Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Thứ nhất, không ai dám chê cười. Thứ hai, cậu không phải đối tượng của tôi.”

Thông qua mặt gương trơn bóng, Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ tuấn Lâm, chậm rãi nói ra những lời này, tiếp tục lau khô tay, đặt khăn lông lên mặt bàn, xoay người đi về phía phòng khách.

Hạ Tuấn Lâm đi theo sau hắn, có chút khó hiểu, nghĩ một hồi, trên mặt lại nở nụ cười, nói: “À, chúng ta còn chưa, đính hôn, cho nên, chưa tính, là đối tượng kiểu kia. Hiện tại, chúng ta tính, là, đối tượng hẹn hò, he he.”

Hạ Tuấn Lâm biết hiện tại có rất nhiều đôi yêu nhau hoặc đang hẹn hò đều sẽ kết hôn luôn, nhưng vẫn có người sẽ cử hành nghi thức đính hôn trước, công khai mối quan hệ của mình. Cậu chưa đính hôn với Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường nói vậy cũng không sai.

“Về sau, đính hôn rồi, thì chúng ta sẽ là, đối tượng thật, he he.”

Hạ Tuấn Lâm đã thả cho suy nghĩ bay cao bay xa, từ chỗ lo lắng người khác chê cười, giờ lại chuyển sang chuyện đính hôn. 

Hai người đã ra đến phòng khách, Nghiêm Hạo Tường đứng lại, quay đầu lại, nhìn Hạ Tuấn Lâm, nói: “Không, chúng ta sẽ không đính hôn.”

Hạ Tuấn Lâm đứng trước mặt Nghiêm Hạo Tường, a một tiếng.

“Chúng ta sẽ không đính hôn, nói cách khác, cậu không phải đối tượng của tôi. Nói như vậy đã hiểu chưa?” Nghiêm Hạo Tường nói.

Hạ Tuấn Lâm không hiểu lắm: “Nhưng mà, ông nội cùng ông nội Nghiêm đã nói, về sau chúng ta……”

“Đó là mong muốn của bọn họ,” mặt Nghiêm Hạo Tường lạnh tanh, đánh gãy lời Hạ Tuấn Lâm: “Từ trước tới giờ tôi chưa từng đồng ý.”

Hạ Tuấn Lâm hơi hé miệng.

Lúc này cậu mới hoảng hốt nhớ lại, khi còn ở quê, Nghiêm Hạo Tường đã từng nói như vậy, nhưng sau đó Nghiêm Hạo Tường lại nguyện ý đưa cậu về cùng, cậu quên luôn chuyện đó. Hóa ra, nó vẫn luôn tồn tại.

“Đến gặp cậu, đưa cậu về, từ đầu đã không phải ý của tôi.” Nghiêm Hạo Tường hơi rũ mắt, nhìn Hạ Tuấn Lâm ở trước mặt, ánh mắt lạnh nhạt: “Ở nhà tôi, không hề gì, chăm sóc cậu, không sao hết. Nhưng tôi sẽ không thích cậu, càng không thể đính hôn, kết hôn với cậu.”

Đèn thủy tinh thật lớn treo trên trần nhà lấp lánh rực rỡ, ánh đèn lộng lẫy chiếu lê người Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường, vẻ tươi cười rút sạch khỏi mặt Hạ Tuấn Lâm, cậu như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thái độ lạnh lùng nghiêm túc của Nghiêm Hạo Tường làm cậu có chút bồn chồn không yên.

“Nói ngắn gọn, chúng ta không có khả năng đâu.” Nghiêm Hạo Tường chậm rãi nói: “Cho nên, đừng tiếp tục ôm ý nghĩ như vậy.”


Hạ Tuấn Lâm cái hiểu cái không, Nghiêm Hạo Tường nói quá nhiều, nhất thời cậu không thể hiểu hết được, vẻ mặt mơ mơ màng màng: “Sao lại…… Vì sao lại, không có khả năng.” 

Cậu nghĩ một chút, “Bởi vì, em là một đứa ngốc sao?”

Giờ phút này trên mặt cậu không có biểu cảm khổ sở nào, cậu chỉ đang nghiêm túc tìm kiếm một đáp án.

Là nguyên nhân này sao?

Đối với bất kỳ người bình thường nào, không sẽ sẽ nguyện ý, hoặc là có thể dễ dàng nói rằng, không có lý do gì lại đi chấp nhận một người bạn đời có vấn đề.

