SLDD 161-165

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lực truyền đến gót chân của tất cả những người có mặt tại trường. Ba người bọn Khấu Trọng thầm le lưỡi kinh hãi, nhưng cũng càng cao hứng vì vừa rồi mình có thể cầm cự với bà lão này mà không hề tơ hào tổn thất.

Ánh mắt lão bà quét một vòng trên mặt chúng nhân rồi gật đầu nói: "Ta tin Hòa Thị Bích không nằm trong tay bọn chúng, thứ nhất là vì với sức của ba bọn chúng, căn bản không thể trộm được bảo vật, kế đó, ta thấy bọn chúng cũng không phải kẻ ngu xuẩn, thứ lấy được mà không có tác dụng như Hòa Thị Bích đó, bọn chúng lấy để làm gì?" Tiếp đó song mục trợn lên, lộ ra nhãn châu mờ **c, đảo khắp toàn trường rồi rít giọng nói: "Tốt nhất các ngươi nên rời khỏi Lạc Dương, bằng không lần sau gặp phải, ta quyết không vì Hòa Thị Bích mà nương tay nữa đâu! Chúng ta đi!".

Bốn người không ngờ bà ta lại hiểu chuyện như vậy, nhấc lên được mà cũng có thể đặt xuống được, dõi mắt nhìn theo hai chiếc bóng khuất dần.

Ánh mắt bốn người chuyển qua chỗ Vương Bạc. Ngoài cửa sổ trống không, Vương Bạc đã đi đâu không rõ. Lai vô ảnh, khứ vô tông, quả không hổ danh là cao thủ lừng danh khắp thiên hạ.

Mặt trời ngả dần về phía núi Tây.

Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn hiên ngang đi trên con phố dài đang dần thưa thớt.

Bạt Phong Hàn bật cười nói: "Vương bạc vốn là kẻ tự phụ, tại sao chưa động thủ đã bỏ đi như vậy? Chiếu lý hắn ta đâu có gì phải ngại ứng chiến với ta chứ?".

Từ Tử Lăng nói: "Đương nhiên hắn không ngại, uy vọng của kẻ này trong võ lâm còn cao hơn Lý Mật và Đỗ Phục Uy, tuy không chắc có thể thắng được ba chúng ta liên thủ, nhưng đảm bảo có thể đào tẩu giữ mạng. Theo ta đoán thì có lẽ vì y nghe được Âm Quý Phái cũng can dự vào chuyện này nên nóng ruột mà trở về lo bố trí sự vụ".

Bạt Phong Hàn thấp giọng nói: "Lần này thì Âm Quý Phái phải gánh mối họa này rồi! Tuyệt diệu nhất chính là hắn có muốn tìm một tên Âm Quý Phái mà đối chất cũng khó mà làm được. Đặc sắc hơn nữa là Âm Quý Phái lại là thế lực có nhiều lý do nhất để phá hoại hảo sự của Sư Phi Huyên. Hư Hành Chi này đúng là một nhân tài, chỉ một câu nói mà đã nghịch chuyển được cả càn khôn".

Từ Tử Lăng cười khổ: "Cảm giác trợn trừng mắt nói dối thật khó chịu! Chuyện này chỉ làm một lần là đủ rồi, ta không muốn có lần thứ hai nữa!".

Bạt Phong Hàn thản nhiên như không: "Hai bên giao chiến, nếu không dùng kế lừa gạt địch nhân làm sao chiếm được phần thắng chứ. Ngươi thử nghĩ xem nếu chúng ta thừa nhận mình trộm Hòa Thị Bích thì kết quả sẽ thế nào? Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên ngươi nói dối đâu".

Từ Tử Lăng trầm ngâm nói: "Đương nhiên không phải lần đầu tiên, nhưng trước đây những kẻ mà ta nói dối đều là kẻ xấu hay ác nhân, lần này lại là lừa gạt hai thế lực đại biểu cho chính đạo, thế nên trong lòng mới cảm thấy không thoải mái lắm".

