Tâm tư đạo diễn, sâu như biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Với những buổi tuyển chọn thông thường, người có thực lực nhất luôn luôn lên sân khấu đầu tiên. Bởi họ là những người tự tin vào năng lực bản thân nhất, càng đi lên muộn càng thể hiện họ thận trọng, muốn tìm cách để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho đạo diễn thông qua khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng.

Chẳng qua hôm nay lại khác, chỉ cần ai hiểu được dụng ý của Thiệu Văn Đình, tuyệt đối sẽ không lên sân khấu đầu tiên, càng kéo dài thời gian họ càng có lợi. Phân tích tình hình cộng thêm căn cứ vào bản thân để có sự điều chỉnh thích hợp giúp cho họ có thể phát huy tối đa thực lực.

Kiều Trí Viễn đứng phía xa, bên cạnh là Hứa Toa Toa, Hứa Toa Toa thì thầm bên tai Kiều Trí Viễn vài câu, dường như dặn anh ta không lên sân khấu sớm, Cố An Kỳ nhìn thoáng qua, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc, không chớp mắt nhìn về phía trước.

Phía dưới rất nhiều người đang chờ đợi, họ cũng không hề lên sân khấu. Mọi người đều đang thăm dò người khác sẽ thể hiện như thế nào. Không ai muốn làm chuột bạch, làm tảng đá cho người khác giẫm lên...

Khoan đã, tảng đá để giẫm lên, Cố An Kỳ hoảng hốt, cô suy nghĩ nhìn Thiệu Văn Đình, chỉ thấy ông vẫn như cũ cầm một chiếc bút Parker kiểu cũ đang viết gì đó lên giấy.

Cố An Kỳ lấy lại bình tĩnh, hình như cô hiểu rồi. Cô đã sai, ngay từ đầu suy nghĩ của cô đã sai, càng về sau càng sai. Suy nghĩ của Thiệu Văn Đình chưa bao giờ tồn tại những vấn đề này, ông chỉ muốn xem ai tình nguyện làm hòn đá mở đường cho người khác mà thôi.

Cố An Kỳ đưa mắt xuống nhìn tài liệu trong tay, không nhìn những ứng viên phía dưới nữa. Cô không ngờ Thiệu Văn Đình lại vẽ ra một thử thách lòng vòng như vậy.

"Số sáu mươi tám, Tô Dật Phàm." Đột nhiên phía dưới vang lên một giọng nói rõ ràng.

Cố An Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn trăn trối vào Tô Dật Phàm, một lúc lâu không thốt ra lời. Cô không nghĩ Tô Dật Phàm lại là người đầu tiên.

"Ừ, bắt đầu đi." Thiệu Văn Đình gật gật đầu nói, bề ngoài không lộ ra chút manh mối nào.

Trên sân khấu đã bày sẵn một chiếc bàn vuông* và vài chiếc ghế, Tô Dật Phàm tìm một chỗ ngồi xuống. Anh thấy Cố An Kỳ đang nhìn anh, không nói gì, chỉ là ý cười lại càng sâu. Cố An Kỳ ổn định lại tâm trạng, ngồi trên ghế giám khảo, lạnh nhạt nhìn Tô Dật Phàm.

(*nguyên văn là "bát tiên trác – 八仙桌": bàn bát tiên, là bàn vuông to, mỗi phía ngồi được 2 người (nghĩa là sức chứa được 8 người)

Giờ phút này cô là giám khảo, không nên quá quan tâm đến anh. Tô Dật Phàm dám đi lên vào thời điểm này, chứng tỏ anh đã nắm chắc phần thắng, cũng có tính toán riêng.

