5. Nhổ răng khôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Realife_

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

From, Hội những người yêu Đinh Mặc (đã edited cho phù hợp)

-------

Sáng sớm một hôm nào đó, Chaerin thức dậy và đột nghiên cảm thấy răng rất đau, đau đến không chịu được.

Anh thấy thế, lập tức đưa cô đến bệnh viện của Daesung.

Daesung ngay lập tức tìm cho họ một bác sĩ nha khoa để chuẩn đoán. Kết quả rất rõ ràng, Chaerin cô mọc răng khôn rồi, cần phải nhổ đi ngay.

Daesung chạy tới chạy lui nộp viện phí làm thủ tục, anh cùng cô ngồi ngoài hành lang chờ nhổ răng. Vì răng rất đau nên cô quyết định nói chút chuyện thoải mái, nhẹ nhàng, nhằm phân tán sự chú ý của bản thân.

- Chồng à, anh nói xem em đột nhiên mọc răng khôn, có phải bởi vì trí khôn quá nhiều rồi cho nên mới mọc ra không?

Anh không trả lời, ngồi suy nghĩ.

- Em yêu, chẵng lẽ trước giờ em không thông minh sao?

- Anh, bỗng nhiên em không muốn nói chuyện với anh nữa.

- Anh...a..

- Hyungnim, em tới rồi!

Daesung cầm hóa đơn viện phí vội vã đi đến, thì nhìn thấy 2 người đang dính chặt nhau, bộ dạng nói chuyện ngọt ngào. Thân là người em "tốt" , bỗng nhiên anh nảy ra ý trêu chọc tâm tư của Kwon đại ca. Thế là hướng về phía con người đang dỗ ngọt vợ mà vẫy vẫy tay gọi, sắc mặt làm ra vẻ nghiêm túc, kéo một mình cậu ta sang bên

- Hyungnim, anh biết quy trình kĩ thuật nhổ răng và mức độ đau nhức sau khi nhổ chứ?

- Đương nhiên biết

Thân là một ca sĩ, sở trường của anh là ca hát hay sáng tác nhạc. Nhưng đối với y học cũng có hiểu biết cơ bản tương đối rộng. Tuy rằng anh chưa từng nhổ răng, nhưng đại khái biết chính là gây tê, nhổ răng, sau khi nhổ thì nghĩ ngơi điều dưỡng vài ngày------ một thủ thuật nhỏ rất đơn giản.

Daesung mỉm nụ cười gian, cảm thấy cần phải miêu tả một cách "sinh động mà tỉ mỉ" rồi.

- Hyung à! Đầu tiên là dùng xi lanh, tiêm thuốc vào trong miệng

- Ừ hừm. Cái này ai chả biết

- Sau đó......(Làm vẻ mặt căng thẳng) Dùng một dụng cụ gọi là 'bóc tách vạt', đưa vào trong miệng, trực tiếp đem răng nạy lên.

- ...Nạy?

- Dạ! Tiếp đó dùng kìm nha khoa, đưa vào trong miệng, trực tiếp lôi ra này, kéo ra này. Cần rất nhiều sức mới có thể đem gốc răng đầy máu nhổ ra. Em làm ở bệnh viện nhiều năm, không thể không thừa nhận nhổ răng là một thủ thuật đơn giản, nhưng bộ dạng lúc đó thực sự nhìn rất đẫm máu.

- ...Ờ.

Cho dù hai tay của anh vẫn nhét trong túi quần như cũ, dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng ánh mắt đã có chút không thích hợp rồi.

Daesung vất vả nín cười, sắc mặt nghiêm túc tiếp túc tiến lên.

- Buồn nhất là, mấy ngày sau đó, răng sẽ rất đau. Bệnh nhân phải ngừng uống thuốc giảm đau, còn đau đến mức không ngủ được. Chà chà, hyung à, tưởng tượng thôi cũng biết có bao nhiêu đau đớn.

Lúc này, Kwon nhà ta đã không thể phát ra một tiếng nào nữa.

- Hyung à, em còn có ca mổ, anh chăm sóc tốt cho chị dâu nhé. Em đi đây.

Lúc trở về bên cạnh cô, sắc mặt anh nhìn rất tệ, nhưng cô lại không chú ý đến anh, bởi vì bây giờ cô đang quan tâm đến một chuyện khác.

- Chồng à.... (Cô nói khẽ bên tai anh) Lát nữa lúc em nhổ răng, anh đừng nhìn có được không?

Cho dù có bị mất nhận thức thì cô cũng biết bộ dạng lúc nhổ răng nhất định rất xấu rất xấu, cô không muốn bị anh nhìn thấy.

Ai ngờ vừa nói xong câu đó, anh lại dùng một loại ánh mắt vô cùng...nặng nề, ẩn nhẫn nhìn cô.

Sau đó anh đưa hai cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

- Chiều ý em...

Mi nhẹ lên má.

- Á...anh....

