Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Harry đứng ở trước cửa sổ, gió đêm thổi làm cậu tỉnh táo hơn, lời nói của người Lương y có lẽ đã thực sự làm cậu bị sốc, nhưng cẩn thận nghĩ lại, dường như mọi chuyện rất sớm đã có manh mối. Và sự suy sụp của cậu vào lúc này thậm chí còn đỡ hơn so với khoảnh khắc cậu vùi đầu vào chậu Tưởng ký, phải biết rằng, chỉ cần từ bên ngoài nhìn cuộc sống của Snape đã là một loại "tra tấn" đối với Harry. Bây giờ, "tra tấn" này cũng không khác gì "Lăng trì".

Những chi tiết trong hàng trăm hàng ngàn ký ức được Harry liên tục nhớ lại và nghiên cứu tới lui, nhưng cuối cùng ở lại trong tâm trí là một câu chuyện từng khiến cậu bối rối nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng giờ phút này tinh tế nghĩ lại một cách cẩn thận mới hiểu ra.

Đó là đêm thứ ba sau cái chết của cụ Dumbledore, có lẽ gần giống như bây giờ, đều là thời gian rạng sáng , nhưng gió đã lạnh hơn rất nhiều, tuyết còn đang rơi xuống, mỗi một góc của Hogwarts đều lạnh thấu xương.

Sau khi cụ Dumbledore rời đi, giấc ngủ là một điều xa xỉ đối với Harry. Đêm thứ ba liên tiếp, khi cậu nằm trên giường trong ký túc xá và nhắm mắt lại, tất cả những gì cậu nhìn thấy trước mắt là ánh mắt xuyên qua khe hở của cụ Dumbledore, và những cảm xúc phức tạp trong ánh mắt đó đang buộc chặt dây thần kinh của cậu.

Và khi mở mắt ra, nằm trong căn phòng đan xen giữa sắc vàng và sắc đỏ, Harry không thể tự che giấu chính mình, và tự thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện rồi sẽ lại bình yên như xưa.

Tất cả mọi chuyện rõ ràng đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Nếu nói Hội Phượng hoàng là một con thuyền, thì Harry coi mình là một thủy thủ, và cụ Dumbledore không thể nghi ngờ là người cầm lái. Giờ đây, con thuyền đã mất đi thuyền trưởng và lạc lối giữa biển khơi, với mưa và gió đùng đùng giữ dội, Harry muộn màng nhận ra rằng mình có thể cũng không phải là một thủy thủ gì cả, mà chỉ là một con cá bị sóng lớn từ biển sâu đẩy cho nhảy lên, gần như sắp chết đuối.

Xuống giường với đôi chân trần và mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, Harry rời khỏi ký túc xá. Gió lạnh làm cậu rùng mình, nhưng Harry biết rằng đích đến của cậu còn lạnh hơn. Cậu chẳng nói lời nào mà tiến lên phía trước, cậu bước lên cầu thang dài, run rẩy suốt quãng đường đến Tháp Thiên văn.

Gió ở cái tháp này thực sự rất mạnh và cảm giác lạnh lẽo này thật khó miêu tả. Bộ não của Harry vẫn còn nhận thức được nhiệt độ băng tuyết, nhưng tay và chân của cậu đã trở nên tê cóng chết lặng. Cậu loạng choạng bước vào, mới nhận ra rằng Snape đang ở đây.

Chết tiệt, Snape?!

Harry nhất thời quên mất cảm giác lạnh, lửa giận ba ngày trước giống như ngọn lửa đốt cháy máu của cậu, không ngừng sôi trào. Sao Snape còn dám tới nơi này? Người này thế nhưng coi mọi người ở Hogwarts như không khí sao, chỉ ba ngày sau khi giết chết cụ Dumbledore, ông ta đã muốn tới đây để phô trương sức mạnh của mình?

Harry đột nhiên tiến lên mấy bước, lại phát hiện tình huống lúc này dường như rất không bình thường.

Tuyết rơi khắp không gian mái vòm ngoài trời, Snape thản nhiên ngồi trong tuyết, ăn mặc rất mỏng manh, một chân co quắp, tay trái đốt điếu thuốc đặt trên đùi, tay phải rũ lại bên người, hai chai rượu rỗng nằm xiêu vẹo cách đó không xa.

Ông ta ngồi quay lưng về phía Harry, nhìn ra ngoài, nhìn ra tuyết trắng rơi từ từ êm dịu xuống tòa lâu đài.

