Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ồ? Gặp ở đâu rồi?" Nghiêm Thái Viễn và Hạ Thiện Nguyên không khỏi tò mò.

"Vừa nãy...trên cây...con đi xem chim non, sau đó, ừm......" Hạ Tuấm Lâm quá mức kinh ngạc, cố gắng sắp xếp từ ngữ, lại nghĩ tới chuyện xảy ra dưới gốc cây, tai càng thêm đỏ.

"Ừ?" Nghiêm Thái Viễn nghe không hiểu lắm.

Hạ Thiện Nguyên lại sắp xếp ý trong câu rất nhanh, "Vừa nãy con đi xem chim non trên cây thì gặp được Nghiêm Hạo Tường hả?"

Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu, Hạ Thiện Nguyên nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường khẽ gật đầu một cái: "Vâng, đã gặp ạ."

Nghiêm Thái Viễn liếc mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường một cái, cười nói: "Xem ra đúng là duyên trời định ha."

Tròng mắt đen kịt của Nghiêm Hạo Tường nhìn Nghiêm Thái Viễn, Nghiêm Thái Viễn lại làm như không thấy.

Nghiêm Hạo Tường không thể nào ngờ rằng thiếu niên tuyệt đẹp trên cây nọ lại chính là đối tượng đính hôn, chỉ là hắn còn chưa kịp nhấm nháp sự phát triển ngoại mục này thì hắn đã phát hiện ra chỗ không đúng.

Hiện giờ đối mặt như thế này, quan sát cậu ấy rõ ràng hơn. Khuôn mặt kia thật tinh xảo, ngũ quan như tinh linh được ông trời cẩn thận chế tác, nhưng vẻ mặt kia, ánh mắt kia, tuyệt đối không phải của một người bình thường.

Mà khoảng thời gian sau đó càng xác minh phán đoán của Nghiêm Hạo Tường.

Bọn họ tới không lâu thì người trong thôn cũng lục tục tới. Người dân nơi đây chất phác, người trong thôn đều rất nhiệt tình, mấy cô dì tự chủ trương giúp Hạ Thiện Nguyên nấu cơm chiều, những người khác thì trò chuyện việc nhà cùng Nghiêm Thái Viễn và Nghiêm Hạo Tường, đương nhiên chủ yếu là tò mò về Nghiêm Hạo Tường, tất nhiên Nghiêm Hạo Tườnh sẽ trở thành đối tượng điểm của sự chú ý.

"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Nghe nói mới từ nước ngoài về, đã quen hết chưa?"


"Sao cao thế, lúc bé ăn gì vậy?"

Nghiêm Hạo Tường mặc bộ tây trang hưu nhàn, bị mọi người vây vào giữa phòng khách, dù nội tâm đã nổi sóng dữ dội, trên mặt vẫn sóng yên biển lặng, phát huy nhuần nhuyễn hơn hai mươi năm tu dưỡng lễ nghi của thế gia tài phiệt, mặt mày bình tĩnh, thái độ khiêm tốn bình thản, khéo léo đáp lại từng câu hỏi một của những người trước giờ hắn chưa từng gặp.

Bọn nhỏ cũng tới, vây quanh người Hạ Tuấn Lâm, tò mò quan sát Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm phát kẹo cho chúng, chính mình cũng ngậm một que kẹo như mọi khi.

"Anh Tuấn Lâm, vì sao anh cứ nhìn lén anh trai lớn kia vậy?" một bé trai hỏi.

"Đồ ngốc, bởi vì đó là người kia của anh Tuấn Lâm đó." một bé gái nói.

"Người nào?"

"Người kia đó!" bé gái chạm hai ngón trỏ vào nhau, tạo dáng có đôi có cặp.

"Ồ --" bọn nhỏ đồnng thanh ồ lên.
Hạ Tuấn Lâm mặt đỏ tai hồng, nhanh chóng ngồi cho đoan chính, không dám nhìn lung tung nữa.

"Anh Tuấn Lâm thẹn thùng rồi ha ha ha."

Nghiêm Hạo Tường nhìn thoáng qua, thấy tai Hạ Tuấn Lâm đã đỏ như nhỏ máu.