Anh lại làm sao thế...

Một lát sau, cô rất nhanh được bác sĩ gọi vào. Bởi vì tiêm thuốc tê, nên toàn bộ quá trình đều rất yên tĩnh. Kwon kiêu ngạo dựa lưng vào tường, ngồi thẳng đơ. Ngay lúc đó nhìn thấy một bệnh nhân nam khác, được bác sĩ đưa vào phòng khám sát bên.

Trải qua mấy giây, anh suy nghĩ xong, đột nhiên đứng dậy, cũng cùng đi vào.

Bên ngoài anh mặc áo quần sang trọng, khí chất yên tĩnh mà kiêu ngạo. Khi chỉ còn cách vài bước chân, thì đứng lại cạnh phòng nhổ răng, bệnh nhân cho rằng anh là người quan trọng nào đó, bác sĩ thì nghĩ rằng anh là người nhà bệnh nhân. Cho nên cũng không có ai định đuổi anh ra.

Mà anh hướng về phía họ hơi hơi gật đầu.

Anh cảm thấy bản thân mình thực sự quá thông minh rồi. Mặc dù không dám tận mắt nhìn cô nhổ răng, nhưng cũng có thể quan sát quá trình nhổ răng của người khác mà, anh vẫn có thể là anh như cũ - một người lạnh lùng, linh hoạt. Như vậy, anh cũng có thể hiểu rõ quá trình thực hiện mà vợ anh phải trải qua, sau khi về nhà có thể chăm sóc cho cô một cách tỉ mỉ chu đáo hơn.

Bác sĩ bảo bệnh nhân nam này mở miệng ra.

Bác sĩ sẽ đưa kim vào, tiêm.

Bác sĩ cầm một cái kìm.

Sau đó đưa vào trong miệng anh ta, dùng sức nhổ ra. Nhổ nhổ nhổ.

Bệnh nhân một tí cũng không nhúc nhích, vẻ mặt đau đớn rất khó để hình dung.

Một tiếng "lách cách" vang lên, một cái răng bị vứt trong cái khay sắt nhỏ. Anh nhanh chóng đưa mắt lướt nhìn.

Bác sĩ cầm dụng cụ khâu lên, đưa vào trong miệng, khâu khâu khâu.

Vẻ mặt của bệnh nhân càng thêm khó chịu hơn, muốn nói chuyện lại không thể nói.

Anh ta là muốn nói: "Thực sự, quá trình nhổ răng làm anh ta cảm thấy không thoải mái. Nhưng là....Anh chàng này là ai vậy? Không quen biết này, vì sao anh cứ đứng đây nhìn chằm chằm thế? Ánh mắt sắc bén như vậy, thần sắc lãnh đạm như vậy. Thời gian dài như thế, ánh mắt cũng không chớp một cái. Cho dù bề ngoài anh rất đẹp trai, nhưng tôi thực sự bị anh nhìn đến mức cả người cũng không thoải mái đó."

Ngay đúng lúc đó, phòng khám sát vách vang lên âm thanh của y tá.

- Người nhà của bệnh nhân Lee Chaerin đang ở đâu? Cô ấy nhổ xong rồi.

Như phản xạ nhanh, ngay lập tức quay người, bước những bước dài nhanh chóng đi qua đó như một cơn gió.

Miệng nhỏ của cô bây giờ cắn chặt bông gạt, đứng dậy khỏi bàn mổ, vừa xoay người thì thấy anh ngay.

- Cục cưng! Em có đau không?

Yêu chiều anh hỏi.

Hiện giờ cô không thể nói chuyện, nên lắc đầu, lại nhìn anh một cái kiểu như: "Anh nhìn em giống người đang muốn nói chuyện không hả -_- ?"

Đến gần anh, cô mới phát hiện, toàn thân anh đều không tốt.

Bình thường, cho dù hai người thân mật nhưng bên ngoài cũng không nghiêng ngả dính chặt như vậy, phần lớn thời gian đều là sánh vai mà đi. Nhưng hôm nay sau khi nhổ răng xong, từ lấy thuốc, đi truyền dịch, cho đến khi lên xe về nhà, dọc đường anh từ đầu đến cuối cầm tay cô rất chặt, không nói một câu nào.

Sau khi về nhà, cô kéo anh ngồi xuống ghế sofa. Cô đã có thể mở miệng nói chuyện được rồi, chỉ chỉ vào chỗ cái răng nhổ bên nửa mặt.

- Anh à, bây giờ bên đây em rất đau, nhưng chưa đến mức không chịu được. anh đừng lo lắng.

Chuyện cô nói là thật nhưng anh rõ ràng không tin. Nhận thức của anh đã hoàn toàn bị miêu tả của Daesung và lúc tận mắt nhìn quá trình nhổ răng chiếm đóng rồi.

Anh chỉ đưa tay ra, xoa xoa tóc cô.

- Anh biết em rất kiên cường, mạnh mẽ.

- ....

