CHƯƠNG 184.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--- SIÊU THỊ CỦA TÔI THÔNG KIM CỔ - ĐỒ MI PHU NHÂN ---









* * * * *










CHƯƠNG 184.









Người Dịch: Lan Thảo Hương.










Nhìn Hoàng Cù đưa cho mình hai chiếc Không Gian Quang Giáp mà không cần suy nghĩ, Vân Sơ hơi kinh ngạc.

Không ai sẽ ngại có quá nhiều thứ quý giá như Không Gian Quang Giáp cả. Thế nhưng Hoàng Cù lại nguyện ý đưa cả hai chiếc Không Gian Quang Giáp đó cho cô, đủ để thấy cậu thực sự là một đứa trẻ vẫn luôn ghi nhớ ân tình của người khác. Vân Sơ sau hai giây do dự, cuối cùng nhận lấy hai chiếc Không Gian Quang Giáp ấy.

Tuy rằng trước mắt cô không thực sự rất cần nhẫn không gian, nhưng đồ tốt có ai sẽ ngại nhiều đâu nhỉ.

Còn về Hoàng Cù, cô tính toán dùng thứ khác để bù đắp cho cậu. Đầu tiên, Vân Sơ lên lầu lấy tất cả thỏi vàng có trong két sắt ra. Vì trước đó có một phần bọn họ đã tiêu rồi, nên giờ trong tay cô chỉ còn thừa lại mười thỏi vàng. Mỗi một thỏi đều là mười lượng, cộng lại cũng chừng một trăm lượng vàng. Ngoài ra, còn có hai thỏi bạc năm lượng trong túi tiền của Trạm Vân Tiêu nữa, cô cũng nhét chung vào trong hộp gỗ luôn.

Trừ cái đó, Vân Sơ còn tịch thu hết mấy cuốn sách dạy nấu ăn Trạm Vân Tiêu đã mua trên mạng trước đó. Hiện tại không phải Hoàng Cù đang làm việc lại tửu lâu sao? Mấy cuốn sách dạy nấu ăn này chắc hẳn sau này cậu sẽ cần dùng đến. Có sách dạy nấu ăn, chỉ cần sau này Hoàng Cù dành nhiều thời gian nghiên cứu thì dù là cậu muốn mở tửu lâu của riêng mình hay là đi làm đầu bếp cho người ta thì đó đều là một nghề nghiệp rất tốt.

Vân Sơ cũng đóng gói cho Hoàng Cù tất cả nguyên liệu có trong nhà bếp như hành lá, gừng, hẹ, tỏi và ớt mà Trạm Vân Tiêu mua về nhưng chưa kịp động tới. Trong quả ớt có hạt, nếu có cơ hội, Hoàng Cù cũng có thể thử trồng cây ớt. Còn hành lá, gừng, hẹ và những thứ tương tự, đây đều là Trạm Vân Tiêu mới mua nên chúng còn rất tươi, nếu mang về cắm xuống đất ngay nói không chừng còn có thể sống.

Khi thu dọn đồ đạc cho Hoàng Cù, Vân Sơ mới phát giác so với hai cái Không Gian Quang Giáp Hoàng Cù cho cô, thì cô thực sự không tìm được nhiều thứ có thể đưa cho cậu. Thầm tính toán một chút, lần này cô có được thêm hai cái Không Gian Quang Giáp, như vậy đợi khi có thời gian cô nhất định phải mua thêm hạt giống rau, hạt ngũ cốc và lương thực bỏ vào bên trong đó để đề phòng cho những trường hợp khẩn cấp mới được.

Vân Sơ đưa hộp gỗ đựng thỏi vàng cho Hoàng Cù nhưng cậu không dám thu, cuối cùng vẫn là Vân Sơ cưỡng ép bắt cậu nhận lấy.

"Chị cho em thì cứ nhận đi. Nhân lúc này vẫn còn chút thời gian, chúng ta nhờ Will dùng phi thuyền chở chúng ta một đoạn, chị muốn giúp em di chuyển vị trí của cửa gỗ".

"Hiện tại cửa gỗ vẫn nằm trong phòng củi nhà em, như vậy mỗi lần em trở về cũng không dễ dàng mà còn phải đề phòng tránh cho bị người nhà phát hiện. Nếu thế, để chị giúp em di chuyển vị trí cửa gỗ đến An Dương trấn đi, chuyển cửa gỗ tới đó sẽ thuận tiện hơn cho sau này".

Đây chính là chuyện quan trọng, Hoàng Cù vừa nghe liền không dám trì hoãn thời gian mà vội vã cất hộp gỗ, sách dạy nấu ăn, túi rau quả vào không gian của mình. Sau đó bước tới đẩy cánh cửa gỗ ra. Will chưa từng đến An Dương trấn trước đó nên chỉ có thể xác định vị trí của nó dựa theo vị trí đại khái Hoàng Cù nói. Sau ba lần cố gắng, cuối cùng anh đã đậu được con tàu ở sân sau của tửu lâu chỗ Hoàng Cù làm việc.

"Được rồi, Will đỗ lại ở đây đi. Sắp tới sáu giờ rồi chúng ta mau xuống thôi. Giờ cửa gỗ đã được chuyển tới đây, như vậy sau này Hoàng Cù không cần phải đi đường xa trở lại trong thôn nữa".

Ỷ vào phi thuyền của Will có thể ẩn thân, mấy người Vân Sơ cũng vui vẻ không cần tránh tầm mắt mọi người, và cũng không sợ sẽ bị ai phát hiện coi như kẻ trộm mà bắt lại.

Hoàng Cù biết lần này Vân Sơ bận rộn là vì mình, nên vội vã hướng cô nói cảm ơn: "Cảm ơn Vân tỷ tỷ".

Vân Sơ xua tay nói: "Không có gì, thừa dịp hiện tại còn ít thời gian em mau lấy sách dạy nấu ăn ra đây. Chị và anh Trạm của em sẽ giúp em đánh dấu một số vị trí quan trọng và dùng chữ phồn thể ghi chú rõ hơn".

Hoàng Cù đương nhiên không biết chữ, nhưng chữ trong sách dạy nấu ăn đều có một số ký tự đặc biệt về thành phần và gia vị, do đó bọn cô muốn đánh dấu mấy ký hiệu đó và ghi chú lại để dễ hiểu hơn. Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu dùng bút sợi than Will đưa, nhanh chóng ghi chú lại tất cả những từ khó lý giải trong sách dạy nấu ăn bằng chữ phồn thể.

Will cũng rất thích mấy cuốn sách dạy nấu ăn này của Vân Sơ. Hiện tại anh đã có được rất nhiều hạt giống và chuyện gieo trồng chỉ là vấn đề thời gian. Vì vậy, hiện tại anh muốn chụp ảnh lại những công thức này và đăng lên Tinh mạng để bảo tồn nó. Đợi sau này Viện nghiên cứu thành công gieo trồng những hạt giống anh đưa, vậy có thể dựa theo những công thức nấu ăn này để cho ra những món ngon mỹ vị.

Đợi Will quét xong ảnh từng trang một công thức nấu ăn thì đã là năm giờ năm mươi lăm phút.

Will có chút không chắc chắn hỏi: "Chúng ta đi xuống bây giờ hả?".

Vân Sơ suy nghĩ một lát rồi nói: "Đợi thêm hai phút đi. Tốt nhất có thể kiểm soát thời gian cánh cửa gỗ biến mất ngay khi tôi vừa xuống đất, như thế sẽ không bị những người khác nhìn thấy".

Vân Sơ nói tiếp: "Hoàng Cù có thể đi xuống trước, còn chúng ta tiếp tục ở lại trên phi thuyền. Đợi khi gần sát giờ thì Will sẽ thu phi thuyền lại, tiếp đó chúng ta sẽ nhảy xuống dưới".

Hoàng Cù ngoan ngoãn nhảy xuống phi thuyền, tiếp đó Vân Sơ để Will di chuyển phi thuyền đến chỗ cửa lớn nơi Hoàng Cù ở. Cho đến khi thời gian điểm tới năm giờ năm mươi chín phút thì cả ba người lập tức nhảy xuống. Vừa thấy Vân Sơ nhảy xuống, Will lập tức nhấn nút để cất chiếc phi thuyền đi. Họ chỉ mất đúng một phút kể từ khi Vân Sơ nhảy xuống đất và Will cất chiếc phi thuyền đi, cánh cửa gỗ cũng biến mất. Trong khoảng thời gian đó, không ai trong số họ gây ra tiếng động lớn.

Nhìn nơi mấy người Vân Sơ, Trạm Vân Tiêu biến mất, Hoàng Cù mới bắt đầu xoắn xuýt tới chuyện chính mình hẳn nên trốn đi. Lúc này trời còn chưa sáng lắm, hắn lại vào sân sau mà không đi qua cổng lớn và cửa gỗ, nếu bị người khác nhìn thấy cũng không dễ giải thích chút nào. Trách là vừa rồi hắn không nghĩ đến chuyện này, cứ thế theo chân mấy người Vân Sơ đi tới hậu viện mà không nghĩ đến việc bảo họ thả hắn ngay cửa lớn tửu lâu. Hiện tại nhớ ra mới thấy tình cảnh của mình tiến thối lưỡng nan nhường nào.

Hoàng Cù đứng đó liên tục do dự hồi lâu, sau cùng đành nhắm mắt nhắm múi chui vào nhà xí. Hậu viện của tửu lâu có dựng hai cái nhà xí nằm song song nhau, hắn giờ đi chiếm một cái trước, đợi lát nữa đến giờ tửu lâu mở cửa thì sẽ điềm nhiên như không có việc gì đi tới bếp sau. Hắn chỉ là một chân chạy vặt lại mới đến tửu lâu chưa tới hai ngày nên chưa quá quen thuộc với hầu hết mọi người trong tửu lâu. Ngoại trừ Cẩu tử ca thì sẽ không có ai chú ý tới hắn, vì vậy hắn chỉ cần ngồi đây nghĩ xem lát nữa làm thế nào qua được cửa Hoàng Hổ là được.

Hoàng Hổ là người tâm tư đơn thuần, Hoàng Cù chỉ qua loa hai câu đơn giản liền đem chủ đề kéo tới chuyện mình mua vải nhờ Hoàng đại thẩm làm giúp hai bộ quần áo, nhưng Hoàng đại thẩm lại từ chối nhận tiền công hắn đưa. Hoàng Hổ quả nhiên bị mắc câu, hắn không đoái hoài tới chuyện hỏi sao hôm nay Hoàng Cù đến sớm như vậy, mà lập tức bác bỏ nói: "Không sao đâu, nương ta là người nhiệt tình. Với lại nàng cũng chỉ giúp ngươi may hai bộ quần áo thôi mà, nên chắc chắn sẽ không nhận tạ lễ của ngươi đâu. Được rồi, ngươi cũng đừng để chuyện này trong lòng nữa".

Nhìn vẻ mặt ngay thẳng của Hoàng Hổ, Hoàng Cù cảm thấy có chút không đành lòng. Nhưng chuyện của cửa gỗ là bí mật lớn nhất của hắn, xem như hắn có thấy không đành lòng thì cũng đành phải giấu không cho người khác biết.

Hoàng Cù nghĩ thầm trong lòng: Lần này Vân tỷ tỷ có cho hắn rất nhiều tiền bạc, chỗ đó đủ cho hắn chi tiêu thoải mái rất rất nhiều năm.

Hơn nữa, những cuốn sách dạy nấu ăn Vân Sơ đã đưa cho hắn, Hoàng Cù đã lên kế hoạch cho tương lai của mình ở trong lòng ngay khi hắn nhìn thấy mấy cuốn sách đó. Thời gian tới, hắn muốn bắt đầu học chữ. Chưởng quỹ tửu lâu bọn hắn là người đọc sách nên hắn tính toán đi theo chưởng quỹ học tập biết chữ. Ngoài ra, hắn còn muốn lấy lòng đầu bếp của tửu lâu và phấn đấu lọt được vào mắt vị đầu bếp đó trở thành đồ đệ của hắn ta, như thế hắn có thể học được tay nghề nấu ăn của đối phương.

Cũng không cần học quá giỏi, chỉ cần học tốt một số điều cơ bản nhất là được rồi. Như vậy sau này hắn có thể từ từ nghiên cứu chuyên sâu hơn về công thức nấu ăn, đợi đến lúc thời cơ chín muồi cũng có thể thử mở một quán ăn thuộc về riêng mình.

Dựa vào mấy quyển dạy nấu ăn kia, chắc chắn hắn sẽ không phải lo lắng về việc kinh doanh của quán ăn.

Chỉ là hiện tại Hoàng Cù còn quá nhỏ, dù muốn làm cái gì cũng đều sẽ không an toàn. Tuy nhiên, những tính toán này là Hoàng Cù căn cứ vào lúc hắn trưởng thành có thể tự bảo vệ được chính mình mới có thể bắt đầu áp dụng. Còn hiện tại, ngay cả khi hắn có nhiều ý tưởng hơn nữa trong đầu thì trước mắt chỉ có thể bắt đầu từ từ từ việc học biết chữ.

---------

Sáng nay Liễu Thụ thôn phát sinh một việc lớn.

Chuyện là thế này, Hoàng Đại Hà là một lão nông dân và là người trồng trọt cẩn thận nhất của Liễu Thụ thôn. Hoàng Đại Hà năm nay năm mươi hai tuổi.

Ngay khi gà vừa gáy vang hắn đã lập tức thức dậy. Mỗi sáng sau khi ngủ dậy, Hoàng Đại Hà đều sẽ tự mình ra ruộng đi dạo một vòng kiểm tra tình hình sau đó mới về nhà rửa mặt và ăn sáng. Hôm nay hắn cũng giống như mọi ngày, mới sáng sớm đã đạp giày cỏ đi bộ ra ruộng.

Ruộng nhà Hoàng Đại Hà không nhiều lại nằm khá xa, nên muốn đến chỗ ruộng nhà hắn cần đi ngang qua rất nhiều thửa ruộng khác. Lúc này trời đã hửng sáng, Hoàng Đại Hà còn chưa đi đến gần ruộng lúa nhà mình đã từ xa nhận thấy trong ruộng không đúng. Ban đầu hắn còn cho rằng chính mình mắt mờ nên mới nhìn nhầm thành ruộng lúa nhà mình bị rỗng mất một góc. Tuy nhiên, đợi đến khi Hoàng Đại Hà tới gần hơn để nhìn mới thấy rõ ruộng lúa nhà mình và mấy ruộng lúa chung quanh đều bị người nhổ đi rất nhiều cây lúa, thế này hắn mới không đứng vững được nữa.

"Là tên đáng chém ngàn đao nào làm hả? Ruộng đang tốt như thế mắt thấy sắp thu hoạch được rồi, lại nhổ mất một mảng lớn của lão tử".

Thấy ruộng lúa nhà mình thiếu mất một góc, Hoàng Đại Hà cảm thấy như thể trái tim mình cũng bị khoét đi một góc. Hắn cảm thấy rất đau khổ!

Cứ thế đứng ở bờ ruộng vỗ đùi chửi rủa một hồi lâu, tâm trạng Hoàng Đại Hà mới ổn định trở lại. Thấy ruộng đồng chung quanh cũng bị người ta đào đi rất nhiều, chứ không riêng gì nhà hắn gặp nạn mới làm hắn cảm thấy khá hơn một chút.

Cây lúa bị đào ra nhất định không thể để yên, Hoàng Đại Hà suy nghĩ một lát liền xoay người chạy trở về thôn. Hắn phải kéo những người khác cũng có ruộng bị thiệt hại đi tìm gặp thôn trưởng. Nhất định trong thôn này có kẻ trộm đã trộm lúa trên ruộng của bọn hắn.

Những năm qua lúc sắp gần thu hoạch cũng thường xảy ra chuyện như vậy. Tuy nhiên, kẻ trộm lúa thường chỉ dùng liềm cắt những bông lúa ở mép rẫy rồi trộm về nhà chứ không giống lần này đào cả gốc lúa mầm từ trong bùn ra. Lần này lúa mầm bị trộm mất nhiều như thế chắc chắn sẽ chất thành một đống lớn, trên thân lúa còn mang theo bùn nên việc di chuyển dọn đi sẽ mất nhiều công sức. Vậy tại sao kẻ trộm lúa mầm này vẫn sẽ làm như vậy?

Trong lòng Hoàng Đại Hà suy nghĩ rất nhiều chuyện nhưng dưới chân cũng chưa hề dừng lại, hắn một đường chạy chậm trở về trong thôn. Lão thê của Hoàng Đại Hà đang dẫn theo các con dâu làm bữa sáng trong bếp, thấy bạn già nhà mình vội vã về nhà khiêng cuốc sau lại muốn đi ra ngoài bèn dựa vào khung cửa nhà bếp lơ đễnh hỏi: "Ngươi khiêng cuốc đi đâu thế? Ruộng nhà ta bị rỉ nước à?".

Nghe lão thê hỏi, Hoàng Đại Hà tức không ra hơi: "Rỉ nước cái gì, miếng ruộng dưới chân núi kia của nhà ta gặp kẻ trộm rồi, bị bọn hắn đào mất một góc kia kìa".

Nói đến đây, Hoàng Đại Hà lại thấy đau lòng. Nhiều cây lúa như vậy chắc chắn sẽ thu hoạch được mấy chục cân thóc, thế mà giờ lại bị kẻ xấu chà đạp. Hắn tức giận khiêng cuốc đi ra ngoài còn không quên dặn dò mấy câu: "Ta đi tìm mấy nhà cũng bị trộm lúa rồi đi tìm thôn trưởng. Không biết sẽ bị trì hoãn bao lâu nên các ngươi cứ ăn sáng trước đi, không cần chờ ta".

Thê tử và các con dâu của Hoàng Đại Hà hai mặt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đánh thức các nam nhân khác trong nhà dậy và thúc giục bọn hắn mặc quần áo vào rồi chạy theo Hoàng Đại Hà xem thế nào. Đối với nông dân mà nói, chuyện lúa bị mất trộm không phải là chuyện nhỏ. Nếu không phải cả nhà còn phải ăn sáng thì thê tử và các con dâu của Hoàng Đại Hà cũng đã muốn chạy theo để xem chuyện gì đang xảy ra.









--- HẾT CHƯƠNG 184 ---








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net