10 - Chỉ huy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã ngừng đổ tuyết. Khung cảnh trắng xoá bạt ngàn bên ngoài khiến Song Tử liên tưởng tới một buổi lễ Giáng Sinh, hay một sáng mùa đông dày tuyết hồi còn bé, khi mẹ cô sẽ bước vào phòng ngủ và thông báo rằng: "Hôm nay trường học đóng cửa!" Những niềm vui đó, khi xưa cô cho là nhỏ nhoi, giờ đây lại lớn lao tới mức lòng Song Tử bỗng trở nên trĩu nặng. Thở dài, người chỉ huy quay trở lại với chiếc bàn làm việc với một quyển note và một chiếc máy tính còn đang mở; cô đang tổng hợp lại kết quả của màn kiểm tra thể lực, để có thể xếp hạng thành viên cho đợt mùa đông năm nay.

Phải nói thật, màn kiểm tra của Alpha AAO 01 lần này đã cho ra vài kết quả khá bất ngờ. Kai và Emma đã tiến bộ hơn rất nhiều so với đợt kiểm tra mùa hè; Caleb dù vẫn là thành viên có thể lực yếu nhất nhưng cũng đá đánh được mấy trận không xoàng chút nào; và đặc biệt là thành viên mới nhất, Sư Tử, đã hoàn toàn chứng minh được bản thân trước cả đội. Không những đánh bại cả ba trụ tấn công chính, cậu ta còn suýt khiến Song Tử phải đầu hàng nữa. Có lẽ cậu ta sẽ trở thành thành viên đầu tiên có thể khiến Nhân Mã phải dè chừng cũng nên. Thật may là cậu ta đứng về phe mình, Song Tử nghĩ, trước khi tiếp tục đánh máy.

Ding! Một thông báo chợt hiện lên trên màn hình máy tính, và Song Tử nhấn vào xem. Là một tin nhắn từ Bảo Bình:

Đã về từ 04. Mau tới phòng Chỉ huy Tấn, cần họp gấp.

Nhíu mày, Song Tử đẩy ghế đứng dậy. Chỉ huy Tấn là một trong những hội viên của Hội Đồng Quản Lý, vậy nên nếu Bảo Bình đã yêu cầu gặp ngài ấy thì có lẽ cậu ta đã khám phá ra được thứ gì quan trọng đây. Tuy nhiên, cũng có thể cậu ta đã bị triệu hồi để kiểm điểm lắm. Do sáng nay khởi hành muộn nên Bảo Bình và Nhân Mã cũng đã hoàn thành nhiệm vụ muộn hơn dự kiến. Đúng là.... Cô kìm cái lắc đầu phiền não khi đi dọc hành lang cong cong của AAO 01, giơ tay đáp lại mấy lời chào của những người lính đi ngang qua. Nghe nói nhiệm vụ lần này khá quan trọng, thế mà cậu ta vẫn cả gan ngủ nướng tới tận hai tiếng. Nếu như Bảo Bình không sở hữu bộ óc thiên tài tới vậy, thì chắc chắn với cái phong cách làm việc đó cậu đã bị tống cổ khỏi Alpha 01 từ lâu rồi. Mà cậu ta lại còn mải chơi nữa cơ... Song Tử thở dài ngao ngán khi não bộ cô bắt đầu tua lại những sự kiện của đêm hôm qua. Liệu cô có thể bị coi là kẻ tiếp tay cho thói hư tật xấu của Bảo Bình không nhỉ?

Tới trước cửa phòng làm việc của chỉ huy Tấn, Song Tử bắt gặp Nhân Mã đang đứng dựa tường bên ngoài, hai tay đút sâu trong túi áo khoác. Thấy bóng dáng cô tiến tới, cậu ta gật đầu chào ngắn gọn, cặp mắt màu cỏ lướt dọc cô vẻ dò xét. Song Tử giơ hai tay thành thật:

"Là tôi đây, đừng lo. Sáng nay nhiệm vụ thế nào?"

