Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chó săn lông vàng LinLin đến, khiến cuộc sống của Hạ Tuấn Lâm có thêm một niềm vui mới, theo đó, quan hệ với A Kiện cùng ngày càng thân thiết.

Đương nhiên, cái gọi là thân thiết này chỉ là so với trạng thái xa lạ và so với những người khác thôi.

Hạ Tuấn Lâm ném bóng, LinLin lập tức chạy nhanh như bay đuổi theo, nhặt được rồi ngậm về, Hạ Tuấn Lâm lại ném đi…… Cứ thế không biết mệt.

Mỗi lần gặp nhau, hơn nửa thời gian đều có A Kiện đứng một bên, chơi cùng. Nhóm nhân viên tạp vụ đã sớm nhìn quen không trách, thấy lãnh đạo phía trên cùng nhóm chị Lưu chưa nói gì, hơn nữa A Kiện vẫn hoàn thành lượng công việc mỗi ngày, nên không ai quan tâm đến hắn nữa.

Chị Lưu quan sát mấy ngày, thấy đúng là Hạ Tuấn Lâm chơi rất vui, lại thấy A Kiện cũng ổn trọng lịch sự thì yên lòng, không kè kè đứng nhìn chằm chằm nữa.

“Đi!”

A Kiện mạnh tay ném một quả bóng, không khống chế lực tốt, bóng bay đi thật xa, bay thẳng đến cổng lớn Nghiêm gia, LinLin đuổi theo, Hạ Tuán Lâm cùng A Kiện cũng chạy theo.

Đến chỗ cách cổng không xa, Tri Nhạc dừng lại, không bước về phía trước nữa.

“Làm sao vậy?” A Kiện quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm đã dừng bước.

“Tôi, ở đây, đợi các anh.” Hạ Tuấn Lâm nói.

A Kiện nhìn cổng, lại nhìn Hạ Tuấn Lâm, chợt cười: “Sao vậy, cậu không thể ra ngoài sao?”

Hạ Tuấn Lâm không nói lời nào.

“Hay là, Nghiêm tiên sinh —— chủ nhân nơi này không cho phép cậu ra ngoài?” A Kiện hỏi.

“Không phải đâu,” Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, “có cho phép.” Hạ Tuấn Lâm nghĩ một lúc, nói tiếp: “Tôi cũng là chủ nhân, nơi này.” Đây là điều Nghiêm Hạo Tường nói với cậu cách đây không lâu, tỏ vẻ cậu có sự tự do ở đây.

A Kiện cười noi: “Thể hả? Vậy cậu có muốn ra ngoài chơi không, tôi đưa cậu ra ngoài chơi nhé.”

Hạ Tuấn Lâm à một tiếng, nhìn A Kiện, A Kiện nói: “Cậu đã ra ngoài bao giờ chưa? Bên ngoài có rất nhiều chỗ chơi, công viên giải trí, trung tâm mua sắm, phố ẩm thực, khu trò chơi…… Muốn đi không?”

Mắt Hạ Tuấn Lâm sáng lên, những chỗ đó ở trấn trên cũng có, tuy quy mô kém thành phố lớn, nhưng cũng khiến Hạ Tuấn Lâm mê muội, trong đó có vài nơi cậu đã đến cùng ông nội, nhưng mấy chỗ như công viên giải trí, khu trò chơi thì chưa từng đặt chân đến.

Hạ Tuấn Lâm nhìn cổng lớn, trong mắt có chút do dự.

“Đi không? Những nơi đó có thể còn thú vị hơn chơi với chó đấy.” A Kiện cười nói.

Hạ Tuấn Lâm vẫn không nói gì, vẻ do dự trong mắt càng nhiều, A Kiện còn định nói tiếp, lúc này LinLin đã tha bóng về, Hạ Tuấn Lâm bèn nhận lấy, đáp: “Vẫn là, không đi nữa.” sau đó cậu đưa LinLin trở lại bãi cỏ.

A Kiện đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Hạ Tuấn Lâm, hai mắt híp lại.

Buổi tối, sau bữa cơm chiều.

