Tỉnh Lung, thật xin lỗi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải trí là một vòng tròn, ấy vậy mà Tỉnh Lung và Trương Hân Nghiêu đã 5 năm rồi không gặp nhau. Không biết là do vô tình, do bỏ lỡ, hay ai đó đang cố tình trốn tránh.

Trương Hân Nghiêu vừa kết thúc lịch trình, chiều hôm nay may mắn được nghỉ ngơi thoải mái. Tuy nhiên, vừa nằm lên giường thì nhận được điện thoại của người đại diện, nói rằng có một vị khách của chương trình đột xuất không thể đến được, muốn Trương Hân Nghiêu cứu hiện trường. Quy mô của bữa tiệc này không lớn, nhưng người tổ chức bữa tiệc từng giúp đỡ Trương Hân Nghiêu, Trương Hân Nghiêu là người có tình có nghĩa, không có lý do gì để từ chối.

Bữa tiệc chính thức công bố Trương Hân Nghiêu là khách mời trước hai, ba giờ trước khi chương trình bắt đầu. Chiếc vé ban đầu được bán với mức được chiết khấu 20% bây giờ đã tăng hơn 10 lần.

Trương Hân Nghiêu chỉ đơn giản sửa soạn lại một chút rồi đi đến bữa tiệc, hậu trường không quá lớn nhưng chật ních người. Các nhân viên đưa Trương Hân Nghiêu đến phòng thay đồ và Trương Hân Nghiêu tranh thủ đọc timeline chương trình trong khi trang điểm.

“Xin chào anh Hân Nghiêu, anh sẽ biểu diễn vào tiết mục thứ 12, ngay phía sau Tỉnh Lung, vào khoảng 9 giờ…” Nhân viên vẫn đang nói, nhưng Trương Hân Nghiêu sau khi nghe thấy từ Tỉnh Lung thì những lời sau đó hầu như đều mơ hồ.

“Tỉnh Lung”, hai từ này giống như một cây kim ghim trong cơ thể Trương Hân Nghiêu, và cây kim này đã ở trong tim anh năm năm. Trong năm năm qua, Trương Hân Nghiêu đã từng lừa dối bản thân không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ cần cái tên này xuất hiện trong cuộc trò chuyện, anh sẽ bất giác chú ý đến. Cảm giác đau lòng hiện tại như đang chế giễu sự hèn nhát của Trương Hân Nghiêu trong quá khứ...  

Sáu năm trước, Trương Hân Nghiêu và Tỉnh Lung vẫn còn ở trong làng giải trí dưới cái tên “Ba Nghiêu, mẹ Lung”. Ngay sau khi Sáng tạo doanh kết thúc, vì sự nổi tiếng bất ngờ của Lung môn, một nhà bốn người đã được các nhà đầu tư ưu ái.

Trương Hân Nghiêu, Tỉnh Lung, Cam Vọng Tinh và Nhậm Dận Bồng cũng bắt đầu quay một chương trình thực tế. Chương trình này không được đầu tư bởi nhà sản xuất lớn, thời gian quay cũng không dài, nhưng một nhà bốn người đã rất hạnh phúc. Sự kết hợp này khiến họ tạo được chỗ đứng vững chắc trong làng giải trí.

Trong quá trình quay, mối quan hệ của mọi người cũng trở nên thân thiết hơn, đặc biệt là Tỉnh Lung và Trương Hân Nghiêu. Mặc dù lúc đầu họ bị gán cho cái mác “ba Nghiêu, mẹ Lung” nhưng cả hai chỉ coi nhau như anh em tốt mà đối xử. Về sau, bầu không khí giữa hai người dần thay đổi, đến mức tất cả mọi người đều nhận ra, nhưng ai cũng giữ im lặng.

Chương trình cuối cùng cũng kết thúc suôn sẻ, bốn người dùng bữa trong khách sạn, cùng nhau nâng ly chúc mừng. Sau khoảng ba vòng rượu, bữa tối cũng kết thúc, Trương Hân Nghiêu vịn vào tường chuẩn bị về phòng, Tỉnh Lung nhìn anh loạng choạng như sắp ngã, vội vàng đỡ lấy.

“Tinh Tinh, Bồng Bồng, anh sẽ đỡ anh ấy về phòng, hai em cứ về phòng trước đi.”

