Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Tạm biệt anh, về sớm chút nha.”

Từ nay về sau, thành viên tiễn Nghiêm Hạo Tường ra cửa mỗi sáng có thêm hai vị nữa. Tiểu Lâm và Tiểu Tường tung tăng tung tẩy đi theo Hạ Tuấn Lâm, đứng ở hiên cửa, Hạ Tuấn Lâm vẫy tay nói tạm biệt, hai vị này cũng cất giọng sữa sủa gâu gâu hai tiếng, giống như đang nói tạm biệt vậy.  

Có đôi lúc Hạ Tuấn Lâm sẽ nói, “Đi, tiễn anh trai ra tận cửa nào.” Tiểu Lâm và Tiểu Tường sẽ tung tăng đuổi theo sau lưng Nghiêm Hạo Tường, ra tới tận cửa, nhìn Nghiêm Hạo Tường ngồi vào xe rồi mới nhảy nhót chạy về.

Không biết hai con chó này thông minh trời sinh, hay Hạn Tuấn Lâm dạy giỏi, tóm lại là khiến người khác kinh ngạc.

“Hi.” 

Hạ Tuấn Lâm ngồi dưới một tán cây, ngẩng mặt chào hỏi với một cái camera.

Phía bên kia camera là Nghiêm Hạo Tường.

Lần đầu Hạ Tuấn Lâm biết Nghiêm Hạo Tường có thể nhìn thấy cậu qua camera đã rất khiếp sợ, tiếp đó là kinh ngạc, trong vườn có rất nhiều camera có thể nhìn thấy và không thể nhìn thấy, điều này có nghĩa là lúc nào Nghiêm Hạo Tường cũng có thể nhìn thấy cậu, mà lúc nào cậu cũng có thể nói chuyện cùng Nghiêm Hạo Tường, nên cậu thấy rất phấn khởi.

Kết quả là, Hạ Tuấn Lâm không có việc gì để làm, nhớ thì sẽ gọi Nghiêm Hạo Tường ngay, mọi lúc mọi nơi đều có thể giao lưu qua mạng, thậm chí còn tiện hơn gọi video nữa.

Vốn Nghiêm Hạo Tường trang bị hệ thống theo dõi chỉ để có thêm một tầng phòng hộ thôi, cũng không có ý nhìn trộm đời sống cá nhân của Hạ Tuấn Lâm. Mà người khởi xướng chuyện này, để nó phát triển đến nước này, thực ra vẫn là tại bản thân Hạ Tuấn Lâm.

Mới đầu Nghiêm Hạo Tường quay về quỹ đạo, trở lại công ty đi làm, hết thảy đều có vẻ bình thường.

Brrr brr brr.

Điện thoại của Chu Huy rung lên, Chu Huy mở ra xem, sau đó bật cười.

“Đáng yêu quá đi.”

Nghiêm Hạo Tường ngước mắt, nhìn về phía Chu Huy.

Chu Huy cười nói: “Tiểu Hạ tiên sinh cùng Tiểu Lâm Tiểu Tường… cùng hai nhóc cún chơi đến là vui, chúng nó cũng thật đáng yêu.”

Chu Huy nhấn vào video, quay màn hình về phía Nghiêm Hạo Tường, cho anh xem video Hạ Tuấn Lâm quay: Tiểu Lâm và Tiểu Tường quấn lấy nhau lăn lộn trên cỏ, cắn lỗ tai đối phương, vô cùng thú vị.

Nghiêm Hạo Tường xem hết cái video dài chừng 10 giây, không nói gì.

Chu Huy rời khỏi văn phòng, khi anh ra đến cửa, điện thoại lại nhận được tin nhắn, anh vừa đẩy cửa vừa xem, rồi lại cười rộ lên.

Nghiêm Hạo Tường nhìn cánh cửa được khép lại, vùi đầu xem tài liệu, vào phút sau lại cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên, mở app WeChat —— cũng không có tin nhắn của Hạ Tuấn Lâm, lướt xem trang bạn bè, cũng không thấy cái video vừa xem đâu. 

