Chương 166: Đại Kết Cục (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giường, lười biếng trừng mắt nói: "Ngươi yên tâm, ta hỏi Tôn đại phu rồi, đại phu nói không có gì đáng ngại. Nếu không để ta uống chút gì lành lạnh, ngay cả chút thời gian ta cũng không qua nỗi, thật không biết làm sao sống qua mùa hè này".

Bạch Lam nghe nói Tôn đại phu đồng ý thì mới yên tâm. Tôn đại phu hẳn là hiểu biết nhiều hơn nàng.

Ngụy La nằm trên sạp hóng mắt trong chốc lát, Triệu Giới từ bên ngoài về, nàng đang nhắm mắt ngủ ngon lành.

Triệu Giới phất tay cho Bạch Lam và Kim Lũ lui xuống, hắn ngồi trên sạp, đẩy ra tóc mái lộn xộn trên trán Ngụy La, dùng ngón cái lau nhẹ đi mồ hôi trên trán nàng.

Hôm nay lúc lâm triều Sùng Trinh Hoàng đế nhắc lại chuyện lập trữ lần nữa, lúc trước có đại thần dị nghị Triệu Giới, nhưng giờ sớm đã mai danh ẩn tích. Có rất nhiều người trên đường ra ngoài đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn, có nhiều thần tử bỏ túi tiền riêng bị Sùng Trinh Hoàng đế tra ra, có nhiều trí sĩ chủ động hồi hương, nguyên nhân trong đó, đến tột cùng là bút tích của ai, mọi người đều ngầm hiểu.

Trên triều không còn bất kỳ ai có dị nghị gì, chỉ có Thụy Thân Vương đứng ra phản bác vài lời, nhưng cũng bị Hoàng đế đè xuống.

Chuyện lập trữ cứ thế định ra, chờ Lễ bộ chọn ngày tốt, Đại lý tự viết chiêu thư tuyên bố lập Tĩnh Vương Triệu Giới làm thái tử. Sùng Trinh Hoàng đế tuyên bố bãi triều, ở trước mặt mọi người gọi Triệu Giới vào Ngự thư phòng, nói là có chuyện cần thương nghị, cũng tỏ rõ ý coi trọng.

Thụy Thân Vương đứng trong Hàm Nguyên Điện, ánh mắt lạnh lùng, rất lâu sau mới phất tay áo rời khỏi điện.

Sắc mặt Triệu Chương cũng không tốt lắm, quả đấm trong tay áo nắm chặt lại, đuổi theo bước chân của Thụy Thân Vương, cùng rời đi.

Sùng Trinh Hoàng đế nói với Triệu Giới vài chuyện chính sự ở Giang Nam, hỏi cái nhìn của hắn, sau đó không còn việc gì nữa liền phất tay áo cho hắn lui xuống.

Trước khi Triệu Giới rời đi, Sùng Trinh Hoàng đế để bút tuyên nhỏ xuống, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, đột nhiên than thở nói: "Đợi sau này ngươi đăng cơ, trẫm và mẫu hậu ngươi sẽ rời khỏi Thịnh kinh thành, đi khắp đại giang nam bắc, làm đôi phu thê nhàn nhã".

Triệu Giới khựng lại, cũng không nói gì, sải bước rời đi.

Ngụy La bị động tĩnh của Triệu Giới đánh thức, nàng vừa mở mắt đã thấy hắn đang xuất thần, nhịn không được quơ quơ tay trước mặt hắn hỏi: "Chàng đang nghĩ gì thế?"

Đôi mắt đen của Triệu Giới giật giật, hắn cầm ngón tay ú ú của nàng, cong môi nói: "Nghĩ coi hài tử của chúng ta là nam hay nữ".