"Công thành danh toại ư? Được vạn người chú ý ư?" Tô Dật Phàm thản nhiên nói, đôi mắt không có quá nhiều cảm xúc, giống như lão tăng nhập định nhìn thấu đủ mọi loại người, "Tất cả chỉ là phù phiếm, chỉ trong chớp mắt. Tai họa ba trăm vạn năm trước, ta thống lĩnh nhân loại giết tên yêu nghiệt trong mắt mọi người, từ đó trở thành anh hùng, nhưng bằng hữu, nàng ấy luôn bên ta đã vĩnh viễn tiêu tán, không lưu lại chút hồn phách."

Tô Dật Phàm từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về một hướng rất xa, không nói gì thêm. Vẻ mặt giống như đang nhớ lại chuyện trong quá khứ, ánh mắt như có hoài niệm, lại như có nhớ nhung. Rõ ràng là vô cùng bình thản, giống như nhìn thấu suy nghĩ của vạn vật thế gian, nhưng đôi mắt lại nhuốm đẫm bi thương.

"Ai đúng ai sai? Rốt cuộc ta đã làm sai hay đúng?" Tô Dật Phàm nhìn lên trần nhà thở dài.

Tô Dật Phàm đang dùng thủ pháp đảo ngược, Cố An Kỳ lập tức phản ứng lại khẽ gật đầu. Trước hết anh diễn cảnh lúc trưởng thành trước, sau đó mới tái hiện lại khi còn trẻ thì sẽ tạo ra được một sự tương phản rất lớn, đồng thời biểu hiện được trình tự thời gian. Chẳng qua thời kỳ thiếu niên nên diễn như thế nào cũng không phải chuyện đơn giản. Nếu muốn khống chế tốt cảm xúc của nhân vật, không để nhân vật bị biến dạng cần rất nhiều kĩ xảo.

"A  ̄" Tô Dật Phàm ngáp một cái, lười biếng vươn vai, có vẻ như vừa mới tỉnh ngủ. Xương cốt vang lên những tiếng "răng rắc" giống như anh là người luyện võ đang giãn gân giãn cốt. Anh lắc đầu, nửa tỉnh nửa mơ ngồi xổm xuống, sau đó giơ hai tay ra trong không khí, làm động tác xắn tay áo lên hai ba vòng.

Tô Dật Phàm lắc đầu, từ từ nhắm mắt lại, hớt cái gì đó trên mặt đất vỗ vỗ lên mặt. Ngay sau đó anh bị trượt chân, đầu hướng xuống, mắt thấy sẽ rơi xuống dòng suối, anh vội dừng lại: "Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, suýt nữa thì chết."

Anh tóm lấy cái gì đó phía sau lưng, sau đó lại quỳ rạp xuống bên dòng suối, cúi đầu xuống. Anh nín thở, từ từ nhắm mắt lại, không lâu sau lại ngẩng lên, dường như để hít thở, sau đó lại cúi xuống, nhưng lúc này anh mở mắt, nhìn trái nhìn phải giống như ngâm đầu dưới đó nhìn đàn cá di chuyển.

Vẻ mặt, động tác của anh khi hít thở đều rất đúng lúc đúng chỗ. Hành động của anh không hề khoa trương, nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được tấn suất hô hấp của anh, trạng thái hô hấp của nhân vật cũng được anh lột tả chính xác.

"Dừng" Chưa đợi Tô Dật Phàm diễn xong Thiệu Văn Đình đã kêu "Dừng", cũng không nói là hay hay dở.

"Tiếp theo." Thiệu Văn Đình vừa cúi đầu viết gì đó lên cuốn sổ vừa nói.

Tô Dật Phàm mặc dù kinh ngạc vì Thiệu Văn Đình lại cắt ngang phần thể hiện của anh ngay từ ban đầu, nhưng cũng không do dự lâu, nhanh chóng xuống khỏi sân khấu.

Không thể nghi ngờ, hành động này của Thiệu Văn Đình khiến không ít người ngạc nhiên, mọi người lại càng khó hiểu, rốt cuộc là vì Tô Dật Phàm diễn sai bị loại, hay Thiệu Văn Đình đặc biệt hài lòng với phần thể hiện của Tô Dật Phàm nên chọn anh vào vòng tiếp theo luôn?