“Được thôi”

“Vâng ạ”

Mặc dù Trương Hân Nghiêu bước đi lắc lư nhưng ý thức vẫn còn rõ ràng. Sau khi Tỉnh Lung đỡ Trương Hân Nghiêu về phòng cũng không có lập tức rời đi, thay vào đó cậu ngồi xổm bên giường, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Trương Hân Nghiêu, tự lẩm bẩm một mình.

“Anh Hân Nghiêu… anh có biết em thích anh không?” 

“...” Trương Hân Nghiêu vẫn nằm im lặng trên giường. 

“Anh Hân Nghiêu, nếu bây giờ anh tỉnh táo, nhất định anh sẽ nói em say rồi. Nhưng chẳng phải con người ta khi say mới nói điều thật lòng sao?”

“Anh xem, nếu em có đủ can đảm để nói những điều này khi anh thức, anh có thể đồng ý với em không?”

Tỉnh Lung nhìn Trương Hân Nghiêu, người đang ngủ trên giường và nhẹ nhàng đứng dậy. Sau đó cậu cúi xuống, phủ lên môi Trương Hân Nghiêu bằng đôi môi của chính mình.

Khi nụ hôn dịu dàng này rơi xuống môi, Trương Hân Nghiêu khẽ run lên.
Trương Hân Nghiêu nghe thấy tất cả, cũng cảm nhận được nụ hôn kia, nhưng anh vẫn nhắm mắt, im lặng không trả lời, không chống cự cũng không mở mắt. Trương Hân Nghiêu không biết phải trả lời như thế nào, anh đã hiểu tâm ý của Tỉnh Lung từ lâu, nhưng Tỉnh Lung không nói ra nên anh vẫn giả vờ như kẻ ngốc. Qua lớp giấy cửa sổ, cả hai đều biến điều mình ngầm hiểu thành một vở kịch của sự im lặng.  

Trương Hân Nghiêu có yêu Tỉnh Lung không? Có, nhưng anh không dám chọc thủng lớp giấy này. Họ đều là nghệ sĩ, “yêu” và “đồng tính” là những thứ bình thường trong thời đại tự do này, nhưng nếu thêm vào một chữ “thần tượng”, nó có thể trở thành cú đánh phá vào tương lai.

Sau đó, hai người vẫn thân thiết với nhau như anh em với cái mác “ba Nghiêu, mẹ Lung”, như không có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm đó. Một người im lặng, một người thì giả ngu. Chương trình phát sóng của một nhà bốn người cũng kết thúc, hiệu ứng rất tốt, bốn người lại cùng nhau mở tiệc ăn mừng.

Tỉnh Lung không biết hôm nay do mình quá vui vẻ hay là can đảm, cậu đã uống quá nhiều rượu, nhanh chóng say khướt. Sau bữa tối, Trương Hân Nghiêu đỡ Tỉnh Lung về phòng. Ngay khi cánh cửa đóng lại, Trương Hân Nghiêu đã bị Tỉnh Lung ôm chầm lấy.

“Anh Hân Nghiêu… Aaa, Trương Hân Nghiêu! Em thích anh, anh biết mà đúng không?”

“Em say rồi…” Trương Hân Nghiêu im lặng một lúc, cuối cùng nói.  

Đây là câu trả lời mà Tỉnh Lung đã lường trước được, vì vậy cậu vặn lại: “Không phải, em không có say, em thật sự rất yêu anh” Tỉnh Lung khẽ siết chặt vòng tay đang ôm Trương Hân Nghiêu.

“Tỉnh Lung… Chúng ta đều là đàn ông, em đừng nháo nữa.” Trương Hân Nghiêu đã muốn gỡ tay Tỉnh Lung ra rồi.

“Trương Hân Nghiêu, anh là đồ nhát gan. Anh cũng thích em mà có đúng không? Em có thể cảm nhận được nó, nhưng anh lại không muốn thừa nhận. Anh sợ hủy hoại tương lai của bản thân mình, anh sợ đoạn tình cảm này sẽ hủy hoại hào quang của chữ “thần tượng” kia. Quan trọng là…”

Trương Hân Nghiêu thoát khỏi cái ôm của Tỉnh Lung, nhanh chóng chạy trốn. Trương Hân Nghiêu cũng không biết được mình tới cùng là đang chạy khỏi cái gì. Có thể là không khí trong phòng quá âm u, có thể là Tỉnh Lung tỏ tình quá đột ngột, cũng có thể là… Khi nghe Tỉnh Lung nói như vậy, Trương Hân Nghiêu rất sợ, nhưng không phải là sợ hủy hoại tương lai của chính mình, mà chính là tương lai của Tỉnh Lung.  

Kể từ đó, Tỉnh Lung và Trương Hân Nghiêu không còn gặp lại nhau. Trong vòng hai năm, Trương Hân Nghiêu đã nhanh chóng phát triển lên vị trí hàng đầu, hành trình của anh khá suôn sẻ, thành công chuyển mình từ hot douyin thành một idol. Trương Hân Nghiêu biết ơn những gì mình đang có, nhưng khi nghĩ đến những gì Tỉnh Lung đã nói và nụ hôn đêm đó, trái tim Trương Hân Nghiêu lại đau nhói và ngập tràn hối hận.

“Anh Hân Nghiêu? Hân Nghiêu lão sư?” Giọng của nhân viên lại vang lên bên tai.

“Hả? À, anh cứ đặt lịch trình ở đây đi, tôi có thể tự xem được.” Trương Hân Nghiêu nhẹ giọng.

“Được rồi, vậy anh Hân Nghiêu, nếu không còn việc gì thì tôi không quấy rầy nữa, anh trang điểm trước đi.” Người nhân viên nói xong thì liền bước ra ngoài.  

Trong phòng thay đồ, Tỉnh Lung trang điểm xong từ sớm liền muốn đi vệ sinh, vừa đẩy cửa nhà vệ sinh thì trùng hợp bên trong cũng mở cửa ra, Tỉnh Lung vô tình lảo đảo ngã vào vòng tay một người đàn ông. Tỉnh Lung nhìn lên, Trương Hân Nghiêu? Đột nhiên, trong lòng Tỉnh Lung nhất thời như trống rỗng, nhưng nét mặt vẫn giữ được một nụ cười tiêu chuẩn.

“Thật xin lỗi.” Tỉnh Lung bình tĩnh nói.

“À, không, không sao đâu…” Sự bình tĩnh của Tỉnh Lung khiến Trương Hân Nghiêu hoảng sợ. Người mà anh nghĩ về cả ngày lẫn đêm đang đứng trước mặt anh, như bị đưa đến thiên đường, Trương Hân Nghiêu cũng không kịp phản ứng. “Đã lâu… lâu rồi không gặp.” Trương Hân Nghiêu cố gắng làm cho mình trông bớt bối rối hơn.

“Đã lâu không gặp.” Tỉnh Lung cũng nhẹ giọng đáp lại.

“Gần đây em… thế nào rồi?” Trương Hân Nghiêu muốn tìm đề tài, muốn nói thêm vài lời với người này.  

“Không tệ.” Tỉnh Lung vẫn cười cười, không nhìn ra được nhiệt tình cùng yêu thích năm nào, cũng không nhìn thấy trong đôi mắt ấy có hận ý hay tức giận. Giọng điệu của Tỉnh Lung bình tĩnh như thể đang nói “Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp” vậy.

“Hôm nay em…”

“Tôi không nghĩ nhà vệ sinh là nơi thích hợp để trò chuyện đâu Hân Nghiêu lão sư.” Trương Hân Nghiêu bị  Tỉnh Lung cắt ngang, chỉ đành cười ngượng nghịu.

Khoảnh khắc Trương Hân Nghiêu đóng cửa nhà vệ sinh và đi ra ngoài, Tỉnh Lung thở dài, mỉm cười bất lực, thầm nghĩ: Thật vô dụng, nói cái gì mà đã quên hết rồi chứ. Đã năm năm rồi, căn bản Tỉnh Lung chưa từng quên được người này.

Trương Hân Nghiêu trở về phòng thay đồ, lấy điện thoại di động ra, bấm vào giao diện trò chuyện giữa anh và Tỉnh Lung. Hình nền của cuộc trò chuyện là bức ảnh chụp chung đầu tiên giữa hai người. Nội dung cuộc trò chuyện là một hộp thoại xanh lục kèm theo dấu chấm than màu đỏ. Đây là minh chứng thể hiện sự hối hận của Trương Hân Nghiêu vào mỗi đêm khuya, chứng minh anh luôn đơn phương một Tỉnh Lung. 

“Lung Nhi, đã năm năm rồi, cuối cùng anh cũng được gặp lại em. Em trở nên đẹp trai hơn rồi, cũng có khí chất hơn, cũng… không còn yêu anh nữa. Anh nhìn thấy ánh mắt của em đầy khách sáo và xa lạ, trong khoảnh khắc đó, anh thật sự rất hoảng loạn. Thật ra anh nên hiểu rằng sự nhiệt tình của em đã bị anh và năm năm qua làm cho nguội lạnh rồi, nhưng anh vẫn không kìm được mà mang theo chút hy vọng… Thôi quên đi, làm gì kỳ tích có thể xảy ra.” (!)