Bạt Phong Hàn hừ lạnh nói: "Quy tắc là do người định ra, vậy thì tại sao không phải do chúng ta quyết định chứ? Ai cũng dắt mũi được thì đâu phải là hảo hán tử có thể tạo thời thế?".

Từ Tử Lăng nhún vai nói: "Chuyện đã đến nước này, việc duy nhất chúng ta có thể làm được chính là cố gắng hết sức không làm chết người, bằng không sẽ kết thành mối thâm cừu không thể nào hóa giải được, lúc đó thì nguy lắm!".

Bạt Phong Hàn mỉm cười, đi trước băng qua đường lớn: "Vì vậy kế này chỉ là thiện ý chứ không có ác ý, mục đích của nó chính là giảm bớt khả năng xảy ra của một trận giang hồ đại loạn".

Từ Tử Lăng thở dài: "Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi".

Bạt Phong Hàn chỉ tay vào một tửu điếm có treo tấm biển: "Hà Lạc Tửu Quán" nói: "Chính là chỗ này!".

Nói đoạn đẩy cửa bước vào. Lúc này tửu điếm còn đang chuẩn bị cho bữa tối, hai tên tiểu nhị đang khom mình lau dọn bảy tám chiếc bàn kê trong điếm.

"Bốp!".

Bạt Phong Hàn ném một đĩnh vàng lên trên bàn, quát lớn: "Ta bao cả tửu điếm này!".

oOo

Thượng thư phủ.

Mật thất.

Vương Thế Sung vỗ bàn khen tuyệt: "May mà ngươi nghĩ ra, vừa rồi ta còn đang lo lắng không biết nên giải quyết thế nào, bởi vì đây đích thực là một sơ hở cần phải bổ khuyết".

Khấu Trọng thầm mắng Vương Thế Sung là kẻ vừa tự tư lại vừa không có nghĩa khí, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói: "Tôi đương nhiên phải nghĩ cho Vương công trước rồi, hiện giờ đẩy chuyện nay qua cho Thượng Quan Long là lý tưởng nhất, mối họa này bây giờ chuyển từ chỗ chúng ta qua cho Âm Quý Phái lại càng tuyệt diệu hơn, vừa hay giảm bớt phiền não cho ba kẻ thanh bạch vô tội chúng tôi đây".

Trong ba người thì Khấu Trọng không sợ nói dối, Bạt Phong Hàn không thèm nói dối, còn Từ Tử Lăng thì không thích nói dối, chỉ riêng mặt này đã thấy tính cách ba người có sự khác biệt rất lớn.

Vương Thế Sung liếc nhìn gã hai cái, gật đầu nói: "Ta và bọn Hi Di huynh đều đã nghĩ qua, mọi người đều đồng ý nếu là do các ngươi trộm Hòa Thị Bích thì có rất nhiều điểm bất hợp lý. Tỷ dụ như là sau khi bị người ta phát hiện và bức lui, làm sao đột nhiên lại quay đầu lại đánh cướp được? Hơn nữa các ngươi lấy đâu ra lòng tin mà chỉ để một người đi mạo hiểm?".

Khấu Trọng thở dài nói: "Vương công đúng là sáng suốt, miếng ngọc quỷ quái đó chúng tôi lấy để làm gì chứ? Có hai tay dâng tặng tôi cũng chả thèm. Hắc, không biết Vương có tin tức gì liên quan đến Sư Phi Huyên hay Liễu Không không?".

Vương Thế Sung lắc đầu nói: "Không có tin tức gì hết. Nhưng Vương Bạc đã tới tìm ta nói chuyện, bề ngoài thì có vẻ khách khí nhờ ta khuyên các ngươi giao Hòa Thị Bích ra, kỳ thực chính là muốn gián tiếp cảnh cáo ta đấy thôi. Hừ, Vương Thế Sung này là loại gì chứ, lẽ nào dễ dàng bị hắn dọa khiếp vậy?".

Khấu Trọng thầm cảm thấy buồn cười, nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Vương công hiện giờ không thể phân thân, tốt nhất không nên dính vào chuyện này thì tốt hơn. Tôi còn có một điều muốn nhờ vả, chính là xin Vương công bảo vệ một vị bằng hữu".