Trong lòng mọi người đều không chắc chắn, vì vậy không biết nên đi lên hay chờ một lát.

Không ít minh tinh nhắm lấy ngôi vị nam nhân vật chính đều nhìn ra được, phần thể hiện của Tô Dật Phàm vừa rồi không hề mắc sai lầm lớn nào. Chính vì vậy nên không ai dám lên, ngược lại vài ngôi sao hạng hai hạng ba nhắm vai nam thứ hoặc nam phụ lên sân khấu trước.

Thiệu Văn Đình cũng vẫn giống như lúc đánh giá diễn xuất của Tô Dật Phàm, đến một thời điểm sẽ đột nhiên kêu "dừng", sau đó đuổi tất cả xuống sân khấu.

Quả nhiên không khác lắm với suy đoán của Cố An Kỳ, càng về sau, áp lực tâm lý càng lớn, nhiều người không chỉ phải đoán Thiệu Văn Đình muốn tính cách nhân vật như thế nào, lại còn phải đoán những người lên sân khấu trước mình ai vượt qua ai không.

Thiệu Văn Đình, ông cố ý.

Cố An Kỳ cười cười, không nói gì thêm, chỉ ghi lại vài phần biểu diễn đặc biệt có những điểm đặc sắc hoặc mắc sai lầm. Những thời điểm sau Thiệu Văn Đình kêu "Dừng", Cố An Kỳ càng ngày càng hiểu, kỳ thật Thiệu Văn Đình muốn xem sự biến đổi của một người, nếu kiếp thứ nhất biến đổi hơi yếu, nhưng kiếp sau lại diễn tốt, ông có thể cho người đó cơ hội thứ hai. Hôm nay thu hút rất nhiều nghệ sĩ, ông không đủ thời gian để tất cả diễn hết, có vài người phải tạo áp lực cho họ.

Cố An Kỳ nhìn ra tiêu chuẩn đánh giá của Thiệu Văn Đình, như vậy những người chờ ở dưới ít nhiều cũng đoán ra một ít. Đến cuối cùng, những người ở lại gần như đều là những ngôi sao hàng đầu, họ lại lên sân khấu biểu diễn một lần nữa. Chẳng qua lúc này Thiệu Văn Đình lại thay đổi tiêu chuẩn, thỉnh thoảng lại cho một hai người diễn đến cuối, thỉnh thoảng khi tình tiết chuyển đổi của người đầu tiên chưa hết đã kêu "Cut" .

Dao động, không ít người phía dưới đã dao động.

Mọi người không đoán được ý của Thiệu Văn Đình, liên tiếp phóng tầm mắt lên người Cố An Kỳ, muốn từ cô nhìn ra chút manh mối, chỉ đáng tiếc, Thiệu Văn Đình căn bản chưa từng nói cho Cố An Kỳ suy tính của ông, hơn nữa cho dù Cố An Kỳ có biết, cũng sẽ không tiết lộ nửa câu, họ có làm gì cũng vô ích.

Không lâu sau, phía dưới chỉ còn có ba người chưa lên, đột nhiên, Hứa Toa Toa đẩy Kiều Trí Viễn, muốn anh ta lên sân khấu.

Kiều Trí Viễn nhíu mày, cuối cùng vẫn đi lên.

"Số ba trăm tám mươi sáu, Kiều Trí Viễn." Kiều Trí Viễn nói với hai người trên sân khấu.

"Ừ..." Thiệu Văn Đình buông bút, xem xét những người còn lại phía dưới, "Chuẩn bị xong thì bắt đầu đi."

Kiều Trí Viễn gật gật đầu, đột nhiên không nói không rằng đứng tấn.