“Lung, anh rất nhớ em, em nghĩ chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?” (!)

“Tỉnh Lung, anh yêu em.” (!)

“Thật xin lỗi.” (!)

Và nó vẫn là một chuỗi các dấu chấm than.  

Bữa tiệc diễn ra rất hoàn hảo, giọng hát của Tỉnh Lung vẫn tốt như vậy. Buổi tối Trương Hân Nghiêu trở về khách sạn do chương trình sắp xếp, anh còn cố tình hỏi nhân viên công tác về số phòng của Tỉnh Lung, sau đó thì quay về phòng mình, nhìn chăm chăm vào giao diện trò chuyện với cậu.

Trương Hân Nghiêu rất chán nản, vì vậy anh đã gọi một ít rượu để làm tê liệt nội tâm của mình, nhưng Trương Hân Nghiêu lại quên rằng rượu sẽ khiến con người ta trở nên bốc đồng.

Trương Hân Nghiêu uống đến mức anh cảm thấy chân mình sẽ run lên khi bước đi, nhưng anh biết mình vẫn còn tỉnh. Rượu giúp Trương Hân Nghiêu thông suốt rất nhiều điều, anh biết rằng mình và Tỉnh Lung đã không gặp nhau năm năm. Có lẽ Tỉnh Lung đang chạy trốn anh, và Trương Hân Nghiêu không biết rằng lần gặp nhau tiếp theo là khi nào, cũng hiểu rằng không thể dùng thời gian để xoa dịu mối quan hệ của hai người. Bây giờ Trương Hân Nghiêu chỉ có một suy nghĩ, anh muốn Tỉnh Lung.

Trương Hân Nghiêu bước đến trước cửa phòng của Tỉnh Lung, gõ cửa. Một lúc sau, Tỉnh Lung từ bên trong xuất hiện, trên đầu tóc vẫn còn đẫm nước.
Trương Hân Nghiêu nghiêng người về phía trước, đặt đầu vào vai Tỉnh Lung, gần như giao trọn toàn bộ sức nặng của bản thân lên người cậu. Tỉnh Lung phải lùi lại vài bước để có thể giữ vững thăng bằng.

“Trương Hân Nghiêu! Anh đang làm gì vậy?” Tỉnh Lung muốn đẩy Trương Hân Nghiêu ra, nhưng người kia nhất định không buông tay.

“Lung Nhi, trốn anh năm năm, em có mệt không?” Trương Hân Nghiêu hỏi.

“Tôi…” Tỉnh Lung đột nhiên dừng lại, giống như một đứa trẻ bị vạch trần đang nói dối, “Tôi… không có.”
  
“Em đang trốn tránh anh, anh biết. Em trách anh chuyện của năm năm trước. Cuối cùng anh cũng nhìn thấy em rồi, anh nhớ em vô cùng. Em có biết mỗi lần nhìn thấy hình em trên mạng, anh sẽ nghĩ, nếu như lúc đó anh không bỏ trốn. Vậy thì khi em chụp bộ ảnh đó, anh lẽ ra đang ở bên cạnh em, sau đó sẽ cầm cốc nước ấm, đưa cho em khi em đang nghỉ ngơi. Anh sẽ nói với em rằng, công việc kết thúc rồi, chúng ta đi ăn đi. Em nói em muốn ăn lẩu, anh thì không muốn ăn cho lắm, nhưng nếu em muốn ăn lẩu thì hai người chúng ta cùng nhau ăn…” Trương Hân Nghiêu cứ vừa nói vừa khóc, bị Tỉnh Lung đột nhiên cắt ngang.

“Trương Hân Nghiêu!” Tỉnh Lung đột nhiên tăng âm lượng, “Trương Hân Nghiêu, anh say rồi.”

“Anh sao? Anh say? Không phải khi say con người ta mới nói lời thật lòng sao? Là do em nói mà.”

Thân thể Tỉnh Lung chấn động.... Tỉnh Lung đã từng nói câu này, vào một đêm mà Trương Hân Nghiêu say. Vậy làm sao Trương Hân Nghiêu có thể? Tỉnh Lung không có thời gian suy nghĩ về việc đó, chỉ nói: “Trương Hân Nghiêu, là anh từ chối tôi. Bây giờ đừng giả vờ mình là nạn nhân, biết chưa?” Tỉnh Lung dùng hết sức đẩy Trương Hân Nghiêu ra.  

