Tin tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố An Kỳ cho dù thế nào cũng không thể ngờ được di vật của mẹ cô lại xuất hiện ở buổi bán đấu giá, chiếc vòng rõ ràng đã vỡ tan tành nhưng nay lại hoàn hảo như lúc ban đầu. Cô khiếp sợ nhìn lên sân khấu, không nói một câu, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

"An Kỳ, em có ổn không?" Tô Dật Phàm thấy Cố An Kỳ hồn vía lên mây thì ấm áp hỏi.

Cố An Kỳ không trả lời, chỉ cắm sâu móng tay vào trong lòng bàn tay, đôi mắt chưa một giây phút rời khỏi chiếc vòng ngọc kia.

"Vật bán đấu giá lần này là vòng ngọc cổ gia truyền của nhà Hứa Toa Toa tiểu thư, theo như đánh giá, chiếc vòng ngọc này rất quý giá, Toa Toa tiểu thư vì những đứa trẻ vùng nghèo khó mà bỏ nhiều tâm sức như vậy, thật khiến người ta bội phục." MC khen ngợi, khiến cho không ít người phía dưới dành tặng Hứa Toa Toa ánh mắt tán thưởng.

MC tiếp tục giới thiệu về chiếc vòng ngọc. Cố An Kỳ một chữ cũng không nghe lọt, chỉ nhìn chằm chằm vào cái vòng kia, hàm răng cắn chặt. Thì ra vật của mẹ chưa từng bị phá hủy sao? Thì ra đều là do họ lừa gạt cô sao? Nay không nghĩ ra nên lấy gì bán đấu giá nên đem di vật của mẹ cô ra cho đủ số sao?

Sao họ dám? Sao họ có thể?

Không, không thể để di vật của mẹ lọt vào tay người khác được, cô chắc chắn phải giành được nó, cô chắc chắn phải mua được. Cố An Kỳ mím chặt môi, lông mày cau lại.

"Anh Dật Phàm, cầu xin anh giúp em một việc." Cố An Kỳ hạ giọng, lần đầu tiên cô hạ mình trước Tô Dật Phàm.

"Có chuyện gì em cứ nói đi, nếu tôi có thể giúp chắc chắn sẽ làm." Tô Dật Phàm trầm giọng nói, anh hiểu Cố An Kỳ không phải người tùy tiện cầu xin người khác, chưa bao giờ muốn nợ ân tình người ta, nay lại dùng từ nặng như vậy, có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó quá khó khăn. Từ trước tới nay anh chưa từng thấy Cố An Kỳ ăn nói khép nép như thế này, cho dù trước đây khi Cố An Kỳ tâng bốc anh, cô cũng chưa bao giờ bỏ kiêu ngạo của mình xuống.

Anh nhìn Cố An Kỳ, rồi lại nhìn chiếc vòng ngọc trên sân khấu, chẳng lẽ, cô có liên quan đến chiếc vòng ngọc kia sao?

Cố An Kỳ cắn môi, dường như vô cùng khó nói, nhưng lại không thể không mở miệng: "Anh có thể cho em vay ít tiền không?"

"Em muốn mua chiếc vòng ngọc kia." Tô Dật Phàm không hề dùng một từ nghi vấn nào.

"Phải." Khớp ngón tay của Cố An Kỳ đã trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng hơi đỏ lên.

"Tôi hiểu rồi." Tô Dật Phàm cũng không đồng ý với Cố An Kỳ, chỉ nhàn nhạt nói một câu.

Trong lòng Cố An Kỳ suy sụp, vẻ mặt lập tức trở nên ảm đạm. Đúng vậy, ai lại rảnh rỗi cho một nghệ sĩ mới leo lên hạng hai vay nhiều tiền như vậy chứ? Mà kể cả cho vay đi chăng nữa thì có đòi lại được không cũng là một vấn đề. Dựa vào cái gì phải cho cô vay, vì sao phải cho cô vay chứ?

Cô cười khổ tự giễu. Cô đúng là mất trí rồi nên mới nói mấy lời này ra khỏi miệng.

