Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Huy cảm thấy hôm nay Nghiêm Hạo Tường có chút khác lạ. Làm trợ lý tổng giám đốc, hiểu biết của anh về Nghiêm Hạo Tường tất nhiên sẽ nhiều hơn người khác, cho nên anh nhanh chóng nhận ra cảm xúc của Nghiêm Hạo Tường không đúng lắm, từ sáng tới chiều, mày lúc nào cũng chau lại, không phải kiểu giận dữ, mà chắc chắn không phải vui sướng gì.

Giống như đang nặng lòng, không thoải mái vì chuyện gì đó.

Với Nghiêm Hạo Tường mà nói, chuyện này cực kỳ hiếm thấy. Hắn chính là người cầm quyền tối cao của công ty, dù là thân phận hay năng lực thì đều có thể là đứng nhất không ai đứng thứ hai, ai dám khiến hắn không thoải mái chứ?

Chu Huy cẩn thận hồi tưởng lại những công việc gần đây của công ty, nhưng không tìm ra vấn đề gì.

“Nghiêm tổng, có vấn đề gì sao?” Cuối cùng, xuất phát từ sự cẩn thận, anh mở miệng hỏi thẳng.

Nghiêm Hạo Tường trả lời: “Thoạt nhìn trông tôi có chỗ nào có vấn đề sao?”

Câu trả lời này càng thể hiện rõ cảm xúc không thoải mái trong lòng hắn.

Nỗi lòng của Nghiêm Hạo Tường đúng là có chút không đúng, sau khi nói câu tạm biệt do quỷ thần sai khiến kia xong, cảm xúc này vẫn duy trì đến tận bây giờ.

Vì sao không kiềm chế được cái miệng của mình? Rõ ràng lý trí hoàn toàn cự tuyệt.

Loại cảm giác nọ lại tới lần nữa. Rõ ràng cậu trai nọ thoạt nhìn phúc hậu và vô hại, so sánh thì cậu mới đúng là con mồi trong bãi săn, thuộc về thế yếu, nhưng lại đầy cảm giác nguy hiểm, phảng phất mang theo người vô vàn bẫy rập, dụ thợ săn Nghiêm Hạo Tường từng bước từng bước sa vào.

Nghiêm Hạo Tường nhíu mày.

Nhất định là do lúc đó cậu ta lo lắng ông nội bị đau cùng với ánh mắt trông mong khi nhìn hắn rời đi quá đáng thường, cho nên bản thân mới mềm lòng. 

Mềm lòng là thiên tính của nhân loại.

Mày Nghiêm Hạo Tường hơi giãn ra.

Chỉ thế mà thôi. Nghiêm Hạo Tường không hề thích loại cảm giác vô thức bị “chi phối” này tí nào. Không thể thế này nữa, không thể tiếp tục thân cận nữa.

Điện thoại rung lên, có tin nhắn đến.

Nghiêm Hạo Tường đang mở họp qua video với bên nước ngoài, tiện tay cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó đặt lên bàn. Nhưng chỉ lát sau điện thoại lại rung lên, kêu ong ong ong mấy lần, giống như không bát máy sẽ không bỏ qua.

Sắc mặt Nghiêm Hạo Tường trầm tĩnh, tay phải đặt lên bàn gõ nhẹ, cuối cùng duỗi tay ra, đưa điện thoại cho Chu Huy đang đứng một bên.

Chu Huy nhận đồ, chỉ cho rằng đây là tin tức công việc, khi Nghiêm Hạo Tường bận việc, Chu Huy thường giúp hắn trả lời loại tin nhắn này, ngựa quen đường cũ, nhận điện thoại, vừa mở ra đã thấy là nội dung vô cùng riêng tư.

Hạ Tuấn Lâm là một soái ca: Em đọc được hai trang sách rồi, nghỉ tí đã.

Hạ Tuấn Lâm là một soái ca: Anh đang làm gì đấy.

Hạ Tuấn Lâm là một soái ca: Có bận không ạ.

Anh? Chu Huy nghi hoặc, Nghiêm Hạo Tường có em trai à? Chưa nghe thấy bao giờ. Nhận thấy nó quá mức riêng tư, Chu Huy lại đưa điện thoại tới trước mặt Nghiem Hạo Tường, ý bảo hắn xem nội dung, ý hỏi có thực sự thích hợp để anh biết hay không. Nghiêm Hạo Tường chỉ nhìn thoáng qua, tiện tay gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn, ý tứ rõ ràng, để anh tiếp tục. 

Chu Huy nghĩ chốc lát, cúi đầu trả lời tin nhắn.

Nghiêm: Xin chào, tổng giám đốc Nghiêm đang bận, tạm thời không thể trả lời tin nhắn của ngài.

Nghiêm: Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Nghiêm, Chu Huy.

Nghiêm: Ngài có chuyện quan trọng gì không? Tôi sẽ chuyển lời giúp ngài.

Đầu bên kia vẫn luôn hiện trạng thái đang nhập tin nhắn, mà nửa ngày vẫn chưa gửi được gì. Chẳng nhẽ là một đứa trẻ? Nếu là em trai thì không biết cụ thể là bao lớn rồi. Chu Huy đợi hồi lâu, cuối cùng bên kia cũng gửi tin nhắn đã soạn sửa nãy giờ qua.

Hạ Tuấn Lâm là một soái ca: Ồ.

Chu Huy:……

Xem ra cũng không có chuyện gì quan trọng, Chu Huy cất điện thoại đi, đang định đặt xuống thì bên kia lại gửi tin.

Hạ Tuấn Lâm là một soái ca: Trợ lý là gì?

Xem qua quả nhiên tuổi của đối phương không lớn, không rành chuyện đời.

Chu Huy cười, trước mặt trẻ con, đương nhiên không cần nghiêm trang, trả lời: Nói ngắn gọn, là người có thể làm được những việc lặt vặt, cái gì cũng được. 

Hạ Tuấn Lâm là một soái ca: Ồ.

Hạ Tuấn Lâm là một soái ca: Cái gì cũng có thể làm được ư. Thật là lợi hại!

Chu Huy:……

Chu Huy hồi âm bằng một biểu cảm tươi cười.

Hạ Tuấn Lâm là một soái ca: Anh trai vẫn đang bận ạ?

Chu Huy trả lời: Đúng vậy, tổng giám đốc Nghiêm đang mở cuộc họp. Em có việc gì sao? Nếu rất gấp, rất quan trọng thì anh có thể chuyển lời cho tổng giám đốc.

Hạ Tuấn Lâm là một soái ca: À, không có.

Hạ Tuấn Lâm là một soái ca: Tôi ở nhà, nghĩ đến anh ấy.

Hạ Tuấn Lâm là một soái ca: Sáng nay anh trai ăn không nhiều lắm, muốn hỏi anh ấy có đói bụng không.

Chu Huy đọc mấy tin nhắn này, câu văn ngắn ngủn mấy chữ, lại ẩn chứa rất nhiều tin tức. Cái đầu thông minh của Chu Huy lập tức tập trung vào mấy chữ “ở nhà”, “buổi sáng ăn không nhiều lắm”, đoán có khi hiện tại người này đang ở trong nhà Nghiêm Hạo Tường, hơn nữa sáng nay còn ăn sáng cùng nhau.

Người này còn có WeChat cá nhân của Nghiêm Hạo Tường, còn gọi hắn là anh trai…… Giọng điệu rất chi là tự nhiên quen thuộc…… Về chuyện trong nhà Nghiêm Hạo Tường, là một trợ lý, tất nhiên anh cũng biết được chút ít, cũng biết về việc đính hôn gần đây của Nghiêm Hạo Tường, lập thức giật thót, hay là chính là vị này? 

Chu Huy nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường theo bản năng, Nghiêm Hạo Tường còn đang tập trung vào cuộc họp, ánh mắt chăm chú vào cuộc họp trên màn hình máy tính.

…… Tin tưởng tôi đến vậy sao? Một mặt Chu Huy thấy vui mừng vì cấp trên tín nhiệm mình, một mặt lại có chút thấp thỏm, từ xưa đến nay, cấp dưới biết quá nhiều bí mật đời tư chưa bao giờ có một kết cục tốt. Tiện thể lại nghĩ thêm, nếu loại chuyện này cũng để anh làm thì hiển nhiên Nghiêm Hạo Tường cũng không để ý tới đối phương lắm, hoặc là nói hắn không hài lòng. Nhưng không hài lòng thì cứ bơ đi là được, sao lại phải trả lời người ta chứ.

Chà, quanh co lòng vòng.

Sau khi biết thân phận của đối phương, Chu Huy không dám thiếu cảnh giác, lập túc nghiêm túc gấp bội.

Nghiêm: Ngài là Tiểu Hạ tiên sinh sao?

Hạ Tuấn Lâm là một soái ca: Hạ Tuấn Lâm.

Chu Huy biết vị kia có chỗ không giống bình thường, lại xem câu trả lời này, đúng là không giống lời nói của người bình thường, tuy tốc độ hơi chậm nhưng câu chữ biểu đạt vẫn lưu loát rõ ràng, hiển nhiên giao tiếp không gặp vấn đề, ngữ điệu thì hồn nhiên giống một thiếu niên đang tuổi học trò.

Bản thân Chu Huy cũng có một đứa em trai học cấp ba, giao lưu với mấy bạn nhỏ rất lành nghề, lập tức hợp rơ với Hạ Tuấn Lâm.

Ở nhà họ Nghiêm.

Hạ Tuấn Lâm ngồi trên thảm ngoài phòng khách, lưng dựa sofa, bên cạnh là trái cây và đồ tráng miệng, cậu đang ăn đồ ăn vặt, tay cầm điện thoại, nghiêm túc nhắn tin WeChat.

Cậu sợ người lạ, nhưng quả nhiên giao tiếp với nhau qua internet thì không có chướng ngại gì.

Leng keng.

Anh trai trợ lý kia lại nhắn tin qua.

Nghiêm: Tổng giám đốc Nghiêm họp xong rồi, tôi phải đi làm việc đây.

Hạ Tuấn Lâm vội nói vâng.

Hạ Tuấn Lâm là một soái ca: bái bai (vẫy tay)

Nghiêm: (vẫy tay) bai bai.

Hạ Tuấn Lâm hẵng còn vui vẻ, người nào bên cạnh anh trai cũng rất thân thiện, đối xử rất tốt với cậu, hôm nay coi như quen thêm một người, tuy cậu còn không biết anh ấy trông như thế nào, nhưng Hạ Tuấn Lâm đã nhớ kỹ tên của anh.

Hạ Tuấn Lâm mở ảnh đại diện của Nghiêm Hạo Tường ra, ôm điện thoại, chậm rãi đổi ghi chú: Anh Chu Huy.


S

ửa xong lại thấy sai sai, đây là WeChat của anh trai mà, nghĩ đoạn, lại sửa về Vợ.

Sau khi có phương thức liên hệ của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm như có thêm một con đường liên lạc với thế giới bên ngoài, về sau lúc không học tập hay chơi trò chơi, thỉnh thoảng Hạ Tuấn Lâm sẽ gửi tin nhắn, nhanh chóng nhận được hồi âm đồng điệu.

Nhiều chuyện để làm, thời gian cũng trôi qua nhanh như bay.

“Anh đã về rồi.”


Bóng đêm buông xuống, Hạ Tuấn Lâm trở về nhà, Hạ Tuấn Lâm chạy về phía hắn, vẻ mặt vui mừng khôn xiết đón hắn trở về.

Nghiêm Hạo Tường vừa về tới nhà, cả người như càng thêm căng tràn sức sống, mà vì có Hạ Tuấn Lâm mà biệt thự như lâu đài của Nghiêm gia cũng phá vỡ sự yên tĩnh từng tồn tại, có thêm tiếng cười vui và tiếng người, bắt đầu có thêm hơi người.

Dưới ánh đèn sáng chưng, hai người cùng nhau ngồi trước bàn ăn tối.

Hạ Tuấn Lâm cười thật tươi, hí hửng chia sẻ những chuyện vụn vặt trong ngày hôm nay với Nghiêm Hạo Tường, sắc mặt Nghiêm Hạo Tường bình tĩnh, dường như có chút hờ hững, trạng thái cơ thể lại cầm lòng không đậu mà rất thả lỏng, ngẫu nhiên cũng cong khóe môi, có vẻ bình thản.

Nhưng Nghiêm Hạo Tường không hề chơi game cùng Hạ Tuấn Lâm, ăn cơm xong, nghỉ ngơi chốc lát, Nghiêm Hạo Tường lại vào phòng làm việc, vùi đầu vào công việc, hắn thực sự rất bận, tiếp nhận công ty được mấy tháng, rất nhiều chuyện còn chưa đi vào quỹ đạo, cần cấp bách củng cố và cải cách, không thể lơi lỏng.

Lúc trước đi thôn Cửu Lộc đã trì hoãn mấy ngày, chuyện “đắm chìm” trong trò chơi đến mức “quên mình” như hôm qua tuyệt đối không thể tái diễn.

“Tự đi chơi đi. Muốn chơi tới bao giờ thì chơi. Không nói cho ông nội của cậu đâu.

Nghiêm Hạo Tường nói như vậy.


“Ồ de!” Hạ Tuấn Lâm hoan hô.

Vì thế Hạ Tuấn Lâm xem hết hai tập phim truyền hình, rồi lại vào phòng trò chơi, nhưng mà con người là vậy, bình thường ở nhà đều mong ông nội có thể thả cho mình chơi game, cho cậu thêm nhiều thời gian chơi hơn, hiện tại được chơi thỏa thích thì lại không yên lòng lắm.

Hạ Tuấn Lâm chơi một lát, lương tâm rất cắt dứt, cứ thấy bất an, vẫn cứ lo Hạ Thiện Nguyên biết, cuối cùng cậu chủ động tắt màn hình, ngoan ngoãn rời khỏi phòng.

Cậu đi đến trước cửa phòng làm việc, trộm thò vào nhìn, thấy vẻ mặt Nghiêm Hạo Tường chuyên chú thì không quấy rầy, tắm xong cậu lại bận việc của mình.

“Anh làm việc, mình cũng coi như, làm việc.”

Cậu viết xong nhật ký, bò lên giường, nhưng lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, sau hồi lâu lại bò dậy, cậu mò lên tầng hai.

Hạ Tuấn Lâm nắm cái tai Pikachu trên túi áo, đi qua trước cửa phòng làm việc.

Hạ Tuấn Lâm nắm cái tai rủ xuống trước túi áo ngủ, đi lại trước cửa phòng làm việc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#翔霖