Hạ Tuấn Lâm chỉ mang cuốn nhật ký màu hồng nhạt đến phòng làm việc, không ngờ Nghiêm Hạo Tường lại chú ý tới điểm này.

“Sao lại không viết quyển màu xanh lam kia?”

Giữa lúc làm việc, Nghiêm Hạo Tường mở miệng hỏi.


“Bởi vì gần đây, chỉ có, chuyện vui vẻ thôi.”

Một bên tai Hạ Tuấn Lâm còn đeo tai nghe, nghiêm túc ghé lên bàn viết nhật ký, dáng vẻ chuyên chú hệt mấy học sinh ngoan.

“Ồ? Màu xanh là đều là không vui?” giọng Nghiêm Hạo Tường vừa nhẹ vừa trầm, nói ra lại có cảm giác áp bách: “Lúc trước có rất nhiều chuyện không vui?”

Nghiêm Hạo Tường đã sớm chú ý tới quyển sổ của Hạ Tuấn Lâm là mới tinh, thời gian gần đây thấy cậu đổi chỗ viết, hôm nay thử một chút, quả nhiên là như vậy.

Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, không nói gì.

Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm vào Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuán Lâm viết một lúc, lại ngước lên ngó trộm một cái, rồi lại rời mắt đi ngay, miệng khẽ ngâm nga theo nhạc, giống như vừa rồi không nghe thấy Nghiêm Hạo Tường nói gì.

Nghiêm Hạo Tường như thầy giáo nhìn bé học trò hư, mọi động tác nhỏ đều bị thu hết vào đáy mắt, nhìn chằm chằm một lát, cuối cùng hắn cũng buông tha cho Hạ Tuấn Lâm. Chẳng qua là hắn tự dưng nổi hứng, hỏi một chút mà thôi, cũng không thực sự để ý tới loại chuyện này. Giờ Hạ Tuấn Lâm vui thì tốt, hắn cũng có thể yên tâm làm việc.

Hôm sau, hai người ăn sáng xong, Hạ Tuấn Lâm tiễn Nghiêm Hạo Tường ra cửa, sau đó xuyên qua sân cỏ, đi tìm A Kiện Và LinLin.


Ngiêm Hạo Tường trên đường bỗng nhớ ra mình để quên một tệp văn kiện quan trọng trong phòng làm việc, mới xuất phát đi được không xa, bèn để tài xế quay xe về Nghiêm gia.

Nghiêm Hạo Tường để tài xế chờ ở cửa, tự hắn đi vào, nhanh chân lên phòng làm việc lấy văn kiện, không dừng lại lâu, cũng không khiến những người khác chú ý tới hắn. Xuống dưới nhà vừa hay gặp mấy công nhân chú ý thấy hắn, Nghiêm Hạo Tường gật đầu, nhanh chân đi xuyên qua sân, ra cửa.

Nơi xa truyền đến tiếng chó sủa.

Nghiêm Hạo Tường theo tiếng tùy ý nhìn qua.

Tiếng sủa phát ra từ bãi cỏ ven hồ, Hạ Tuấn Lâm đang đứng đấy, trong tay cầm thứ gì đó, đùa với con chó lớn. Đứng cạnh cậu là một người trẻ tuổi.

Hẳn là người bạn tên A Kiện mà Hạ Tuấn Lâm mới kết thân gần đây.

Nghiêm Hạo Tường rời ánh mắt, dừng lại trên người A Kiện.

A Kiện cao hơn Hạ Tuấn Lâm, thân hình rất cường tráng, người mặc quần áo lao động màu lam, giống như trời nóng, tiết trời tháng ba, tay áo xắn rất cao, lộ ra cánh tay rắn rỏi.

Y đứng rất gần Hạ Tuấn Lâm, khi nói chuyện thì ngả người về phía trước, tiến tới trước mặt Hạ Tuấn Lâm.

Ngiêm Hạo Tường dừng chân, nhìn bóng dáng hai người đứng ven hồ, khẽ nhíu mày.

Hắn cầm túi văn kiện trên tay, vô thức vỗ nhẹ bên chân, thoáng trầm ngâm, dưới chân chuyển hướng, đang định đến ven hồ thì đúng lúc này, điện thoại rung lên.

Điện thoại khẩn của văn phòng.

Nghiêm Hạo Tường nhận điện thoại, hai mắt vẫn nhìn hai người ven hồ, Hạ Tuấn Lâm đùa với chó, bị chó xô ngã lên mặt cỏ, tùy ý phá lên cười, A Kiện khoanh tay đứng tại chỗ, không đi qua.

Bên tai truyền đến tiếng thúc giục nôn nóng của cấp dưới, ánh mắt Nghiêm Hạo Tường khựng lại chốc lát, cuối cùng thu lại, đi theo đường cũ, nhanh chân ra cửa, lên xe, rời đi.

Trên mặt cỏ.

…… Đừng có dựa lại đây nữa……

Hạ Tuấn Lâm rầu rĩ dịch chân sang bên cạnh, tránh sang một chút.

Không biết tại sao, càng ngày A Kiện càng gần cậu, gần như dựa cả lên người cậu. Hạ Tuấn Lâm không thích cùng người khác dựa vào nhau, trừ phi là người vô cùng thân thiết quen thuộc. Tuy cậu khá thân với A Kiện, nhưng còn chưa đến trình độ đó, hơn nữa hơi thở của A Kiện rất nóng, gần như vậy cứ phả lên mặt cậu, rất khó chịu.

Cũng may sau đó cậu chơi cùng Linlin, đuổi bắt lẫn nhau, cuối cùng A Kiện cũng không dí lại gần nữa.

“Chuyện lần trước nói với cậu, cậu suy xét thế nào rồi?” A Kiện hỏi Hạ Tuấn Lâm.

Hả? Hạ Tuấn Lâm mờ mịt, lần trước nói chuyện gì?

“Đi ra ngoài chơi ấy.” A Kiện nhắc nhở: “Chuyện đưa cậu ra ngoài chơi, thế nào, nghĩ xong chưa, có muốn đi không?”

Hạ Tuấn Lâm nhớ ra, lắc đầu, “Không đi.”

“Vì sao không đi?”

Hạ Tuấn Lâm nói: “Về sau, đi cùng anh trai.”

A Kiện nói: “Nghiêm tiên sinh? Làm sao mà hắn có thời gian được. Hơn nữa hắn về nước không lâu, sao biết chỗ nào chơi vui. Hạ Tuấn Lâm, tôi đưa cậu đi nhé, tôi biết nhiều chỗ chơi vui lắm.”

Hạ Tuấn Lâm không nói gì.

“Hửm? Thế nào, đi thôi. Cậu gửi tin nhắn với Nghiêm tiên sinh một tiếng, tối sẽ về, thế nào?” A Kiện tiếp tục nói.

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu.

Cậu cảm thấy có lẽ Nghiêm Hạo Tường sẽ không đồng ý, mà mấy ngày nay cậu thực sự rất vui, cũng không muốn đi ra ngoài lắm.

“Đừng lắc đầu mà, Hạ Tuấn Lâm, chỉ đi ra ngoài một chút thôi, đưa cậu đi thăm thú, mở rộng tầm mắt, đảm bảo cậu sẽ thích.” A Kiện vẫn không từ bỏ, tiếp tục thuyết phục.

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, lại lắc đầu……Chuyện người khác không muốn thì không thể cưỡng cầu, đến cậu còn hiểu đạo lý này, vì sao A Kiện lại không hiểu vậy. Cậu đã nói rõ là không muốn rồi, A Kiện còn tiếp tục nói không ngừng……

Hạ Tuấn Lâm không dễ nổi cáu hay phát giận với người khác, chỉ hơi bực bội nhíu mày, không muốn chơi với A Kiện nữa.

“Tao phải đi viết chữ đây. Chiều lại gặp nha Linlin.”

Hạ Tuấn Lâmvẫn rất thích Linlin, không quên vẫy vẫy tay, xoay người tránh đi.

