Sự ấm áp không lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trần Hi tiên sinh?" Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm thấy người đang đi tới thì đều kinh ngạc, "Anh đang..."

"A, An Kỳ, Dật Phàm, cuối cùng cũng gặp được hai người. Hôm nay tôi muốn dẫn bạn gái đến xem, có thể phiền hai người sắp xếp cho chúng tôi hai ghế được không?" Trần Hi thấy Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm thì lập tức nhận người thân, gọi tên cũng rất thân thiết với mục đích thu hẹp khoảng cách giữa ba người.

Thật ra tòa soạn báo của anh có vé của cả 《 Tình yêu cuối cùng 》 và 《 Mưa gió 》. Anh nhớ bạn gái mình hình như rất hâm mộ Kiều Trí Viễn nên đã lấy vé của《 Mưa gió 》, ai ngờ cô ấy lại muốn xem 《 Tình yêu cuối cùng 》 của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm, bảo nội dung của bộ phim đó là về tình yêu thích hợp với họ.

Trần Hi vô cùng đau đầu, bây giờ vé của《 Mưa gió 》 trở thành vô dụng, còn vé của phim kia thì nói thế nào những đồng nghiệp khác cũng không chịu cho, ai cũng muốn giữ lại để đi xem với bạn gái gia tăng tình cảm, lúc đó anh bí quá mới chạy đến đây làm loạn rồi gây ra trò cười lớn như vậy.

"Hôm nay anh tới đây là..." Cố An Kỳ kéo dài giọng, không chắc chắn hỏi.

"Hôm nay tôi đến chỉ để xem phim với bạn gái mà thôi, máy ảnh hay gì đó tôi không hề mang theo, tôi thề." Trần Hi nói, "Paparazzi cũng phải có ngày nghỉ ngơi mà , rất lâu rồi tôi chưa đi chơi với vị kia, vất vả mới có một dịp, có thể phiền hai người ..."

"Chúng tôi đã bán hết vé từ lâu rồi, mà cũng chẳng có ai đến trả vé, bây giờ đột nhiên lại bảo chúng tôi sắp xếp hai ghế thì quả là rất khó." Chu Á Kiệt lập tức chen vào nói.

"Nếu không thế này được không?" Cố An Kỳ suy nghĩ rồi nói, "Bên ghế đôi dành cho tình nhân còn một chỗ nhỏ vẫn để lại cho em và Dật Phàm, lần này anh đã dẫn bạn gái đến đây thì chúng em tặng cho anh được không?"

Ngày trước Trần Hi đã từng giúp đỡ Cố An Kỳ rất nhiều, khi cô vẫn là Lâm Huyên Di, mới ra mắt chưa hiểu chuyện, không biết trong giới giải trí có một đống các quy tắc cả ngầm lẫn không ngầm nên nói chuyện không cẩn thận, đắc tội với không ít người. Rõ ràng chỉ là đang nói về một chuyện rất đơn giản, nhưng lại bị xuyên tạc thành ý khác, sau đó bị truyền thông biến thành có dã tâm, tâm cơ khó lường. Khi đó đối mặt với tình cảnh nhiều truyền thông vây xung quanh, cô vô cùng chật vật bị ống kính chen chúc đẩy ngã xuống đất.

Lúc ấy Trần Hi đang làm paparazzi cho một tạp chí, đúng lúc biết đến chuyện của Lâm Huyên Di. Tìm hiểu đã lâu, vì vậy tính cách của Lâm Huyên Di thế nào đại khái anh hiểu rõ. Anh là người đầu tiên viết bài tích cực về Cố An Kỳ, trong đó anh cũng nhắc Lâm Huyên Di với mỗi chuyện thì nên xử lý như thế nào. Đối với Lâm Huyên Di mà nói, bài viết đó vào thời điểm ấy đã cứu giúp cô rất nhiều.

Có lẽ bây giờ Trần Hi không còn nhớ, nhưng Cố An Kỳ vẫn nhớ chuyện này rõ mồn một. Cô luôn biết ơn người có ơn với mình, người đối tốt với cô, cô sẽ khắc ghi mãi mãi ở trong lòng. Sau này tòa soạn báo của Trần Hi vì kinh tế suy thoái mà đóng cửa. Từ đó Cố An Kỳ không nghe thấy tin tức gì về Trần Hi nữa, mãi cho đến gần đây mới nghe nói anh vào 《 Cùng nhau buôn chuyện 》.

"Như vậy... Thật sự có thể sao?" Trần Hi thu lại vẻ mặt lưu manh mặt dày vừa rồi, thay vào đó xấu hổ hỏi, "Hai người cũng là người yêu mà, chúng tôi lấy ghế tình nhân của hai người, vậy..."

"Ha ha, yên tâm đi, chúng tôi sẽ có vị trí khác." Tô Dật Phàm không rõ vì sao Cố An Kỳ đột nhiên muốn đưa ghế cho người đối diện, nhưng anh biết Cố An Kỳ làm việc không bao giờ không có lý do, vì vậy phối hợp nói.

"Vậy, ngại quá , ha ha." Trần Hi cười vui vẻ, không ngờ chẳng những đổi được vé, hơn nữa còn lấy được chỗ ngồi tình nhân gần sân khấu... thật sự quá tốt "

"Anh ấy trước kia đã từng giúp em." Sau khi Trần Hi rời khỏi, Cố An Kỳ mới nói với Tô Dật Phàm, "Em vẫn muốn trả phần ân tình này. Xin lỗi đã không thương lượng trước với anh."

"Không sao, chỉ là một chỗ ngồi mà thôi." Tô Dật Phàm không quá quan tâm đến mấy vật ngoài thân, anh chỉ cần Cố An Kỳ vui vẻ là được, những cái khác không cần để ý.

"Chúng ta lên chỗ gần lối đi ở tầng hai xem đi." Cố An Kỳ nói, "Mặc dù ở đó không còn chỗ nhưng chắc hai người vẫn chen vào được."

"Ừ." Tô Dật Phàm gật đầu, hai người đi lên nơi kín đáo của phía bên phải tầng hai, chọn hai chỗ ở đó. Đợi lát nữa sau khi khán giả vào rạp, họ ngồi vào chỗ cũng không gây nhốn nháo quá lớn.

Buổi công chiếu đầu tiên nhanh chóng bắt đầu, đầu tiên Lưu Mật Mật MC chủ chốt của Tiểu Thiên được mời tới dẫn chương trình, giới thiệu phim, [T R U Y E N F U L L . V N] sau đó tổ chức vài hoạt động, tóm lại hứng thú của mọi người nhanh chóng được gợi lên. Sau đó chính thức chiếu phim. Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm bí mật từ đằng trước sân khấu vòng ra sau ngồi xuống, rất may là mọi người đều đang chú ý lên màn hình, cộng thêm hai người họ đã thay quần áo, ngụy trang, âm thanh đi đường lại nhỏ, vì vậy gần như không có ai chú ý đến họ.

Làm diễn viên khi xem lại phim do mình đóng cảm giác rất kì diệu. Người trên màn hình kia hình như là mình, nhưng hình như lại không phải. Cảm giác xa lạ đó luôn làm cho Cố An Kỳ cảm thấy rất thú vị, phim điện ảnh sau khi hoàn thành luôn mang đến cho cô cảm giác sâu sắc.

Tô Dật Phàm không nhìn màn hình lớn mà tầm mắt của anh đặt lên người Cố An Kỳ, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô nhìn chăm chú vào màn hình, bên môi còn mang theo ý cười, anh nhịn không được cũng cong khóe miệng.

Dường như Cố An Kỳ chú ý tới tầm mắt của Tô Dật Phàm, nhưng cũng không nhìn anh, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh. Có đôi khi, vài thứ không nhất thiết phải biểu đạt bằng lời nói, vài thời điểm chỉ cần động tác nhỏ cũng có thể làm người ta cảm thấy ấm lòng.

Giây phút này họ không phải là đại minh tinh hay là thiên vương, chính chỉ đơn giản là hai người yêu nhau, đầu sát bên đầu, cùng nhau hưởng thụ thời khắc yên lặng này.

Đáng lẽ năm phút trước khi phim kết thúc, Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm phải rón rén chuồn đi, nhưng vì mải xem đến mê mẩn nên quên mất. Cuối cùng khi kết thúc, tất cả đèn đều được bật lên, hai người có muốn đi cũng không kịp.

"A a a a a Hàn Lâm Nhi cùng Lâm Phàm Bình" rất nhiều người vẫn chưa thoát khỏi nhân vật trong phim, thấy Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm thì gọi thẳng bằng tên nhân vật.

"Đâu? Đâu? Ở đâu cơ?" Cả rạp náo loạn.

"Có thể mời mọi người mở đường hộ chúng tôi không?" Tô Dật Phàm ôn hòa cười nói, thấy mọi người mở đường anh mới che chở Cố An Kỳ đi xuống.

"A, đàn ông làm sao."

"Hình ảnh này đẹp quá."

Không ít người cảm thán từ tận đáy lòng, thấy Tô Dật Phàm một đường che chở Cố An Kỳ đi tới sân khấu trước mặt, họ đều biểu hiện vẻ mặt hâm mộ. Rất nhiều cô gái có bạn trai đều chọc chọc vào vai bạn trai mình muốn họ học hỏi theo, anh bạn đó đành cười khổ gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn bạn gái lại mang theo sự cưng chiều.

"Ha ha, có lẽ mọi người sẽ rất tò mò vì sao chúng tôi có ghế riêng không ngồi mà lại chọn ngồi ở chỗ lối đi đúng không?" Cố An Kỳ cầm phone, vui vẻ nói, "Thật ra là do chúng tôi muốn thử cảm giác xem phim trong rạp, cùng mọi người ngồi cùng một chỗ xem phim, cùng mọi người cảm nhận không phải bằng thân phận diễn viên, mà chỉ đơn giản bằng góc độ của một người xem xem bộ phim này mà thôi."

"Đến cảnh cuối cùng, có vài cô gái ở hàng ghế trước của tôi đã khóc, nói rằng 'Vì sao Hàn Lâm Nhi muốn sống như vậy mà biên kịch lại bắt cô ấy phải chết. Vì sao Hàn Lâm Nhi và Lâm Phàm Bình yêu nhau như vậy nhưng lại không được ở bên nhau?' " Cố An Kỳ dừng một chút rồi nói tiếp, "Đúng vậy, vì sao? Ai cũng không biết giây phút tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết vận mệnh sẽ chơi trò chơi gì với chúng ta, chỉ có cách quý trọng hiện tại, nắm thật chặt tay người bên cạnh thì bạn mới biết sinh mệnh đáng quý tới mức nào."

"Bộ phim này chúng tôi đã phải thực hiện trong thời gian rất dài, trong lúc đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện khó khăn, cả đoàn làm phim và đội ngũ diễn viên đều vất vả. Cuối cùng sau nửa năm cũng đã hoàn thành bộ phim này. Cám ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ và chú ý đến chúng tôi. Cảm ơn mọi người đã có mặt ngày hôm nay." Tô Dật Phàm nói.

Buổi công chiếu nhanh chóng kết thúc, Cố An Kỳ nhìn ra chỗ lối đi, nhìn thấy ai đó đang cầm một thứ giống một cái chai đi tới.

Cố An Kỳ nhíu mày lại cảm thấy không ổn, lập tức gọi bảo an bên cạnh qua xem, còn mình theo Tô Dật Phàm chuẩn bị xuống sân khấu, ai biết người đó vừa nhìn thấy bảo an đến, lập tức ném cái chai vào lưng Cố An Kỳ đang đẩy Tô Dật Phàm ở đằng trước ra, Cố An Kỳ trở tay không kịp nên bị nện trúng, chất liệu của chai không quá tốt, một cú va đập đã làm thay đổi hình dạng, áp lực quá lớn, cộng thêm nắp không vặn chặt nên chất lỏng bên trong đổ vào lưng Cố An Kỳ lập tức khiến cô đau đớn. Cố An Kỳ ngã xuống đằng sau Tô Dật Phàm, cắn chặt răng, chết sống cũng không chịu ngất đi.

"An Kỳ? An Kỳ" Tô Dật Phàm ôm lấy Cố An Kỳ đang ngã xuống, nhất thời bối rối không biết làm sao, "Gọi xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu."

"Em không sao, không quan trọng." Cố An Kỳ miễn cưỡng cười, nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, khóe miệng cũng run rẩy.

Người đó muốn hắt a xít sunfuric, vì buổi công chiếu này an ninh cũng không quá ngặt nghèo, chủ yếu chỉ kiểm tra xem có mang máy ảnh hay máy quay phim vào không thôi, còn mấy chai lọ họ cũng không để ý, không giống như mỗi lần tổ chức buổi họp mặt fan đều phải kiểm tra kĩ lưỡng mới cho đi. Vì thế mới tạo cho người muốn hắt a xít sunfuric này một cơ hội.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net