"Bây giờ sẽ bắt đầu bán đấu giá, giá khởi điểm một trăm vạn." MC hô.

"Số 90, một trăm mười vạn." Cố An Kỳ giơ thẻ, mặc dù cô biết cái giá này cô không thể trả nổi, nhưng mà, trong lòng cô vẫn nuôi hy vọng.

"..."

"Số 108, hai trăm vạn. A, giá trị của chiếc vòng ngọc này đang càng ngày càng cao."

"Số 58, bảy trăm vạn."

Cố An Kỳ khó tin nhìn Tô Dật Phàm đang giơ thẻ, cả người ngây ra, mở miệng muốn nói nhưng một chữ cũng không thể thốt ra.

"Số 98, tám trăm vạn, còn ai không? Còn ai muốn mua không? Như vậy 3, 2 "

"Số 58, tám trăm năm mươi vạn."

"Số 98, chín trăm vạn." Sau đó là cuộc đấu của Tô Dật Phàm và một người hình như là đại diện cho người khác đến bán đấu giá, người đó vừa lo lắng nói chuyện điện thoại vừa giơ thẻ, nhưng có vẻ sẽ không trụ được lâu nữa.

"Số 58, chín trăm năm mươi vạn "

"Chín trăm năm mươi vạn, còn có ai ra giá cao hơn không? Chín trăm năm mươi vạn lần thứ nhất, chín trăm năm mươi vạn lần thứ hai, chín trăm năm mươi vạn lần thứ ba, thành giao."

Tô Dật Phàm chưa từng nhìn Cố An Kỳ, chỉ cười nhạt, nhận vỗ tay của những người xung quanh.

Cố An Kỳ lặng lẽ nhìn anh, không biết đang nghĩ gì, sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, bữa tiệc lại được tiếp tục, Cố An Kỳ không có tâm trạng nói chuyện với bất kì ai, cô yên lặng đi ra vườn hoa ngoài đại sảnh.

Những cơn gió đêm thổi qua, không mang áo khoác nên cô cảm thấy hơi lạnh, cô từ từ ngồi xổm xuống thềm cầu thang. Hơi ngẩng đầu lên, cô cứ im lặng nhìn cảnh sắc trong vườn, không thể đoán được cô đang nghĩ gì.

"Quả nhiên em ở đây." Tô Dật Phàm ngồi xuống bên cạnh cô.

Cố An Kỳ không hề liếc nhìn anh, cũng không nói gì, vẫn giữ nguyên động tác như cũ.

"Vòng ngọc của em." Tô Dật Phàm dường như cũng không quá để ý đến thái độ của Cố An Kỳ, chỉ đưa cái hộp cho cô.

"Chín trăm năm mươi vạn, em sẽ trả lại cho anh." Cố An Kỳ kiên định nói, đây là câu đầu tiên cô nói sau khi kết thúc phần bán đấu giá chiếc vòng ngọc.

"Tôi biết." Tô Dật Phàm ôn hòa cười, chỉ đáp lại hai chữ.

Cố An Kỳ không nhận chiếc vòng ngọc ngay mà hơi nhíu mi: "Anh tin tưởng em như vậy sao? Khoản tiền hôm nay cũng không phải là nhỏ."

Con người chính là loài động vật kì lạ như vậy, khi không có được sự tin tưởng của người khác dành cho mình thì trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, nhưng sau khi đoạt được một trăm phần trăm sự tin tưởng của người đó, lại luôn tự hỏi sao người đó lại tin mình. Cố An Kỳ tự nhận giao tình của mình và Tô Dật Phàm còn chưa tới mức độ đó, nhưng vì sao anh lại tin cô?

"Nếu nói là tin tưởng nhân cách của em thì chẳng bằng nói là tôi tin tưởng ánh mắt của tôi." Tô Dật Phàm cười nói, "Em cũng không phải là người sẽ quỵt nợ, sau này nhớ cố gắng nhiều hơn đó, bây giờ em đang nợ tôi không ít tiền, nếu không chăm chỉ làm việc thì sẽ không đủ tiền trả đâu."

Tô Dật Phàm cố ý dùng giọng điệu thoải mái nói chuyện, vỗ vai cô rồi đứng thẳng lên.