Vương Thế Sung gật đầu nói: "Có phải ngươi muốn nói tới người cùng đến đây với ngươi không? Y tên là Hư Hành Chi? Chuyện này không thành vấn đề, nếu cả chuyện nhỏ nhặt này mà ta cũng không làm được thì Vương Thế Sung này đâu còn mặt mũi nào nhìn mặt người khác nữa".

Khấu Trọng vui mừng nói: "Vậy thì tôi yên tâm rồi!". Tiếp đó gã lại hạ thấp giọng xuống nói: "Vương công có thể cho y một chức danh gì không, người này kỳ thực đúng là một nhân tài hiếm thấy, luận về cơ trí thì hơn tôi rất nhiều. Sau khi y thành thủ hạ của ngài, nếu người khác có đến đòi người, ngài cũng có lý mà không giao y ra".

Vương Thế Sung bán tín bán nghi đáp: "Ta sẽ nói chuyện với y, nếu đúng là nhân tài, tự nhiên sẽ có sắp xếp".

Khấu Trọng mỉm cười nói: "Y là một người có thể tin tưởng được, nếu có y đối phó Lý Mật, đảm bảo Vương Công chắc thắng chứ chẳng nghi. Được rồi! Khấu Trọng phải đi đây, nếu mạng chưa tới số, ngày mai tôi sẽ đến bái kiến Vương công!".

oOo

"Đinh!".

Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn cụng chén rồi ngửa miệng uống cạn.

Từ Tử Lăng thở dài nói: "Cứ như vậy chúng ta chắc sẽ biến thành mấy kẻ nghiện rượu mất thôi".

Bạt Phong Hàn dựa lưng vào ghế, ánh mắt đảo quanh căn tửu điếm vắng tanh và cánh cửa đóng chặt: "Đêm nay chúng ta không tiện uống say, dù sao cũng rảnh rỗi, chi bằng thử đoán xem ai sẽ là người đẩy cửa bước vào đầu tiên".

Từ Tử Lăng chau mày nói: "Có quá nhiều khả năng, huynh có thể đoán được sao?".

Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Khả năng lớn nhất đương nhiên là Trọng thiếu gia, có lẽ hắn đã bày bố ổn thỏa cho con cờ quan trọng Hư Hành Chi rồi".

Lời còn chưa dứt, cửa lớn đã bị đẩy bật ra.

oOo

Khấu Trọng vội vã rời khỏi Hoàng Thành, đi vào phố lớn, hai người từ nãy vẫn đi theo sau gã vội vàng gia tăng cước bộ đuổi theo. Gã đang ngạc nhiên không hiểu sao đối phương không sợ bại lộ hành tung như vậy thì một người đã hét lên: "Khấu Trọng chết tiệt, không dừng lại cho ta!".

Khấu Trọng giật mình quay người lại, thất thanh thốt lên: "Tiểu thư!".

Thì ra người theo dõi gã nãy giờ chính là nhi nữ của Trác Nhượng, Trác Kiều và gia tướng năm xưa đã hộ tống nàng ta rời khỏi Huỳnh Dương, Đồ Thúc Phương. Trác Kiều giả dạng nam nhi, đúng là nửa trống nửa mái, trông buồn cười hết sức, còn Đồ Thúc Phương thì vẫn như xưa, chỉ là trên gương mặt đã điểm xuyết thêm vài nét phong sương.

Trác Kiều không chút khách khí chộp lấy cánh tay gã kéo vào một góc, tức giận mắng: "Hai tên tiểu tử ngươi nổi danh rồi, không xần nghe lời ta nữa phải không?".

Không biết có phải vì Tố Tốt hay không, mà trong lòng Khấu Trọng bất giác dâng lên một cảm giác thân thiết lạ thường, gã nhăn mặt gượng cười nói: "Nô tài nào dám! Tiểu thư mấy năm nay chắc là ngày đêm luyện công, chỉ chộp một cái đã làm cho cánh tay tôi xém chút nữa gãy xương rồi!".