Điều này có nghĩa là, Hạ Tuấn Lâm chỉ gửi video cho một mình Chu Huy, còn không chỉ là một cái.


Hạ Tuấn Lâm là người thích chia sẻ, rất hiển nhiên, gần đây thường xuyên trao đổi qua lại nên Chu Huy đã chiếm được lòng tin của cậu, cứ vậy mà cậu sẽ chia vui cùng anh.

Đây từng là kết quả mà Nghiêm Hạo Tường mong đợi, nhưng kết quả này lại không khiến anh thư thái đến vậy.

Nghiêm Hạo Tường khẽ chau mày, chăm chú nhìn giao diện trò chuyện giữa anh và Hạ Tuấn Lâm.

Cuộc đối thoại của họ đã dừng lại từ rất lâu.

Nghiêm Hạo Tường thu hồi suy nghĩ, tiếp tục vùi đầu làm việc, một lát sau lại dừng lại, môi mỏng khẽ mím, trầm ngâm suy tư, say đó ngón tay lướt trên bàn phím, qua vài thao tác, hình ảnh trên trên màn hình biến đổi, hiện ra cảnh sân vườn Nghiêm gia.

Rất nhanh Nghiêm Hạo Tường đã tìm được Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm đang ở trên mặt cỏ, cầm điện thoại chụp ảnh cho cún con.


“Hạ Tuấn Lâm.”

Đột nhiên có một giọng đàn ông vang lên, ban đầu Hạ Tuấn Lâm còn không nghe ra là giọng ai, bị dọa một trận, vội vàng nhìn xung quanh, lại không phát hiện ra kẻ nào.

“Là tôi, Nghiêm Hạo Tường, đừng sợ.”

Lúc này thì Hạ Tuấn Lâm đã nghe rõ, “Anh?” cậu đứng lên, tìm hắn khắp nơi: “Anh ở đâu thế?”

“Nhìn vào cột đèn bên hồ.”

Hạ Tuấn Lâm đi về phía hồ, thấy trên cột đèn có một cái camera bé tí ti, ánh đèn nhỏ lập lòe trong ánh sáng ban ngày không rõ ràng lắm.

Hạ Tuấn Lâm như được mở cánh cửa dẫn đến thế giới mới, biết bây giờ Nghiêm Hạo Tường đang ngồi trong văn phòng, thông qua cái camera nho nhỏ này nhìn cậu, cậu bèn sung sướng vẫy tay, rồi chạy đến dưới một camera khác, giống như đang làm thí nghiệm, xem có phải Nghiêm Hạo Tường có thể nhìn thấy cậu ở mọi nơi hay không.

“Hay quá đi.”

“Tiếc là em, không thể nhìn thấy anh. Nhưng mà có thể nói chuyện, cũng tốt lắm rồi.”

Hạ Tuấn Lâm không hề ngại việc bị “theo dõi” từ một phía, ngược lại còn thấy rất thú vị, cái này còn thú vị hơn gọi điện thoại hay gọi video ấy chứ, còn tiện nữa.

Ban đầu mỗi khi cậu muốn nói chuyện với Nghiêm Hạo Tường còn gửi tin nhắn trước, sau đó dứt khoát đổi thành gọi một tiếng hoặc vẫy tay với một cái camera nào đó, anh sẽ “xuất hiện”.

Nghiêm Hạo Tường bắt đầu trước, sau đó mọi chuyện phát triển vượt khỏi tầm kiểm soát, một đi không trở lại, hắn đành dứt khoát bố trí thêm một cái máy tính nữa, lúc nào cũng mở giao diện theo dõi, để có thể đáp lại lời “gọi” của Hạ Tuấn Lâm mọi lúc.

Nếu hỏi Nghiêm Hạo Tường có hối hận vì đã nhất thời nổi hứng, kích hoạt công năng rất “tự rước việc vào thân” này không, Nghiêm Hạo Tường từ chối trả lời. 

Nhưng từ đó về sau, Chu Huy gần như không còn nhận được tin nhắn riêng của Hạ Tuấn Lâm nữa, điều này khiến anh thấy thư thái hơn rất nhiều.

“Hi. Lại đây nào, chào, anh đi.” 

Hạ Tuấn Lâm ngồi dưới bóng cây, bế Tiểu Lâm lên, múa may hai cái móng vuốt nhỏ về phía camera trên cây ở đối diện, Tiểu Lâm chào xong thì lại đến Tiểu Tường.

“Tỉnh rồi à?” Giọng Nghiêm Hạo Tường truyền tới.

Giọng của Nghiêm Hạo Tường êm, nhưng không buồn, rất dễ nghe, truyền đến từ những cái loa giấu trong bụi cỏ hay cục đá, âm lượng vừa hay đảm bảo không để cả khu nghe thấy, nhưng vẫn rõ ràng, vờn quanh tai Hạ Tuấn Lâm, mặc dù không nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường, lại có cảm giác như anh đang ở ngay cạnh cậu.

“Hôm nay mấy giờ anh về thế?” Hạ Tuấn Lâm hỏi.

Gần đây Nghiêm thị mới bắt đầu một hạng mục mới, thời gian tan làm của Nghiêm Hạo Tường không cố định lắm, có khi về sớm, có lúc lại về muộn, để Hạ Tuấn Lâm không phải chờ, anh sẽ báo trước một tiếng.

“Hôm nay có cuộc họp, muộn chút mới về.” Nghiêm Hạo Tường nói: “Không cần đợi tôi về ăn cơm.”

“Vẫn nên chờ đi.” Hạ Tuấn Lâm nói: “Ăn cơm một mình, không vui.”

Nghiêm Hạo Tường gật đầu.

Hạ Tuấn Lâm lại nói: “Em muốn ăn cái món, bánh cuộn dâu tây lần trước ạ.”

Nghiêm Hạo Tường nói được.

Tiểu Lâm cùng Tiểu Tường chơi đuổi bắt chạy ra xa, Hạ Tuấn Lâm cũng đi theo, rời khỏi phạm vi của cái camera này, lại xuất hiện ở một khu vực khác.

Đối thoại không có dinh dưỡng như vậy ngày nào cũng có, cứ tự nhiên mà đến, không hề phá vỡ sự hòa hợp.

Nghiêm Hạo Tường ngồi sau bàn làm việc, làm hai việc một lúc, nhưng chủ yếu vẫn đặt sự chú ý vào công việc, không chậm trễ việc chính, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên Hạ Tuấn Lâm.

Buổi sáng vườn Nghiêm gia tràn ngập sắc xanh lục, trên cánh hoa đọng mấy giọt sương, Hạ Tuấn Lâm cùng hai chú cún chạy chậm quanh hồ một vòng, dừng chân trên bãi cỏ, duỗi thân dang tay ——

“Bài thể dục số 8 theo đài bắt đầu, dậm chân tại chỗ, dậm ——”


Buổi sáng trong văn phòng tổng giám đốc của Nghiêm thị, Nghiêm Hạo Tường cởi áo khoác, ngồi ra sau bàn làm việc, bắt đầu một ngày làm việc.

Sống lưng Hạ Tuấn Lâm thẳng tắp, nghiêm túc ngồi trước bàn học viết chữ, Tiểu Lâm nằm trên đùi Hạ Tuấn Lâm ngủ say tít thò lò, Tiểu Tường gác đầu trên mu bàn chân cậu, nhàm chán vung vẩy tai.

Văn phòng có người lục tục tiến vào,Nghiêm Hạo Tường ngồi sau bàn, phê duyệt tài liệu, thỉnh thoảng đứng dậy, đến bàn họp nhỏ cùng người khác, nghe báo cáo.

Hạ Tuấn Lâm cầm bình sữa, quen tay đút sữa cho Tiểu Lâm và Tiểu Tường, đút xong cũng không quên tự uống một cốc. Một người hai chó ăn uống no nê, lên giường nằm, thích chí nhắm hai mắt lại.