"Vẫn suôn sẻ như thường thôi. Hơi chán, vì rốt cuộc tôi cũng chỉ là ngồi đợi Bảo Bình xong việc." Nhân Mã đáp, trước khi cười khổ một tiếng. "Chị có thể bảo anh ta lần sau đúng giờ hơn không? Sáng nay kỉ lục chết cóng của tôi lại vừa lên một tầm cao mới đấy."

"Được thôi, xin lỗi nha." Cô gái tóc đỏ híp mắt cười, vỗ vai Nhân Mã. Liệu câu hỏi của cậu ta có ẩn ý gì không ư? Thứ nhất, Song Tử hiểu Nhân Mã không phải loại người như vậy; và thứ hai, cô cũng chẳng có thời gian mà bận tâm. Người ta muốn nói gì, nghĩ gì về mối quan hệ giữa cô và Bảo Bình thì xin mời; Song Tử đâu có làm gì sai mà phải sợ. Miễn là cô vẫn thực hiện đủ và tốt các công việc của mình là được chứ gì? "À mà còn buổi kiểm tra thể lực, tôi đang tập hợp kết quả rồi, lát tôi sẽ gửi cho cậu xem nhé. Giờ tôi phải vào họp đây, gặp cậu sau."

"Được thôi, gặp chị sau." Nhân Mã giơ tay vẫy trước khi rảo bước, biến mất sau khúc quanh ở hành lang. Còn lại một mình, Song Tử hít một hơi sâu để tập trung suy nghĩ, trước khi gõ cửa và bước vào phòng.

Căn phòng được bật máy sưởi khá ấm áp, tuy nhiên bầu không khí căng thẳng ở bên trong hoàn toàn phá vỡ cảm giác thoải mái ban đầu này. Chỉ huy Tấn đang ngồi nghiêm chỉnh sau bàn làm việc, hai tay đan vào nhau trên mặt bàn — một tư thế Song Tử thường bắt gặp mỗi khi nhìn thấy ngài. Đối diện với ngài là Bảo Bình; cậu ta chỉ đánh mắt sang phía cô một cái coi như chào, trước khi quay trở lại với chiếc bảng điện tử và màn hình lớn trước mặt. Khẽ cúi người chào chỉ huy, cô gái tóc đỏ bước tới một trong những chiếc ghế trống trước bàn ngài và ngồi xuống, lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

"Có chuyện gì vậy?"

Ngài chỉ huy gật đầu với Bảo Bình, và Song Tử cũng quay sang hướng cậu ta. Bảo Bình nhấn một nút trên bảng điện tử, và ánh sáng trắng từ bóng điện trong phòng lập tức rút dần đi, nhường chỗ cho chiếc màn hình lớn. Cậu quay lại đối mặt với hai khán giả:

"Như hai người đã biết, sáng nay tôi đã tới AAO 04 để hoàn thành một dự án nghiên cứu mới phát sinh. Đêm hôm qua, cách ranh giới của AAO 04 tầm 0.5km, một vụ đụng độ giữa Xác Rỗng và con người đã xảy ra. Quân lính ở 04 đã phát hiện sự việc này qua một camera trên không tình cờ bay ngang qua đó, và đã cố gắng huy động nhân lực tới đó sớm nhất có thể. Tuy nhiên khi họ tới nơi, toán người đã biến mất, và các Xác Rỗng đều đã chết. Họ đã thu được một vài mẫu vật, và sau đây là kết quả phân tích."

Cậu ta vuốt bảng điện tử, và một loạt các bức ảnh bắt đầu hiện lên trên màn hình lớn. Bảo Bình tua chầm chậm qua chúng với điều khiển, đồng thời giải thích:

"Những mẫu vật được xác định là của con người đã được phân tích, và xem ra những người đó đều là Gen Lỗi. Dựa vào tình hình ở hiện trường, khả năng cao trận chiến đã diễn ra giữa Xác Rỗng và một toán Quạ, nhưng cũng chưa thể hoàn toàn phủ nhận khả năng họ thuộc Sói Đen. Nhưng nói chung thì không có gì quá kì lạ. Thứ tôi chuẩn bị cho hai người xem tiếp theo mới đáng lo ngại đây."

Chuyển sang một tập ảnh khác, Bảo Bình phóng to chúng trên màn hình. Chỉ cần nhìn qua, Song Tử cũng có thể nhận ra rằng lượt mẫu vật này tới từ Xác Rỗng, vì còn loài nào khác có thể có dòng máu xanh đen đặc quánh như dầu, móng vuốt sắc lởm chởm ghê rợn, và lớp da thối rữa vì phân huỷ như vậy chứ? Bảo Bình cất tiếng:

"Hãy nhìn vào bức ảnh đầu tiên. Thường móng vuốt của một con Xác Rỗng già sẽ cùn và giòn hơn rất nhiều, nhưng mẫu vật này lại sắc khác thường và cũng có nhiều phần thừa mọc xuôi với cấu trúc chính. Bức ảnh bên cạnh đó, của một mẫu răng, cũng có những đặc điểm khác thường y hệt như vậy. Từ những mẫu vật này, tôi đã tạo giả thuyết rằng dường như bọn Xác Rỗng này đang bị biến đổi hoặc tiến hoá trong một thể nào đó. Vậy nên tôi quyết định phân tích thêm máu và các tế bào cơ thể của bọn chúng, và đây là kết quả."

Bảo Bình nhấn một nút trên điều khiển, và một bảng dữ liệu hiện lên trên màn hình lớn. Lướt mắt qua, Song Tử không khỏi ngạc nhiên. Hầu hết tất cả các cấu trúc bên trong cơ thể của những Xác Rỗng được phân tích dường như đã bị biến đổi, bao gồm cả DNA. Thêm nữa, ở hàng cuối cùng, một loạt các thí nghiệm nồng độ phóng xạ của Bảo Bình đều có kết quả dương tính cao. Cô mau chóng hỏi:

"Tức là... bọn chúng đã bị nhiễm phóng xạ, và đã trải qua một quá trình biến đổi sao?"

"Đúng vậy." Nhà khoa học gật đầu, tròng mắt sẫm màu phản chiếu sự lo sợ của Song Tử. "Nhưng điều đáng nói ở đây là dường như những đột biến này lại có lợi cho bọn chúng. Sau khi kiểm chứng với Nhân Mã, tôi đã tạm suy ra được rằng lứa Xác Rỗng mới này to khoẻ và thông minh hơn lứa cũ. Nhưng mức độ chính xác của các giả thuyết này vẫn còn phải được kiểm chứng."

Song Tử ngả lưng tựa vào ghế, cau mày nhìn màn hình lớn. Gen Lỗi thì không nói làm gì, nhưng người thường chỉ cần chiến đấu với Xác Rỗng cũng đã đủ mệt rồi; giờ bọn quái đó lại còn tiến hoá nữa hay sao? Chỉ huy Tấn lên tiếng, phản chiếu sự lo lắng của cô:

"Nhưng chỉ cần biết một chuyện như thế này đang xảy ra là cũng là đáng lo rồi. Ta còn chẳng biết liệu đây có phải là những con duy nhất hay không. Bảo Bình, đối với nhiễm phóng xạ, có cách nào để đảo ngược những đột biến nảy sinh không?"

"Rất tiếc, hiện nay khoa học chưa đạt tới ngưỡng đó." Bảo Bình lắc đầu. "Vả lại, kể cả nếu có thể, tôi cho rằng việc đó cũng sẽ vô cùng khó và tốn thời gian."

"Khoan đã." Song Tử lên tiếng, chỉ vào màn hình lớn. "Tôi không quá am hiểu về khoa học, nhưng để có thể tạo ra đột biến thì thứ phóng xạ này phải rất mạnh, đúng chứ?"

Bảo Bình im lặng gật đầu, dường như đang đợi Song Tử tiếp tục.

"Vậy thì những loại phóng xạ yếu từ nắng mặt trời, hay từ thiết bị điện tử của loài người không thể nào tạo ảnh hưởng lớn như thế này. Chẳng lẽ đây lại là phóng xạ tầm cỡ hạt nhân?"

Bảo Bình khoanh tay, một chân mày nhướng lên cao. Tưởng rằng cậu ta sẽ có ngay một lời giải đáp cho cô; nào ngờ, Bảo Bình đột nhiên quay sang chỉ huy Tấn, hỏi ngắn gọn:

"Chỉ huy, ngài nghĩ sao?"

Song Tử cũng quay sang phía người đàn ông đã đứng tuổi, chăm chú theo dõi biểu cảm của ngài. Chỉ huy Tấn đan hai tay vào nhau vẻ nghĩ ngợi, trước khi hắng giọng, nói lớn:

"Ta nghĩ giả thuyết của Song Tử khá chính đáng, tuy nhiên lại không thể xảy ra trong thực tại. Trước khi xây dựng năm căn cứ, AAO đã thăm dò khu vực này vô cùng cẩn thận. Nếu phát hiện có phóng xạ, chắc chắn họ sẽ không sử dụng mảnh đất đó."

"Thì cứ cho là vậy đi, nhưng... nếu không phải phóng xạ mạnh cỡ hạt nhân thì làm gì còn thứ gì khác có thể khiến điều này xảy ra chứ?" Song Tử lắc mạnh đầu, vẫn chưa bị thuyết phục bởi lời giải thích của chỉ huy Tấn. "Hay họ đã bỏ sót một điều gì đó? Căn cứ 04 trước đã từng bị Kí Sinh Trùng xâm nhập, đã bị cách ly rồi; nay lại gặp phải vấn đề này.... Mà chẳng phải sự thật rằng quyền truy cập khu vực đó bị hạn chế lại khiến phát hiện này càng đáng lo ngại sao? Nếu giả thuyết phóng xạ hạt nhân là đúng, thì chúng ta sẽ ngày càng đụng phải nhiều mối nguy hiểm. Nếu như—"

"Đủ rồi." Giọng nói sắt đá của chỉ huy Tấn khiến Song Tử giật nảy mình. Phải rồi, ngày trước ngài cũng hay dùng tông giọng này để nạt cô mà, khi cái mối quan hệ cha-con giữa hai người vẫn còn đôi chút ý nghĩa. "Đừng nảy sinh những mối nghi ngờ viển vông nữa, Song Tử. AAO 04 đã được kiểm tra kĩ càng, và nó là một mảnh đất hoàn toàn an toàn. Về phần quyền truy cập, chẳng phải rất dễ hiểu sao? Đó chỉ là do khu vực này đã từng bị xâm chiếm. Ta thực sự không thấy có điều gì khiến cô phải lo lắng tới mức này cả."

Ánh nhìn cảnh cáo từ tròng mắt nâu sẫm của chỉ huy bất chợt khiến Song Tử có cảm giác cô đã quay trở lại thành một đứa trẻ, ngây ngốc và vừa phạm lỗi. Nhưng cô đường đường là chỉ huy của cả một đội tinh nhuệ kia mà; tại sao ý kiến của cô có thể bị gạt đi một cách dễ dàng như vậy chứ? Cắn môi, Song Tử đã định cãi lại chỉ huy Tấn; song, qua khoé mắt, cô bắt được cái lắc đầu rất nhẹ của Bảo Bình. Đừng, cậu dường như đang nói. Và điều khó chịu nhất là Song Tử biết cậu ta nói đúng. Cụp mắt, cô cúi đầu đáp lời:

"Rõ, thưa Chỉ huy."

Một sự im lặng nặng nề phủ lên cả căn phòng. Bảo Bình nhấn vài nút trên tấm bảng điện tử trên tay, và màn hình lớn tắt phụt đi trong khi thứ ánh sáng trắng từ những bóng đèn bắt đầu tràn khắp căn phòng. Hiểu rằng đó là tín hiệu thông báo buổi họp đã kết thúc — cũng là tín hiệu thông báo rằng sự hiện diện của cô không còn là cần thiết — Song Tử đẩy ghế đứng dậy, quay lưng bước tới cửa mà không thèm cúi chào. Ngày hôm nay bỗng dưng sao quá dài, khiến cô chỉ muốn về phòng ngủ đánh một giấc. Nhưng dường như số phận vẫn chưa muốn tha cho cô, vì khi cô vừa mở cửa ra, thứ đập vào mắt cô trước tiên là bản mặt đầy ngạc nhiên của Sư Tử. Giật mình, Song Tử hỏi lớn:

"Sư Tử, cậu đang làm gì ở đây vậy?"

"A, chỉ huy? Tôi chỉ đang muốn vào phòng tôi thôi mà?" Cậu trai tóc đen cũng hỏi lại, tròng mắt nâu nhạt tròn xoe nhớn nhác nhìn qua Song Tử vào trong căn phòng. "Ơ, chào hai người... cho hỏi, đây không phải khu kí túc xá của đội Alpha ạ?"

"Không phải đâu, cậu nhầm rồi...." Cảm nhận được cái nhíu mày không hài lòng của chỉ huy Tấn sau lưng mình, Song Tử xua Sư Tử ra ngoài, đoạn đóng cánh cửa phòng chỉ huy lại sau lưng. Thiệt tình... giờ thì ông già ấy sẽ lại nghĩ mình đang lơ là trọng trách làm chỉ huy cho coi. "Khu vực kí túc xá ở tít đầu bên kia của căn cứ cơ mà. Sao cậu lại lảng vảng sang tận đây?"

"Ôi, thật sao? Tôi thực lòng xin lỗi chỉ huy, tôi bất cẩn quá! Chẳng là lúc rời khỏi bệnh xá, tôi cứ nghĩ mình sẽ nhớ được đường về kí túc xá, nên đã không hỏi nhân viên y tá. Là lỗi của tôi, suýt nữa thì đã xông cả vào phòng khi ba người đang bận việc...." Sư Tử gãi đầu, rối rít giải thích. Nghe cậu ta nói Song Tử mới sực nhớ ra; quay nhìn Sư Tử, giờ cô mới để ý thấy một vết bầm lớn bên quai hàm cậu ta, nơi chính chiếc giày của cô đã thúc vào một cách không thương tiếc sáng nay. Chợt cảm thấy thật tệ hại, Song Tử xua tay đáp:

"Không sao đâu, cậu không cần xin lỗi. Giờ tôi đang đi về phòng làm việc, nhưng tôi có thể chỉ đường về tới kí túc xá cho cậu. Được không?"

"Nếu vậy thì thật tốt, cảm ơn chỉ huy rất nhiều! Xin lỗi vì tôi đã làm phiền chỉ huy." Câu trả lời của Sư Tử đi kèm với một nụ cười ái ngại. Cậu ta vẫn còn tỏ vẻ ăn năn hối lỗi mãi cho tới khi chào tạm biệt Song Tử trước cửa phòng làm việc của cô. Dõi theo bóng lưng của cậu lính mới dần mất hút dưới hành lang, Song Tử không thể kìm được một tiếng thở dài. Cho tới khi nào mày mới có thể trở thành một người chỉ huykhông, một người lính tốt đây?

***

Các cậu có tin được không là từ chap 1 tới chap 10, mới chỉ có chưa đầy 2 ngày trôi qua... ặc ;w; Mà tớ cảm thấy ngoài buổi họp ra thì chap này hơi nhảm...?? Hixx lmao :')

Nhưng dù sao thì tớ cũng hi vọng các cậu đã enjoy chap 10 :3 Bí mật này, cốt truyện chính đã bắt đầu tiến triển rồi đó :0 Có ai có giả thuyết gì, mau nói cho tớ!! xD Còn lại, hẹn gặp lại các cậu trong chap 11 nha! <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net