Với Nghiêm Hạo Tường, trong đó có một nguyên nhân quan trọng, hắn không thích bị cưỡng bách làm ra bất cứ quyết định nào, đặc biệt là trong chuyện quan trọng của đời người như thế. Nghiêm Hạo Tường có một mặt lãnh khốc thành thục tinh anh trên thương trường, cũng có một mặt tình cảm lãng mạn. Tình yêu nên đến từ hai phía, tâm đầu ý hợp thì tình cảm mới đẹp đẽ bền lâu. Chứ không phải do người khác làm chủ, tùy tiện sắp xếp cho hắn một người nào đó.

Nếu ở một điều kiến khác, một thời điểm khác, nếu hắn gặp được Hạ Tuấn Lâm thì mọi chuyện sẽ như thế nào?

Đây là một chuyện không có cách nào tưởng tượng nổi. Dù có thế nào thì Nghiêm Hạo Tường cũng không muốn cứ mù quáng bại trước Nghiêm Thái Viễn, phải khuất phục trước ông.

Quan trọng hơn là, hướng phát triển của chuyện này có chút chệch khỏi đường ray.

Cái tên ngốc này, hết lần này đến lần khác khiêu chiến điểm mấu chốt của Nghiêm Hạo Tường, khiến hắn thay đổi tâm tư vốn có. Nghiêm Hạo Tường đã cảm giác được mối nguy hiểm kỳ lạ này, mà ánh mắt bất ngờ của Chu Huy hôm nay chợt nhắc nhở hắn, không chỉ có bản thân hắn mà đến cả người ngoài cũng có thể nhận rõ chỗ khác thường của hắn.

Hạ Tuấn Lâm như một thợ săn ngây thơ trong sáng, dùng ánh mắt vô tội cùng chút “thủ đoạn” đơn giản, dụ dỗ con mồi từng bước tiến vào bẫy rập. Từng có người nói, thợ săn nguy hiểm nhất thường xuất hiện dưới lốt con mồi.

Đây là cuộc đi săn trí mạng.

Vô ý bị “kẻ địch” chi phối hỉ nộ ái ố, dù chỉ là việc nhỏ, không, càng là việc nhỏ thì càng thêm nguy hiểm.

Mà cứ tiếp tục như vậy, đối với Hạ Tuấn Lâm cũng không phải chuyện tốt. Nếu đã quyết không chịu khuất phục thì hắn nên tỏ rõ thái độ, tránh để Hạ Tuấn Lâm cứ luôn coi hắn là đối tượng, lòng cứ chờ mong, càng lún càng sâu —— tình cảm của tên ngốc này quá thuần khiết, không nói rõ thì vĩnh viễn không thể ngăn cậu đâm đầu vào một cách toàn tâm toàn ý.

“Đợi sau khi ông nội cậu xuất viện, tôi sẽ giải thích với ông cụ,” Nghiêm Hạo Tường không trả lời thẳng vào câu hỏi của Hạ Tuấn Lâm, nói: “Đến lúc đó đi hay ở thì tùy hai người, nhà họ Nghiêm vẫn sẽ giữ lời hứa, cố hết sức chăm sóc cậu.”

Nghiêm Hạo Tường nhìn vào hai mắt của Hạ Tuấn Lâm, gằn từng chữ: “Đính hôn, kết hôn, đều sẽ không xảy ra. Hiểu chứ, Hạ Tuấn Lâm.” 

Dưới ánh mắt sáng quắc của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm mơ hồ gật đầu.

“Tốt lắm.”

Cuối cùng, Nghiêm Hạo Tường kết thúc cuộc hội thoại này với hai chữ như vậy.

Hiển nhiên Hạ Tuấn Lâm đã bị làm cho choáng váng, khi ăn cơm tối cứ nhìn Nghiêm Hạo Tường không ngừng, tựa như có chuyện muốn hỏi, nhưng thấy sắc mặt Nghiêm Hạo Tường không tốt lắm nên thức thời không mở miệng.

Lần đầu tiên, hai người im lặng ăn cơm như vậy.

“Vợ nói, bởi vì ông nội Nghiêm cùng ông nội nên anh ấy mới đưa mình về.

Trước giờ anh ấy chưa từng đồng ý chuyện này.

Về sau cũng sẽ không có chuyện chúng mình đính hôn, kết hôn.”

Dưới ánh đèn, Hạ Tuấn Lâm cắn đầu bút, nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu, cuối cùng cũng dần tiêu hóa bớt nội dung của cuộc đối thoại lúc ban ngày.

Hai mắt đen bóng của Hạ Tuấn Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, mày hơi nhíu lại.

Tại sao lại như vậy chứ? Đến lúc đó phải nói với ông nội như thế nào đây? Nhất định ông nội sẽ lo lắng lắm. Chỉ là, chuyện này không thể trách anh trai được, dù là ai bị bắt làm chuyện mình không muốn thì đều không thích chí được.

Hạ Tuấn Lâm thấy hơi mất mát, cậu vẫn rất thích anh trai này.

“Phải chăng, mình không ngốc, thì tốt quá.”

Hạ Tuấn Lâm viết xong câu này, thở dài.

Vầng trăng ngoài cửa sổ đã treo trên giữa trời, một trận gió thổi tới, lay tỉnh Hạ Tuấn Lâm đang phát ngốc, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra một ngày sắp kết thúc, cậu bèn xốc lại tinh thần, đổi sang sổ nhật ký màu hồng nhạt, nhớ lại những hồi ức tốt đẹp của hôm nay.

“Vợ……”

Hạ Tuấn Lâm nghĩ đoạn, gạch chữ vợ đi.

“Hôm nay anh trai mua cho mình máy tính mới, điện thoại mới, còn cả máy tính bảng nữa.

Anh ấy còn nhờ người dạy mình dùng.

Anh trai thật tốt.

Hạ Tuấn Lâm khép nhật ký lại, nhìn ba món đồ mới tinh trên bàn, tâm tình tốt hơn chút, cười rộ lên.

Mấy ngày nay Hạ Tuấn Lâm viết xong nhật ký thì thường lên tầng ở cùng Nghiêm Hạo Tường tăng ca, cậu đã tập thành thói quen rồi. Đêm nay cậu bận xong việc, đi đến trước cửa phòng làm việc như mọi hôm.

“Anh ơi, em ngồi cùng anh nhé?”

Lần này Hạ Tuấn Lâm không vào luôn mà đứng ngoài cửa, hỏi trước.

Trong phòng làm vẫn trước sau như một, Nghiêm Hạo Tường ngồi sau bàn làm việc, màn hình máy tính lập lòe ánh sáng xanh lạnh lẽo, Nghiêm Hạo Tường như đang xuất thần, nghe tiếng Hạ Tuấn Lâm thì nâng mắt lên, nhìn về phía cửa.

Hạ Tuấn Lâm nắm tai Pikachu trước bụng, có chút co quắp bất an, giống như khi họ gặp nhau lần đầu vậy, trong mắt có chút phỏng đoán.

“Không cần. Cậu đi ngủ sớm chút.”Nghiêm Hạo Tường nói.

“Ồ.” Hạ Tuấn Lâm đáp, cười một cái: “Vậy, anh cũng, đi ngủ sớm chút, ngủ ngon.”

Hạ Tuấn Lâm xoay người, cúi đầu đi mất.

Hạ Tuấn Lâm không thù dai nhưng cậu ít nhiều gì cũng biết nhìn sắc mặt, ông nội cũng từng dạy cậu, nếu đúng là có người thật sự không thích cậu thì không nên lăng xa lăng xăng, khiến người ta thêm phiền chán.


Từ ngày đó trở đi, Hạ Tuấn Lâm bắt đầu chú ý lời nói hành động của bản thân.

Ăn cơm thì vẫn ăn cùng nhau, nhưng không còn nói nhiều như vậy nữa. Vẫn tiễn Nghiêm Hạo Tường ra cửa, lại không còn cười xán lạn dặn dò “Anh đi thông thả, tạm biệt anh trai” nữa, buổi tối cũng không dông dài kể lể cho Nghiêm Hạo Tường nghe mấy chuyện lớn nhỏ vụn vặt trong ngày của mình nữa, càng không tăng ca cùng Nghiêm Hạo Tường nữa. Băng ghế sofa kia lại một lần nữa trở thành vật trang trí có cũng được mà không cũng chẳng sao trong phòng làm việc.  

Rất tốt.

Đối với chuyện này, Nghiêm Hạo Tường giữ vẻ mặt không biểu cảm, thờ ơ lạnh nhạt. Đây mới đúng đắn, từ ban đầu đã nên làm vậy rồi, để Hạ Tuấn Lâm hiểu rõ tình cảnh của mình, tự biết khó mà lui, đây mới là phương hướng phát triển chính xác, mới là mong muốn ban đầu của hắn. Quỹ đạo bị chệch khỏi đường ray mấy ngày nay, giờ đã trở lại đúng hướng, tốt vô cùng.

Tốt vô cùng.

Tốt vô cùng.

Đúng vậy, tốt vô cùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#翔霖