A Kiện đứng ở tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi của Hạ Tuấn Lâm, nụ cười ân cần trên mặt rút đi, sắc mặt trầm xuống.

Hạ Tuấn Lâm trở lại trong nhà, hoàn thành công việc mỗi ngày, bất tri bất giác đã tới trưa, ngủ trưa không được bao lâu thì bị điện thoại đánh thức.

Vô cùng ngoài ý muốn, là điện thoại của Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường chưa bao giờ gọi điện về vào giờ này.

Hạ Tuấn Lâm bắt máy.

“Anh ơi?”

Nghiêm Hạo Tường: “Tỉnh ngủ rồi?”

Hạ Tuấn Lâm là một bé con thành thật: “Bị anh, đánh thức đó……”

Nghiêm Hạo Tường khẽ hỏi: “Sáng nay làm gì vậy?”

Hạ Tuấn Lâm không rõ vì sao tự nhiên Nghiêm Hạo Tường lại hỏi như vậy, nhưng cậu vẫn trả lời nghiêm túc, khai báo lịch trình buổi sáng cho hắn.

“Ừm.” Nghiêm Hạo Tường nghe xong, tựa như tùy ý hỏi: “Người bạn A Kiện kia của cậu, đối xử tốt với cậu chứ?”

“Tốt lắm ạ.” Hạ Tuấn Lâm đáp không do dự. A Kiện luôn cười tủm tỉm, nguyện ý làm bạn với cậu, nói chuyện chơi đùa cùng cậu, còn đưa Linlin tới chơi với cậu nữa.

“Rất thích hắn ta?”

Hạ Tuấn Lâm thoáng dừng một chút, trả lời: “Thích ạ.” Tuy mấy ngày nay A Kiện hơi kỳ lạ, có chỗ khiến người ta không thoải mái, nhưng nhìn chung A Kiện vẫn rất tốt, giữa bạn bè với nhau nên có bao dung lẫn nhau, không thể vì chút khuyết điểm mà phủ định cái có sẵn. Rất nhiều quyển sách đều dạy như vậy.

Hạ Tuaan Lâm mới tỉnh dậy, suy nghĩ còn đang mơ màng, không chia sẻ chuyện lớn chuyện nhỏ, kể từng chi tiết cho Nghiêm Hạo Tường nghe. Mà chuyện A Kiện hẹn cậu đi ra ngoài, cậu đã từ chối rồi, đối với Hạ Tuấn Lâm, chuyện này coi như đã qua, đã kết thúc, không cần nhắc lại nữa.

“Anh ơi?”

Hạ Tuấn Lâm trả lời xong, đầu bên kia điện thoại vẫn không có tiếng nói, lặng im hồi lâu, Hạ Tuấn Lâm nhìn điện thoại, còn tưởng đã cúp máy rồi.


“Nghe được rồi.” Nghiêm Hạo Tường cất tiếng, tựa như đang suy tư và cân nhắc, nhất thời không nói gì.

Hạ Tuấn Lâm lười biếng nằm bò ra, nói: “Nhưng mà người em thích nhất, vẫn là anh trai. Anh không cần ghen đâu.”

Nghiêm Hạo Tường:……

Nghiêm Hạo Tường: “Cái cậu A Kiện kia……”  Nghiêm Hạo Tường nghĩ nghĩ, hình như thay đổi chủ ý, cuối cùng hắn nói: “Không có gì. Hôm nay tôi sẽ về sớm chút, đến lúc đó sẽ gặp bạn của cậu.”

“Vâng ạ.” Hạ Tuaan Lâm tức thì vui vẻ: “Vậy em ở nhà đợi anh.”

Tuy Hạ Tuấn Lâm rất vui sướng, nhưng thời gian ngủ trưa tốt đẹp vẫn bị phá, không ngủ tiếp được, rồi lại không muốn rời giường, cậu nằm thêm một giờ rồi mới uốn éo bò dậy.


Dậy rồi cả người vẫn lười biếng, đến game cũng không muốn chơi, cái gì cũng không muốn làm, Hạ Tuấn Lâm ngồi ngây ra một lát, nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng chim, bèn đi ra ngoài.