"Trong vòng một năm chắc chắn em sẽ trả lại toàn bộ." Cố An Kỳ nói với theo bóng dáng Tô Dật Phàm.

"Tôi chờ." Tô Dật Phàm nở nụ cười tao nhã, dứt lời lập tức rời khỏi hậu viện, đi về nơi tổ chức bữa tiệc phía trước.

Cố An Kỳ nhẹ nhàng mở hộp trang sức lấy chiếc vòng ngọc ra. Đây chắc chắn là vòng ngọc của mẹ cô, ở trên bề mặt còn có một vết xước nhỏ do trước đây cô không cẩn thận làm rơi.

Chiếc vòng đó làm Cố An Kỳ nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ. Nhớ tới người mẹ dịu dàng đã qua đời, nhớ tới những ngày tháng thoải mái vô lo vô nghĩ hồi còn nhỏ. Sống mũi cô cay cay, nước mắt đong đầy trong mắt. Cô hít hít cái mũi, cố gắng mở to mắt để nuốt nước mắt ngược trở lại.

Cô không thể khóc, dù thế nào thì bây giờ cô vẫn không thể khóc. Cô còn có con đường của mình phải đi, không thể lui về phía sau, không thể rơi lệ.

Cô, không thể yếu đuối.

Ôm chặt cái hộp kia vào lòng, cô âm thầm thề. Bất kể như thế nào, cô cũng phải mạnh mẽ, bất kể như thế nào, cô cũng phải sống thật tốt, phải tốt hơn bất cứ kể nào khác. cô sẽ không để mẹ cô phải thất vọng, tuyệt đối sẽ không.

Cố An Kỳ để chiếc hộp vào túi xách nhỏ của mình, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc cô đi ra cửa, chuẩn bị về nhà.

"Không ngờ Tô thiên vương lại thích chiếc vòng ngọc gia truyền nhà em." Hứa Toa Toa đang nói chuyện với Tô Dật Phàm.

Tô Dật Phàm vẫn tiếp tục duy trì nụ cười thương mại hóa của anh: "Chiếc vòng ngọc kia quả thật rất xuất sắc, rất đẹp, Hứa Toa Toa tiểu thư có thể lấy bảo bối gia truyền ra bán đấu giá, thật sự là làm cho người ta phải kính nể."

"Đâu có đâu có." Hứa Toa Toa khách sáo nói, tiếp tục bắt chuyện với Tô Dật Phàm, "Nghe nói gần đây anh Dật Phàm đang quay bộ phim điện ảnh mới phải không, à còn hợp tác với Cố An Kỳ nữa? Đây đúng là cặp đôi khiến người ta phải chờ mong."

Hứa Toa Toa không dấu vết thay đổi cách xưng hô với Tô Dật Phàm, Tô Dật Phàm hơi nheo mắt lại, trong lòng đã hiểu rõ: "Hứa Toa Toa tiểu thư và Kiều Trí Viễn tiên sinh lần đầu hợp tác trên màn ảnh cũng rất hấp dẫn ánh mắt người khác."

"..." Lời nói Hứa Toa Toa đã chuẩn bị tốt lại bị Tô Dật Phàm chặn họng, "Sao có thể lợi hại như phim điện ảnh của anh Dật Phàm chứ, anh Dật Phàm, không biết tương lai em có thể có cơ hội hợp tác với anh một bộ hay không?"

"Nếu có cơ hội, chắc chắn rồi."

Tô Dật Phàm không mềm không cứng nói, không cho câu trả lời thuyết phục, nhưng Hứa Toa Toa lại cho rằng Tô Dật Phàm đã đáp ứng lời đề nghị của cô ta, vui vẻ đến mức nở một nụ cười sáng lạn: "Vậy đến lúc đó mong anh Dật Phàm chỉ giáo nhiều hơn rồi."

Tô Dật Phàm ôn hòa nhìn cô ta, sau đó gọi người phía sau cô ta: "An Kỳ..."

Cố An Kỳ vốn nhìn Tô Dật Phàm thấy Hứa Toa Toa đứng cùng một chỗ thì đang định đi đường vòng, nhưng không ngờ lại bị Tô Dật Phàm gọi lại.

"Chào anh Dật Phàm, chào chị Toa Toa." Cố An Kỳ lạnh nhạt nói, trong giọng nói không mang theo chút hứng thú nào. Đối với Hứa Toa Toa, cô đã cố gắng đè nén sự hận thù lắm rồi. Hôm nay cô rất mệt mỏi, không còn sức để diễn trò nữa.

"Đây là hậu bối của công ty chúng tôi, nếu có thể, mong Hứa Toa Toa tiểu thư giúp đỡ nhiều hơn." Tô Dật Phàm nói, giới thiệu Cố An Kỳ cho Hứa Toa Toa.

"An Kỳ tiểu thư đúng không? Trước đây chúng em đã gặp nhau rồi." Hứa Toa Toa kéo tay Cố An Kỳ, giống như quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết.

"Đúng vậy, chị Toa Toa." Cố An Kỳ nói, mặc dù trên mặt không có quá nhiều ý cười nhưng vẫn khiến người ta không nhìn thấu được suy nghĩ của cô.

"A, không nói nữa, Trí Viễn còn đang chờ em, em đi trước, hai vị đi sau nhé." Hứa Toa Toa dường như nghĩ tới điều gì đó rồi nói.

"Ừ, tạm biệt."

Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ chào Hứa Toa Toa rồi chuẩn bị ai về nhà nấy.

"Để tôi đưa em về, đã trễ thế này, con gái như em đi không an toàn." Tô Dật Phàm nói.

"Không cần, một mình em tự về cũng được." Trong lời nói của Cố An Kỳ lộ ra một chút xa cách, cô cũng không biết mình bị làm sao, chỉ biết khi nhìn thấy Hứa Toa Toa và Tô Dật Phàm nói chuyện với nhau, trong lòng dường như cảm thấy bị bóp nghẹt.

"Đừng cáu, để tôi đưa em về." Tô Dật Phàm nói, "Trên người em đang cầm vật quý giá, cũng không nên để người khác nhìn thấy."

Tô Dật Phàm đang cố ý nhắc nhở Cố An Kỳ chuyện vừa rồi cô nợ ân tình của anh. Cố An Kỳ cắn cắn môi rồi trả lời: "Vậy làm phiền anh Dật Phàm rồi."  

Cố An Kỳ ngồi xe của Tô Dật Phàm, cảnh tượng này rất nhiều người đều nhìn thấy.

Hứa Toa Toa nhìn bóng dáng Cố An Kỳ theo Tô Dật Phàm rời đi, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi đi tới bên cạnh Kiều Trí Viễn. Lần đầu tiên gặp Cố An Kỳ, cô ta chẳng thấy cô nàng nghệ sĩ nhỏ bé này có gì đặc biệt, chỉ thấy cô hơi nhát gan hơn nữa còn thích nịnh nọt quá mức, nhưng không ngờ cô cũng có"thủ đoạn", không biết dùng cách gì thu phục được thiên vương, để thiên vương cam tâm tình nguyện làm nền giúp cô, trở thành đối tượng trong scandal với cô.

Hứa Toa Toa rất khinh thường "Thủ đoạn" của Cố An Kỳ, trong mắt cô ta thì Cố An Kỳ có thể trèo lên cao hoàn toàn do dựa vào hào quang của Tô Dật Phàm mà thôi. Trước đây còn khúm núm với cô ta, bây giờ lại coi cô ta là người vô hình, Cố An Kỳ xem cô ta thành cái gì? Thực sự nghĩ là tóm được thiên vương, có người che chở thì không ai dám động vào cô sao?

"Trí Viễn, cái cô Cố An Kỳ kia rất kiêu ngạo đúng không?" Hứa Toa Toa kéo tay Kiều Trí Viễn, bĩu môi làm nũng oán giận.

"Trí Viễn, anh có nghe thấy em nói không đấy?" Hứa Toa Toa thấy Kiều Trí Viễn thần trí đã bay đến nơi nào thì oán trách.

"Hả?" Kiều Trí Viễn hoàn hồn, "Sao cơ?"

