33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thái Hanh vừa quay sang nhìn tên thây ma mặt tái mét kia

Hai người nhìn nhau đúng ba giây

Lúc tên thây ma kia đang ưỡn ẹo làm trò hòng mong cậu sợ hãi thì Điền Chính Quốc lại vô cảm không để chút để ý, nhàn nhạt hỏi nó: "Xin chào, bọn tôi muốn thoát ra, xin hỏi cửa đi ở đâu nhỉ?"

...

Tên thây ma dẫn hai người đến một cổng nhỏ dẫn ra bên ngoài

Cổng nhỏ này tạm thời chưa trang trí gì hết, chỉ sơn một màu trắng tinh. So với không khí ám ảnh rùng rợn bên trong thì quả nhiên là khác một trời một vực, Kim Thái Hanh vẫn phát ngốc mặc cho Điền Chính Quốc kéo mình ra ngoài.

Cả hai lặng lẽ sóng vai nhau đi được một đoạn, bước chân của Điền Chính Quốc dần dần chậm lại, sau đó dừng hẳn rồi quay người ôm chầm lấy Kim Thái Hanh.

Người được ôm ngơ ngác chớp mắt nhìn người ôm: "?"

Điền Chính Quốc cọ cọ vào lồng ngực anh, sau đó ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, ánh mắt sáng ngời như ẩn chứa vô vàn mảnh vụn vỡ của vì sao: "Giờ anh cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Kim Thái Hanh ngơ ngác chớp mắt một hồi, kéo lại hồn đang đi chơi xa nhập lại về với chủ

Anh nhớ lại cảnh ban nãy bản thân bị dọa sợ đến mức suýt thì kiếm lỗ chui xuống đất, ngại ngùng xoa mũi rồi lại ngại ngùng nhìn bạn trai, cúi người ôm lại cậu, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Thứ quỷ này dọa người hơn anh nghĩ đó...."

"Thôi được rồi, thiên tài nhỏ của em đã vấp ngã."

Cứ tưởng chỉ cần cho rằng ma quỷ bên trong đều là do nhân viên đóng giả thì sẽ không sợ nữa, ai ngờ lại thật vãi cả ra vậy đâu, lại còn rất sống động, không khí cũng rất chân thực nữa. Dọa người ta chết đi sống lại hồn bay mất vía.

"Cứ bảo anh nói nhảm đi, em cười anh cũng được chứ lúc ả y tá ma kia xông ra anh còn tưởng ả định cầm cưa điện lên chặt đầu anh cơ......"

"Anh thực sự rất tuyệt vời đó ~"

Điền Chính Quốc nghiêng đầu thơm má anh, cậu cảm thấy vẫn không đủ, lập tức kéo mặt anh xuống hôn mạnh một cái: "Cực kì lợi hại."

Kim Thái Hanh còn đang ảo não chuẩn bị tinh thần bị bạn trai cười chê, bỗng dưng bất thình lình được ban tặng trái ngon quả ngọt, đầu óc choáng váng quay cuồng liên hồi.

"Quốc Quốc?"

Anh ngơ ngác gọi tên cậu, vô thức liếm khóe miệng như thể vừa được ăn một miếng kẹo bông gòn vậy, vừa ngọt vừa mềm lại còn có thể chảy xuống dạ dày rồi ngọt thấu khắp toàn bộ ngũ tạng lục phủ.

"Học sinh giỏi mấy em đi trêu ghẹo người khác toàn dùng phương thức như này thôi à?"

"Em đâu có trêu anh, khen anh mà."

"Nhưng.... nhưng là anh không bảo vệ được anh, lại còn để em bị đám thây ma bắt đi mất mà..."

"Nhưng anh vẫn tìm được em mà." Khóe miệng của Điền Chính Quốc khẽ cong lên: "Y tá ma dọa người như vậy mà anh vẫn chạy vào phòng sát để cứu em mà, anh siêu siêu lợi hại, cực kì lợi hại! Là bạn trai lợi hại nhất thế giới này!"

Kimsợ muốn chết rồi nhưng vẫn không muốn bỏ em lại một mình, còn muốn vượt qua mọi chông gai đến cứu em nữa,

Bạn trai em.