Anh lại còn nói.

- Nếu như có thể, anh thực sự hi vọng bản thân có thể nhổ răng thay em.

Lúc này cô không thể nhịn cười, chớp chớp mắt nói.

- Chồng à! Anh chắc không? Nhưng mà nhổ răng xong rồi, mấy ngày sau chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, không thể ăn đó. Chỉ ăn cháo loãng thôi đó.

- Chắc chắn.

- Cũng không thể hôn.

- Anh có thể nhịn được.

Lúc này giọng nói của cô còn nhỏ hơn nữa.

- Lúc răng đau cũng không được than vãn.

- Tất cả đều không sao.

Nhìn hàng mày thanh dàicủa anh, trái tim bỗng nhiên trở nên mềm mại. Mặc dù không thể hôn, nhưng cô đưa tay ra sờ nhẹ lên môi mình sau đó đặt lên má anh. Anh chỉ mỉm cười.

Cho dù đã ở bên nhau rất lâu rồi, nhưng trong tích tắc này cô vẫn có thể nghe được nhịp tim đập mạnh của mình.

Kết quả tối hôm đó, anh lại thực sự làm cháo bò bằm cho cô ăn. Lúc anh bưng chén cháo đến trước mặt cô, cô dùng thìa khuấy một cái sau đó hết sức ngạc nhiên, một chén cháo đầy, vừa mịn lại nhuyễn. Xem ra khá vừa miệng lại dễ ăn. Thảo nào buổi chiều lúc cô đi ngủ, anh cứ bận rộn ở trong bếp không có đi ra. Thì ra là vì chuẩn bị cái này cho cô.

Mà lúc này, hai tay anh chắp sau lưng đứng nhìn cô, trên mặt rõ ràng gợn lên sự đắc ý.

- Ai nói sau khi nhổ răng thì không được ăn? Có anh ở đây, em có thể ăn thoải mái.

- Chồng à~~~~ Ngón tay anh có mỏi không?

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay trắng trẻo đẹp đẽ gõ gõ trên bàn.

- Là nấu cho vợ anh ăn. Đây chính là vinh hạnh của nó.

Chaerin nhẹ nhàng ăn chén cháo, sao cô lại cảm thấy mùi vị càng ngày càng ngon nhỉ?

Ánh mặt trời lúc hoàng hôn chiếu vào trong nhà bếp những tia nắng vàng ấm áp, cô chầm chậm ăn, anh thì ngồi một bên cùng cô. Hai người đều không nói chuyện.

Một lúc trôi qua, cô đã ăn hết hơn nửa. Ngẩng đầu lên thì thấy anhn vẫn dán mắt vào cô, trong ánh nắng mặt trời đôi mắt đó hiện ra vô cùng thanh tĩnh mà chuyên tâm.

Cô đột nhiên hiểu ra. Nhìn đến mức nhập thần như vậy, trong ánh mắt mờ ảo đó đã để lộ ra ao ước. Anh ấy nhất định ... cũng rất muốn ăn đó. Nhưng là anh mới nói, chỉ làm một chén này, suy cho cùng cũng rất tốn công rồi.

Thế là cô liền đẩy chén canh ra trước mặt anh.

- Em ăn no rồi, anh cũng ăn chút đi.

Nhưng lần này, cô sai rồi. Anh thực sự không phải vì chén cháo. Vậy anh nhìn cái gì?

Ánh mặt trời xung quanh đẹp như vậy, chiếu lên mặt và mái tóc dài của cô, tất cả đều nhuộm một tầng ánh sáng. Cô cúi đầu, chuyên chú ăn cháo anh làm. Da cô mềm mại như bông, nửa bên mặt bị nhổ răng, rõ ràng bị sưng lên. Nhưng cho dù mặt có sưng lên như vậy anh vẫn cảm thấy đáng yêu đến mức không còn gì để nói.

Ngay sau đó anh liền lắc đầu.

- Không được, em mới ăn được chút như vậy mà, phải ăn sạch toàn bộ.

Cô đảo đảo thìa canh, có chút muốn cười.

- Nè nè chồng em à, ánh mắt nhìn cá đầy chan chứa lúc nãy của anh, xem ra cũng rất muốn ăn mà.

  - À~

Anh nở nụ cười làm xao xuyến lòng người. Tay yêu chiều vuốt tóc cô.

  - Anh nhìn em.

Haiz....

Người con gái này, em thực sự đánh giá thấp sự thâm tình của anh rồi.

So với thức ăn, anh đương nhiên càng nên nhìn về phía em.

Cho dù em đã là vợ của anh, cho dù em mỗi ngày đều ở trong vòng tay anh, nhưng anh đối với em vẫn luôn tồn tại cảm giác nồng nhiệt như xưa, từ trước đến nay vẫn luôn nhìn về em.

Đây mới chính là tình yêu của Kwon Jiyong - anh dành cho em.

#notes: có ai nhớ tui không????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC