng bị áp chế, các tờ báo khác cũng đã đưa tin không tốt về cô ta, cuối cùng đáng ra tin tức này phải che mắt mọi người mới phải. Nhưng vì sao? Vì sao chẳng có chút hiệu quả nào? Không, thậm chí có thể nói là các tờ báo lớn ngày càng chú ý đến chuyện này.

Chờ đến khi Văn tiên sinh phản ứng lại, chuẩn bị tạo ra scandal cho một nghệ sĩ khác để đánh lạc hướng chuyện của Đường Hải Lâm thì một việc lớn khác lại xảy ra. Đường Hải Lâm lại bị gọi đến sở cảnh sát tiến hành thẩm vấn một lần nữa.

"Đường Hải Lâm tiên sinh, tôi nghĩ chúng tôi phải điều tra lại một số chuyện." Cảnh sát nói.

"Tôi cũng muốn thành thật một số chuyện." Đường Hải Lâm và Văn tiên sinh đã bàn bạc trước với nhau nên trong lòng đã có sự chuẩn bị. Anh ta biết dạo này đang có tin đồn ám chỉ quan hệ giữa anh ta và Nha Nha, lúc trước cảnh sát không hề tìm anh ta, nhưng hôm nay lại gọi anh ta đến, nói không chừng là vì chuyện này.

"Tôi và Nha Nha lúc trước đúng là đã từng yêu nhau, nhưng vì lần trước do tôi quá sợ hãi hậu quả khi nói ra nên đã giấu giếm." Đường Hải Lâm tỏ vẻ vô cùng áy náy, "Cô ấy xảy ra chuyện như vậy tôi cũng rất hoảng loạn. Dù sao cũng đã từng yêu nhau, không ngờ cô ấy lại mang thai đứa con của người khác, cuối cùng còn bị sinh non nữa."

"Khoảng thời gian anh và cô ấy yêu nhau trùng khớp với thời gian cô ấy mang thai, vì sao anh lại chắc chắn mình không phải là cha đứa bé?" Cảnh sát rất bình tĩnh hỏi, mặt không hề thay đổi.

"Cô ấy chưa từng nói với tôi chuyện đứa bé, hơn nữa lúc ấy cô ấy cũng có dấu hiệu bắt cá hai tay, cho nên..." Đường Hải Lâm không nói hết, để không gian cho cảnh sát tưởng tượng, ám chỉ Nha Nha chơi bời với người khác, đứa bé trong bụng cũng không phải của anh ta.

"Nếu Đường tiên sinh đã có tự tin như vậy thì hãy hợp tác với chúng tôi, để chúng tôi xét nghiệm ít máu của anh, ở hiện trường có vết máu của người thứ hai, vì vậy chúng tôi muốn xác định xem nó có trùng khớp với máu của những người bị tình nghi hay không."

"Anh vẫn đang nghi ngờ tôi sao?" Đường Hải Lâm giả vờ tức giận, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, anh ta biết lúc đó mình không hề bị thương, càng không cần nói đến việc chảy máu.

"Mong anh thông cảm, đây là làm theo phép tắc." Cảnh sát nghiêm túc nói, "Nếu sau khi xét nghiệm không phải Đường tiên sinh thì chúng tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh nữa."

Đường Hải Lâm giả vờ tự hỏi một lát, sau đó làm như hào phòng nói: "Thôi, thử máu thì thử đi, dù sao xét nghiệm xong cũng sẽ chứng minh được sự trong sạch của tôi."

Cảnh sát đưa Đường Hải Lâm đến một căn phòng, sau khi lấy ít máu thì bảo anh ta chờ kết quả xét nghiệm trong vài ngày, nếu không phải của anh ta, sở cảnh sát sẽ không tra hỏi anh ta nữa mà loại anh ta khỏi danh sách tình nghi. Tâm trạng của Đường Hải Lâm rất tốt, không nghĩ lại có bia đỡ đạn giải quyết chuyện này hộ anh ta, áp lực đè nén đã lâu được giải tỏa, đêm đó anh ta đến quán bar vui chơi điên cuồng, uống rượu đến mức ngay cả điện thoại của Văn tiên sinh cũng không nhận.

Ngày hôm sau Văn tiên sinh hỏi ta trong sở cảnh sát đã bị hỏi cái gì, anh ta không hề tiết lộ, chỉ mặt mày hớn hở nói là mọi chuyện đã được giải quyết, cảnh sát đã hết nghi ngờ anh ta. Văn tiên sinh mặc dù không biết rõ mọi chuyện nhưng nhìn dáng vẻ đó của anh ta vẫn quyết định tin anh ta một lần.

Ba ngày sau, khi Đường Hải Lâm đang nhàn nhã uống trà với Alice, vài cảnh sát xông vào, yêu cầu Đường Hải Lâm đi cùng họ, Đường Hải Lâm sững sờ, đây... đây rốt cuộc là sao? Không phải nói chỉ cần kết quả xét nghiệm không liên quan đến anh ta thì sẽ không quấy rầy anh ta nữa sao? Vì sao lại... ?

Đường Hải Lâm ra sức phản kháng, trong cơn giận dữ hét lên: "Không phải nói không liên quan đến tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net