"Ồ..." Thiệu Văn Đình thấy động tác của Kiều Trí Viễn thì rất hứng thú, nhưng Cố An Kỳ không có tâm trạng tốt như vậy, lông mày cô nhíu lại thật chặt nhìn Kiều Trí Viễn. Dường như cô đã hiểu ý định của anh ta.

Kịch câm, là cách casting năm đó Cố An Kỳ thích nhất, điều này những người xung quanh cô đều biết rõ. So với việc phải cân nhắc xem lời thoại có chính xác không, thì căn cứ vào động tác có thể đánh giá được trình độ của một người. Ngày trước khi Kiều Trí Viễn và cô ở bên nhau thường xuyên thảo luận về diễn xuất, nhưng vì trình độ của hai người chênh lệch hơi lớn, cho nên bình thường đều là Lâm Huyên Di đạo diễn, sau đó để Kiều Trí Viễn trải nghiệm.

Năm đó cô cùng Kiều Trí Viễn cũng đã từng tập luyện đề tài tiên hiệp. Một cách biến đổi dần dần, dùng những cách đứng tấn khác nhau liên tục trong một thời gian dài kết hợp với vẻ mặt là có thể lột tả được người đó đã tu hành đến cảnh giới nào. Khi Lâm Huyên Di hẹn hò với Kiều Trí Viễn, phần lớn đều là Kiều Trí Viễn hỏi, cô trả lời. Kiều Trí Viễn đã từng hỏi cô vấn đề này, cũng đã từng tập luyện trước mặt cô, Lâm Huyên Di lúc ấy còn chỉnh sửa không ít sai sót cho anh ta. Không ngờ năm đó anh ta vô dụng như vậy mà hôm nay lại lôi chiêu này ra.

Cố An Kỳ nhìn Hứa Toa Toa phía dưới, phát hiện vẻ mặt của cô ta cũng không tốt. Hay là Kiều Trí Viễn tự chủ trương, thay đổi nội dung Hứa Toa Toa dạy anh ta?  

Cố An Kỳ chẳng lạ gì phần thể hiện của Kiều Trí Viễn. Cô nhớ rất rõ, đời trước, lúc cô vẫn còn là Lâm Huyên Di, Kiều Trí Viễn phải tham gia một buổi casting phim võ hiệp, loay hoay một thôi một hồi cũng không thể nhập vai, vì vậy ảo não nhờ Lâm Huyên Di giúp.

Lâm Huyên Di giúp anh ta phân tích từng chi tiết, giúp anh ta xây dựng nhận vât, cuối cùng Kiều Trí Viễn cũng giành được vai diễn. Sau khi được chọn, anh ta quyết định cùng Hứa Toa Toa quay bộ phim đó. Đợi đến khi quay xong, Kiều Trí Viễn trở lại "Thời đại tinh thượng", vẫn tự nhiên như ruồi tiếp tục duy trì quan hệ yêu đương với Lâm Huyên Di. Chẳng qua hôm đó Lâm Huyên Di chủ động hẹn anh ta ra ngoài ngả bài, đơn phương đưa ra lời chia tay.

Cho đến bây giờ Cố An Kỳ vẫn nhớ rõ câu hỏi lúc ấy của Kiều Trí Viễn, "Vì sao?"

Đúng vậy, vì sao? Vì sao anh ta lại hỏi câu ngớ ngẩn như vậy? Anh ta không tự nghĩ lại xem mình đã làm gì sao?

Cố An Kỳ trời sinh có tính nhạy cảm, quanh mình chỉ cần có chút động tĩnh nhỏ cô có thể phát hiện rất nhanh. Kiều Trí Viễn, ngay từ đầu cho đến sau này anh ta dần dần thay đổi. Kiều Trí Viễn đặt bao nhiêu tâm tư lên người Hứa Toa Toa sao cô có thể không biết? Kiều Trí Viễn đúng là buồn cười, anh ta tưởng mình là nam chính trong truyện tiểu thuyết có thể trái ôm phải bế, ba vợ bốn nàng hầu chắc?