Ngụy La nói: "Nghịch ngợm như vậy hẳn là con trai. Huống gì nữ nhi ăn lạt, lúc trước không phải thiếp thích ăn mơ vừa chua vừa chát sao". thật ra không phải vì Ngụy La rất thích nhi tử, nàng chỉ suy đoán vậy thôi. Trong lòng Ngụy La lại thích nữ nhi nhiều hơn, người ta đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ của mẫu thân, nàng cũng muốn có một áo bông nhỏ.

Triệu Giới mỉm cười không nói: "Hôm qua ta đã nghĩ kỹ tên hài tử, nàng muốn nghe một chút không?"

Ngụy La hào hứng: "Chàng nói đi".

Triệu Giới nói: "Nếu là nhi tử tên chỉ có độc một chữ <Hi>, ý là hòa thuận vui vẻ. Nếu là nữ nhi thì gọi <Nhiễm Nhiễm>, thời gian thấm thoát đi". hắn nhìn Ngụy La, bóp bóp gương mặt tròn nhỏ nhắn của nàng hỏi: "Nàng thấy thế nào?"

Ngụy La suy nghĩ một lát, cảm thấy hai tên này không tệ: "Chàng thương lượng với Bệ hạ chưa?"

Triệu Giới nói: "Bản vương đặt tên cho hài tử của mình, sao phải thương lượng với ông ta?"

Tên của hoàng tôn phải được sự cho phép của Hoàng đế, nhưng Triệu Giới lớn lối như vậy cũng khôngphải ngày một ngày hai, chắc hẳn Sùng Trinh Hoàng đế cũng hết cách với hắn. Ngụy La gật đầu nói: "Hai tên này không tệ, cứ quyết định như vậy đi".

Thương lượng xong chính sự, Triệu Giới muốn đưa tay ôm Ngụy La, rất nhiều ngày rồi hắn không được thân thiết với nàng, lúc này chỉ muốn cùng nàng thân mật một chút. Nào biết tiểu cô nương này lẩn còn nhanh hơn thỏ, bộ dáng e sợ tránh không kịp, nàng cau mày nói: "Trời nóng lắm, chàng cách xa ta ra một chút, đừng dựa vào". Lúc này nàng nhớ tới gì đó, nhìn quanh rồi nói: "sao chàng lại đuổi Kim Lũ và Bạch Lam đi, không có người quạt cho thiếp, khó trách thiếp cảm thấy nóng..."

Ngụy La sợ nóng, Triệu Giới biết rõ. Chỉ là tiểu cô nương phản ứng như vậy thật khiến Triệu Giới thương tâm, sắc mặt cũng không quá tốt.

Triệu Giới nắm lấy cổ tay mảnh mai của Ngụy La, cúi người dễ dàng áp nàng dưới thân, dù bận vẫn ung dung quan sát nàng, hỏi: "Kêu ta tránh xa một chút hử?"

Ngụy La rụt cổ, cho dù lúc này nàng cảm thấy thật nóng cũng không dám lên tiếng nữa.

Triệu Giới cúi đầu cắn cổ nàng, nhẹ nhàng gặm nuốt, giọng nói ngày càng trầm thấp: "A La, nàng biết mấy tháng này ta nhịn rất vất vả"

Vì đứa nhỏ trong bụng Ngụy La, đã hơn tám tháng Triệu Giới không chạm vào nàng, thật là nhớ vô cùng. Tay Triệu Giới dò vào trong áo Ngụy La, cầm lấy bánh bao trắng của nàng, tiết chế tức giận cắn mấy cái. hắn cũng không dám dùng sức quá nhiều, chỉ là thân thể Ngụy La mềm mại, thế nhưng vẫn để lại dấu răng nhàn nhạt. Ngụy La nũng nịu kêu đau, hắn liền ngậm vào trong miệng, dỗ dành nàng thật tốt.

Ngụy La vặn vẹo uốn éo thân thể, không yên lòng nói: "không được, hài tử sắp sinh rồi, đại phu nói ba tháng cuối không được..."

Tất nhiên Triệu Giới còn nhớ lời dặn, hắn không chân chính chạm vào nàng, chỉ muốn ăn cho đỡ thèm thôi.

Chỉ chốc lát sau, dưới giàn hoa bồ đào chỉ nghe thấy tiếng nghẹn ngào tinh tế.

Xung quanh giàn hoa có dùng màn che lấp, thấy không rõ khung cảnh bên trong, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng người. Triệu Giới ôm Ngụy La vào lòng, vùi đầu trên ngực nàng. Ngụy La vươn tay đẩy hắn, có lẽ là bị hắn cắn đau, nàng khẽ kêu một tiếng.

Rất lâu sau, Triệu Giới mới bất mãn hỏi: "Sao không có sữa?"

Ngụy La thở hổn hển, nếu không phải sợ hài tử bị thương, nàng thật muốn đá hắn xuống giường: "Sinh xong hài tử mới có, thiếp còn chưa sinh đâu, ở đâu ra..." nói được một nửa, Ngụy La đỏ mặt, nghẹn lời không nói được nữa.

Triệu Giới lưu luyến chốc lát, sau đó xoay người ôm Ngụy La từ phía sau, đầu hắn áp vào tai nàng nặng nề thở dốc. Đợi hắn bình phục lại rồi, chậm chạp nói với Ngụy La: "Chờ nàng sinh xong hài tử, xem ta thu thập nàng thế nào".

Hàng mi dài của Ngụy La run rẩy, không lên tiếng.

*** *** ***​

Càng gần tới ngày lâm bồn, cảm xúc của Ngụy La càng khẩn trương.

Triệu Giới tìm một bà đỡ nổi danh nhất Thịnh Kinh thành cho Ngụy La, để bọn họ tạm thời ở lại trong Phủ Tĩnh Vương, một khi Ngụy La có bất kỳ tình huống gì, chỉ cần kêu bọn họ liền tới.

Dù vậy, tâm trạng Ngụy La vẫn hoảng loạn, cả ngày lẫn đêm đều đứng ngồi không yên. Hài tử còn chưa sinh đâu, nàng đã tự dọa chết mình rồi.

Ngày hôm đó Ngụy La mang trà bánh tới thư phòng cho Triệu Giới, cổ tay nàng vô ý đụng vào trên phần đầu của bàn gỗ, vòng ngọc vì thế mà nứt ra làm đôi rơi xuống hai nơi trên mặt đất. Ngụy La kinh ngạc nhìn lại vòng tay, nàng đứng sững hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Triệu Giới kéo nàng tới bên cạnh mình, lệnh Chu Cảnh đem hai mảnh vòng dọn dẹp, sau đó nhìn Ngụy La nói: "Nhìn nàng tự hù bản thân mình kia, sao lại không tập trung vậy?" hắn xoa xoa thùy tai Ngụy La, vừa trấn an nàng, cũng là trấn an chính mình: "không phải ta đã nói rồi sao, có bản vương ở đây, nàng sẽ không sao hết''.

Ngụy La nhìn Triệu Giới, gật gật đầu, bò lên hai chân hắn, ôm cổ hắn nói: "Thiếp có chút sợ hãi... Thiếp cũng không biết tại sao như vậy, có thể là vì thai đầu chưa có kinh nghiệm, trong lòng lúc nào cũng lo lắng bất an, làm cái gì cũng không yên lòng".

Triệu Giới cọ cọ cái mũi nàng nói: "Là nàng tự hù dọa chính mình".

Ngụy La sờ sờ mũi, thầm nghĩ có lẽ đúng là vậy.

Nhưng mà nàng ngồi trong lòng Triệu Giới không được bao lâu, Dương Hạo nóng vội không yên từ ngoài chạy vào, thần sắc hớt hải, ngay cả lễ nghi cũng bất chấp: "Điện hạ, không xong rồi, Bảo Hòa Điện bốc cháy, Hoàng hậu nương nương đang tụng kinh trong đó!"

Sắc mặt Triệu Giới thay đổi, tâm Ngụy La cũng rơi "lộp bộp" theo.

Triệu Giới lập tức đứng lên, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Mẫu hậu sao rồi?"

Dương Hạo nói: "Tình hình cụ thể thuộc hạ cũng chưa biết, chỉ biết Hoàng hậu nương nương hiện vẫn đang bị vây trong Bảo Hòa Điện, còn chưa được cứu ra".

Sắc mặt Triệu Giới vô cùng khó coi, cất bước đi ra ngoài: "Chuẩn bị ngựa!"

Ngụy La vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay Triệu Giới nói: "Thiếp cũng muốn đi".

Ngàn tính vạn tính không bằng trời tính. Ngụy La cho rằng Triệu Giới xếp người quanh Bảo Hòa Điện thì đời này có thể tránh được việc Trần Hoàng hậu nhóm lửa tự thiêu, không nghĩ tới bà còn một bước này. Lời của bà trước cửa Khánh Hi Cung, Ngụy La đã lờ mờ nhận ra không đúng lắm, Trần Hoàng hậu nói giống như đã không còn gì ràng buộc bà nữa, nàng có chút không yên tâm mới hỏi thăm lại Triệu Giới, biết hắn đã an bài thỏa đáng nàng mới yên tâm hơn chút. Nhưng mà... sao lại vẫn có chỗ hổng này?

Triệu Giới xoa mặt nàng: "A La, thân thể nàng bất tiện, vẫn nên ở trong phủ chờ tin tức của ta thì tốt hơn. Ngoan, ta không muốn nhìn thấy nàng cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn".

Ngụy La kiên trì nói: "Thiếp biết mình không giúp đỡ được gì, nhưng mẫu hậu gặp nguy hiểm, thiếp không thể ngồi không ở chỗ này. Đại ca ca, chàng mang ta đi đi".

Triệu Giới rũ mắt xuống nhìn nàng. Rất nhanh, hắn liền kêu Dương Hạo: "đi chuẩn bị xe ngựa". Đây cũng là thỏa hiệp.

Xe ngựa bay nhanh vào cung, Ngụy La và Triệu Giới còn chưa tới Bảo Hòa Điện, đã thấy khói lửa bốc lên, lửa cháy ngập trời, cơ hồ nhiễm đỏ nửa bầu trời. Sắc mặt Triệu Giới khó coi tới dọa người, đôi môi mỏng mím lại thành một đường. thật vất vả mới chạy tới chỗ Bảo Hòa Điện, chỗ đó đã biến thành một biển lửa, ngọn lửa liếm láp lấy chính điện, hừng hực bừng cháy khiến lòng người sợ hãi, không dám tùy tiện đi tới.

Thị vệ và cung nhân bưng những thùng nước tới dập lửa, thần sắc vội vàng đi qua Triệu Giới và Ngụy La, lúc này cũng bất chấp lễ tiết, dập lửa vẫn quan trọng hơn.

Ngụy La giương mắt nhìn Đế vương mặc thường phục màu tím bầm thêu tứ long, Sùng Trinh Hoàng đế không nhúc nhích nhìn Bảo Hòa điện trước mặt, cánh tay rũ xuống một bên khẽ run rẩy.

Chắc hẳn ông cũng không đoán được sẽ có chuyện ngày hôm nay.

Sùng Trinh Hoàng đế vốn cho rằng cuối cùng rồi sẽ có một ngày ông có thể khiến Trần Hoàng hậu thay đổi, ông sẽ từ từ bù đắp cho bà, bà rồi sẽ tha thứ cho ông. Thậm chí Sùng Trinh Hoàng đế còn mặc sức tưởng tượng tương lai Triệu Giới ngồi vào chỗ của ông rồi, ông sẽ dẫn Vãn Vãn đi thăm thú rất nhiều chỗ, xem núi Nga Mi, xem đầm nhật nguyệt, đi khắp đại giang nam bắc, làm một đôi nhàn vân dã hạc (1) là một đôi phu thê cộng vãn lộc xa (2) bình thường. Ông sao cũng không thể ngờ được, Trần Hoàng hậu lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một cơ hội cuối cùng cũng không lưu lại cho ông, muốn đi trước một bước.

Không thể nào!

Ông không thể để bà đi như vậy!

Giữa bọn họ là một đường vòng thật xa, càng đến gần lại càng cách xa, bây giờ đến cuối cùng lại đi vòng qua nhau, ông còn có nhiều chuyện muốn nói với bà, bà sao có thể chết như vậy? Sùng Trinh Hoàng đế giống như đột nhiên tỉnh ngộ, đoạt lấy thùng nước của thị vệ bên cạnh, giờ thùng gỗ lên xối lên người mình từ đầu tới đuôi, không chút do dự chạy vào Bảo Hòa Điện.

Người xung quanh đều bị dọa tới choáng váng, đợi tới lúc bọn họ hoàn hồn, Trữ công công thất kinh ôm lấy chân Hoàng đế: "Bệ hạ, ngài muốn làm gì? Ngài vạn lần không nên vọng động, đã có người vào cứu Hoàng hậu nương nương, nói không chừng một lát nữa liền cứu ra, ngài ngàn vạn lần không thể đi vào!"

Cung nhân sau lưng ông quỳ rạp trên đất, trong miệng hô to: "Bệ hạ nghĩ lại!"

Sùng Trinh Hoàng đế đá văng Trữ công công ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vãn Vãn còn ở bên trong, bảo trẫm sao có thể đứng đợi ngoài này! Yên lặng cho trẫm! Ta là ngôi cửu ngũ chí tôn, sẽ không dễ dàng chết như vậy". nói xong ông dừng lại, nhìn Triệu Giới đứng cách đó không xa, ánh mắt phức tạp: "Vạn nhất trẫm có gì ngoài ý muốn, liền truyền ngôi cho Tĩnh Vương, thay trẫm lo lắng chính vụ".

Mọi người bi thương hô to: "Bệ hạ!"

Ánh mắt Triệu Giới trầm xuống, tay giấu trong tay áo khẩn trương siết chặt thành nắm đấm.

Sùng Trinh Hoàng đế không để ý tới bọn họ, xoay người dứt khoát đi vào trong biển lửa.

Thế lửa rào rạt, cây cột trên xà nhà rớt xuống rất nhiều, trước mặt là khói dày cuồn cuộn, cơ hồ không thể thấy rõ đường trước mặt. Ngoài thị vệ ở trong cung, Triệu Giới cũng phái nhiều người vào cứu, nhưng không có kết quả, thậm chí có vài người bị lửa nuốt, trở thành vong hồn trong biển lửa.

Triệu Chỉ Khanh khàn khàn gọi: "Vãn Vãn, nàng ở chỗ nào!"

*** *** ***​

Mọi người đều đứng ngoài Bảo Hòa Điện chờ đợi.

Ngụy La khẩn trương nắm lấy tay áo Triệu Giới, có gì đó trào lên cổ họng nàng. Mới đầu bụng nàng chỉ có hơi đau, nàng cho là rằng vì bản thân quá mức căng thẳng nên mới như thế, nhưng đau đớn kia càng lúc càng kịch liệt, khiến nàng không cách nào lờ nó đi.

Gương mặt nhỏ nhắn của Ngụy La trắng bệch, luống cuống gọi Triệu Giới một tiếng.

Triệu Giới thấy sắc mặt nàng không ổn, vội vàng bế nàng lên: "A La, nàng sao vậy?"

Ngụy La vịn lấy tà áo Triệu Giới, chậm rãi nói: "Thiếp, hình như thiếp muốn sinh..."

————

(1)Nhàn vân dã hạc (閒雲野鶴): Tự do như hạc, nhàn tản như mây trôi, ý chỉ cuộc sống an nhàn, thoát khỏi thế sự

(2)Cộng vãn lộc xa (共挽鹿車)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net