Nói đoạn liền quay sang chào hỏi Đồ Thúc Phương đứng bên cạnh.

Trác Kiều hừ lạnh nói: "Chuyện này cần ngươi dạy ta nữa sao? Không có chân công phu, làm sao đích thân giết chết tên phản chủ Lý Mật đó được!".

Nói rồi hất mạnh tay Khấu Trọng ra, rẽ vào một ngõ nhỏ bên trái đường. Lúc này trời đã hoàng hôn, nhà nhà đều lên đèn, nhưng trong ngõ thì lạnh tanh, không thấy một ánh lửa nhỏ.

Khấu Trọng và Đồ Thúc Phương triển khai bộ pháp theo sát sau lưng Trác Kiều. Đúng là Trác Kiều nói không ngoa, thân thủ đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, thân hình tuy vẫn cục mịch như xưa, nhưng rất linh hoạt, phi thiềm tẩu bích như không. Ba người vượt tường nhảy lên nóc nhà, rồi lại nhảy xuống, đi chừng một tuần trà thì đến một gian nhà nhỏ ở Đông Bắc thành. Ba người mới yên vị trong khách sảnh thì một nữ tỳ xinh đẹp đã dâng trà lên.

Khấu Trọng liếc nhìn một cái, mừng rỡ reo lên: "Cô nương có phải Sở Sở không?".

Mỹ tỳ khóe mắt đỏ lựng lên, cúi đầu nói: "Không ngờ Khấu công tử còn nhớ đến người ta!".

Khấu Trọng nhớ lại những hồi ức tươi đẹp khi còn ở Trác phủ, cảnh tượng mình cùng Sở Sở vui đùa ném tuyết, chuyện nàng ta đêm hôm đó đã tìm tới chỗ gã và Từ Tử Lăng, trong lòng không khỏi nghĩ đến những chuyện tưởng chừng như đã quên hẳn từ lâu, đang định lên tiếng thì Trác Kiều đã thô lỗ ngắt lời: "Ta sợ nhất là thấy người ta khóc, Sở Sở cút ra ngoài cho ta, không được bước vào đây nữa!".

Sở Sở giật mình đánh thót, ai oán nhìn Khấu Trọng một cái rồi mới quay gót bước ra ngoài.

Đồ Thúc Phương từ đầu vẫn chăm chú quan sát Khấu Trọng, lúc này thở dài nói: "Muốn không nhân già cũng không được nữa rồi, hiện giờ Tiểu Trọng ngươi giờ đây anh họa nội liễm, uy thế khiếp người, chẳng trách mà có thể danh chấn bát phương, tung hoàng tứ hải".

Khấu Trọng định nói vài lời khiêm tốn thì Trác Kiều đã vỗ bàn đánh "binh" một cái. Hai người đều kinh ngạc quay sang phía nàng ta.

Trác Kiều trợn tròn mắt lên, xạ ra những tia nhìn đầy oán hận, nghiến răng kèn kẹt nói: "Ta phải giết Lý Mật để báo cừu cho cha, Khấu Trọng ngươi nhất định phải giúp ta!".

Khấu Tọng định nói cho nàng biết chính bản thân gã cũng không biết mình có qua khỏi đêm nay hay không, nhưng bị song mục tròn to như chuông đồng của nàng quét phải, cảm thấy mềm lòng bèn vỗ ngực nói: "Chuyện này đương nhiên rồi, tôi và Tiểu Lăng lẽ nào là hạng không có nghĩa khí chứ!".

Nói ra cũng thật buồn cười.

Trác Nhượng năm xưa lấy oán báo ân, không để ý đến nghĩa khí giang hồ, vậy mà giờ đây Khấu Trọng gã lại đem nghĩa khí ra để làm lý do báo thù cho y.

Tiếng y phục phất gió khẽ vang lên.

Khấu Trọng thoáng kinh ngạc, đang định vận công thì một thanh niên tuổi chừng hai bảy hai tám đã phóng qua cửa sổ nhảy vào, thi lễ với Trác Kiều rồi nói: "Bẩm tiểu thư, đã đuổi được bọn người theo dõi rồi".

Trác Kiều hừ nhẹ một tiếng, duỗi chân ra, nói: "Đây chính là Khấu Trọng!".

Người kia mỉm cười thi lễ với gã: "Tham kiến Khấu công tử, tại hạ Tuyên Vĩnh, là ký danh đệ tử của Trác gia".

Khấu Trọng lưu thần quan sát, thấy người này tướng mạo uy vũ hiên ngang, sau lưng có một binh khí hình dáng cổ quái, có phong thái của một dũng tướng có thể lấy đầu địch nhân giữa thiên quân vạn mã dễ như lấy đồ trong túi, trong lòng thầm khâm phục, vội vàng khách khí hoàn lễ.

Tuyên Vĩnh thấy gã chú ý đến binh khí sau lưng mình, bèn lấy xuống đưa cho gã xem, đoạn nói: "Đây là binh khí do tại hạ lấy ý tưởng từ trúc xoa mà chế tạo nên, trúc xoa là binh khí dùng để thủ thành, dài chừng năm trượng, chuyên để đối phó với những địch nhân trèo thang lên thành. Thứ này có lắp những lưỡi cương đao trên đầu của trúc xoa, vừa có thể kẹp lấy binh khí đối phương, lại có thể mổ, đâm, vì vậy tại hạ đặt tên cho nó là Điểu Trác Kích".

Đồ Thúc Phương đứng dậy, đến bên cạnh hai người, mỉm cười nói: "Tuyên Vĩnh không những được chân truyền của Trác gia mà còn tự sáng tạp ra ba mươi sáu chiêu Điểu Trác Kích Pháp, khi xưa nếu không có y, e rằng ta và tiểu thư đã bị Lý Mật bắt mất rồi".

Khấu Trọng đang định lên tiếng thì Trác Kiều đã gắt lên: "Hiện giờ tình thế cấp bách mà các ngươi còn nhàn rỗi đàm thiên thuyết địa nữa sao".

Ba người nghe vậy đành phải ngồi xuống quanh chiếc bàn nhỏ.

Trác Kiều chỉ tay vào trán Khấu Trọng nói: "Ngươi nổi tiếng giảo hoạt khôn ngoan, mau nói xem có cách gì giết chết Lý Mật không?".

Đồ Thúc Phương và Tuyên Vĩnh nghe nàng ta nói vậy đều chau mày lắc đầu, chỉ có điều không dám lên tiếng mà thôi. Khấu Trọng giở khóc giở cười, nhưng bề ngoài vẫn cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Đầu tiên ta phải tìm hiểu tình hình bên phía tiểu thư trước đã".

Trác Kiều bực bội nói: "Có gì đáng nói đâu, lúc đó cha bảo ta đến Đông Bình Quận nương nhờ Thái thúc. Lý Mật mấy lần phái người tới tấn công thành nhưng đều bị Tuyên Vĩnh đánh lui. Đến gần đây sau khi nghe tin Lý tặc đánh bại Vũ Văn Hóa Cập, Tuyên Vĩnh lại bảo đó chính là cơ hội tốt để giết lão tặc, thế nên đã chọn một số hảo thủ đến Lạc Dương thử xem vận khí thế nào, nói không chừng lão tặc vì Hòa Thị Bích mà xuất hiện cũng nên. Hừ, lúc ấy ta quyết không để hắn còn mạng rời khỏi đây đâu!".

Khấu Trọng lập tức nhìn Tuyên Vĩnh bằng con mắt khác, quay sang nhìn y hỏi: "Tuyên huynh làm sao biết lần này Lý Mật thắng là thắng thảm chứ?".