"Không được nói bậy...... Con nít con nôi...... Đi ra ngoài chơi đi." Hạ Tuấn Lâm cố gắng giả vờ làm người lớn bình tĩnh, tỏ ý đuổi bọn nhỏ ra ngoài.

"Anh Tuấn Lâm, chơi cùng nhau đi." bọn nhỏ lôi kéo Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm nhìn về phía Hạ Thiện Nguyên, sau khi được cho phép mới đứng lên, ra ngoài cùng lũ trẻ, đi tới cửa, quay đầu nhìn trộm Nghiêm Hạo Tường một cái, lại bốn mắt nhìn nhau với Nghiêm Hạo Tường, dưới chân lập tức loạng choạng, thiếu chút nữa là đã ngã ra đất, khiến bọn trẻ cười vang một trận.

Hạ Tuấn Lâm chạy đi thật nhanh, có thể nói là chạy trối chết.

Nghiêm Hạo Tường thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống.

Nấu xong cơm chiều, vài thôn dân thân thiện ở lại tiếp khách, những người còn lại lần lượt tạm biệt. Chỉ có ông cháu hai nhà, bữa cơm coi như hòa thuận vui vẻ. Ăn cơm xong lại ngồi nghỉ một lát, đến khi trời tối thì từng người cũng tan cuộc, để Nghiêm Thái Viễn và mọi người nghỉ ngơi sớm chút.

Phòng cho khách trên tầng hai.

"Lão tiên sinh Nghiêm Thái Viễn, mời ngài báo đúng sự thật về quan hệ giữa hai ta."

Sắc mặt Nghiêm Hạo Tường âm trầm như nước, cởi áo khác, một tay chống bên hông, cố hết sức kiềm nén lửa giận, trầm giọng nói.

Nghiêm Thái Viễn ho khan một tiếng, "Ta là ông nội của cháu, cháu là cháu trai của ta."

Nghiêm Hạo Tường: "Đúng là ruột thịt chứ?"

Nghiêm Thái Viễn: "......Ruột!"

Giọng nói của Nghiêm Hạo Tường vẫn bình đạm như nước như trước, trong mắt lại đong đầy vẻ trào phúng: "Đúng không ạ? Có người lại đi hố cháu ruột của mình như vậy sao?"

Nghiêm Thái Viễn: "Cái gì mà hố! Chú ý cách cháu dùng từ!"

Lão Lưu tài xế đem rương hành lý lên, đứng ở cửa, căng da đầu, nói xen vào: "Lão gia, Tiểu Nghiêm tiên sinh, để hành lý trong phòng này sao ạ?"

Nghiêm Hạo Tường lạnh nhạt nói: "Để lại trong xe đi. Sáng mai về thành phố C."

"Mi dám!" Nghiêm Thái Viễn quát: "Ta đã nói với lão Hạ rồi, ngày kia mới đi, đến lúc đó đưa cả Hạ Tuấn Lâm về cùng luôn."

Lửa giận mà Nghiêm Hạo Tường cố ép cuối cùng cũng bùng nổ, vừa nghe tới lời này, hắn lạnh lùng cười, đi qua đi lại trong phòng hai bước, bỗng nhiên giơ chân, đá rương hành lý sang một bên, đập vào cạnh cửa, phát ra tiếng thịch. Hiển nhiên là Nghiêm Thái Viễn cố ý gạt hắn, chả trách lại nói lời hàm hồ như gặp rồi nói tiếp, cũng chả trách từ đầu đến cuối đều chưa từng nói tình huống cụ thể của Hạ Tuấn Lâm, tuyệt đối không thể đáp ứng chuyện này.

Lão Lưu bị dọa, "Lão gia, Tiểu Nghiêm tiên sinh, có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói. Đây, đây là đang ở nhà người khác mà."

Nghiêm Thái Viễn: "Lão Lưu, ông đi xuống trước đi."

Lão Lưu đành rời khỏi phòng, đóng cửa thật kỹ, xuống nhà.

Trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu.

Nghiêm Hạo Tường lạnh lùng nhìn Nghiêm Thái Viễn, khí thế bày hết ra, mặt mày tức giận.

Rốt cuộc Nghiêm Thái Viễn cũng có chút chột dạ, hít sâu một hơi, nói: "Ông biết làm như vậy là không đúng. Nhưng ông cũng là bất đắc dĩ."

"Hẳn cháu cũng thấy được rồi, lão Hạ bị bệnh, ung thư dạ dày trung kỳ." Nghiêm Thái Viễn thở dài: "Nếu không trị thì không kịp nữa. Nhưng ông ấy không yên tâm cho Hạ Tuấn Lâm. Sợ mình đi chuyến này có khi không về được, từ đó về sau Hạ Tuấn Lâm lại lẻ loi hiu quạnh một mình."


Nghiêm Hạo Tường nới lỏng cổ áo, lạnh lùng nói: "Thì ông cứ đón cậu ta về Nghiêm gia, có lệnh của ông, tất nhiên Nghiêm gia sẽ chăm cậu ta cả đời, cần gì phải đính hôn?"

"Vậy không giống," Nghiêm Thái Viễn nói: "Nếu có thể thì tất nhiên vẫn hy vọng Hạ Tuấn Lâm có gia đình riêng của mình, có thể hạnh phúc. Đây là tâm nguyện của lão Hạ, cũng là tâm nguyện của ông."

"Ồ?" Nghiêm Hạo Tường bật cười: "Nghiêm lão gia vĩ đại có suy xét hạnh phúc cho cháu trai ruột của mình không."

Nghiêm Thái Viễn mặt không đổi sắc, nói: "Ông cho rằng cháu và Tuấn Lâm ở bên nhau sẽ hạnh phúc."

"Cùng một tên ngốc?" Nghiêm Hạo Tường nói thẳng. Hắn đã cố duy trì phong độ, hôm nay đã giữ mặt mũi có Hạ gia và Nghiêm Thái Viễn đủ rồi, tới lúc này đây, thật sự cũng không phải lo không dám nói gì nữa.

"Cháu không được nói Tuấn Lâm như vậy." Nghiêm Thái Viễn trách mắt, ông đi lại trong phòng hai bước, nói tiếp: "Đúng là tâm trí Tuấn Lâm khác người thường, nhưng tình huống của thằng bé thế nào cháu cũng thấy rồi đấy, thuộc về cường độ thấp, không nghiêm trọng lắm, trên cơ bản là có thể tự lo, còn có năng lực đọc hiểu và tính toán nhất định, gần như không gặp khó khăn gì trong cuộc sống sinh hoạt bình thường. Hơn nữa tiếp tục duy trì rèn luyện tư duy thì biết đâu tình huống sẽ ngày càng tốt."

"Thì sao?" Nghiêm Hạo Tường cũng không khoan nhượng.

Dù thế nào thì cũng không giống người bình thường.

Nghiêm Thái Viễn chống quải trượng, giận dữ trừng mắt lườm Nghiêm Hạo Tường, lại không thể phản bác ngay được. Để người bình thường ở bên một người ngố, đúng là người bình thường sẽ không thể tiếp thu. Nhân duyên của Hạ gia trong thôn không tệ, theo ý của Hạ Thiện Nguyên, thật ra càng mong tìm được cho Hạ Tuấn Lâm một mối duyên ở trong thôn này hoặc thôn bên, như vậy cũng có thể nhờ thôn dân chăm sóc, khá yên tâm.

Nhưng dù sao cũng không phải chỉ là nuôi mèo con cún con, đã là chuyện cả đời thì có bao nhiêu người có thể nguyện ý và gánh vác trách nhiệm này chứ?

Nghiêm Thái Viễn suy thật lâu mới đưa ra quyết định này.

"Có những người, tuy khiếm khuyết về tâm trí, nhưng tấm lòng lại sáng trong, có những người tuy bên ngoài thì bình thường, nhưng lại ngu xuẩn mông muội," Nghiêm Thái Viễn mở miệng nói: "Lại không phải cho hai đứa kết hôn ngay. Đây chỉ là một cơ hội, trước hết cháu và Hạ Tuấn Lâm cứ tìm hiểu nhau, có thể thành hay không, về sau hẵng nói. Nếu thật sự không thích hợp, ông cũng không cưỡng ép cháu. Đứa bé này, ông thực sự thấy rất hợp với cháu, tạm thời cháu cứ thử xem......"