Trên đường rời đi, vì Kim Thái Hanh không muốn chạm mặt bọn Tiền Húy nên thừa dịp bọn họ vẫn còn chưa ra ngoài đã gửi tin nanh thuật lại tình huống rồi chuồn luôn.

Một lát sau, quầy mua phiếu của nhà ma đã chật kín người, hai cô nàng ban nãy bị Kim Thái Hanh dạy cách tán đổ bạn trai cũng đang ở đấy.

Cảnh hai người tay trong tay quá nổi bật, chỉ mới liếc cái đã thấy.

Sáu mắt nhìn nhau, không khí tĩnh lặng bất ngờ

Thiên tài nhỏ Kim Thái Hanh vẫn còn chưa an ủi xong trái tim nhỏ đáng thương, đuôi mắt khẽ ửng đỏ, nhìn là biết ban nãy đã trải qua những cung bậc cảm xúc gì.

Cô nhìn tay hai người đan chặt vào nhau, bỗng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng lại nhìn lên khóe mắt ửng đỏ của Kim Thái Hanh thì phát hiện anh còn ngại hơn mấy cô nhiều, thoáng chốc lại cảm thấy không xấu hổ nữa. Mấy cô nhìn nhau cười thầm, chủ động chạy ra chào hỏi

"Mấy anh đẹp trai, chúng ta lại gặp mặt rồi!"

Một trong hai cô cười tươi vung vẩy tấm vé vào trên tay: "Mấy anh vừa từ trong kia ra đúng không, ở trỏng đáng sợ lắm hả?"

Điền Chính Quốc - người duy nhất chẳng biết gì về mối quan hệ của ba người kia - thẳng tanh trả lời: "Cũng ổn, không đáng sợ lắm."

"Thật vậy chăng?" Cô nàng mở to hai mắt, chỉ vào Kim Thái Hanh: "Nhưng trông anh này có vẻ sợ hãi lắm nhề."

Điền Chính Quốc nhịn cười, liếc anh: "Anh thấy thế nào ấy ta?"

Kim Thái Hanh: "......"

Anh tức giận nhìn Điền Chính Quốc, dùng tay nhéo nhéo má cậu

Rõ ràng là ban nãy bảo không trêu ghẹo anh!

Nhìn mấy cô nàng vừa cười vừa chờ mong câu trả lời từ anh, Kim Thái Hanh xoa mũi ngại ngùng nói: "Được rồi, bên trong đáng sợ lắm. Mấy cô đi vào thì chạy nhanh một chút, đừng đứng mãi một chỗ kẻo gặp thứ quỷ nào đó thì khổ."

Nói xong anh ngừng lại một chút, nghiêm túc bổ sung thêm: "À còn có bùa đuổi tà nữa, mấy cô nhất định phải mua đó! Nhất định phải mua! Nhất định phải mua! Tôi dùng kinh nghiệm thực tiễn để đúc kết ra cho mấy cô đó, không mua nhất định sẽ phải hối hận."

Hai cô nàng kia lại càng cười lớn hơn

"Cảm ơn lời khuyên, bọn tôi nhất định mua, sẽ không bị dọa đến mức khóc nhè như ai đó đâu."

Kim Thái Hanh bất lực cười khổ: "Ai khóc nhè chứ."

Thấy mấy cô cứ cười mãi không ngừng khiến Kim Thái Hanh chính thức biến thành Phật, bất chấp tất cả thừa nhận thẳng thừng: "Ừ thì tôi sợ phát khiếp đi được luôn, thấy ma cái là chẳng đi nổi bước nào."

Nói xong còn cầm tay Điền Chính Quốc lên khẽ lắc lắc, đắc ý khoe mẽ: "Nhưng tôi có bạn trai bảo vệ ~ Còn hai cô nhớ cẩn thận chút, dũng cảm lên đó, cố lên!"

"......"

"......"

Anh đẹp zai, anh tanhg rồi.

Anh đẹp zai, không hẹn ngày tái ngộ.

Lúc hai người rời khỏi trung tâm thương mại, tuyết bên ngoài không nhưng chẳng tạnh, ngược lại còn lớn hơn nữa.

Kim Thái Hanh sợ Điền Chính Quốc bị cảm, mà cũng không muốn cản trở việc cậu ngắm tuyết nên mới chạy ra quầy hàng rong gần đó mua một chiếc dù trong suốt, kích thước vừa đủ rộng để che cả hai người.

Trung tâm thương mại đông nghìn nghịt, đi tới đi lui đâu đâu cũng thấy người với người nhưng xung quanh lại chỉ có mỗi mình bọn họ bung dù, nên hai người bỗng chốc trở thành tiêu điểm của dòng người qua lại gần đó.

Kim Thái Hanh không biết gì, toàn bộ lực chú ý đều dồn hết lên trên cây dù mới mua này

Anh còn định quay quay vài vòng, vui vẻ nói: "Anh thấy hơi là lạ, cảm giác chẳng riêng tư mấy, che như không che ý."

Điền Chính Quốc được Kim Thái Hanh ôm trọn vào lòng, cậu ngẩng đầu nhìn anh: "Anh bung dù vì muốn hai ta có không gian riêng tư à?"

Kim Thái Hanh cười: "Chắc thế"

Những bông tuyết bé nhỏ bay phấp phới khắp nơi, đọng lại trên ô phát ra tiếng sột soạt

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh vươn tay nắm lấy bông tuyết đang từ từ rơi xuống, còn đang định đưa cậu xem thì nó tan ra thành vũng nước nhỏ, long lanh trên lòng bàn tay anh.

"Thực ra hôm nay anh chỉ muốn đưa em đi ngắm tuyết thôi"

Mũi Kim Thái Hanh đỏ bừng lên, ngại ngùng cười trừ: "Nhưng sau đó anh thấy ngắm tuyết không thôi thì chán lắm nên ngỏ ý mời em đi hẹn hò luôn, vừa lúc thằng Tiền gọi đến hỏi bọn mình có muốn đi nhà ma chơi không, anh hỏi thì em bảo được, thế là đi luôn."

"Ai ngờ tình thế lại bị đảo lộn tùng phèo này đâu, cuối cùng thì bọn mình vẫn ra đây ngắm tuyết. Biết thế thì anh đã không làm mấy trò hoa hòe lòe loẹt kia rồi."

"Không hề hoa hòe loè loẹt chút nào"

Điền Chính Quốc nắm lấy tay anh, giọt nước trong lòng bàn tay Kim Thái Hanh dần dần bốc hơi: "Em thấy vui lắm. Kimlà gắp thú bông, tham quan nhà ma hay chỉ đơn thuần là cùng nhau ngắm tuyết, chỉ cần ở bên cạnh anh thì em đều thấy vui hết."

Kim Thái Hanh bọc tay cậu vào trong tay anh

Nắm được một lúc vẫn thấy chưa đủ, anh lại bắt chước cách mà Điền Chính Quốc thường dùng để luồn ngón tay vào kẽ tay anh như cậu vẫn hay làm trên lớp, hai tay đan chặt vào nhau, chẳng ai muốn buông nhau ra cả.

Không phải anh chưa từng được ngắm tuyết rơi, Kim Thái Hanh thích tuyết, chỉ là chưa từng thích như lúc ở bên người thương như này mà thôi

Thích đến mức muốn gói gọn trận tuyết với cậu chủ nhỏ này lại rồi giấu kín vào trong một góc.

Hai người đi được một đoạn thì mẹ Điền Chính Quốc gọi cậu về

Bà ngoại đã xuất viện để về nhà dưỡng thương, hôm nay mẹ cậu tan làm về sớm, bảo muốn đưa cậu đi qua thăm bà.

Trước lúc đi tay cậu được nhét một phong thư vào, Điền Chính Quốc nhìn phát là biết ngay phong thư này giống hệt với phong thư tình hồi trước cậu đưa cho anh.

Kim Thái Hanh bắt đầu ra vẻ nam trượng phu thẹn thùng.

Anh ngại ngùng gãi cổ: "Anh định để đến tết Âm rồi mới tặng em cơ, nhưng thấy lâu quá nên đưa luôn."

"Cứ cho là anh lắm lời đi chứ thứ này khó viết chết đi được, mà trình độ ngữ văn của anh chắc em biết rồi đó. Bức thư này đã chiếm dụng hết công suất não bộ của anh rồi, mong em đừng ghét nó, chờ sau này anh luyện văn thêm đã rồi sẽ tặng em thêm một bức khác hay hơn nhiều!"

Sao mà Điền Chính Quốc dám ghét nó cho được cơ chứ?

Cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từ lâu rồi, dù bên trong là quyển sổ thu chi hay là một bài thơ được Kim Thái Hanh chính tay viết đi viết lại 300 lần đi cho nữa thì cậu vẫn sẽ thích nó.

Tuy vậy, Kim Thái Hanh vẫn luôn tìm cách làm cậu bất ngờ

Lúc trên xe, ba mẹ cậu có nói qua về việc đi công tác

Nhiệt độ trong xe và ngoài trời hai thế giới cách biệt nhau vậy.

Điền Chính Quốc nhìn qua tấm kính phía sau, đợi đến lúc bóng dáng Kim Thái Hanh đã khuất mất rồi mới cúi đầu cẩn thận lấy bức thư trong bao bì ra.

Lúc cậu đọc được những gì được viết trên phong thư, Điền Chính Quốc có chút ngạc nhiên

Một lúc lâu sau cậu mới khép phong thư lại rồi giấu nó trong lòng bàn tay, ý cười trên môi dần lan lên khóe mắt, trái tim như thể đắm chìm vào làn nước ấm áp được ánh mặt trời chiếu rọi xuống vậy.

Thư tình của Kim Thái Hanh không có sổ thu chi, lại không có bài thơ được viết đi viết lại 300 lần, thậm chí đây còn chẳng còn phải là hành văn nữa, chỉ có đúng một chữ vô cùng đơn giản:

【 Được. 】

—— Anh à, con đường phía trước còn dài lắm, nhưng em mong rằng anh sẽ vĩnh viễn sánh bước bên em, mong rằng bất cứ lúc nào, chỉ cần em đưa tay ra, đều có thể nắm chặt lấy tay anh.

—— Được.

====

Tình hình sức khỏe của bà ngoại Điền Chính Quốc khá hơn rất nhiều, đã có thể tự đi lại bằng gậy. Bác sĩ bảo các cơ quan chức năng của cơ thể sẽ dần dần hồi phục, không phải vội. Chỉ cần mỗi ngày đều chăm chỉ đi dạo với tập thể dục thì sẽ sớm khỏi.

Điền Chính Quốc đưa bà ngoại đi dạo dưới sân vài vòng, sau đó ăn tối với ba mẹ ở nhà cậu mợ, đến tận 10 giờ tối mới lái xe về đến nhà.

Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, thậm chí còn có xu thế ngày càng dày đặc thêm, chắc phải đến sáng mai mới ngớt được.

Bây giờ mà muốn ra ngoài cửa thì phải mang theo ô, nếu không đi đi lại lại một vòng thể nào cũng xách nguyên quả đầu với bờ vai ướt nhẹp về cho mà xem.

Trong phòng khách, TV đang chiếu lại dự báo thời tiết sáng nay, nói là mấy năm gần đây thành phố C giảm vô cùng mạnh, mạnh nhất trong tất cả các thành phố và ngày càng có xu thế giảm sâu hơn. Nhắc nhở người dân chú ý giữ ấm cơ thể, phòng tránh cảm mạo.

Tiếng chuông thông báo có tin nhắn mới rung lên, Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lặng lẽ về phòng dưới ánh nhìn của ba cậu.

Kim Thái Hanh hỏi cậu đã về nhà chưa, Điền Chính Quốc còn đang định nhắn lại thì bỗng nhớ tới chuyện gì đó, xóa hết những gì mình đang viết dở đi rồi bấm gọi video.

Đầu bên kia lập tức nhận cuộc gọi thoại, nhanh đến mức như thể anh đang cầm điện thoại chực chờ điều gì đó giống hệt cậu vậy. Khuôn mặt của Kim Thái Hanh áp sát vào màn hình, toàn màn hình chỉ có mỗi mặt anh. Kim Thái Hanh cười rất tươi, tươi như ánh lửa chẳng tài nào dập tắt nổi.

Điền Chính Quốc cảm thấy có chút buồn cười

"Anh à, để xa chút cho em còn ngắm anh nữa chứ."

Kim Thái Hanh ngoan ngoãn để điện thoại ra xa, lúc này Điền Chính Quốc mới thấy anh đang ngồi trên bàn học, một tay cầm điện thoại, một tay liên tục xoay bút, trên mặt bàn bày ra một đống đề luyện kèm theo một cốc nước đang bốc lên hơi nước ấm nóng, trông cực kì có ý chí học tập.

"Chăm chỉ vậy sao?" Cậu vừa cười vừa hỏi.

"Ừ." Kim Thái Hanh cực kì vui vẻ nhận hết lời khen ngợi của bạn trai, không chút khiêm tốn: "Đến mơ anh còn thấy cánh cửa trường Thanh Hoa đang vẫy tay chào anh, không nghiêm túc sao được?"

"Lợi hại thật đó"

Khóe mắt của Điền Chính Quốc khẽ cong lên, nhìn xuống mới thấy quần áo của Kim Thái Hanh mỏng quá, ngoài trời tuyết rơi giá lạnh như này mà anh lại chỉ mặc độc một chiếc áo thun, cổ áo lại còn phanh rộng ra để lộ hàng xương quai xanh tinh xảo nữa.

Cậu nhíu mày nhắc nhở anh: "Anh, mặc nhiều chút, ngoài trời lạnh lắm."

Kim Thái Hanh bỏ bút xuống nằm ườn ra bàn, hàng xương quai xanh tinh xảo kia cũng đã không thấy đâu nữa, chỉ còn đôi mắt đen thẳm của anh trên màn hình: "Yên tâm đi, anh bật điều hòa mà. Với lại anh vừa mới tắm xong, không lạnh lắm đâu."

Kim Thái Hanh nói rất nhiều, nói hoài nói mãi cũng không hết chuyện. Chỉ cần chủ đề này kết thúc là anh có thể chuyển sang chủ đề khác ngay, cứ nói đông nói tây nói như thể chỉ còn duy nhất cơ hội này để nói vậy. Chỉ cần nơi nào có Kim Thái Hanh, nơi đấy chắc canh sẽ không bao giờ tẻ nhạt.

Điền Chính Quốc cũng bắt chước theo anh, để điện thoại lên giá trước mặt rồi nằm bò ra bàn ngoan ngoãn nghe Kim Thái Hanh kể chuyện.

Những bông tuyết lạnh giá ngoài kia đã sớm biến thành bóng đèn vì nụ cười tươi rói của Kim Thái Hanh đã chiếm giữ hết tâm trí cậu từ lâu rồi. Tựa như cái lạnh buốt đến xé da xé thịt của trận gió đầu đông đều bị xua tan đi hết, chỉ còn lại hơi ấm vương vấn lại trong lòng, cứ bám chặt lại mãi không chịu buông tha.

"...... Lẩu thỏ hôm bữa khó ăn thật đấy.."

Ban nãy Kim Thái Hanh còn đang phàn nàn về bộ phim điện ảnh mới được công chiếu dạo gần đây, thế mà giờ lại chuyển sang phàn nàn về món lẩu thỏ vừa ăn hôm trước rồi, phồng má căm giận nói: "Một nồi tận 60 tệ chứ ít gì, nhìn cái nồi lớn như vậy tưởng được nhiều lắm, ai ngờ lúc moi ra chả được mấy miếng thịt thỏ, toàn khoai tây ớt cay với măng tây linh ta linh tinh. Lúc anh lên bài đánh giá thì chủ quán lại cho rằng anh là đối thủ cạnh tranh có mưu đồ xấu. Con mẹ nó anh muốn khiếu nại quá đi mất!!!"

Điền Chính Quốc nghe anh liên tục chửi thề than vãn, trên môi vẫn khẽ cong lên không hề hạ xuống. Cơ mà cậu lại vô tình phát hiện ra chuyện lạ, hỏi: "Anh, tối nay anh ăn đồ bên ngoài à?"

"Đúng vậy." Kim Thái Hanh nói: "Thân là đứa con sống bơ vơ một mình giữa căn nhà lẻ loi này, anh thấy nó gian khổ vô cùng luôn ấy. Trong nhà không còn gì để nấu, mà có thì cũng không nấu, chỉ đành gọi đại đồ bên ngoài về ăn cho lót dạ duy trì cõi đời này, muốn hay không thì cũng phải cắn răng nuốt vào......."

Giờ Điền Chính Quốc mới nhớ tới, sáng nay Kim Thái Hanh phải tiễn ba anh ra sân bay mà

"Bao giờ chú về?" Cậu hỏi.

Kim Thái Hanh lẩm nhẩm phỏng đoán: "Chắc tầm đêm 30 ấy em."

Điền Chính Quốc: "......"

"Lâu vậy?" Cậu mím môi, nhỏ giọng hỏi.

"Bởi vì con đường theo đuổi tình yêu đích thực của ông ấy quá đỗi gian truân." Kim Thái Hanh ra vẻ ông cụ non: "Đặc biệt là với ông Kimđầu gỗ này thì có khi hết đêm 30 cũng chả tán đổ người ta ấy chứ lại."

"?" Trên mặt Điền Chính Quốc lộ rõ vẻ nghi hoặc: "Theo đuổi... Tình yêu? Chú Dư?"

"Ừ, ông ta đi theo mẹ anh ra nước ngoài, mẹ nó chứ anh chắc kèo trong lòng hai người bọn họ có quỷ ám rồi chứ chẳng ai lại mặt dày đến mức gì cũng vô tình hữu ý trùng nhau được cả."

Kim Thái Hanh còn đang định chửi thề thì thấy biểu cảm mờ mịt không rõ sự đời của Điền Chính Quốc, lúc này anh mới nhận ra mình đang sót chuyện gì, kiên nhẫn giải thích với cậu: "Hình như anh chưa nói chuyện ba mẹ anh ly hôn với em, phải không?"

Điền Chính Quốc ngẩn ra, yên lặng gật đầu.

Kim Thái Hanh nói: "Bọn họ ly hôn từ lâu lắm rồi, hình như là từ hồi anh học cấp 2 thì phải. Cơ mà em đừng thấy tội nghiệp hay thương hại anh làm gì, thề, hai người ấy cứ coi ly hôn là trò đùa ý. Sau khi ly hôn mẹ anh ra nước ngoài, thế mà hai người vẫn cứ dây dưa liên lạc với nhau mãi. Dây dưa lằng nhằng nhiều đến mức lắm khi anh còn nghĩ xem định nghĩa ly hôn của hai người này có vấn đề không luôn ý."

Nói xong Kim Thái Hanh còn cảm thấy chuyện này có chút thú vị, vui vẻ hỏi cậu: "Hay đêm nay anh kể chút chuyện tình xưa cũ giữa hai người bọn họ cho em nghe ha? Kimsao thì sớm hay muộn em cũng biết mà, coi như làm quen chút."

"Vâng." Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu.

Ban đầu Điền Chính Quốc còn đang tự trách tại sao cậu lại lỡ lời dẫn đến chuyện cô chú ly hôn, cơ mà trông tình hình hiện tại thì có vẻ như không giống như trong tưởng tượng của cậu lắm.

Kim Thái Hanh đang trong quá trình sắp xếp ngọn nguồn chuyện xưa cũ, quyết định kể từ hồi hai người bọn họ chưa kết hôn. Do mạch chuyện hơi dài nên anh vẫn đang tìm cách rút gọn nó lại.

"Ông Kimvới mẹ anh - cô Nhạc quen nhau từ thời học đại học. Mẹ anh hồi ấy lúc nào cũng toát ra vẻ kiêu ngạo ngời ngời, cũng là hotgirl của trường lúc ấy chứ bộ. Nói chắc em không tin chứ hồi ấy là mẹ anh mặt dày một mực theo đuổi ba anh đấy."

