#8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tháng và một tuần trôi qua kể từ khi Chan gặp Minho. Nói chung thì cuộc sống giữa hai con người trưởng thành cũng không có gì đáng nói nếu Minho không hay trêu Chan kiểu "thoắt ẩn thoắt hiện", dọa anh sợ muốn đứng tim. Nhiều lúc Chan nghĩ, sao lúc thành người thì thế lực nào đó không lấy hết sức mạnh của tên phù thủy kia đi mà còn để lại tận một nửa để làm gì cơ chứ? Được cái, trong mắt Chan thì Minho cũng ngoan, không phá phách gì, cũng biết giữ im lặng lúc anh đang tập trung làm việc và khiến cho căn nhà ồn ào đúng lúc. Nhưng cuối cùng thì điều anh thắc mắc hơn cả là anh phải sống chung với tên phù thủy này đến khi nào?

:

Hôm nay là một ngày nắng đẹp nên Chan quyết định ra ngoài phố đi dạo với Hyunjin một chút, và cũng để có lý do mà né xa tên phù thủy kia ra. Nó sẽ khiến cho tâm trạng của Chan tốt lên rất nhiều nếu đứa em thân yêu của anh không đột nhiên thắc mắc những điều khó trả lời.

- Ủa dạo này không thấy anh nhắc tới con thỏ cưng của anh nữa ha?

Ai mượn em nhắc tới nó làm gì vậy Hwang Hyunjin?!? 

- À... Nó... vẫn ổn! Ổn lắm luôn đó! - Chan cười gượng. - Anh không nhắc tới là vì anh sợ mấy đứa không thích nghe thôi.
- Đâu, em thích mà. Nhìn nó dễ thương quá trời luôn, mà lại còn bám người nữa chứ. Em thích sờ vào người nó lắm luôn đó.

Em à, khi nó vẫn là một con thỏ vô hại thì nó vậy. Anh muốn khóc với nó của hiện tại lắm rồi đây này. Nhưng Chan nghĩ trong đầu thế thôi chứ anh đâu có nói ra.

- À ừ, nó thân thiện mà, haha.

Có cái quần ấy chứ thân thiện!  

- Vậy, em qua nhà anh chơi nha. Lâu rồi không thấy nó nên em cũng hơi nhớ nó đó. Nay anh cũng vừa xong deadline, em vừa nộp hết bài cho trường, vậy thoải mái rồi h-
- KHÔNG!!! À- ý anh là- ừm... nhà anh có hơi bừa vì anh đang tổng dọn dẹp đó. Còn con thỏ thì anh gửi ở tiệm thú y gần nhà rồi-

KHÔNG CHAN À SAO LẠI LÀ "THÚ Y GẦN NHÀ"????? Thấy ông sao rồi... 

- Trời đất, em hết hồn đó. - Hyunjin kèm theo một cái giật mình rõ là giả trân. - Nếu vậy chắc em ghé ngang chỗ chị của Seungmin là được ha. Còn giờ em phụ anh dọn dẹp tại em cũng đâu có gì làm đâu. 
- Thôi để anh tự dọn được mà... Còn nãy anh nói tiệm gần nhà là do thói quen thôi. Anh gửi ở bệnh viện thú y khác rồi.
- Anh. - Hyunjin đột nhiên dừng bước.
- Hả? Gì vậy? - Chan ngập ngừng quay lại nhìn cậu em của mình.
- Anh đang giấu em cái gì đó à?
- K-Không, sao em lại hỏi thế?
- Cả tuần nay, mỗi lần em muốn qua nhà anh là anh lại tìm cách từ chối. Anh sao vậy? Bình thường em vẫn hay qua nhà anh chơi mà?
- Anh...
- Anh đừng nói là... Anh với Felix...
- Không em đang nghĩ cái quái gì vậy???
- Thì hôm trước Seungmin nó đá mắt bảo em phải tạo cơ hội cho Felix với anh gì gì đó. Em đâu có muốn nghĩ là hai người thành đ-
- Không, Hyunjin, - Chan bám lấy đôi vai của Hyunjin - đó là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi ha. Anh với Felix vẫn là anh em bình thường nha, ok?
- Uh huuuuh~ Ủa trùng hợp ghê, hai người làm gì ở đây vậy? - Felix thấy hai người từ đằng xa thì liền chạy đến bắt chuyện.

Tạ ơn trời đất. Lee Felix, em cứu anh rồi đấy.  

- Tao đang đi dạo với ông anh này thôi í. Mày đi đâu ra đây? - Hyunjin quay sang nhìn ông bạn đồng niên đang khoác lên mình một cái áo khoác quá cỡ.
- Đi dạo luôn! Nắng đẹp mà. À mà tao có chuyện quan trọng cần nói với mày nè. Thầy trưởng bộ môn cần gặp mày gấp đó. Nãy tao định gọi mà quên mất xong ra đây thấy mày tao mới nhớ nè.
- Ủa vậy hả? À, tao còn thiếu bản thuyết trình chi tiết thì phải... Vậy thôi anh Chan ở lại với Felix đi nha, em đi trước đây!

Phải đến lúc mà Chan thấy bóng lưng Hyunjin khuất hẳn đi sau hàng cây tùng thì anh mới thở hắt ra một cái, tim cũng đập chậm lại một chút.

- Sao, anh thấy em của anh hay không, Chan?
- Trời, cảm ơn em nhiều lắm luôn đó. Nhưng sao đúng lúc quá vậy?
- Hmm, em canh giờ chuẩn thui mà~ Với lại anh cũng nên giải quyết nhanh chuyện này đi. Anh không thể cấm Hyunjin tới nhà anh mãi được đâu.
- Em dùng năng lực của phù thủy à?
- Hmm, có thể là anh đúng rồi đấy. - Felix đưa tay ra tạo một ngọn lửa nhỏ. - Anh với Minho vẫn ok chứ?
- Được, ngoại trừ việc cậu ta có khả năng như một con ma thì còn lại đều được.
- Em biết ngay mà. - Felix cười mỉm. - Rồi anh sẽ quen thôi.

:

Sau vài tiếng đi dọc bờ hồ và ghé ngang vài hàng quán bên đường cùng Felix, anh trở về nhà, không quên mua vài thứ đồ ngon cho Minho. Thường thì lúc anh bước chân vào nhà cũng là lúc Minho "chào mừng" anh về bằng một cái giọng không thể nào gợi đòn hơn được, nhưng anh không thấy bực mình mà anh chỉ thấy hài hài thôi.

Hôm nay, chỉ có sự im lặng và ánh sáng mờ nhạt hắt vào từ cái cửa sổ lớn chào đón anh thôi.

- Minho? Cậu có ở nhà không vậy? Sao cậu không bật điện lên cho sáng s-
- CHAN! Nằm xuống mau!

Theo phản xạ, anh lập tức làm theo lời Minho. Một tia sáng lớn phát ra từ nơi nào đó vụt qua ngay trên đầu anh và bắn trúng mảng tường phía sau anh làm nó dần nứt ra rồi đổ xuống. Chan nhanh chóng nghiêng mình qua nên né được mảng tường đó.

- Cái quái quỷ gì vậy??? - Chan hét lên.

Sau đó, tất cả cửa kính trong nhà đều vỡ tan. Chan đang ở gần cửa sổ nên anh cũng bị nhiều mảnh kính nhỏ đâm thẳng vào người. Chan cố nén cơn đau, rồi hướng mắt về cánh cửa đối diện, cũng là nơi vẫn còn đủ sáng để thấy mọi vật trước khi mặt trời lặn hoàn toàn. Ở đó, anh thấy một dáng người cao, khá gầy, đang chỉ tay thẳng về phía anh.

- Đúng ra mày nên chết đi.

Chan mở to mắt, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Anh muốn chạy đi nhưng giờ sàn nhà phủ đầy những mảnh kính lớn nhỏ, giờ di chuyển thì không ngã cũng sẽ bị thương rất nặng ở lòng bàn chân. Bây giờ, anh biết rõ một điều duy nhất là người đang đứng ở phía đối diện muốn lấy mạng của anh.

- Để anh ấy yên! Mày nên cút đi mới phải!

Minho từ trong tối nhảy ra và phi thẳng một quả cầu lửa màu cam nhạt vào mặt tên kia. Hắn né được ngọn lửa, nhưng lại bị cả người của Minho đè xuống dưới sàn. Minho cứ thẳng tay mà đấm túi bụi vào mặt tên kia. Đối phương cũng không vừa, từ từ thoát khỏi sức nặng của Minho và tặng cho anh một cú đá đau điếng vào giữa bụng. Bỗng từ đằng sau, Chan cầm lấy cây gậy bóng chày bằng kim loại và vụt một phát vào đầu kẻ lạ mặt kia. Hóa ra lúc Minho và hắn ẩu đả thì anh đã nhanh chóng di chuyển ra sau lưng hắn. Hắn choáng váng rồi gục xuống ngay tại chỗ, biến thành một làn khói đen đặc quánh rồi bay đi mất. Chan vội vàng với tay bật điện lên.

Trước mặt anh là một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Tất cả cửa kính đều bị vỡ, đồ đạc gần như bị phá hỏng hết, sàn nhà vương vãi đầy mảnh kính vỡ và vết máu ở khắp nơi. Giống như là trong cái phòng khách và hành lang này vừa xảy ra thảm án vậy. Anh bị hoảng khi nhìn thấy Minho đang ngồi ôm bụng ở chân cầu thang. Chiếc áo trắng của Minho giờ đã bị nhuốm đẫm màu máu rồi.

- Minho??? Để tôi đưa cậu đi-
- Không sao... A-anh không sao chứ...? - Minho lo lắng nhìn vào tấm áo đầy máu của Chan.
- Có đau một chút nhưng... cậu thương nặng hơn tôi mà.
- Felix... Anh gọi Felix qua là được rồi.

Một lát sau, Felix có mặt ở nhà của Chan. Anh cũng bị sốc bởi cảnh tượng quá đỗi thê thảm của căn phòng và hai con người kia. Nhìn vẻ mặt vừa hoảng vừa bực của Minho thì Felix cũng đoán ra được ai đã gây nên mấy chuyện này. Felix đành giúp hai người giảm đau và dọn sơ lại bãi chiến trường này.

- Được rồi, em nghĩ là nếu anh còn ở chung với anh Chan ngày nào thì anh cũng nên cẩn thận chút đi. Chưa gì hết mà đã có người mò đến đòi đập nhau rồi. - Felix càu nhàu.
- Nhưng đó là ai chứ? Tự nhiên đến đây để làm gì? - Chan quay người lại hỏi cả Felix và Minho. - "Đúng ra mày nên chết đi" là như thế nào?
- Vì anh đã giúp tui trở lại đó. - Minho nhìn thẳng vào Chan. - Mà người kia thì không thích thế, nên mới ra tay để cắt đứt sự liên kết đặc biệt giữa tui với anh. 
- Gì chứ?
- Anh cứ biết là như vậy đi. Nơi này tạm thời không ở được nữa. Felix,...
- Cũng được. Hai người có thể qua chỗ em một thời gian. Ở đó có lẽ hai người sẽ được an toàn hơn, dù chỉ là một chút...

:

Dưới ánh trăng bán nguyệt mờ ảo, có một bóng đen đang ngồi trên một nóc nhà nọ, hơi thở có phần gấp gáp.

- Coi như là thăm dò vậy. Cứ chờ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net