CHƯƠNG 173.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--- SIÊU THỊ CỦA TÔI THÔNG KIM CỔ - ĐỒ MI PHU NHÂN ---









* * * * *









CHƯƠNG 173.









Người Dịch: Lan Thảo Hương.









Vân Sơ đối với đồ đạc sự vật bên thế giới của Will vẫn rất tò mò và mong đợi, nghe anh nói thế cô lập tức cảm thấy hào hứng. 

"Lần này anh muốn dùng vật gì để trao đổi với tôi?".

Will từ nhẫn không gian lấy ra một thứ kiểu đèn lồng, anh giới thiệu: "Đèn nguồn sáng. Lần trước trở về tôi có nghiên cứu kỹ về địa cầu cổ xưa từ trong sách cổ, và biết được trình độ khoa học kỹ thuật trên địa cầu chỉ mới tiến tới năng lượng mặt trời trước lúc địa cầu nổ".

Anh thấy không phải trình độ khoa học kỹ thuật trên địa cầu cổ xưa quá thấp, mà là do sinh cơ trên địa cầu quá dạt dào. Tuy rằng nó thích hợp cho nhân loại ở lại nhưng lại có rất ít tài nguyên có thể lợi dụng. Ở trong mắt Will, địa cầu chính là một hành tinh có kích thước trung bình, nhưng một hành tinh có kích thước như vậy ở thiên hà Deman lại có đến hơn hàng chục nghìn hành tinh như thế.

Và một hành tinh dù có màu mỡ đến đâu thì tài nguyên trên đó cũng không phải dạng dùng mãi không cạn. Theo anh thấy, lý do lớn nhất khiến địa cầu nổ tung hơn một nghìn năm trước là do sinh mệnh trên địa cầu đã vượt quá giới hạn mà nó có thể chịu được. Ở thiên hà Deman có đến hàng trăm nghìn hành tinh, nhưng trong đó lại có rất nhiều hành tinh không thích hợp cho con người sinh sống, tuy nhiên, nó lại sở hữu rất nhiều đá năng lượng trân quý.

Anh trai của Will là Thistle là người đứng đầu quân đội. Công việc thường ngày của anh ấy là khai thác quặng trong thiên hà, tiêu diệt bọn cướp vũ trụ và duy trì trật tự của thiên hà Deman. Nói tóm lại, anh ấy là một người rất bận rộn.

Nhờ có vô số nguồn năng lượng mà nền khoa học kỹ thuật của thiên hà Deman cũng tiến bộ nhanh chóng. Mặc cho nhân loại mới chỉ định cư tại thiên hà Deman có bảy tám trăm năm.

Sinh mệnh của nhân loại rất ngoan cường, chỉ cần vài trăm năm đã có thể sinh sản ra hàng trăm tỷ con người mới. Tất nhiên, điều này cũng liên quan một phần đến sự tiến hóa về tuổi thọ của con người.

Không Gian Quang Giáp lần trước Will đã đưa Vân Sơ rồi, nên lần này anh mang đến một số phát minh nhỏ có thể giúp cuộc sống trở nên tiện lợi hơn. Đèn nguồn sáng, vật cũng như tên, thứ này không dựa vào điện hay các nguồn năng lượng khác mà là dựa vào là nguồn sáng. Nói một cách đơn giản, nó có thể sáng miễn là có ánh sáng.

Theo Will nói, đèn nguồn sáng là vật dụng rất phổ biến và được toàn bộ cư dân của thiên hà Deman sử dụng, ngay cả đến Hoàng cung cũng dùng tới vật này. Đến hiện tại, Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu thế mới biết hóa ra thân phận của Will là------ Nhị hoàng tử của thiên hà Deman.

Là một thành viên trong mười bảy vị trực hệ của Vương tộc của thiên hà Deman.

Mặc dù đèn nguồn sáng không thuộc dạng nhu cầu đặc biệt cần thiết đối với Vân Sơ, nhưng nghe có vẻ khá tiện lợi. Thêm nữa Will còn nói, đèn nguồn sáng do Viện nghiên cứu sản xuất ra có tuổi thọ ổn định. Cái mà anh mang tới cho Vân Sơ là chiếc đèn nguồn sáng hoàn toàn mới. Nhiều thì không dám khẳng định nhưng dùng một hai trăm năm khẳng định không có vấn đề gì.  

Ngoài ra còn có thùng rác do thiên hà Deman sản xuất, thứ này dựa vào đá năng lượng để chạy. Cho dù là rác khô hay là rác ướt, chỉ cần rác bị ném vào thùng thì sẽ bị phân hủy chỉ sau năm giây đồng hồ.

So với đèn nguồn sáng, Vân Sơ càng thêm hứng thú và thích cái thùng rác hơn. Vì dù là gần tòa nhà nhỏ hay trên con phố này đều không có chỗ nào để vứt rác, mỗi một lần vứt rác là phải đi bộ đến chỗ thùng rác lớn nằm ở đầu phố. Nhưng Vân Sơ chính là cái đồ lười hàng thật giá thật đấy. Thiết nghĩ, nếu cô có cái thùng rác này, như vậy sau này cô có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian cho việc đi vứt rác rồi, cô thấy đây quả là một phát minh rất tiện lợi.

Còn về đèn nguồn sáng, nghĩ lại dù cho bên mình đã có đèn điện nhưng Thanh thành này thực sự quá lạc hậu. Một năm nay đã có đến mấy lần bị cắt điện rồi, cô thấy việc lắp đèn nguồn sáng cả ở tầng một và tầng hai là một quyết định không tệ lắm. Còn cả bên chỗ Trạm Vân Tiêu nữa. Ở cổ đại thường chủ yếu dựa vào nến hoặc đèn dầu để chiếu sáng, cô thấy việc này thực sự rất bất tiện. Giờ có đèn nguồn sáng này, cô thấy mình nên lắp mấy cái ở tòa sân viện của cô ở Kinh thành.

Vân Sơ nhìn thấy đồ mình muốn, tự nhiên cũng muốn chuẩn bị đồ Will cần. Cô mở phần mềm gọi đồ ăn, tìm kiếm và hỏi mấy cửa hàng bán tôm xem liệu họ có thể bán tôm sống cho cô không và cô có thể dùng giá cao mua lại. Lúc những chủ cửa hàng này nhận được cuộc gọi, họ thậm chí còn nghĩ rằng tai của chính mình bị vấn đề rồi.

Mua tôm càng xanh sống bằng với giá tôm càng thành phẩm? Đầu người này không phải bị bệnh đó chứ? Chứ người bình thường khẳng định sẽ không ai làm được chuyện như vậy.

Tuy nhiên, khách hàng người ta bị ngốc đó là việc của người ta. Còn họ kiếm tiền tất nhiên vẫn kiếm. Một giá tiền ngang nhau, nhưng không duyên cớ lại bớt đi rất nhiều công đoạn chế biến xào chế tôm, có kẻ ngu mới không nhận đơn hàng này. Cuối cùng, Vân Sơ dùng cái giá từ bốn mươi đến năm mươi tệ một cân mua được một trăm cân tôm từ rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn đêm.

Nghĩ đến Will mua mấy thứ này về để nuôi, cô còn thuận tiện đặt mua thêm mấy chục cân cá trắm, cá trắm cỏ, trắm bạc, rô phi, cá diếc. Tuy rằng chủng loại không nhiều lắm, nhưng Thanh thành chỉ có lớn chừng ấy, đây đã là những chủng loại có thể thấy được trong các quán ăn đêm rồi. Đương nhiên, Vân Sơ sẽ không quên gọi kèm theo rất nhiều đồ ăn trở về.

Mặc dù ăn đêm đã khiến cô tăng hai cân nhưng cô rất thích cái không khí đó. Thành ra hiện tại cô đã hình thành cái thói quen ăn khuya. Nếu cứ cách ba năm ngày mà không ăn một bữa ăn khuya, vậy cô sẽ cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Các chủ cửa hàng cũng rất đắn đo suy nghĩ về việc gửi tôm sống, cá sống đến chỗ Vân Sơ. Đa số đều dùng túi ni lông đen để đựng, cũng có người cẩn thận hơn thì tìm hộp xốp để chứa. Họ không những đóng gói cẩn thận mà còn đổ vào bên trong rất nhiều nước.

Lúc Will nhận được đồ, phát hiện có một bộ phận tôm cá sắp chết rồi. Anh lập tức vội vàng nói một câu với hai người Vân Sơ, sau đó đứng bật dậy ôm theo đồ chạy nhanh trở về.

Sith nghe được thị vệ báo cáo nói Will đã biến mất tại vườn hoa, ông liền đoán được con trai mình có lẽ đã gặp được cửa gỗ nên cũng rời tẩm cung đi về hướng vườn hoa đợi con trai trở về. Ngay khi Will vừa bước ra khỏi cánh cửa gỗ, anh đã có cuộc chạm mặt trực diện với phụ vương mình.

Thấy phụ vương canh giữ ở đây, Will thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng lấy ra cả chục hộp tôm, cá sống từ Không Gian Quang Giáp, Wil vội vã nói: "Mấy con tôm cá này sắp chết vì thiếu nước rồi, ngài nhanh nhanh nghĩ biện pháp đi".

Ném lại câu này, Will vội vàng xoay người bỏ đi.

Nhìn thấy hành động của con trai, Sith vội hỏi: "Con đi đâu?”.

Mục đích hôm nay của thằng nhóc này không phải là đổi tôm sống sao? Hiện tại đồ cũng đã lấy được, nhiệm vụ hôm nay cũng đã hoàn thành rồi, còn không mau quay về đi ngủ lại trở về bên đó làm gì?

Will cố nén khát vọng ở đáy lòng giải thích cho ông nghe: "Con đi ăn đồ ngon, mà thôi ngài cũng đừng hỏi nữa. Bên kia có một đống lớn mỹ thực đang chờ con đến thưởng thức, nếu còn ở đây trì hoãn tiếp thì không biết sẽ còn lại bao nhiêu nữa".

Giải thích xong cũng không đợi Sith trả lời, Will đã không dằn nổi vội kéo cửa gỗ ra đi vào. 

Sith vẫn còn rất nhiều thắc mắc cần hỏi, nhưng con trai ông ta đã rời đi mất rồi. Nhìn trên mặt đất xếp một đống tôm cá cần phải xử lý gấp, ông không tiếp tục đoái hoài tới xoắn xuýt nữa. Phất tay gọi thị vệ bên người tới đem mấy cái túi và thùng chứa tôm cá trên mặt đất đi theo sau, đồng thời Sith bấm điện thoại gọi cho Hansa.

Viện khoa học hiện tại đang chịu trách nhiệm chăm sóc cho đám động vật, vậy nên chỗ tôm cá này đương nhiên cũng sẽ giao cho Hansa phụ trách.

Lo lắng một số tôm cá sẽ không thể sống sót, Sith ở trong điện thoại liên tiếp thúc giục Hansa nhanh chóng đặt công việc trên tay xuống và chạy nhanh đến Vương cung. Sau khi nhận được cuộc gọi từ Sith, Hansa đến cả bùn đất trên tay cũng không kịp rửa đã vội vã lái phi thuyền chạy thẳng đến Vương cung.

Lúc tận mắt nhìn thấy đám tôm sống, cá sống ở trong thùng, Hansa còn ngỡ như mình vẫn chưa tỉnh ngủ. Đặc biệt khi đối diện với ánh mắt bao hàm tín nhiệm của Sith, Hansa còn thấy có chút xấu hổ. Bởi vì, đám động vật đang nuôi trong viện của họ họ còn chưa hiểu rõ chúng lắm đâu, bây giờ lại nhảy ra nhiều tôm cá như vậy, ông thật thấy áp lực lớn làm sao.

Thế mới nói, người làm nghiên cứu khoa học cần có một nội tâm phải kiên cường, phải mạnh mẽ. Dù sao làm gì có một hạng mục nghiên cứu nào là dễ dàng và dễ thành công ngay đâu, nên chuyện thất bại hàng ngàn hàng vạn lần là chuyện thường. Điều đáng lo là những con tôm con cá này rất quý, nhưng chúng lại không có khả năng chịu đựng được thất bại như những sản phẩm thí nghiệm trước đây.

Tuy nhiên, Sith đã quyết định giao nhiệm vụ này cho ông và Viện khoa học, dù cho có áp lực lớn hơn nữa, lo lắng nhiều hơn nữa thì ông cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên.

Hansa chuyển đám tôm cá về trong Viện của mình, lại bận rộn suốt một đêm để nghiên cứu nước chứa trong thùng xốp, vệ sinh bể cá và cuối cùng là lắp đặt thiết bị sục khí. Rốt cuộc mấy ngày sau, các thành viên của Viện khoa học đã tìm ra quy luật sinh tồn của những loài động vật nuôi trong Viện.

Chúng đều là những giống thuần hóa đã được chọn lọc kỹ lưỡng bởi Agula, và dễ dàng nhân giống là đặc điểm lớn nhất. Riêng gà rừng chỉ ăn hạt cỏ và côn trùng ra, thì thỏ và linh dương là hai loài vật không cần tốn quá nhiều quan tâm. Ngay cả khi họ thay đổi đến một môi trường hoàn toàn khác với nơi chúng sống trước đây, thì chúng vẫn nên ăn thì ăn nên uống thì uống tựa như không có việc gì.

Hiện tại, đám cỏ khô Will mang về vẫn khá sung túc nên lúc cho chúng ăn bọn họ không hề keo kiệt chút nào, mỗi một ngày đều cố gắng đút chúng ăn đến no mây mẩy. Trong hoàn cảnh ăn uống như vậy, những con vật kia chỉ có thể làm bản thân tăng thêm thịt coi như hồi báo bọn họ đã nuôi chúng tốt như thế.

Còn riêng đám tôm cá thì lại khiến tất cả các thành viên của Viện khoa học thấy căng thẳng thần kinh, thậm chí mỗi ngày họ đều bắt tay nhau tập trung cùng nghiên cứu môi trường thích hợp cho những con tôm cá này sinh tồn.

Trong khi Viện khoa học bận đến bù đầu bù tai như thế, nhưng kẻ đầu sỏ là Will thì lại đang cao hứng ngồi trước quầy thu ngân bên chỗ Vân Sơ, tay phải một đũa cá hấp cay*, tay trái cầm xiên thịt bò nướng. Đợi khi cả ba ăn uống no nê mà vẫn chưa thấy Agula và Ôn Noãn xuất hiện. Vân Sơ từ sớm đã dự liệu được kết quả này, nên cô không biểu hiện ra ngoài quá nhiều cảm xúc. Ngược lại thì Will thấy có hơi thất vọng chút, vì anh vốn còn nghĩ muốn dùng hai chiếc đèn nguồn sáng để trao đổi một ít động vật ăn cỏ với Agula.

------------

< Cá hấp cay >

--------

Tuy nhiên, có một điều đáng để Will vui mừng đó là hôm nay Agula và Ôn Noãn không đến, nhưng đồ ăn Vân Sơ gọi còn thừa lại khá nhiều. Lúc bắt gặp ánh mắt Will nhìn chòng chọc vào hộp đồ ăn trên bàn, Vân Sơ chỉ thấy buồn cười, cô vẫy tay và nói với anh rằng nếu anh không ghét bỏ và muốn chỗ đồ ăn này vậy lát nữa có thể mang về.

Will tất nhiên sẽ không ghét bỏ chúng là đồ ăn thừa. Dù cho mấy thứ này trong mắt Vân Sơ là đồ ăn thừa nhưng đối với anh chúng lại là món ngon hiếm có. Will vui mừng khấp khởi đậy nắp hộp từng hộp đồ ăn lại, và chợt nhớ đến trong không gian của mình có cất chứa mấy bộ quần áo anh đã cố ý chuẩn bị cho Vân Sơ, Will lập tức vội vàng mở nhẫn không gian và lấy đồ ra. 

Nhìn bộ quần áo mỏng như cánh ve trên tay, Vân Sơ mới phát hiện ra trước đó bản thân không hề nhận ra một ưu điểm khác của quần áo của tương lai. Quần áo làm bằng vật liệu sinh học thực sự có độ thoải mái cao đến dọa người. Rõ ràng Vân Sơ đang cầm quần áo trên tay nhưng cô gần như không cảm nhận được sức nặng nào của nó, như thể trong tay không có gì ngoài không khí vậy.

Will cũng hợp thời như nhân viên bán hàng lấy ra một bộ quần áo kim bài giới thiệu cho Vân Sơ nghe.

"Bộ quần áo này mặc trên người tựa như khoác thêm một lớp da vậy, nó tuyệt đối không gây ra một chút cảm giác khó chịu nào. Nếu cô không tin thì có thể mặc thử lên người xem".

Mức độ thoải mái của bộ quần áo thế nào vừa vào tay Vân Sơ đã biết, cho nên không cần mặc thử lên người làm gì. Cô rất vui vẻ nói: "Không cần đâu, tôi muốn hết mấy chiếc váy này của anh. Anh cứ việc nói anh muốn đổi cái gì với tôi đi".

Khó được mấy bộ quần áo Will đưa đều là những kiểu dáng đơn giản và phóng khoáng, màu sắc không quá nổi bật đều là trắng, đen, và xanh da trời. Mấy bộ quần áo này xét cả về kiểu dáng hay là chất liệu thì đều hợp ý cô, nên Vân Sơ rất nguyện ý vì chúng mà chi tiền.










--- HẾT CHƯƠNG 173 ---












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net