"Sau khi hai người tốt nghiệp rồi kết hôn, sau đó thì úm ba la xì bùa mọc ra anh, cuộc sống hôn nhân vô cùng viên mãn ấm áp trừ việc thi thoảng hai người lại lên cơn cãi nhau chí chóe. Cơ mà sự cố thì lúc nào cũng được ẩn sâu trong yên bình, chỉ chờ thời cơ để bùng nổ mà thôi."

"Do đặc thù công việc của ông Kimmà một năm có 365 ngày thì hết 200 ngày ông không ở nhà rồi. Tuy rằng cô Nhạc có thành kiến rất lớn với công việc này nhưng vẫn vì tôn trọng sự nghiệp của ông nên vẫn luôn nhẫn nhịn không nói gì cả. Cho đến một lần, khi ông Kimphải đến tu sửa đạo tràng cũ, nhưng lại trúng vào hôm mưa to gió lớn xảy ra lở đá......."

Các kiến trúc cổ thời xa lắc xa lơ thường tọa lạc ở những nơi hẻo lánh mà đúng không? Khu đạo tràng cũ mà ông Kimcần tu sửa nằm ở đoạn đường giữa chốn núi sâu rừng già, hoang vắng đến mức chim cũng không thèm ỉa

Cơ mà đạo tràng cũ ở nơi xa lắc xa lơ chỉ là một trong những lý do phụ mà thôi, cô lo cho an nguy tính mạng của ông Kimlà chính

Trận lở đất kia đã tàn phá ngôi làng gần chân núi, số người thương vong lên đến mười người, thư từ bị kẹt lại không thể gửi đi, con đường duy nhất để vào thôn cũng bị chặn đứng. Nhân viên cứu hộ phải đào đất hai ngày hai đêm mới thông được đường để để cứu người dân trong làng vẫn còn sót lại.

Từ hôm bài báo đăng tin có vụ sạt lở đất nơi ông Kimcông tác, không ngày nào cô Nhạc ăn ngon ngủ yên được cả, một ngày phải vào đi vào lại kiểm tra thông tin đến hơn trăm lần. Thấy sự tình không tiến triển cũng khóc, mà sự tình có tiến triển đi chăng nữa cô cũng khóc. Đến lúc gặp ông Kimđang dưỡng thương tại bệnh viện lại càng khóc lớn hơn nữa, dỗ thế nào cũng không nín được.

Từ sự cố hôm đấy, thành kiến của cô Nhạc với nghề nghiệp của ông Kimlại càng tăng thêm rất nhiều

Biết được sau khi dưỡng thương ông Kimmuốn tiếp tục đi tu sửa đạo tràng cũ kia, cô chỉ nói: Nếu anh muốn đi em không cấm, nhưng có một điều kiện, khi đi anh phải dẫn em theo cùng.

Ông Kimcó đồng ý không?

Tất nhiên là không. Môi trường trên núi cao đất đá vừa tồi tàn lại vừa nguy hiểm, sao ông Kimdám để cô Nhạc cùng ông lên núi chịu trận được cơ chứ?

Vì thế ông sống chết cũng không đồng ý, dù có nài nỉ thế nào cũng đờ mặt không nói gì cả.

Sau đó, cô Nhạc đưa đơn ly hôn ra

"Nhìn xem, có nực cười không chứ lại?" Kim Thái Hanh lại bắt đầu kể lể "truyền kì" của hai cụ ông cụ bà đã già đến nơi rồi mà tính tình vẫn cứ y hệt con nít kia, giọng điệu chan chứa vô cùng nhiều nỗi ghét bỏ: "Thực ra thì ai thông minh sáng suốt thì sẽ nhận ra cô Nhạc làm vậy chỉ vì giận dỗi thôi mà đúng không? Cơ mà ông già đầu gỗ KimThu kia lại cho rằng cô Nhạc thực sự không thể sống chung với ông nữa nên muốn ly hôn. Thế là nguyên đêm đó ông ấy ngồi rầu rĩ bi thương trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ăn