Nghiêm Hạo Tường đã mất kiên nhẫn, ngắt lời ông: "Không thích hợp. Không thử."

"Cháu!"

"Ông muốn chăm sóc cậu ta, không sao, về sau dù ông có trăm tuổi tạ thế, cháu cũng sẽ tuân theo sắp xếp của ông, thay ông chăm sóc. Ngoài ra không cần nghĩ thêm nữa." Nghiêm Hạo Tường mặt không biểu tình, lạnh lùng nói tiếp.

"Ngày mai cháu sẽ về thành phố C trước. Ông muốn ở lại bao lâu thì tùy ông."


"Không được! Ông đã nói với lão Hak rồi!" Nghiêm Thái Viễn vội la lên: "Cháu phải tỏ thái độ, tự mình đưa Hạ Tuấn Lâm về!"

"Không! Có! Chuyện! Đó! Đâu!" Nghiêm Hạo Tường gằn từng chữ.

Ngược lại Nghiêm Hạo Tường cũng không biểu hiện vẻ tức giận, sắc mặt nhàn nhạt, nghĩa khí lại lạnh lùng không cho người khác xía vào, kiên định không thể lay chuyển. Đây chính là hắn chân chính, không lưu tình, một khi chuyện đã quyết thì tuyệt đối sẽ không sửa ý.

"Cháu! Không được cũng phải được! Cháu phải đồng ý!" Nghiêm Thái Viễn gõ quải trượng thật mạnh.

Nghiêm Hạo Tường không nói lời nào, ánh mắt tối tâm thâm trầm hờ hững nhìn Nghiêm Thái Viễn, không nói gì.

"Chẳng nhẽ một hai cứ phải nháo?" cuối cùng Nghiêm Thái Viễn cũng không đủ tự tin, hít sâu một hơi, hiếm khi hạ thấp tư thái, nói ngon nói ngọt: "Ở nhà người khác, tốt xấu gì cũng phải cho người ta mặt mũi."

Ai ngờ Nghiêm Hạo Tường không hề dao động, lời ít ý nhiều: "Không."

Nghiêm Thái Viễn đánh cược rằng Nghiêm Hạo Tường ở nhà người khác sẽ không để mất lễ nghi, sẽ bận tâm mặt mũi, giờ lại bị cự tuyệt một cách vô tình, ông nổi cơn giận ngay: "Cháu dám đi thử xem! Sau này bảo ông giải thích với lão Hạ thế nào!"


Nghiêm Hạo Tường trưng vẻ mặt lạnh lùng: "Giải quyết hậu quả thế nào là chuyện của ông. Cháu đã quyết định ngày mai sẽ đi rồi."

"Cháu dám!" Nghiêm Thái Viễn phẫn nộ quát: "Cái đồ bất hiếu nhà mi, nếu dám đi, giờ ông đánh chết mi......"

Cơn giận của Nghiêm Thái Viễn không thể át được nữa, ông giơ quải trượng lên, làm bộ phải cho Nghiêm Hạo Tường một gậy. Nghiêm Hạo Tường thân thẳng như ngọc, không tránh không né, giằng co chính diện với Nghiêm Thái Viễn, rõ ràng hắn cũng tức giận vô cùng.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng hình vội vàng xông tới.

"Đừng đánh nhau!" người nọ bước một bước thật dài, vội vã chen vào giữa Nghiêm Thái Viễn và Nghiêm Hạo Tường đang giằng co, miệng hô lên.

Là Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng đứng trước mặt Nghiêm Hạo Tường, giang rộng hai tai, che cho Nghiêm Hạo Tường, tiện đà lớn tiếng hô lên với Nghiêm Thái Viễn một câu:

"Đừng đánh vợ của cháu!"

Nghiêm Thái Viễn:......

Nghiêm Hạo Tườnh:......!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#翔霖