Chương 132 : Vẽ mày hoạ mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tính ra Lương Ngọc Dung và Ngụy La cũng rất lâu rồi chưa gặp nhau.

Từ sau khi Ngụy La gả cho Triệu Giới, liền không thể tự do tự tại như trước kia khi còn là cô nương, việc cần quản cũng nhiều hơn, dẫn tới ít qua lại với bạn thân chốn khuê phòng. Nhưng tình cảm của Lương Ngọc Dung và Ngụy La không vì thế mà thay đổi. Bây giờ Lương Ngọc Dung đính hôn với Ngụy Thường Dẫn, sau này Ngụy La gặp nàng ấy còn phải gọi một tiếng “Tẩu tẩu”, vừa nghĩ tới gương mặt nhỏ nhắn của Lương Ngọc Dung cười mỉm, Ngụy La thấy có chút không thuận miệng. Cô nương kia cũng không biết đã cao hứng đến cỡ nào rồi.

Ngụy La cười cười, ngồi sau bàn khảm trai, đề bút viết thư.

Mặt mày vui vẻ, đôi mắt hạnh cong cong ngập nước hiện lên ý cười, cánh môi hồng hào phấn nộn rất hiếm khi vui vẻ như vậy. Triệu Giới đứng một bên nhìn, lại quẳng cuốn trong tay xuống, chống cằm nhìn nàng: “Viết thư cho ai, sao lại cao hứng như vậy?”

Ngụy La viết xong câu cuối, niêm phong thật tốt, cũng không gạt hắn: “Viết cho Ngọc Dung. Mấy ngày này thời tiết tốt, muội muốn mời nàng ấy đi Thiên Phật Tự ngoài thành dạo một vòng, tiện đường làm lễ tạ thần”.

Triệu Giới thong thả “ừ” một tiếng, đuôi lông mày nhếch lên: “Sao ta không biết muội còn có nguyện vọng cần cầu? Không ngại thì nói cho vi phu nghe một chút, Bồ tát chưa chắc đã giúp được muội, nhưng vi phu có thể giúp muội hoàn thành tâm nguyện”.

Ngụy La giao phong thư cho Kim Lũ, đi tới sau lưng hắn nói: “Đại ca ca quên rồi sao? Lần trước Đại bá mẫu cầu nguyện ở Thiên Phật Tự, hy vọng chân Thường Dẫn ca ca có thể sớm ngày chữa lành, còn là huynh tiến cử đó, vì thế Đại bá mẫu mới có thể gặp được Thanh Vọng đại sư”.

Vừa nghe nàng nói như vậy, Triệu Giới liền nghĩ tới việc cũ, cười cười nói: “Tất nhiên còn nhớ. Bản vương chính là ở chỗ đó hôn nàng một cái”.

Ngụy La thấy hắn không đứng đắn, cũng không nói tiếp chuyện này nữa, chỉ tiếp tục huyên thuyên: “Ngọc Dung và Thường Dẫn ca ca đã định thân, thay Ngụy gia dâng hương một chút, bái bái vài cái cũng không phải chuyện gì đáng trách, hơn nữa lâu rồi muội và nàng ấy không gặp nhau, muốn nhân cơ hội này trò chuyện một lát…”

Triệu Giới không hề bị lay động chút nào, hắn không hứng thú với các hoạt động của nữ nhân, nhi tử trong nhà, hắn nhéo má Ngụy La nói: “Mới thành thân được mấy ngày, muội lại muốn ném vi phu đi ở cùng với người khác, không sợ ta không đồng ý sao?”

Ngụy La từ sau ôm lấy cổ hắn, gương mặt trắng nõn ghé ra trước, đôi mắt to ngập nước chớp chớp nhìn hắn: “Huynh không đồng ý sao?”

Những lời này thật giảo hoạt, giống như chỉ cần hắn không đồng ý, thì liền phạm phải tội ác gì tày trời vậy. Triệu Giới nén cười nói: “Ta có lý do gì để không thể không đồng ý với muội sao?”

Ngụy La biết rõ hắn muốn gì, nói như vậy không phải chỉ vì muốn nàng nịnh nọt hắn sao. Vì vậy, Ngụy La “Bẹp” một cái hôn lên mặt hắn, giọng nói giòn giã vang lên: “Như vậy được chưa?”

Triệu Giới cười nhẹ: “Không đủ thành ý”.

Ngụy La đành phải lần mò xuống dưới, hôn lên môi hắn, chần chờ hồi lâu, nàng mới ngậm lấy môi hắn, học bộ dáng bình thường của Triệu Giới, chậm rãi mút vào. Dù sao Ngụy La cũng là cô nương, da mặt mỏng, dễ xấu hổ, ngậm một lát đã thấy hai mang tai đỏ ửng cả lên. Nhưng Triệu Giới vẫn không nhúc nhích, đôi mắt phượng trầm tĩnh nhìn nàng, lại có chút ý cười trong mắt, giống như đang nói: “Chỉ có chút bản lãnh này thôi sao?”

Ngụy La nhắm mắt, lúc này nàng đành bỏ đi vẻ rụt rè, toàn tâm toàn ý nịnh nọt Triệu Giới. Nàng tưởng tượng môi Triệu Giới giống như một miếng bánh ngọt, cuốn vào trong miệng, từ từ thưởng thức. Cho tới khi nàng phát giác hô hấp của Triệu Giới càng lúc càng nặng, cả mặt Ngụy La đỏ bừng, buông hắn ra, mắt hạnh mê man, ý xuân ngập tràn.

Ngụy La nhìn Triệu Giới đầy mong đợi: “Muội có thể ra ngoài không?” Nếu không được nữa, nàng thật hết cách rồi.

Triệu Giới vươn tay ôm nàng lên trước người hắn, ôm eo nàng nói: “Vi phu có một ý…” Thấy gương mặt nhỏ của Ngụy La đỏ bừng, hắn cúi đầu đụng lên trán nàng, ngón tay vuốt ve đôi môi nàng, ánh mắt thêm sâu.

Ngụy La tất nhiên muốn hỏi: “Ý gì?”

Sau đó, nàng liền bị Triệu Giới đè dưới thân.

Trong thư phòng có thư án sơn son khắc cuộn mây, chỉ thấy Triệu Giới đoan chính ngồi sau bàn, y quan chỉnh tề, quả nhiên là phong thái quân tử. Nhưng nét mặt hắn lại có chút ẩn nhẫn…

Còn có thể nghe thấy giọng nói yếu ớt trách mắng: “Đây là ban ngày, lỡ có ai vào thì làm sao?”

Ánh mắt Triệu Giới u ám, trấn an nói: “Không được bản vương cho phép, ai cũng không dám vào. Nếu ai tự tiện xông vào, bản vương liền giết hắn”.

Ngụy La không lên tiếng nữa.

Trong thư phòng lớn bỗng nhiên thật yên tĩnh một lúc, rất lâu sau mới nghe Triệu Giới hít một hơi, khàn giọng nói: “A La, suýt nữa muội muốn mạng ta rồi…”

Ngoài cửa, Chu Cảnh và Dương Hạo đứng thẳng tắp nghiêm trang, nhìn chăm chú về phía trước. Bề ngoài hai người nhìn như bình tĩnh, thật ra trong lòng sớm không bình tĩnh nổi rồi, thầm nghĩ Vương gia và tiểu Vương phi cũng rất biết đùa, đang là ban ngày ban mặt, lại ở thư phòng, hai người này không nghĩ tới cảm nhận của bọn họ sao? Trên trán hai người nhỏ từng giọt mồ hôi lớn, mặc dù oán thầm, nhưng cũng không dám đi vào quấy rầy.

*** *** ***​

Hôm sau, lúc ra cửa, Ngụy La tức giận trừng mắt nhìn Triệu Giới một cái.

Hôm qua giúp hắn làm chuyện này xong, tới giờ miệng nàng vẫn còn đau. Cũng tại hắn, lại nghĩ ra được điều kiện này, không phải nàng chỉ muốn ra ngoài một lần sao, hắn lại hệt như quản gia trông chừng kỹ càng. Có điều sáng hôm nay thái độ Triệu Giới cũng tốt, không chỉ tự mình đút nàng ăn cơm, còn giúp nàng vẽ mày. Đương nhiên, Triệu Giới vẽ mày không tốt, quanh co khúc khuỷu như vẽ giun, hơn nữa còn thiếu chút đã tô đen mặt nàng rồi. Lúc Ngụy La soi gương liền không khách khí cười to, lại kêu Kim Lũ lau đi vẽ lại, rồi nói với Triệu Giới: “Trước kia muội cho rằng không có gì Đại ca ca không làm được, bây giờ cuối cùng đã phát hiện ra chuyện huynh không thể làm rồi!”

Triệu Giới dùng hai ngón tay gõ lên ót nàng: “Nếu ta vẽ tốt, muội cần phải lo lắng mới đúng”.

Ngụy La nghĩ thấy cũng phải, liền nhịn không được cười xì một tiếng.

“A La, từ lúc ngươi lên xe ngựa, trên mặt lúc nào cũng cười, rốt cuộc có chuyện gì khiến ngươi cao hứng vậy, nói với ta một chút?” Lương Ngọc Dung đi tới trước mặt nàng, ranh mãnh hỏi.

Ngụy La nhìn Lương Ngọc Dung, cũng không vì lời nói cười nhạo của nàng ấy mà ngượng ngùng, dù sao lúc ở chung với Triệu Giới còn có lời xấu hổ muốn chết nào mà nàng chưa nghe qua chứ, sớm đã luyện thành da mặt dày như tường đồng vách sắt rồi. Nàng nói: “Ta có gì tốt chứ? Chuyện của ngươi và Thường Dẫn đại ca ta còn chưa hỏi đâu. Nghe nói hôm đó Thường Dẫn ca ca tự mình tới Phủ Bình Viễn Hầu, không rõ huynh ấy nói gì, nhưng lại khiến bá phụ bá mẫu thay đổi chủ ý nhanh vậy?”

Quả nhiên, gương mặt Lương Ngọc Dung ửng hồng, nhéo eo Ngụy La một cái: “Ta… làm sao ta biết được? Phụ mẫu thương lượng hôn sự, ta chưa bao giờ được biết”.

Ngụy La bán tín bán nghi nhìn Lương Ngọc Dung dò xét, sau cùng nàng ấy thẹn quá hóa giận, nhào tới bên người Ngụy La, hai người cùng ngã vào thảm dệt kim thêu vân điểu văn, loạn thành một đoàn, tiếng cười không dứt, chuyện này mới coi như xong.

Đến Thiên Phật Tự, Ngụy La và Lương Ngọc Dung đi vào cửa chùa. Nhắc tới cũng kỳ quái, thường ngày Thiên Phật Tự đều là khách hành hương nhiều như mây, hôm nay lại vô cùng yên tĩnh, trong chùa còn có hai hàng thị vệ mặc xiêm y xanh đen, đeo nhuyễn giáp đứng gác, tăng nhân trong miếu cũng đi lại vô cùng nhẹ nhàng yên tĩnh, hình như trong Tự đang tiếp đãi khách quý quan trọng. Tiểu hoà thượng ngoài cửa vốn muốn ngăn bọn họ lại, nhưng sau khi biết được thân phận của Ngụy La, liền do dự một lát, hai bên bên nào cũng không đắc tội được, đành nói: “Nhị vị nữ thí chủ, mời”.

Ngụy La và Lương Ngọc Dung đi vào Đại hùng Bảo Điện, thấy một vị phụ nhân mặc đồ quý phái trang nghiêm quỳ trước tượng Phật, bà ta mặc xiêm y màu đỏ thẫm thêu hoa phù dung vàng trên tay áo, tóc búi lệch đơn giản, trên đầu có cài hai cây trâm mảnh như tơ khảm đá mắt mèo, chỉ cần nhìn bóng lưng cũng đoán chắc là một vị phu nhân tôn quý xinh đẹp. Phu nhân kia hướng tượng Phật bái ba bái, cô nương mặc xiêm y xanh bằng gấm Tô Châu, đi giày thêu hoa sen ở một bên đỡ phu nhân dậy, xoay người đi ra cửa.

Lúc này, ánh nắng ấm áp ngoài điện chiếu vào, Ngụy La mới nhìn rõ dung mạo của người đó, không phải ai khác, chính là Ninh Quý Phi ở Trọng Hoa Cung.

Ngụy La giật mình, vội lấy tư thái hậu bối thấy trưởng bối mà hành lễ, gọi một tiếng: “Quý phi nương nương”.

Lương Ngọc Dung đi theo cũng cùng hành lễ.

Ninh Quý Phi lớn tuổi hơn so với bọn họ, cũng trải qua nhiều chuyện hơn các nàng, làm việc vì thế cũng thành thục trầm ổn hơn, vì thế bà ấy cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp nhau, xem ra ta và Tĩnh Vương Phi rất có duyên với nhau”.

Ngụy La cụp mắt, mím môi cười một tiếng: “Chuyện lần trước, đa tạ thuốc hay của Quý Phi nương nương, viết thương của thần mới có thể nhanh khỏi như vậy”. Dừng một lát, nàng lại nói tiếp: “Có điều thời gian này trong Phủ Tĩnh Vương có nhiều việc quấn thân, nên không thể tự mình vào cung nói lời cảm tạ với Quý Phi nương nương, mong rằng nương nương không trách tội. Thần sai người đưa đến chặn giấy và nghiên mực Đoan Khê, không biết Nương nương đã nhận được chưa?”

Thật ra Phủ Tĩnh Vương cũng không có việc gì quá gấp, Ngụy La chỉ là tìm cớ mà thôi. Triệu Giới và Trần Hoàng Hậu đều không thích Ninh Quý Phi, nàng tất nhiên cũng sẽ không hướng khuỷu tay ra ngoài.

Ninh Quý Phi tươi cười đoan trang đúng mực: “Chuyện này thì có là gì? Cũng chỉ là một chai dược mà thôi, Tĩnh Vương Phi xinh đẹp như vậy, nếu lưu lại sẹo mới thực là đáng tiếc. Chỉ tiếc dược kia chỉ có một chai, sau khi bệ hạ ban tặng, ta đã dùng gần một nửa, không biết có đủ không?”

Ngụy La gật gật đầu, vẻ tươi cười không đổi: “Đã đủ, nương nương có tâm”.

Ninh Quý Phi gật gật đầu, cô nương bên cạnh lúc này mới có cơ hội hành lễ với Ngụy La, giọng nói mềm mại êm tai: “Hoàng tẩu”.

Cô nương kia ngẩng đầu lên, ấn tượng nhất là đôi mắt sáng, trong mắt như sóng nước gợn nhẹ, thật giống mặt hồ trong suốt, tiếp theo là mũi ngọc tinh xảo, đôi môi anh đào nho nhỏ, quả là mỹ nhân hiếm có. Nhưng Ngụy La cũng không phải chú ý tới điểm này, nàng nghĩ tới tiếng “hoàng tẩu” kia, vậy hẳn là tân Vương Phi Triệu Chương mới lấy, tiểu cô nương nhỏ nhất của Phủ Định Quốc Công – Cao Uyển Nhi.

Ngụy La cũng không có ấn tượng mấy với vị cô nương này, có lẽ là vì nàng và Phủ Định Quốc Công không hay lui tới, chỉ nhớ rõ nàng ấy là một người tính tình nhu thuận, ôn hòa lễ độ.

Sau khi Ngụy La và Triệu Giới đính hôn không bao lâu, Triệu Chương quay đầu liền định ra hôn sự với Cao Uyển Nhi Phủ Định Quốc Công, thời gian thành thân còn sớm hôn bọn họ một tháng. Trong chuyện này không khỏi có ý so đo, chỉ là không nói toạc ra ngoài mà thôi.

Ngụy La đi với Ninh Quý Phi tới phòng khách ở hậu viện nói chuyện một lát, mới biết mấy ngày gần đây thân thể bà không khỏe, bây giờ mới có thể xuất cung tới đây bái lạy Bồ tát. Nàng quan tâm hỏi thăm vài câu, cũng không nói sẽ tặng dược liệu gì cho Ninh Quý Phi, dù sao ân tình của lọ thuốc kia đã trả, hơn nữa, Ngụy La cũng không muốn cùng bà ta qua lại.

Lúc rời khỏi Thiên Phật Tự đã là buổi trưa, mặt trời chói lọi, ánh nắng ấm áp, bình ổn vài phần lo lắng trong lòng.

Ngụy La chào Lương Ngọc Dung về Phủ Tĩnh Vương, hỏi hạ nhân tung tích Triệu Giới, biết hắn đang ở thư phòng, nàng liền đi đến thư phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net