Trương Hân Nghiêu bị đẩy ra thì đứng không vững, trực tiếp ngã xuống đất, “Đúng vậy, là do anh từ chối em, anh còn quyền gì để nói đây? Là do anh xứng đáng, anh xứng bị như thế… Anh xin lỗi Tỉnh Lung. Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi em…. Tỉnh Lung, chúng ta làm lại từ đầu có được không?” Trương Hân Nghiêu ngước nhìn Tinh Lung, đôi mắt tràn đầy căng thẳng và lo lắng. Anh sợ, sợ rằng Tỉnh Lung sẽ nói không được, sợ đây sẽ là cuộc trò chuyện cuối cùng của họ, sợ rằng tương lai của anh không còn bóng hình Tỉnh Lung nữa.

Tỉnh Lung nhìn Trương Hân Nghiêu, cậu chưa bao giờ thấy Trương Hân Nghiêu như thế này. Người này luôn tỏa sáng trên sân khấu, bây giờ lại giống như một đứa trẻ đang làm sai điều gì đó, chờ đợi sự tha thứ. Trương Hân Nghiêu ngồi trên mặt đất, trông vô cùng bất lực.

Trương Hân Nghiêu đã nhớ về Tỉnh Lung trong năm năm, vậy còn Tỉnh Lung thì sao? Trong suốt năm năm qua, Tỉnh Lung đã bí mật theo dõi mọi động thái của Trương Hân Nghiêu, và trang chủ Wechat của Trương Hân Nghiêu đã xuất hiện trên giao diện đề nghị kết bạn không biết bao nhiêu lần. Tỉnh Lung đương nhiên yêu Trương Hân Nghiêu, nhưng cậu cho rằng sự xuất hiện của mình chẳng qua là một sự trở ngại cho anh, vì vậy Tỉnh Lung đã che giấu cảm xúc của mình trong năm năm qua, và coi sự “không quấy rầy” là sự dịu dàng cuối cùng cậu có thể làm được cho Trương Hân Nghiêu.
  
“Chúng ta…” Tỉnh Lung muốn nói, nhưng mấy chữ “không thể quay lại” cứ như bị mắc kẹt nơi cổ họng, dù cho có dùng hết sức cũng không thể nói ra được.

“Anh say rồi, đợi anh tỉnh táo lại rồi nói.” Tỉnh Lung xoay người bước vào phòng.

“Được, được.” Trương Hân Nghiêu thấy Tỉnh Lung không từ chối mình thì ngây cả người, lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, kích động nói với Tỉnh Lung.

Sáu giờ sáng hôm sau, Tỉnh Lung bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cậu chật vật đứng dậy khỏi giường, mở cửa, nhìn thấy Trương Hân Nghiêu đang đứng ở đó, tràn đầy khí thế.

“Anh đang rất tỉnh táo.” Trương Hân Nghiêu nghiêm túc nói.

“Anh có bệnh à? Trương Hân Nghiêu, anh…” Tỉnh Lung nhìn Trương Hân Nghiêu, cảm thấy có chút không nói nên lời.

“Ngày hôm qua em không từ chối anh, đối với anh còn có cảm giác đúng không?”

“Trương Hân Nghiêu, trên đời này không phải ghét thì là thích sao?” Tỉnh Lung bất lực hỏi.

“Không sao cả, chỉ cần em đừng ghét bỏ anh. Anh có thể theo đuổi lại em. Anh đã nghĩ đến điều này rất nhiều rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.”

“...” Tỉnh Lung trầm mặc không nói, mặc kệ Trương Hân Nghiêu.

“Chờ đến khi tim em đập trở lại, nhất định phải nói cho anh biết.” Trương Hân Nghiêu nở một nụ cười tự mãn.

“Anh có bệnh?” 

“Anh không có bệnh, chỉ bị trúng độc, trúng độc của em.” Trương Hân Nghiêu nói xong còn nháy mắt một cái.

Tỉnh Lung trợn mắt, xoay người bước vào phòng, thầm nghĩ sao mình lại có thể yêu một tên vô liêm sỉ như vậy, vậy mà cũng đã thích người ta được năm năm rồi.

Lại là một năm nữa của chương trình kia, hậu trường rộng rãi hơn năm ngoái rất nhiều. Phòng thay đồ của Tỉnh Lung cũng đông hơn năm trước, chủ yếu vì có thêm một người cứ gọi cậu ấy là “Vợ ơi”.  

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net