Tuyên Vĩnh tuy không thể coi là tuấn tú, song gương mặt rất đoan chính dễ nhìn, gây cho người mới gặp một ấn tượng y là người rất kiên nghị. Lúc này y đang chăm chú nhìn Khấu Trọng, ánh mắt linh hoạt, hai hàng lông mày rậm khẽ nhướng lên. Vầng trán cao rộng, khóe miệng khẽ nở một nụ cười ung dung, điểm nào cũng khiến người ta cảm thấy y có phong phạm của bậc đại tướng chỉ huy thiên quân vạn mã: "Tên giặc Lý Mật đó dù sao cũng không thể quét sạch những người có liên quan đến Trác gia ra khỏi quân Ngõa Cương được, vì vậy chuyện của y, tôi luôn rõ như lòng bàn tay mình vậy".

Khấu Trọng vỗ bàn cười lớn nói: "Lần này Lý Mật chết chắc rồi!".

Ba người nghe gã nói vậy đều ngạc nhiên nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu Khấu Trọng dựa vào cái gì để nói ra câu này.

Hồi 165

Kẻ địch rình rập

Lưu Hắc Thát sải chân bước vào tửu điếm, đi thẳng đến phía trước chiếc bàn ở tận trong cùng nơi Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đang ngồi, chẳng hề khách khí kéo một chiếc ghế ngồi xuống, khẽ gật đầu với Bạt Phong hàn một cái coi như chào hỏi, rồi song mục sáng rực lên như hai điểm hàn tinh giữa đêm tối, nhìn thẳng vào Từ Tử Lăng hỏi: 'Có phải các người làm không?"

Từ Tử Lăng cảm thấy bản thân không thể nói dối y được, chỉ mỉm cười gật đầu: "Làm vỡ rồi!"

Sắc mặt Lưu Hắc Thát trầm xuống, sau đó đột nhiên nở một nụ cười như ánh mặt trời xuyên qua mây mù che phủ mặt đất, giơ ngón cái lên tán thưởng: "Giỏi lắm! Lưu Hắc Thát này phục rồi!"

"Binh!"

Lưu Hắc Thát vỗ bàn nói: "Huynh đệ còn không rót rượu tống hành cho ta đi!"

Từ Tử Lăng còn chưa kịp động thì Bạt Phong Hàn đã cầm hồ rượu lên, rót đầy một chung đưa cho Lưu Hắc Thát, vui vẻ nói: "Lưu Hắc Thát quả nhiên là hảo hán tử, Bạt Phong Hàn này kính huynh một chung!"

Ba người hòa khí bốc cao hơn trời, nâng ly uống cạn.

Từ Tử Lăng đặt chén rượu không xuống, ngạc nhiên nói: "Lưu đại ca muốn đi đâu?"

Lưu Hắc Thát thỏai mái dựa hẳn vào ghế, đua tay lên lau chút rượu còn dính trên mép, thấp giọng nói: "Ta có quân mệnh bên mình, chuyện Hòa Thị Bích đã kết thúc rồi thì phải lập tức về Thọ Lạc, báo cáo sự tình lại cho Hạ Vương biết, nếu các ngươi muốn rời khỏi Lạc Dương, ta có thể an bài được ổn thỏa.

Bật Phong Hàn nói: "Tử Lăng chỉ nói thật với mình Lưu huynh, đối với người ngòai vẫn kiên quyết không nhận, mong Lưu huynh thông cảm. Hiện giờ vẫn chưa phải lúc chúng ta rời khỏi Lạc Dương, để qua đêm nay rồi mới nghĩ đến vấn đề này được."

Anh hùng trọng anh hùng, Bạt Phong Hàn trước nay vốn tâm cao khí ngạo, nhưng đối với Lưu Hắc Thát lại thập phần khách khí.

Lưu Hắc Thát tỏ vẻ hiểu ý, đưa tay ngăn không để Từ Tử Lăng rót rượu, lặng người hồi lâu mới lấy từ trong người ra một miếng ngọc phối tao nhã cổ kính, đưa cho gã: "Ta rất muốn để gặp mặt mới tặng ngọc phối này cho lệnh tỷ, giờ coi như là quà mừng đám cưới của ta vậy!"

Từ Tử Lăng nhói đau trong lòng, lặng lẽ nhận lấy.

Lưu Hắc Thát cười lên một tràng dài, quay người đi ra.

Khẩu Trọng đi tới trước cửa tửu điếm thì gặp Lưu Hắc Thát đang đi ra. Gã mừng rỡ kéo y qua một bên, thấp giọng nói: "Đang muốn tìm huynh đây!'

Lưu Hắc Thát đưa mắt nhìn Khẩu Trọng dò xét rồi ngạc nhiên thốt: 'Tại sao tình hình đang hết sức hung hiểm mà tiểu Trọng ngươi vẫn mặt mày hớn hở, bộ dạng dương dương tự đắc như thế?"

Khẩu Trọng gãi đầu nói: "Trời sập xuống thì làm chăn đắp, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, lo lắng là làm được mẹ gì chứ. Hừ, huynh có muốn khiến Lý Mật đại bại một trận không?"

Lưu Hắc Thát động dung hỏi: "Đương nhiên là muốn đến chết đi được. Chúng ta bị hắn cắt đọan con đường tiến xuống phía Nam, chỉ cần hắn thiệt thòi chúng ta không tiếc gì cả."

Khấu Trọng đưa mắt nhìn xung quanh, đợi hai người qua đường đi xa hẳn, mới ghé miệng sát tai y thì thầm: "Chỉ cần phía huynh có thể hư trương thanh thế, giả bộ muốn liên thủ với Vương Thế Sung, bức Lý Mật xuất binh Yển Sư là hắn nhất định sẽ toi đời."

Lưu Hắc Thát nắm rõ tình thế thiên hạ như lòng bàn tay, lại tinh thông binh pháp, vừa nói đã hiểu ngay, không ngớt lời khen tuyệt, nhưng rồi lại lập tức chau mày nói: "Vấn đề nằm ở phía Vương Thế Sung, ta chỉ sợ hắn không biết nắm lấy cơ hội ngàn vàng này mà lỡ mất đại sự."

Khấu Trọng vỗ ngực đảm bảo: "Lưu đại ca cứ yên tâm, chuyện này để ta lo."

Lưu Hắc Thát gật đầu nói: "Chuyện này đối với chúng ta chỉ có lợi không hại, nhưng ngươi cũng phải cẩn trọng đấy, Lý Mật cơ trí hơn người, chỉ sơ suất nhỏ là ngươi sẽ lọt vào cạm bẫy của hắn ngay!'

Khấu Trọng tự tin nói: "Trí giả cũng phải có lúc sơ sót, tóm lại là Lý Mật không thể gặp may cả đời được!"

Lưu Hắc Thát định nói gì nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ vỗ mạnh lên vai Khấu Trọng mấy cái, rồi quay người bước đi, Khấu Trọng đang định bước vào tửu điếm hội hợp với bọn Từ Tử Lăng, thì chợt có ngườ gọi tên gã. Gã nhận ra là thanh âm của Tống Ngọc Trí, liền quay người lại.

Tống Ngọc Trí vẫn đứng ở ngòai xa hơn chục trượng, đương nhiên là sợ gã chạy mất, nên đã cố ý vận khí tụ âm, truyền vào tai gã. Nàng không vận kình trang như thường ngày, mà mặc một bộ váy lụa của phụ nữ quý tộc phương Nam, đầu kết một búi nhỏ, dùng một chiếc lược cố định, trang điểm thanh nhã, thần thái cao quý mê người.

G ã đột nhiên phát giác trước giờ mình chưa từng lưu thần quan sát thần thái và trang phục của nàng. Vẻ mạnh mẽ ẩn tàng trong cái ôn nhu của nàng, khiến Tống Ngọc Trí có một vẻ đẹp rất đặc biệt, sự thực không hề thua kém Lý Tú Ninh. Nhưng tại sao những lúc đêm khuya khó ngủ, gã chỉ nghĩ đến Lý Tú Ninh mà không phải Tống Ngọc Trí?

Nhất thời Khấu Trọng cũng trở nên hồ đồ.

Một làn hương phong xộc vào mũi, Tống Ngọc Trí đã đến bên cạnh gã, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ phức tạp, giận dỗi dậm chân nói: 'Khấu Trọng ngươi thật hồ đồ, không ngờ đã gây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC