CHƯƠNG 171.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--- SIÊU THỊ CỦA TÔI THÔNG KIM CỔ - ĐỒ MI PHU NHÂN ---










* * * * *










CHƯƠNG 171.













Người Dịch: Lan Thảo Hương.









Hôm thứ sáu, hai người Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình kết bạn với Vân Sơ cùng nhau đến trung tâm thương mại để mua sắm. Có bạn đi cùng mua sắm quả nhiên so với đi mua sắm một mình thì vui hơn nhiều. Chí ít khi Vân Sơ thử quần áo, hai người họ có thể đưa ra những đề nghị khách quan và không để cô dẫm phải hố người bán hàng đào ra.

Chẳng qua khi nhìn thấy hành vi gặp đồ mình thích là trực tiếp mua của Vân Sơ, vẫn khiến hai người Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình nghi ngờ.

Đường Lôi nhìn túi đồ trên tay Vân Sơ, hỏi nửa đùa nửa thật: "Cậu thoáng cái đã tiêu hết mấy vạn, đây là làm sao? Trúng xổ số hả?".

Vân Sơ cười lắc đầu: "Tớ nào có cái vận may để trúng xổ số. Chẳng qua có ít tài sản của bà ngoại để lại, nên tớ mới có thể thoải mái mua sắm mà không cần đắn đo".

Tất cả tài phú hiện tại cô có, đều là nhờ có cửa gỗ mà có được. Mà xác suất của việc đụng phải cửa gỗ còn thấp hơn nhiều so với trúng xổ số. Vân Sơ biết rõ chuyện mình đã trở nên giàu có không thể nào gạt được hai người Đường Lôi. Bởi lúc này, niềm vui thú lớn nhất của cô chính là mua sắm, một lần hai lần còn có thể giấu được chứ lâu ngày khẳng định sẽ bị lộ tẩy.

Điều may mắn là không ai trong số họ đã từng gặp qua bà ngoại cô nên không biết rõ tình huống của bà ngoại ra sao. Do đó, cái lý do "có tài sản của bà ngoại để lại" này rất có thể đứng vững được bước chân. Trên thực tế, Vân Sơ cảm thấy bà ngoại cô hẳn có để lại thứ gì đó, nhưng lại không giấu trong tòa nhỏ nhỏ nên cô không biết thôi.

Cô mới mở siêu thị được một năm mà đã đổi được không biết bao nhiêu đồ tốt từ trong tay các vị khách của bên kia cửa gỗ chỉ bằng những vật tư bình thường có trong siêu thị. Vậy bà ngoại cô đã kinh doanh siêu thị này hai mươi mấy năm rồi, không có khả năng đến một chút đồ tốt cũng không đạt được. Chỉ là lão nhân gia đột ngột rời đi không kịp liên lạc với Vân Sơ, lại cũng không có nhắc tới chuyện này trong quyển nhật ký nên Vân Sơ mới không biết.

Lời giải thích này của Vân Sơ cả hai người Đường Lôi đều tin. Rốt cuộc, việc kế thừa tài sản so với trúng số thì có sức thuyết phục hơn nhiều. Bành Tĩnh Tình thì không sao cả và cũng chẳng nói gì thêm, bởi trước nay tính tình cô ấy tương đối khá trầm tĩnh. Riêng Đường Lôi với tính cách năng nổ lập tức ồn ào muốn Vân Sơ mời bọn cô đi uống trà sữa.

Vân Sơ vung tay lên, trà sữa tính là gì? Hiện tại cô giàu sang tất nhiên sẽ không quên bạn bè mình, uống! Còn phải gọi loại ly lớn nhất, đắt nhất cửa hàng. Lát nữa đến vé xem phim và bắp rang cô cũng muốn bao hết.

Đường Lôi cười trêu ghẹo: "Cám ơn bà chủ Vân nhé. Bà chủ thật hào khí ngút trời".

Sự khác biệt giữa bạn thân và hoa nhựa tỷ muội* chính là nằm ở đây, cả Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình đều là thật tâm thay Vân Sơ thấy cao hứng.

- - - - - -

(*) 塑料姐妹花 - Hoa nhựa tỷ muội: một ngôn ngữ mạng. Từ lần đầu tiên xuất hiện trong câu “tình cảm chị em tốt giống như hoa nhựa, đặc biệt giả nhưng không bao giờ héo.” Thời gian cụ thể là tháng 3/2017.

Nó bắt nguồn từ hai video phỏng vấn về sự kết hợp của by2 (hai chị em sinh đôi Bạch Vĩ Phân và Bạch Vĩ Linh) xuất hiện trên Weibo. Cả hai ở trên sân khấu làm tổn thương nhau và tố cáo nhau. Trào lưu ngầm tăng cao khi cư dân mạng kháo nhau về "tình chị em giả tạo", "tình chị em bằng hoa nhựa"..... khiến thuật ngữ này phổ biến trở lại trên mạng. 

- - - - - - -

Đường Lôi còn nói rằng, đợi sau khi trở về cô ấy nhất định phải giả bộ làm như lơ đãng tiết lộ tin tức này cho Lâm Trí Hòa biết. Tốt nhất khiến cho cả Lâm Trí Hòa và người mẹ đanh đá, lợi hại của anh ta đều biết tin tức này. Để mẹ anh ta vì trước kia ghét bỏ, khinh thường điều kiện nhà Vân Sơ không tốt, nhưng hiện tại trong tay cô lại kế thừa khối tài sản kếch xù mà hối hận phát điên đi.

Vân Sơ nghe thế không đồng ý lắm: "Chuyện này các cậu biết là được rồi, đừng có tuyên dương ra ngoài làm gì. Hiện tại vợ Lâm Trí Hòa đang bụng lớn đấy, vạn nhất náo ra chuyện gì đó thì xem cậu có áy náy chết không".

Còn đối với ba mẹ của Lâm Trí Hòa, trong lòng Vân Sơ tất nhiên có oán hận. Nhưng từ sau khi ở cùng Trạm Vân Tiêu, nội tâm cô lại cảm thấy may mắn. Bởi nếu không phải hai người họ gậy đánh uyên ương thì sao cô lại có cơ hội ở cùng Trạm Vân Tiêu cơ chứ.

Đường Lôi không cam lòng lắc lư quả đấm: "Thế nhưng lòng tớ đây rất bất bình nha! Khó khăn lắm mới có cơ hội để trút cơn giận mà".

Bành Tĩnh Tình ôn nhu khuyên bảo: "Tiểu Sơ nói rất có đạo lý. Chuyện đã qua rồi cậu cũng nên nghĩ thoáng chút đi, đừng có thêm ồn ào nữa".

Đường Lôi rất không tình nguyện mà nói: "Được thôi, nhưng tớ chỉ có thể cam đoan tớ sẽ không chủ động nói ra. Chứ nếu Lâm Trí Hòa chạy tới hỏi thì tớ sẽ nói ra đấy".

Đối với tính cách không sợ trời không sợ đất của Đường Lôi, Vân Sơ thật thấy bất đắc dĩ làm sao. Nhưng rất nhanh cô không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, mà nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở: "Được rồi, Đường nữ hiệp thích bênh vực kẻ yếu, phim sắp chiếu rồi đấy, chúng ta mau đi vào thôi".

Bộ phim hôm nay ba người Vân Sơ xem là một bộ phim hài với nội dung mới lạ và nhiều tiếng cười. Lúc xem phim, Vân Sơ còn nghĩ hôm nào đó cô sẽ dẫn Trạm Vân Tiêu đến đây xem một lần. Nói mới nhớ, mặc dù hai người bọn họ đã lĩnh chứng nhưng lại chưa từng đường đường chính chính cùng nhau đi xem phim bao giờ. Hầu như bọn cô thường dành phần lớn thời gian bên nhau ở tòa nhà nhỏ sau mỗi lần cánh cửa gỗ xuất hiện vào ban đêm, tính ra bọn cô không hề giống như những cặp đôi yêu nhau khác có rất nhiều kỷ niệm lãng mạn.

Vân Sơ ở lại Khánh thị qua hết cuối tuần. Trước đó, cô hầu như dành phần lớn thời gian và tinh lực cho siêu thị và trên người Trạm Vân Tiêu. Hiện tại ngẫu nhiên cùng bạn thân tụ họp đi ăn, đi uống, dạo phố, xem phim và tâm sự bát quái với nhau như này cũng khá thú vị. Tới khuya chủ nhật, Vân Sơ lấy ra hai chiếc vòng tay mà cô đã mua khi ghé cửa hàng trang sức ở trung tâm thương mại và đưa tặng chúng cho hai người Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình.

Thương hiệu trang sức của ông chủ Kim ở trong nước rất nổi tiếng, hai người Đường Lôi cũng thường nhìn thấy chi nhánh cửa hàng của hãng trang sức này mỗi khi tới trung tâm mua sắm. Và bọn cô đều biết rõ thương hiệu trang sức này bán đồ đều là hàng xa xỉ phẩm.

Đường Lôi không muốn nhận món quà này, bởi giá của chiếc vòng này đã bằng mấy tháng tiền lương của cô ấy. Nếu là trang sức bình thường, cô ấy tất nhiên sẽ yên tâm thoải mái mà nhận nó, bởi vì sau này cô ấy có thể mua một món quà có ngang giá tặng lại. Tuy nhiên, giá của chiếc vòng này đã vượt xa khả năng thừa nhận của cô ấy, nếu nhận nó, vậy cô sẽ có quá nhiều áp lực cho chuyện tặng lại quà sau này.

Sợ Vân Sơ không vui, Đường Lôi còn vội vã giải thích: "Tuy rằng trước đây mình luôn miệng nói phú quý rồi mà quên nhau thì sẽ là chó. Nhưng đó chỉ là mình nói giỡn thôi, chứ trong tâm thật không có ý muốn lấy gì của cậu cả, nhất là tiền bạc".

Vân Sơ không thèm để ý mà cười nói: "Tớ biết, chúng ta nhiều năm làm bạn như vậy, tính cậu ra sao mình còn không hiểu rõ chắc? Cái vòng tay này vốn là tớ đặc biệt chọn cho các cậu, bởi thấy phong cách của chúng đều rất thích hợp. Dù các cậu có không nhận nó thì vòng này tớ cũng không đeo được, chỉ có thể vứt xó cho bụi phủ thôi".

Bành Tĩnh Tình ngược lại không có suy nghĩ nhiều. Đầu năm nay cô ấy mới được thăng chức, một chiếc vòng tay ở mức giá này cô ấy vẫn có thể gánh được. Cô đưa vòng tay qua nhờ Vân Sơ đeo lên cho mình, tiếp đó còn giơ cổ tay lắc lắc ở trước mặt Đường Lôi.

"Tiểu Sơ đã nói vậy rồi, chúng ta cứ nhận đi. Huống chi ánh mắt của Tiểu Sơ rất tốt, cái vòng tay này mình rất thích".

Con người Đường Lôi vốn không có chủ kiến. Dưới sự thay nhau thuyết phục của Vân Sơ và Bành Tĩnh Tình, Đường Lôi thoáng chốc đã sập thành trì và rất nhanh quỳ gối dưới gấu váy của vòng tay tinh xảo mỹ lệ. Nhìn chiếc vòng sáng rạng rỡ trên cổ tay mình, cô ấy bất đắc dĩ nghĩ: Được rồi, bắt đầu từ bây giờ mỗi tháng cô sẽ tiết kiệm tồn ra một ít tiền. Đợi đến lúc sinh nhật Vân Sơ, hẳn cô có thể mua được một món quà có giá trị ngang với chiếc vòng này làm quà sinh nhật cho Vân Sơ.

Hôm thứ hai, hai người Đường Lôi đi làm, còn Vân Sơ lái xe chạy về Thanh thành.

Tin tức Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu lĩnh chứng cô không có ý muốn giấu diếm người khác, cho nên hiện tại người trên con phố này đều biết cô là người đã kết hôn rồi, chỉ là còn chưa bày tiệc rượu thôi. Như vậy cũng giúp Vân Sơ bớt đi không ít chuyện, chí ít tám dì bảy cô nhiệt tình muốn giới thiệu đối tượng cho cô sẽ triệt để yên tĩnh từ đây.

Còn vấn đề bày tiệc rượu, Vân Sơ cũng đã suy nghĩ rồi. Tiền mừng bọn cô cũng đã thu mấy người rồi, nói sao cũng nên bày hai bàn mời mọi người mới phải phép. Có lẽ hôn lễ cũng có thể xử lý một chút, chỉ là hai bên nhà trai nhà gái đều không có cha mẹ, nếu tổ chức hôn lễ sợ có quá kỳ quái không nhỉ.

Chuyến lên Khánh thị lần này ngoại trừ bán bộ ấm trà ra thì Vân Sơ còn tìm kiếm và tuyển chọn studio tổ chức tiệc cưới. Nơi chụp ảnh cưới cũng đã được quyết định xong, chỉ còn chờ Trạm Vân Tiêu tới là có thể chụp luôn. Vân Sơ còn đặt cả suất ăn theo set cao cấp nhất trong studio, nhân viên tiếp đón cô rất nhiệt tình và thường gửi WeChat để liên hệ tình cảm với Vân Sơ.

Nghe Vân Sơ nói rằng muốn tổ chức một đám cưới nhưng lại có chút lo lắng vì sự vắng mặt của bố mẹ hai bên, cô nhân viên ngay lập tức nhiệt tình xúc tiến việc kinh doanh kết hôn trong studio của mình. Sau khi nghe cô nhân viên giới thiệu, Vân Sơ mới nhớ tới mình có thể tổ chức đám cưới trong nhà thờ mà. Như vậy có thể lược bỏ đoạn cảm ơn của cha mẹ hai bên, trực tiếp ở trước mặt cha xứ nói lời thề hẹn và trao nhẫn cưới luôn.

Kiểu hôn lễ như vậy Vân Sơ tất nhiên rất tâm động, bên kia còn nói đội bọn họ có thể chuẩn bị kỹ càng cho cô mọi thứ. Họ có thể giúp liên lạc nhà thờ, và cha xứ họ cũng có quen biết. Sau khi hôn lễ kết thúc, họ cũng có khách sạn quen thuộc để giúp chuẩn bị tiệc buffet. Nói tóm lại, vào ngày hôn lễ, hai người Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu chỉ cần thay váy cưới và lễ phục trình diện là được. Những chuyện khác bao gồm tiệc rượu họ sẽ bao thầu và chuẩn bị hết, hai người không cần bận tâm việc gì hết cả. Ngay cả thiệp mời đám cưới, trong studio của họ cũng có rất nhiều kiểu dáng có thể chọn, đến lúc đó cô chỉ cần viết tên của khách mời lên là được.  

Một đám cưới như vậy quả thực có thể thỏa mãn Vân Sơ, người muốn cảm giác lễ nghi nhưng lại sợ phiền phức.

Vân Sơ cứ thế rất tình nguyện nhảy vào cái hố đối phương chuẩn bị cho cô, sau khi giao tiền đặt cọc chụp ảnh cưới cũng nhân tiện giao luôn tiền đặt cọc tổ chức hôn lễ. Nhận được tiền đặt cọc, đối phương không tiếp tục ngỏ ý "hỏi thăm" thường xuyên như trước nữa. Chỉ nói để cho cô và tiên sinh nhà mình cùng nhau thương lượng xem nên chụp ảnh cưới theo phong cách nào, sau đó báo cho bên studio của họ một tiếng để họ chuẩn bị đạo cụ cho hai người.

Giải quyết xong chuyện lễ kết hôn, Vân Sơ liền rơi vào trạng thái rảnh rỗi không có chuyện gì làm, và bắt đầu chìm đắm vào việc nghĩ đến Trạm Vân Tiêu. Lần trước khi anh ấy rời đi, anh đã nói đợi sau khi trở lại Kinh thành anh sẽ lo liệu hết mọi chuyện trong tay, để dành ra một khoảng thời gian lớn để ở lại hiện đại cùng cô. Không biết công việc của anh giờ đã được xử lý xong chưa? 

Công chuyện của Trạm Vân Tiêu đương nhiên đã xử lý xong. Ngô và dưa hấu bên điền trang hắn đều nhìn chằm chằm, hiện tại bắp ngô đã già không thể nấu ăn được nữa chỉ có thể đợi ngô chín hoàn toàn để thu hoạch rồi tuốt hạt. Chuyện bên điền trang Trạm Vân Tiêu đã cùng Tần thị thông báo rõ ràng, nếu về sau hắn nhất thời về không được vậy mong Tần thị sẽ thay hắn nhìn chằm chằm khi ngô và khoai được thu hoạch.

Động tác của Tần thị rất nhanh, nàng rất nhanh đã mời bà mối viết xong thư mời và giao nó cho Trạm Vân Tiêu. Ngay cả sính lễ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ đợi đến lúc sinh thần của Vân Sơ là sẽ đưa sính lễ qua tiểu viện của nàng ấy.

Thư mời được Trạm Vân Tiêu cẩn thận đặt ở dưới gối đầu của mình, để đảm bảo rằng hắn sẽ không quên lấy thư mời khi cánh cửa gỗ xuất hiện. Chẳng qua, dù có lỡ quên mất thì cũng không sao cả. Ở Kình Thương viện không có người ngoài, chỉ cần cánh cửa gỗ không biến mất thì hắn tùy thời đều có thể quay trở lại lấy thư mời.

Lần này cửa gỗ xuất hiện chậm hơn lần trước một tuần lễ. Sau khi Trạm Vân Tiêu cất thư mời vào trong ngực, liền ôm lấy hai quả dưa hấu đang đặt trên bàn lên. Dưa hấu này là bên điền trang trồng ra từ đất cát, nó có vị ngọt và ngon hơn so với khi hắn ăn ở chỗ Vân Sơ trước đây. Mỗi ngày hắn đều đặc biệt giữ lại hai quả dưa hấu ở trong phòng ngủ, chỉ đợi đến lúc cửa gỗ xuất hiện sẽ mang đến cho Vân Sơ thưởng thức.

Vì sự chậm trễ này, khi Trạm Vân Tiêu tới Vân Sơ đã đợi sẵn ở tầng một.

Hai người mới lĩnh chứng đã phải tách ra mấy ngày, nên vừa thấy mặt không thể thiếu dán lấy nhau để giải bớt lòng tương tư chi tình của mình. Sau màn miệng lưỡi tương giao kịch liệt, Vân Sơ phải mất nửa phút để thở hổn hển. Cô lo sợ sẽ có vị khách nào đó đột nhiên xuất hiện nên rất tự giác từ trong ngực Trạm Vân Tiêu lui ra.

"Chuyện bên chỗ anh xử lý xong rồi sao? Về sau anh có thể ở đây bao lâu?".

Hai mắt Trạm Vân Tiêu gắt gao dán vào trên môi Vân Sơ. Màu môi của nàng ấy vốn dĩ là hồng, nhưng lúc này được phủ thêm một tầng trong suốt trông càng thêm dụ hoặc lòng người. Nếu không phải không đúng thời điểm, vậy hắn nhất định phải kéo người lên tầng hai để "giao lưu" tình cảm.

Vân Sơ thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình đến xuất thần, đến câu hỏi của cô cũng không trả lời lại liền giận dỗi vươn tay đẩy anh một cái. 

Trạm Vân Tiêu định thần lại, hắn đuổi kịp trước lúc người thương bão nổi vội vàng gật đầu nói: "Xử lý xong hết rồi, sau này có chuyện gì thì mẫu thân ta sẽ giúp xử lý. Lần này ta có thể ở lại đây ít nhất hai tháng để nghỉ ngơi, có lâu hơn chút nữa cũng không thành vấn đề".

Hai tháng là dựa trên phỏng đoán của sự phát triển của khoai lang ở điền trang, hai tháng sau hẳn khoai lang trên ruộng sẽ thu hoạch được rồi. Ở thời điểm đặc thù như này, hắn vẫn muốn tự mình đi đến điền trang để quan sát trực tiếp hơn, nhưng chuyện ở bên Vân Sơ lại quan trọng hơn nhiều nên hắn có ở lại bên này lâu một chút cũng không có vấn đề gì.

Dù sao có mẫu thân luôn luôn làm việc thoả đáng tọa trấn ở đó, lại thêm hắn đã cố ý dặn dò khoai lang này đã được Thánh nhân đặt mua. Như vậy nếu lúc thu hoạch khoai lang mà không có hắn ở đó, vậy Tần thị cũng sẽ thu xếp thân tín tới điền trang trông coi và đưa khoai lang vào trong cung.

Vân Sơ gật đầu, tuy hai tháng không quá dài nhưng cũng đủ để bọn họ chụp xong ảnh cưới và tổ chức hôn lễ. Nếu Trạm Vân Tiêu đủ siêng năng, vậy nói không chừng cũng học luôn được cả cách lái xe rồi. Sau khi Trạm Vân Tiêu lên lầu cởi tóc giả và thay một bộ quần áo rộng rãi, thoải mái đi xuống tầng, Vân Sơ mới dựa vào anh nói ra sắp xếp của mình.

"Ngày mai chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày kia sẽ chụp ảnh cưới. Đợi khi nào trở về sẽ để anh đi đăng ký học lái xe. Sau đó tìm một ngày tốt lành để tổ chức hôn lễ, chủ yếu là mời mấy người Đường Lôi đến ăn tiệc cưới. Làm xong tất cả thì chúng ta có thể rảnh rỗi rồi".

Nghe ngày kia sẽ đi chụp ảnh cưới, Trạm Vân Tiêu có chút khẩn trương hỏi lại: "Chụp ảnh cưới cần chuẩn bị gì không?".

Cô nhân viên trong tiệm đồ cưới đã nói cho cô biết những hạng mục cần chú ý khi chụp ảnh cưới, chỉ là khi đó cô chỉ nhìn lướt qua nên giờ quên mất rồi. Vân Sơ tìm điện thoại và mở khung chat ra đọc lại tin nhắn của đối phương.

"Để em xem lại. Người ta nói anh nhớ phải gội đầu để dễ dàng cho việc họ tạo kiểu tóc, còn nhớ phải mang theo một đôi tất màu trắng".

Phải nói rằng so với những gì Vân Sơ cần chuẩn bị, Trạm Vân Tiêu chỉ cần chú ý đến hai điểm này thôi, như vậy rất bớt lo. So với anh, cô còn phải chuẩn bị miếng dán ngực, tẩy lông, vệ sinh cơ thể và tóc. Nếu có làn da nhạy cảm, còn phải mang theo cả mỹ phẩm mà cô hay dùng theo nữa.

"Tóc của ta có phải trông có hơi dài không? Hay là ngày mai ta lại đi cắt bớt một chút nhé".

Đối với Trạm Vân Tiêu, chụp ảnh cưới là một việc rất quan trọng, bởi ảnh này tương lai sẽ còn lấy ra để ngắm nhìn lại. Vậy nên, tấm ảnh cưới nhất định phải lưu lại dáng vẻ và trạng thái tốt nhất của hắn.

Thấy dáng vẻ khẩn trương của anh, Vân Sơ vỗ vai anh trấn an: "Anh đừng quá khẩn trương. Anh như hiện tại đã rất tốt rồi, đến lúc đó người ta còn hóa trang cho anh nữa mà. Hơn nữa có người từng nói, chụp ảnh cưới thực ra chỉ là một quá trình mà thôi, lỡ sau này chúng ta có cãi nhau thì vật đầu tiên bị đem đi vứt chính là nó đấy".

Trạm Vân Tiêu lập tức dựng thẳng ba ngón tay lên thề: "Sau này ta cái gì cũng nghe theo nàng. Nàng nói thế nào thì sẽ thế đó, tuyệt đối sẽ không cùng nàng cãi nhau".

Vân Sơ cong môi nói: "Em tin anh mới là lạ. Tin lời đàn ông nói thì thà tin heo mẹ biết leo cây còn hơn. Đừng nhìn lúc này nói lời ngon ngọt dễ nghe, tới lúc nên cãi nhau không phải cũng nhảy lên ăn thua một hai đó thôi".






--- HẾT CHƯƠNG 171 ---









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net