"Vừa rồi anh nghĩ gì thế?" Hứa Toa Toa mềm mại nói, trong giọng nói mang theo chút hờn dỗi.

"Không có gì, có thể là dạo này quá mệt mỏi mà thôi." Kiều Trí Viễn mệt mỏi nói. Đúng vậy, chắc chắn là do quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác. Người kia đã qua đời rồi, không thể nào còn sống trên thế giới này nữa.

"Nếu công việc vất vả quá thì từ chối vài hoạt động đi, đừng để bản thân quá mệt mỏi." Hứa Toa Toa thấy Kiều Trí Viễn vẫn đang trôi vào cõi thần tiên thì đột nhiên mở miệng.

"Ừ, anh biết rồi." Kiều Trí Viễn quay đầu nhìn theo hướng chiếc xe BMW đã đi xa, nhàn nhạt nói. Hứa Toa Toa chú ý tới vẻ mặt của anh ta, lông mày hơi nhíu lại, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bỏ qua vấn đề này.

Hứa Toa Toa mặc dù không nói ra miệng nhưng trong lòng đã tồn tại một cái gai. Vẻ mặt của Kiều Trí Viễn như vậy không phải cô ta chưa từng nhìn thấy, trước đây khi ở cùng Lâm Huyên Di, Kiều Trí Viễn cũng thường xuyên dùng ánh mắt như vậy nhìn cô ta. Nay cô ta đã chết, chẳng lẽ Kiều Trí Viễn lại san sẻ dành tình cảm dành cho cô ta với người khác ư? Nhưng rõ ràng khi anh ta nhìn thấy Lâm Vân Vân có bề ngoài rất giống Lâm Huyên Di cũng không có phản ứng gì mà, chuyện này rốt cuộc là sao?

Hứa Toa Toa càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, cho dù như thế nào cô ta cũng không thể để Kiều Trí Viễn tiếp xúc quá gần với ngôi sao nữ nào được.

Ngày hôm sau những truyền thông có mặt tại buổi tối hôm đó, đều đồng loạt tung ra tin tức Tô Dật Phàm giơ thẻ cổ vũ Cố An Kỳ, sau đó Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm ngồi chung một chiếc xe rời khỏi. Mặc dù tin tức Tô Dật Phàm mua "vòng tay gia truyền " của Hứa Toa Toa cũng chiếm một mặt báo, nhưng dù sao vẫn nhỏ hơn trang báo về scandal giữa anh và Cố An Kỳ.

Không ít người đều nghi ngờ mối quan hệ giữa Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm, rốt cuộc đang lăng xê hay hẹn hò thật sự.

Chẳng qua việc này đối với hai đương sự thì chẳng thèm quan tâm, một người thì chậm phản ứng với mấy loại scandal linh tinh như thế này, người còn lại thì quá quen thuộc với scandal rồi, trước khi lên xe đã biết sẽ có hậu quả như thế này. Tóm lại hai người đều vẫn vô cùng thoải mái, không hề có cảm giác bị quấy rầy.

Chuyện của Trịnh Văn Quân và Cố An Kỳ đã đi đến quyết định, đang chuẩn bị công bố chuyện chia tay, sau đó công khai tình cảm của anh và Liêu Nhã Hân. Cố An Kỳ tôn trọng lựa chọn của họ, cũng chẳng muốn treo cái danh hiệu "bạn gái của Trịnh Văn Quân " lên người nữa, không quá vài ngày sau họ đã công bố trong một cuộc họp báo.

Điều khiến cô ngạc nhiên là, ngoài hai nhân vật chính là Liêu Nhã Hân và Trịnh Văn Quân, nhiều người còn đặc biệt quan tâm đến tình cảm cá nhân của cô. Các tạp chí lớn nói bóng nói gió, đều muốn biết quan hệ giữa cô và Tô Dật Phàm.

Cố An Kỳ không hề mở miệng tiết lộ điều gì, thay vào đó đã có Chu Á Kiệt hỗ trợ ra mặt, trả lời thay không ít câu hỏi.

"Tốt nhất cô đừng nên quá thân thiết với Tô Dật Phàm quá." Sau khi kết thúc buổi họp báo Chu Á Kiệt cau mày nói, "Ít nhất là trong khoảng thời gian này."

"Vì sao?" Cố An Kỳ nhíu mày hỏi.

"Tô Dật Phàm không hề thiếu những fan cố chấp, cộng thêm Tô Dật Phàm ít có scandal với nữ nghệ sĩ, cho nên nếu cô cứ ra mặt sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích." Chu Á Kiệt nói, "Đến lúc đó chẳng những fan của Tô Dật Phàm sẽ ghét cô, mà các ngôi sao nữ khác cũng sẽ ngứa mắt. Điều này đối với cô mà nói không phải là chuyện tốt."

"Ừ, điều này tôi biết." Cố An Kỳ thản nhiên nói, "Chu tiên sinh, có một số việc, tôi muốn thương lượng với anh trước."

"Chuyện gì?" Chu Á Kiệt ngạc nhiên hỏi, phải biết rằng Cố An Kỳ rất ít khi dùng hai chữ "Thương lượng" này với anh.

"Gần đây có thể nhận thêm cho tôi nhiều hoạt động không? Tốt nhất là xếp kín thời gian trống, ngoài thời gian ngủ ra thì tất cả đều là công việc đi." Cố An Kỳ phải tìm thật nhiều hoạt động hoặc giành được nhiều vị trí gương mặt đại diện hơn nữa, số tiền cô nợ Tô Dật Phàm cũng không phải nhỏ, nếu muốn trả hết trong vòng một năm cũng không phải chuyện đơn giản.

"Cô rất thiếu tiền sao?" Chu Á Kiệt kì quái nhìn Cố An Kỳ.

"Không phải." Cố An Kỳ thản nhiên nói, "Chỉ là cảm thấy mình vẫn đang còn trẻ, cố gắng làm việc nhiều một chút, sau này già rồi, coi như lấy tiền đó làm lương hưu cũng được."

"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ giúp cô sắp xếp." Chu Á Kiệt nói, trong giọng nói lộ ra chút bất đắc dĩ.

"À, đúng rồi, tôi còn có một chuyện muốn nói với anh." Cố An Kỳ khẽ nhíu mày, sơ lược kể lại cảnh tượng được chứng kiến ở bữa tiệc cho Chu Á Kiệt.

Chu Á Kiệt nghe xong, vỗ thật mạnh lên bàn: "Tên khốn Đường Hải Lâm."

"Chuyện của anh ta và Nha Nha chắc chắn không thể giấu được, sau này chắc chắn sẽ bị khui ra, chẳng qua chúng ta phải nghĩ cách tận dụng thời điểm đó để lập kế hoạch." Cố An Kỳ nói, "Mặt khác lúc này đối tượng hẹn hò của anh ta tôi cũng quen, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị lừa rồi chịu đả kích nghiêm trọng không vực dậy nổi được. Tôi muốn để mấy ngày nữa mới thực hiện kế hoạch."

"Cô cứ tự làm là được, cô là người có chính kiến, phân biệt rõ ràng nặng nhẹ."

"Ừ." Cố An Kỳ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

"À, đúng rồi, Hà Viễn Hàng và cô có quan hệ gì? Sao cậu ta lại mua tấm vé 'Một ngày đi chơi' với cô chứ ?" Chu Á Kiệt hỏi, nhìn có vẻ như vẫn chưa từ bỏ chuyện tìm đối tượng tạo scandal cho Cố An Kỳ.

"Tôi cũng không biết." Cố An Kỳ thản nhiên trả lời, thật ra trong lòng cô cũng không rõ.

"Cố gắng tạo mối quan hệ với cậu ta đi, nếu tương lai cô muốn ra album, Hà Viễn Hàng chắc chắn sẽ là nhà soạn nhạc tốt nhất của cô." Chu Á Kiệt nói, "Ngày mai cô không có công việc gì nên sẽ là thời gian cho 'Một ngày đi chơi', cô tự nghĩ xem nên đi đâu đi, tránh ngày mai phải bối rối."

"Ừ, tôi biết rồi." Cố An Kỳ thản nhiên nói.

Cố An Kỳ cũng không nói thêm gì nữa, nghiêm túc xem tài liệu trong tay. Sau khi kết thúc công việc, cô về nhà sớm rồi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau cô đến phòng làm việc của Hà Viễn Hàng chờ anh, tới khoảng giữa trưa Hà Viễn Hàng mới xuất hiện. Khi nhìn thấy Cố An Kỳ anh chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Ồ, cô đến rồi à." Ngay cả một chút biểu cảm cũng không lộ ra.

"Vào trong ngồi đi." Hà Viễn Hàng nói, "Cô chờ tôi một lát, tôi đi sắp xếp một việc."

"Được." Cố An Kỳ đồng ý, cô ngồi một chỗ xem tạp chí, một tiếng động cũng không phát ra. Hôm nay "Một ngày đi chơi" tất nhiên là do Hà Viễn Hàng đoạt được do bán đấu giá làm chủ, mọi chuyện đều nghe theo anh. Nếu anh đã muốn cô chờ thì cô cứ ngoan ngoãn ngồi chờ là được.

Không lâu sau, Hà Viễn Hàng lại đến, Cố An Kỳ cứ nghĩ anh định đưa cô ra ngoài, đi theo sắp xếp của anh, nhưng không ngờ Hà Viễn Hàng lại kéo ghế ra ngồi xuống: "Được rồi, mọi chuyện đã xử lý xong. Tiếp theo, Cố An Kỳ tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu."

"Trước đó, tôi muốn hỏi Hà Viễn Hàng tiên sinh một câu." Cố An Kỳ nói, "Vì sao lại dùng một khoản tiền lớn như vậy mua 'Một ngày đi chơi' của tôi?"

"Thời gian biểu của cô đã bị xếp kín, nếu muốn hẹn cô ra ngoài thì rất khó." Hà Viễn Hàng nói, "Vì vậy tôi mua đứt một ngày của cô để được nghe giải thích rõ ràng một chuyện."

"Chuyện gì mà cần đến một ngày để giải thích?" Cố An Kỳ cười nói, trong giọng nói không hề lộ ra chút khẩn trương nào.

"Tôi muốn hỏi cô, 'Vong ưu thảo' và cô có quan hệ gì?" Hà Viễn Hàng nhìn thẳng vào mắt Cố An Kỳ.

"Vong ưu thảo? Một loại thực vật ư? Nó thì có quan hệ gì với tôi được?" Cố An Kỳ giả vờ không biết, vẻ mặt không có gì bất thường.

"Đừng đùa." Hà Viễn Hàng nói, "Cô và người viết lời 'Vong ưu thảo' có mối quan hệ gì đó, điều này tôi chắc chắn. Tôi cũng đã có đủ chứng cứ."

"..." Cố An Kỳ không hề nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hà Viễn Hàng.

" Người viết lời 'Vong ưu thảo' này tôi chưa từng tiếp xúc, nhưng thư từ qua lại thì vẫn có. Tôi đã nhờ người thăm dò, phát hiện vài e – mail đều được gửi đi từ địa chỉ nhà cô." Hà Viễn Hàng nói, "Mong cô hãy nói cho tôi biết 'Vong ưu thảo' ở đâu."

Hà Viễn Hàng không hỏi "Vong ưu thảo" có phải Cố An Kỳ hay không, bởi vì anh không tin Cố An Kỳ sẽ viết lời. Chưa nói đến việc Cố An Kỳ chưa từng học khóa đào tạo viết lời, mà bài hát khi cô mới ra mắt cũng là người khác viết lời cho, vì vậy không thể có chuyện qua một đêm đột nhiên hiểu biết, lĩnh hội tất cả được. Hà Viễn Hàng cũng thường nghe nói Cố An Kỳ hay mời bạn bè đến nhà chơi, cho nên anh nghi ngờ, "Vong ưu thảo" có phải bạn của Cố An Kỳ hay không.

"Hà Viễn Hàng tiên sinh, vì sao anh cứ cố chấp muốn tìm được 'Vong ưu thảo'?" Cố An

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net