Cậu đi lên bãi cỏ, mở rộng tứ chi, lười nhác tắm nắng.

Chị Lưu ép xong nước trái cây, bỏ vào tủ lạnh, đợi lát nữa Hạ Tuấn Lâm khát thì uống.

Nhân viên thuộc nhà họ Nghiêm không nhiều lắm, cũng không ở trong vườn, một ngày ba bữa, sau khi hoàn thành công việc trong ngày thì sẽ rời đi. Thực sự ở lại mọi lúc chỉ có chị Lưu.

Giữa trưa chị Lưu nhận được điện thoại của Nghiêm Hạo Tường, trong điện thoại, Nghiêm Hạo Tường dặn nếu buổi chiều Hạ Tuấn Lâm ở cùng A Kiện thì để chị lưu ý chút.

Chị Lưu cũng hiểu ý Nghiêm Hạo Tường, xem xét dù sao A Kiện cũng là người ngoài, sợ Hạ Tuấn Lâm ở cùng người khác không ổn. Nghiêm Hạo Tường vẫn rất để bụng tới Hạ Tuấn Lâm, bận rộn như vậy mà còn quan tâm đến việc nhỏ thế này, nhưng thật ra cũng không cần lo lắng, theo những gì chị lưu quan sát mấy ngày nay, vất vả lắm Hạ Tuấn Lâm mới có người có thể nói chuyện cùng, A Kiện cũng vô cùng kiên nhẫn, hai người ở chung rất hòa hợp.

Chị Lưu nhìn ra ngoài, chưa thấy bóng dáng A Kiện đâu.

Công trình tu bổ sân vườn sắp hoàn thành, có người gọi chị Lưu, chị vội vàng đi ra sân sau.

Ánh mặt trời chói chang che trời lấp đất, Hạ Tuấn Lâm tắm nắng một lát, như đầy pin sống lại.

Cậu lười biếng vươn vai, ngồi dậy, cảm thấy như thiếu thứ gì đó.

Mọi khi vào giờ này, chỉ cần cậu xuất hiện, Linlin sẽ chạy tới ngay, chạy quanh người cậu. Bây giờ lại không thấy bóng dáng nó đâu.

Hạ Tuấn Lâm nhìn xung quanh. Sân trước về cơ bản đã hoàn thành, phần lớn công nhân đều chuyển ra sân sau, loáng thoáng truyền tới tiếng máy móc vù vù.

Hạ Tuấn Lâm không nhìn thấy Linlin, nhưng lại thấy A Kiện.

A Kiện đi tới từ nơi không xa.

Thấy Hạ Tuấn Lâm đã tỉnh lại, A Kiện chậm rãi đi tới.

“Linlin đâu?” Hạ Tuấn Lâm hỏi.

“Tôi đưa nó ra ngoài rồi.” A Kiện trả lời: “Nó bị ốm.”

Hai mắt Hạ Tuấn Lâm trợn to, “Bị ốm?”

A Kiện nói với Hạ Tuấn Lâm, sáng nay sau khi tách khỏi Hạ Tuấn Lâm, Linlin liền có vẻ không thoải mái, không có tinh thần, giữa trưa còn bị nôn, giống như ăn phải thứ gì đó bị hỏng, vì vậy A Kiện đã đưa nó đi khám.

Hạ Tuấn Lâm lập tức bối rối, ‘Tại sao, lại thế. Nghiêm, nghiêm trọng lắm sao?”

Vẻ mặt A Kiện rất sinh động, gật đầu: “Bác sĩ nói rất nghiêm trọng, còn phải tiêm nữa.”

“Ôi.” trong mắt Hạ Tuấn Lâm không giấu nổi vẻ lo lắng.

“Tôi trở về xin nghỉ, đang định đi bệnh viện.” A Kiện nhìn Hạ Tuấn Lâm, nói: “Hạ Tuấn Lâm, cậu có muốn đi cùng tôi đến thăm nó không?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#翔霖