Những viên gạch ngói của Hogwarts đã bị dòng sông thời gian bào mòn không thể cứu vãn, màu sắc từ tươi sáng chuyển sang âm trầm, bất luận kẻ nào tại thời điểm này cũng có thể không ý thức được sự thay đổi của nó, nhưng sự thay đổi này vẫn là tồn tại khách quan. Chỉ có tuyết trắng, chỉ có bông tuyết bay đầy trời mới có thể che lấp hết thảy vết tích, chúng bao phủ tòa lâu đài, trắng xóa đến chói mắt, không có máu, không có lửa, không còn thấy thù hận thấu tận xương.

Dải màu trắng bao la được bao bọc bởi màu bạc là màu sắc sạch sẽ nhất thế gian.

Bước chân của Harry dừng lại tại chỗ, cậu không mang theo đũa phép, nhưng không vì thế mà cậu quên tấn công. Chỉ là Snape trước mặt lại mang cho cậu một loại cảm giác lạ thường, Harry vừa nhìn, cậu hoài nghi rằng có lẽ cái lạnh đã đóng băng suy nghĩ của cậu, nếu không điều gì đã khiến cậu không thể di chuyển?

Trước mặt cậu là hung thủ giết chết cụ Dumbledore!

Merlin, ông ta thậm chí còn là thuộc hạ đắc lực của Voldemort, ông ta ẩn nấp ở Hogwarts nhiều năm như vậy, chỉ là để tìm cơ hội giúp hắn đoạt lại quyền lực. Harry không nên do dự, không nên trì hoãn, cậu còn nhớ rõ ràng, ánh sáng từ chiếc đũa phép của Snape chiếu thẳng vào cụ Dumbledore, sau đó hiệu trưởng yêu quý của cậu, Phù thuỷ phe ánh sáng có danh vọng nhất trong thế giới phép thuật, người có thể dẫn dắt mọi người xé tan mây mù nhìn thấy ánh mặt trời, cứ như vậy từ trên tháp cao rơi xuống.

Nhưng... Nhưng tại sao, trong trận tuyết rơi dày đặc này, lòng căm thù tột độ của cậu dành cho ông ta lại bị bóng lưng của Snape chặn lại?

Bóng lưng này làm cho lòng căm hận của Harry đột nhiên dừng lại, cậu cau mày, cố gắng hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng suy tính tình hình hiện tại. Cậu nghĩ rằng có lẽ không một ai có thể giải thích được tình huống này, suy cho cùng không có gì có thể giải thích được cậu tại sao bây giờ lại ở đây, tại sao lại từ bóng lưng của Snape mà thấy được sự ảm đạm cùng cô đơn, gian khổ cùng bất lực.

Cứ như tất cả mọi thứ đều bị chứa đựng, kìm nén trong bóng dáng ấy, Harry chăm chú nhìn Snape đến quên mất cả gió và tuyết, trên trời dưới đất chỉ còn lại một bóng lưng yên lặng.

Snape nhận thức được Harry đang ở đây, ông chậm rãi quay đầu lại, cũng không đứng dậy né tránh, chỉ là thấp giọng nói: "Ta cảm thấy Vị cứu tinh không nên xuất hiện ở chỗ này."

Harry bị làm cho giật nảy mình, khi Snape quay lại cậu theo bản năng đặt mình vào tư thế phòng thủ. Không ngờ đối phương chỉ là nói một câu lạnh nhạt. Hai người đã đánh nhau lúc đó, nhưng bây giờ khi đứng trên đỉnh của Tháp thiên văn hoang vắng không người này, trong tiếng tuyết rơi xào xạc này, lại giống như đột nhiên đang cầm một kịch bản khác, một người, rồi cả hai người dường như đã tạm quên mất hận thù.

"Snape, vậy sao ông lại ở đây?"

Chẳng lẽ là ông đang thưởng thức cảm giác tàn lưu của chiến thắng? Cảm nhận niềm vui của việc thực hiện thành công âm mưu? Xua tan nỗi xấu hổ khi phản bội người đã dìu dắt mình? Hay là vẫn còn ở đây để cảm nhận gió này, tuyết này, rượu mạnh này, và điếu thuốc còn cháy đến một nửa?

Snape không để ý tới cậu, cúi đầu hút một hơi thuốc, những tia lửa từ tàn thuốc nhấp nháy rõ ràng trong khoảng trắng bao la, tạo ra tiếng động nhỏ. Chỉ có thanh âm mềm mại này, một lúc sau, thế giới lại chìm vào yên lặng.

Hết chương 3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC