CHƯƠNG 16: TRANH GIÀNH.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--- SIÊU THỊ CỦA TÔI THÔNG KIM CỔ - ĐỒ MI PHU NHÂN ---

*****

CHƯƠNG 16: TRANH GIÀNH.

Người Dịch: Lan Thảo Hương.


Ngô gia phụ tử được Tề Tam và một tùy tùng khác dìu đỡ, trên người có không ít chỗ bị thương. 

Ngô lão cha bị người dìu, xấu hổ cúi đầu: "Khi lấy lương thực, có một chút xung đột với một nhóm nạn nhân".

Hôm nay các nạn dân đều được phân lương thực, phần lớn đều được ăn một bữa cơm no. Nhưng cũng có người muốn đem lương thực giữ lại để về sau ăn, cho nên vẫn ra ngoài tìm kiếm đồ ăn. Ngô gia phụ tử sau khi xác định không có ai ở gần rừng cây nhỏ mới đi lấy lương thực. 

Ban đầu, mọi thứ đều suôn sẻ. Hai người bọn hắn đem lương thực đều đổ ra, rồi đem túi hàng bên ngoài đốt rụi. Nhưng ngay lúc bọn hắn khiêng lương thực ra khỏi khu rừng cách đó không xa, thì họ đã bị một nhóm người phát hiện.

Trên mặt Ngô Bảo Mộc bị trầy xước với nhiều vết máu, tức giận không thôi: "Bọn hắn nói những lương thực đó là chúng ta tự mình giấu riêng, một lời không hợp liền tiến lên trắng trợn cướp đoạt". 

Có bảy hoặc tám người trong nhóm đó, Ngô gia phụ tử tự nhiên chống không lại. Trong lúc tranh đoạt lương thực, mặc dù họ đã liều mạng che chở lương thực, nhưng vẫn bị người cướp đi hai túi gạo. Nếu không phải mấy người Tề Tam đến kịp thời, số lương thực còn lại có lẽ cũng sẽ không giữ được. 

Nhìn thấy trên y phục của hai người có không ít vết máu, Vân Sơ nhanh chóng đánh gãy tự kiểm điểm bản thân của hai người: "Có lương thực hay không đều không trọng yếu, ngược lại là các ngươi, nhanh chóng đi tìm lang y nhìn một chút đi". 

Vừa nghe muốn đi y quán, hai cha con Ngô gia lắc đầu liên tục: "Chúng ta không có việc gì, chỉ là trong lúc tranh chấp bị người đẩy mấy cái. Vết máu này là bị họ cào rách da". 

Nạn dân chỉ dám động thủ đoạt lương thực, cũng không dám hạ nặng tay đả thương người. Dù sao, quốc gia vẫn còn luật pháp, ngay cả là nạn dân, đả thương người cũng sẽ bị tống vào ngục. 

Ngô gia phụ tử nói cái gì cũng không chịu đi y quán, kiên trì nói bản thân chỉ bị thương ngoài da. Không quen không biết, Vân Sơ cũng không dễ ép buộc. Đành phải lên lầu gọi Ngô Bảo Tú và mẫu thân cô bé xuống. 

Trên người Vân Sơ không có bạc, chỉ có thể để Ngô Bảo Tú tiến lên thuyết phục họ đến y quán lấy thuốc. Ngô Tề thị nhìn thấy trượng phu cùng nhi tử cả người đầy vết thương, nước mắt lập tức tràn mi.

Thấy mẫu thân rơi lệ, Ngô Bảo Mộc lập tức luống cuống, vội vàng đẩy tay người tùy tùng đang đỡ hắn, tự mình đứng thẳng: "Mẹ đừng khóc, chúng ta không có việc gì. Nhìn qua có chút đáng sợ thôi, chứ thực chất chỉ là chút ngoại thương nho nhỏ". 

Ngô lão cha đã nhiều năm chưa thấy thê tử rơi nước mắt, lại thấy chung quanh vây nhiều người như vậy. Hắn cũng kéo xuống mặt mũi an ủi thê tử, rồi gật đầu khi nghe nhi tử nói. 

Tất nhiên, Ngô Tề thị không tin lời họ nói. Bà mỗi tay kéo một người đi về phòng: "Đi, đi về phòng. Ta muốn tận mắt nhìn thấy thương thế của các ngươi mới có thể yên tâm".

Ngô Bảo Mộc bối rối, liên tục giãy dụa: "Ta không muốn để nương nhìn, ta muốn Lan nương nhìn". 

Ngô Tề thị hung hăng giơ tay đánh nhi tử không nghe lời một cái, vừa giận vừa buồn cười: "Nhi tử ngươi đang ngủ, nếu để thê tử ngươi nhìn còn không giấu được ta sao. Lại nói, ngươi là do ta sinh, ta có cái gì mà không thể nhìn". 

Tận mắt nhìn qua vết thương của hai người, Ngô Tề thị mới xem như yên lòng. Hai người xác thực không có nói dối, ngoại trừ mấy chỗ đá ra dấu nhìn có chút nghiêm trọng ra, thì nơi khác phần lớn đều là bị thương ngoài da. 

Ngô Tề thị đã nói như vậy, Vân Sơ cũng không còn khăng khăng muốn để họ đi y quán nữa. 

Cô quay đầu nói với Tề Tam: "Làm phiền các ngươi lại cùng bọn họ đi ra ngoài thành để lấy hành lý, một lát nữa chúng ta sẽ trực tiếp từ trong thành rời đi". 

Ngô gia phụ tử đang bị thương, nên không thể đi được. Ngoại trừ họ, còn lại đều là phụ nữ. Ngô gia mới bị cướp lương thực, hiện tại tình huống ngoài thành là như thế nào đều không rõ ràng, tùy tiện tiến đến khẳng định không phải là một hành động sáng suốt

Mấy người Tề Tam đều là người của phủ doãn, nhìn thân thủ cũng không tệ. Nếu như họ cũng cùng đi, vậy những nạn dẫn kia sẽ cố kỵ một chút. 

Tề Tam không có đồng ý ngay, mà ngẩng đầu nhìn về phía Lâm đại nhân. Sau khi thấy Lâm đại nhân gật đầu, bọn hắn mới đặt lương thực khiêng trên vai xuống, rồi đi theo Ngô Bảo Tú và Ngô Tề thị đi tới ngoài thành. 

Lương thực bị người đoạt đi một chút, chỉ còn lại bốn túi bột mì, hai túi gạo. Sau khi thấy chất lượng của lương thực, ánh mắt Lâm đại nhân nhìn về phía Vân Sơ càng thêm phức tạp. Lương thực phẩm chất tốt như vậy, so với cống phẩm dành cho Hoàng gia không kém bao nhiêu. 

Lâm đại nhân không phải là chưa từng thấy qua đồ tốt, nhà hắn cũng coi là giàu có, gạo trắng cũng nếm qua không ít. Nhưng những hạt gạo trước mắt này lại vô cùng trắng, không hề có một chút tạp chất nào, là loại gạo cực kỳ thượng đẳng. 

Nhìn vào lương thực trên đất, trên mặt Lâm đại nhân lộ vẻ quẫn bách: "Ta không mang theo nhiều tiền trên người. Chờ lát nữa ta để cho người trở về lấy được không?". 

Vốn Lâm đại nhân tưởng rằng chỉ là một ít lương thực bình thường, cho nên coi như mua một cái ấn tượng tốt từ Vân Sơ, tới lúc đó hắn đưa mười lượng hay tám lượng là được. Tuy nhiên, chất lượng của đám lương thực này quá tốt, cho nên giá cả sẽ phải lật lên một, hai lần. 

Lúc Lâm đại nhân ra cửa, căn bản không muốn mua thứ gì, vì vậy trên người chỉ mang theo tầm mười lượng bạc vụn, nhưng nó không đủ để trả tiền lương thực này. 

Vân Sơ ngược lại đối với chuyện này không để ý. Dù sao đi nữa, mấy người Ngô Bảo Tú đi lấy hành lý vẫn chưa về, chờ một lát thì chờ một lát đi. Thấy Vân Sơ không có phản đối, Lâm đại nhân quay người gọi hỏa kế trong tiệm tới, thấp giọng bàn giao một phen, để cho hắn đi tới phủ nha một chuyến.

Ước chừng đợi nửa tiếng, mấy người Ngô Bảo Tú đẩy xe đẩy trở về. Thấy mọi người đều hoàn hảo không có vấn đề gì, Vân Sơ liền an tâm. 

Nhiều người và đồ như vậy, thật không tốt nếu như chặn cửa cửa khách điếm người ta. Vì vậy, Ngô gia khuân đồ đi lên khách phòng trên lầu. Vân Sơ tiếp tục bồi Lâm đại nhân trở về nhã gian, cũng chờ người ta đem bạc đưa tới.

Họ không đợi lâu, hỏa kế cửa hàng rất nhanh mang theo quản gia nhà Lâm đại nhân trở về. Điều mà Vân Sơ không ngờ tới là ngoài việc đưa hai mươi lượng bạc để mua lương thực ra, đối phương còn chuẩn bị cả lễ vật cho Vân Sơ và người Ngô gia. 

Lễ vật của Vân Sơ là một bộ trang sức mà các tiểu cô nương thích, một đôi khuyên tai mạ vàng, sáu chiếc lược chải tóc, một đôi kẹp tóc và một đôi trâm cài tóc. Giá cả của bộ trang sức này cao hơn nhiều so với tiền để mua lương thực. 

Người Ngô gia là một ít vòng tay bạc, trâm bạc, điểm tâm, và quần áo. Những lễ vật này xem như một loại lấy lòng của Lâm đại nhân. Vân Sơ và người Ngô gia đều hiểu, thu những lễ vật này, họ sẽ phải cho hắn một phần ngô nếu trồng được vào năm tới. 

Đồ trang sức nhìn rất đẹp, Vân Sơ tính thu lại, chờ lúc trở về cất đi làm kỷ niệm. 

Ngô gia thấy cô nhận chúng, cũng đi theo nhận lấy lễ vật Lâm đại nhân chuẩn bị. 

Sau khi thanh toán xong, Lâm đại nhân cùng tùy tùng của hắn mang theo lương thực quay về phủ nha. Người Ngô gia cũng trả phòng, lại tốn thêm hai lượng bạc ở bên ngoài cửa thành thuê một chiếc xe ngựa. 

Nếu là trước đây, Ngô gia vạn vạn không nỡ tốn nhiều tiền như vậy để thuê xe ngựa. Chẳng qua Vân Sơ lần này trở về cùng họ, với lộ trình xa như thế, tự nhiên cũng sẽ không để cô đi bộ. 

Sau khi đưa tiền thuê xe, Ngô Tề thị còn rút một chiếc chăn ra khỏi đám hành lý. Gấp nó lại hai lần, nàng liền trải nó gọn gàng trong xe ngựa để Vân Sơ lúc ngồi sẽ thấy mềm mại một chút. 

Xe ngựa vốn cũng không lớn, sau khi để hành lý của Ngô gia, việc ngồi một vài người thậm chí còn khó khăn hơn. Ngô gia cố kỵ thân phận của Vân Sơ, cũng không dám lên xe ngồi cùng cô. Cuối cùng, chỉ có Ngô Bảo Tú không sợ cô ôm lấy chất nhi cùng với Ngô Bảo Vân lên xe ngồi. 

Mình ở trên xe ngựa ngồi, Ngô gia phụ tử đang bị thương lại phải ở dưới đi đường, trong lòng Vân Sơ cảm thấy vô cùng băn khoăn. Nhưng người Ngô gia nói cái gì cũng không chịu để Vân Sơ xuống dưới đi đường. Sau còn liên tục nói chính mình không cần phải đẩy hành lý, cho nên đi đường rất dễ dàng, không có chút nào phí sức và để cô cứ ngồi trên xe ngựa là được rồi.

Tuy nhiên, xe ngựa cũng không phải ngồi tốt như vậy. Gặp được nơi bằng phẳng còn tốt, chứ gặp được đoạn đường không dễ đi, xe ngựa lắc lư đến nỗi có thể khiến dạ dày người ta muốn phun ra. Khi cơn chóng mặt thực sự không thể chịu đựng được nữa, Vân Sơ đã phải kêu dừng xe ngựa, xuống dưới đi bộ một lúc để hòa hoãn, sau đó lại tiếp tục lên xe để lắc lư. 

Người Ngô gia đi bộ tự nhiên là không nhanh được, vừa vặn Vân Sơ bị say xe ngựa, cho nên để người đánh xe chạy chậm lại. Ban ngày thì đi đường, trời tối lại nghỉ ngơi, đi ước chừng năm ngày rưỡi mới tới Ngô gia thôn. 

Dọc theo con đường này, Vân Sơ vẫn luôn lo lắng cánh cửa gỗ sẽ đột nhiên xuất hiện, vì thế vẫn luôn lo lắng hãi hùng. Cũng may cuối cùng thuận lợi tới Ngô gia thôn. Xe ngựa vừa đến cửa thôn, Ngô Bảo Tú cùng Ngô Bảo Vân đã nhảy ra khỏi xe một cách hào hứng.

Đường trong thôn không dễ đi, xe ngựa không thể qua được, nên một đoạn ngắn đường còn lại chỉ có thể tự đi. Ngô lão cha sau khi dỡ hành lý nhà mình xuống, liền trả nốt tiền xe. Người đánh xe sau đó vung roi lên, con ngựa liền kéo lấy xe ngựa nhanh chóng rời đi. 

Ngô gia thôn có mấy hộ nhân gia không có đi chạy nạn, những người này nhìn thấy người Ngô gia đẩy xe đẩy trở về, bên người còn đi theo một vị nữ tử ăn mặc bất phàm, vội vàng vây quanh tìm hiểu tin tức. Nếu là trước đây, Ngô gia tự nhiên sẽ rất vui cùng bọn hắn lảm nhảm, nhưng bây giờ họ không có tâm trạng này. 

Mấy ngày nay, tất cả mọi người gặp không ít tội, vì vậy chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.

Nhất là Vân Sơ, lúc đầu đi đường đã đủ mệt mỏi, bây giờ lại bị những người này hiếu kì đánh giá, cả người đều thấy cực kỳ không được tự nhiên. 

Ngô lão cha tiến lên qua loa tắc trách cùng thôn dân vài câu, sau tất cả mọi người thuận lợi trở lại Ngô gia. Ngô gia có ba gian nhà bằng đất. Sau khi đặt hành lý xuống, việc đầu tiên của Ngô Tề thị là dọn dẹp đông phòng, nơi sáng sủa nhất trong nhà để cho Vân Sơ nghỉ ngơi.

Vân Sơ mấy ngày nay cũng mệt mỏi tới rã rời, nên cũng không có tâm tư cùng bọn họ khách khí, vừa nằm tới trên giường liền ngủ mất. Thấy cô ngủ rồi, người Ngô gia không khỏi thả nhẹ động tác trong tay, sợ mình phát ra thanh âm sẽ đánh thức cô. 

Phòng đã bị bỏ hoang gần một tháng, lại còn bị người lật đổ bừa bãi, vì vậy khiến nó trở nên lộn xộn ở khắp mọi nơi. Cũng may lúc người Ngô gia rời đi, họ đã giấu một số thứ không thể mang theo xuống hầm ngầm, cho nên không có bị người lấy mất. Sau khi phòng ở gần như được dọn dẹp, Ngô lão cha liền để thê tử đi nấu cơm trước. Như vậy, chờ khi Vân Sơ tỉnh ngủ là có thể ăn được cơm nóng. 

Một giấc ngủ này của Vân Sơ ngủ đến tận đêm. Thấy cô chưa dậy, người Ngô gia cũng không dám gọi cô nên đành ăn cơm trước. Họ cũng để phần cháo trên bếp cho cô, và vẫn luôn hâm nóng, chỉ chờ khi cô dậy thì ăn. 

Ngô Bảo Tú mang theo Ngô Bảo Vân đi tìm rau dại ăn được, Ngô Tề thị thì dẫn theo con dâu tiếp tục thu thập phòng, còn nam nhân thì đi trong đất bận rộn. Tuy nói ngô phải chờ tới đầu xuân sang năm mới có thể trồng, nhưng Ngô lão cha đã đợi không kịp, hắn muốn đem hai khối đất màu mỡ nhất trong nhà sửa sang lại trước. 

Mặc dù Vân Sơ đã nói qua, loại ngô này chịu hạn và kén chọn điều kiện trồng trọt. Nhưng kể từ khi người Ngô gia nghe Vân Sơ nói sẽ đưa hạt giống ngô cho họ trồng, thì chuyện trồng ngô liền trở thành chuyện quan trọng nhất của nhà bọn hắn. Dầu sao hương vị của bắp ngô tất cả mọi người đều đã nếm qua, cảm giác so với gạo ăn ngon hơn rất nhiều. 

Lại thêm năng suất của ngô cao, cho nên không chỉ có mình Lâm đại nhân, mà trong lòng Ngô lão cha cũng vô cùng muốn đem ngô trồng ra được. 

Ngô lão cha ở trong lòng âm thầm thề: Sang năm hắn nhất định sẽ hầu hạ cánh đồng ngô giống như hầu hạ tổ tông. 

Chờ sang năm thu hoạch bắp ngô, nhiều nông dân sẽ có thể lấy được hạt giống ngô và đều trồng được ngô. Sau khi trong đất trồng được bắp ngô, thì dù gặp phải năm tai, bọn hắn cũng không cần phải rời nhà chạy nạn nữa. 

Vân Sơ tỉnh dậy, qua loa uống một chút cháo trắng. Nói thật, cháo trắng này thực sự không có mùi vị gì. Với điều kiện đặc thù bây giờ, mỗi ngày đều là ăn cháo trắng, đến một cọng rau xanh cũng không có. 

Gạo trắng này vẫn là Ngô gia trước đó cố ý lưu lại để nấu cháo cho cháu trai uống. Nhưng trong vài ngày qua, đã nấu hơn phân nửa cho Vân Sơ ăn. Dầu sao bọn hắn không có khả năng để Vân Sơ ăn cháo ngô thô ráp giống họ. 

Vân Sơ cảm niệm hảo ý của người Ngô gia, nhưng mấy ngày nay sinh hoạt ở cổ đại thật sự khiến cô cảm thấy khổ không thể tả. Ăn uống ngủ nghỉ, mỗi một cái đều như khiêu chiến sự nhẫn nại của cô. 

Ăn cháo hoa không có mùi vị, uống nước sông được múc từ bên sông, dùng ----- dùng lá cây khi đi vệ sinh. 

Vân Sơ thực sự vô cùng hy vọng rằng cánh cửa gỗ sẽ nhanh chóng xuất hiện.

-------- Cô muốn về nhà!!!

--- HẾT CHƯƠNG 16 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net