Anh ta coi Lâm Huyên Di cô là gì?

Cố An Kỳ hoặc là Lâm Huyên Di, từ trước đến nay đều tâm cao khí ngạo, hơn nữa lại thêm chuyện của cha mẹ trước đây nên rất ghét hành động bắt cá hai tay, mắc chứng cuồng tình yêu sạch sẽ nghiêm trọng. Một khi cảm giác được Kiều Trí Viễn khác thường, cô bắt đầu xa lánh, đợi đến khi anh ta trở lại, hành động đầu tiên cô làm chính là chấm dứt quan hệ với anh ta.

Chỉ là Cố An Kỳ không ngờ thành quả cô mất công suy nghĩ cho Kiều Trí Viễn lúc trước bây giờ anh ta dám lôi ra. Anh ta đúng là cái gì cũng dám. Cố An Kỳ cười lạnh nhìn người giữa sân khấu, quan sát nhất cử nhất động của anh ta.

Phần thể hiện của Kiều Trí Viễn nhanh chóng chấm dứt, tiếp theo có thêm vài diễn viên khác lên biểu diễn, Cố An Kỳ ngồi yên lặng quan sát. Sau đó Thiệu Văn Đình dẫn Cố An Kỳ ra phía sau, hỏi ý kiến của cô.

"An Kỳ, diễn viên nào để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất?" Thiệu Văn Đình hỏi.

"Số sáu mươi tám Tô Dật Phàm, số ba trăm tám mươi sáu Kiều Trí Viễn, và số bốn mươi tám La Lạc Lâm, ba người này đều rất xuất sắc." Cố An Kỳ nói, đáng lẽ cô không muốn nhắc đến tên Kiều Trí Viễn, nhưng dù sao cũng đang trên cương vị ban giám khảo, cho nên cô phải cẩn thận.

"Ừ, cũng giống suy nghĩ của tôi, tôi cảm thấy bạn trai cô xây dựng được một câu chuyện rất tốt, không cần dẫn truyện người xem cũng có thể phân biệt rạch ròi hai giai đoạn tuổi tác khác nhau, điểm ấy rất khó, chi tiết xử lý cũng tốt, nhưng vẫn chưa bộc lộ hết được vẻ vụng về lười biếng. Tuy nhiên vì cậu ấy là người đầu tiên lên sân khấu, không có nhiều thời gian chuẩn bị mà đã làm được đến như vậy đã rất tốt rồi. Tên nhóc số ba trăm tám mươi sáu cũng thú vị, cách diễn của cậu ta hơi lạ, hình như không phải là cách diễn quen thuộc, nhưng diễn xuất cũng được, đứng tấn cũng mạnh mẽ, dường như đã luyện tập, rất thú vị. Số bốn mươi tám mặc dù cũng tốt, nhưng nếu so với hai người kia thì vẫn hơi kém." Thiệu Văn Đình bình luận.

"Vâng..." Cố An Kỳ gật gật đầu, không nói thêm gì.

Cố An Kỳ nhìn ra được Thiệu Văn Đình rất hứng thú với Kiều Trí Viễn, hơn nữa ấn tượng rất sâu, hiện tại Kiều Trí Viễn đã có thể khiến Thiệu Văn Đình nhớ kỹ tên anh ta. Trong lòng Cố An Kỳ rất khó chịu, sao lại không chứ? Nhìn Kiều Trí Viễn sử dụng những điều Lâm Huyên Di dạy, hơn nữa dáng vẻ như tự anh ta nghĩ ra làm Cố An Kỳ vô cùng bực mình. Mặc dù phần mình dạy được Thiệu Văn Đình khen ngợi khiến Cố An Kỳ rất vui mừng, nhưng một khi nghĩ đến người thể hiện nó là Kiều Trí Viễn, Cố An Kỳ lại cảm thấy không vui, giống như chứng kiến tác phẩm của mình bị đạo, sau đó đối phương trở nên nổi tiếng.

"Tiếp theo phải nhìn kĩ hơn, có mấy diễn viên cũng hay ho, có lẽ là hạt giống tốt, có thể bồi dưỡng." Thiệu Văn Đình lẩm bẩm.

Cố An Kỳ im lặng gật đầu. Giống như suy đoán của cô và không ít người ở đây, Thiệu Văn Đình muốn tuyển chọn toàn bộ nam diễn viên, chứ không phải chỉ mình nam nhân vật chính.

"Vâng..." Cố An Kỳ gật gật đầu.

"Hình như cô nhìn ra cái gì? Không muốn nói sao?" Thiệu Văn Đình hỏi.

"Đợi lát nữa buổi tuyển chọn kết thúc cháu sẽ nói." Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại, suy nghĩ nói, "Có vài thứ cháu muốn xác nhận lại."

"Được, dù sao vòng thứ hai cũng là vòng trả lời, cô hỏi câu gì cũng được, không phải hạn chế." Thiệu Văn Đình nói."Cháu biết rồi." Cố An Kỳ gật đầu.Thiệu Văn Đình nói qua cho cô quá trình tuyển chọn, vòng thứ nhất là diễn xuất, vòng thứ hai là đối thoại, vòng thứ ba là diễn trực tiếp với Cố An Kỳ. Nếu muốn chọn ra nam nhân vật chính, như vậy tất nhiên cũng phải xem có phối hợp ăn ý với nữ chính không, hình ảnh đứng cùng nhau mang lại cảm giác như thế nào.Vòng diễn xuất coi như đã kết thúc, còn lại chỉ có vòng đối thoại và diễn trực tiếp. Cố An Kỳ nheo mắt lại, cô không tin, cô không tìm ra được nhược điểm của Kiều Trí Viễn "Chị An Kỳ, trà này." Giản Tiếu đưa chén trà lên."Ừ, cám ơn." Cố An Kỳ nhận lấy, ôm chặt trong tay, uống từng chút một."Chị An Kỳ, em nói cho chị cái này, vừa rồi em thấy Hứa Toa Toa, vẻ mặt cứng như đá luôn. Cô ta đứng nói với Kiều Trí Viễn cái gì đó, cứ liên tục cười trông đáng sợ lắm." Giản Tiếu tiết lộ mấy tin bát quái."Ừm..." Cố An Kỳ thốt ra đúng một từ rồi nheo mắt lại. Hứa Toa Toa tức giận cũng nằm trong dự đoán của cô, [T R U Y E N F U L L . V N] chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Đối với người càng thân thiết Hứa Toa Toa lại càng không che giấu bản chất. Những phần cô ta tỉ mỉ gây dựng cho Kiều Trí Viễn lại không được anh ta sử dụng thì sao có thể không shock? Không tức giận?


Ừ, có lẽ cũng còn bởi vì cô, bởi vì Lâm Huyên Di nữa. Hứa Toa Toa lúc ấy cũng tham gia vào bộ phim đó, bởi vì tuyển chọn nam nữ diễn viên cùng một lúc, cho nên Hứa Toa Toa chắc chắn đã thấy Kiều Trí Viễn thể hiện cảnh kia, cũng biết cảnh đó là Cố An Kỳ xây dựng giúp Kiều Trí Viễn. Người mà Hứa Toa Toa cả đời cũng không thể nào vượt qua, cả đời đều hận lại được chính bạn trai của cô ta công nhận là mạnh hơn mình? Điều này sao cô ta có thể chấp nhận được?

Ha ha, Kiều Trí Viễn, anh tự đào hố chôn mình rồi.

"Hứa Toa Toa đó em đã thấy tính cách cô ta quái lạ từ lâu rồi, mọi người đều nói cô ta thân thiện, nhưng lần nào em gặp cô ta cũng hướng lỗ mũi lên trời rất khinh người." Giản Tiếu nghiêm mặt nói, trước đây có lần cô giúp em gái xin chữ kí của Hứa Toa Toa, Hứa Toa Toa nói là đang vội không chịu ký, dáng vẻ tự cao tự đại khiến cô rất khó chịu.

"Được rồi, đừng nói nữa." Cố An Kỳ ngắt lời, nhiều lúc phải biết chừng mực.

Đây là hậu trường có nhiều người ra vào, nếu bị người khác nghe thấy trợ lý của cô đang nói xấu Hứa Toa Toa, chưa biết chừng ngày mai lại bị báo chí giật tít cô và Hứa Toa Toa bất hòa, cô hâm mộ, ghen tị, căm hận "Nữ hoàng của giới diễn xuất" blabla.

Mặc dù đúng là cô bất hòa với Hứa Toa Toa, nhưng quan hệ bề ngoài vẫn phải duy trì. Cô cũng không muốn làm mọi chuyện thêm phức tạp.

"Vâng, em biết rồi." Giản Tiếu cúi đầu đầu. Cô tưởng Cố An Kỳ thích nghe mấy chuyện này, cô đã đi theo vài người, ai cũng hi vọng được nghe lời nói xấu đối thủ để tăng sự tự tin, mặc dù cô biết Cố An Kỳ không phải người thích "dẫm lên người khác để nâng mình lên", nhưng cô vẫn nghĩ Cố An Kỳ thích nghe mấy chuyện bát quái.

"Nói về mấy nghệ sĩ khác đi, hôm nay nhiều diễn viên đến đây như vậy, có thần tượng của em không?" Cố An Kỳ cười hỏi.

"Có, nhiều lắm, hihi, hôm nay em xin được một đống chữ ký." Giản Tiếu vui vẻ cười toe toét.

Giản Tiếu bắt đầu lảm nhảm mấy ngôi sao ở trước sân khấu đã làm gì, vẻ mặt ra sao, mấy nghệ sĩ tách ra tụm thành một nhóm đang thảo luận về cái gì. Trong thời gian ngắn ngủi mà moi được nhiều tin tức bát quái như vậy, thật sự làm cho Cố An Kỳ nghi ngờ trước đây Giản Tiếu không phải đã từng kiêm luôn chức phóng viên giải trí đấy chứ.

Cô muốn Giản Tiếu nói mấy chuyện bát quái cũng không phải để đó, những lời này có tác dụng rất lớn trong việc giúp cô nắm rõ tình hình trước mắt. Nếu sắp xếp lại mấy lời bát quái của Giản Tiếu, không khó phát hiện các nhóm nhỏ có rất nhieu điểm chung, ví dụ như đại đa số diễn viên thế hệ mới đều tập trung lại với nhau, những nghệ sĩ vừa đóng phim vừa ca hát thành một nhóm với nhau, trừ Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn, cuối cùng còn lại Tô Dật Phàm, thiên vương danh tiếng vang dội, bên cạnh có vô số hậu bối vây quanh muốn chỉ giáo, cùng nhiều người muốn thiết lập quan hệ.

Nghe Giản Tiếu nói, hình như Tô Dật Phàm vẫn giải quyết rất tốt, luôn nở nụ cười hòa nhã với mọi người xung quanh, thỉnh thoảng sẽ trả lời vài ba câu hỏi, không khí cũng coi như hòa hợp, không hề tỏ ra vênh váo*. Tô Dật Phàm đối với hậu bối vẫn đều khoan dung, điểm này Cố An Kỳ vẫn biết. Chẳng qua ngày thường anh không thích tiếp xúc với người mới, lúc này lại hòa hợp như vậy khiến Cố An Kỳ hơi bất ngờ.

(*nguyên văn: Chỉ Cao Khí Ngang (趾高气昂): miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế | chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net