Có lúc Nghiêm Hạo Tường ăn cơm trong văn phòng, có khi lại ra ngoài ăn tiệc cùng người khác, thỉnh thoảng hắn cũng xuất hiện trong nhà ăn công ty, tạo nên một trận khủng hoảng hoặc gây sự chú ý.

Đã gần đến tháng tư, mặt trời sau giờ trưa trở nên nóng như đốt, mái tóc đen của Hạ Tuấn Lâm được phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt, cậu ngồi trên ghế đọc sách chơi game, tắm nắng thì lủi xuống dưới bóng râm để nằm, giấu nửa người trong bóng mát, một nửa phơi dưới ánh nắng, chân nhẹ đung đưa.

Nghiêm Hạo Tường họp xong, vội vã trở về văn phòng. Trợ lý đưa cà phê vào, Chu Huy ôm văn kiện vào phòng, giám đốc các bộ phận nối đuôi nhau tiến vào… Thỉnh thoảng hắn sẽ đứng dậy, đứng trước cửa sổ nhìn ra khoảng không rộng lớn bên ngoài rồi quay lại bàn.

Mặt trời ngả về tây, trời cũng tối dần, Hạ Tuấn Lâm cùng Tiểu Lâm, Tiểu Tường chạy từ ngoài hàng rào vào, vỗ vỗ cỏ dính trên người, vào nhà, rửa tay rửa mặt.

Nhân viên công ty sôi nổi tan làm, tiếng tạm biệt vang lên hết đợt này đến đợt khác, cũng còn chỗ sáng đèn, ai chưa xong việc thì còn phải làm tiếp. Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, nhìn đồng hồ, đứng dậy, mặc áo khoác, đi ra khỏi văn phòng, về nhà.

Trong những khoảng nghỉ, sau giờ nghỉ trưa, mỗi khi Hạ Tuấn Lâm “triệu hồi” Nghiêm Hạo Tường, dù anh có đang bận trăm công nghìn việc thì cũng ngẩng đầu, nhìn về phía cậu.

Sau đó là nói mấy câu đời thường nhàm chán, đôi khi chỉ vài câu rồi thôi, đôi khi phải nói một hồi lâu.

Hai người ở hai không gian khác nhau, ai làm việc nấy, mà lại giống như vẫn luôn ở bên cạnh nhau.


Hôm nay Hạ Tuấn Lâm nhận được lời hứa sẽ mua bánh cuộn dâu tây nên rất vui, cậu bèn nói với chị Lưu sẽ ăn cơm muộn một chút —— bây giờ cậu đã học được cách dùng cái bộ đàm kia rồi, cũng thân thiết với chị Lưu hơn nhiều.

Hạ Tuấn Lâm lấy đồ ăn cho Tiểu Lâm Tiểu Tường, sắc trời bên ngoài đã tối, ngoài sân đã lên đèn, ánh sáng lờ mờ.

Cách thời gian Nghiêm Hạo Tường nói sẽ về còn một lúc nữa, Hạ Tuấn Lâm mở TV, định bụng sẽ xem TV một lát.

Đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng người.


Hạ Tuấn Lâm nhìn qua, rất là bất ngờ.

“Anh trai?!”

Nghiêm Hạo Tường chậm rãi đi từ ngoài cửa vào, đi về phía Hạ Tuấn Lâm, “Không phải, sẽ về muộn một chút sao ạ?” Hạ Tuấn Lâm đứng lên, mắt mở to, “Sao bây giờ, anh đã về rồi?”

Nghiêm Hạo Tường đến gần, trả lời: “Xong việc, nên về sớm.”

Giọng anh hơi trầm thấp, giống như đang đè giọng xuống vậy.

Tuy Hạ Tuấn Lâm hơi bất ngờ, nhưng cậu rất vui, cậu nhìn thấy một tay Nghiêm Hạo Tường đang cởi bớt khuy áo, bèn ngó sang tay còn lại, lập tức nhướng mày: “Bánh cuộn dâu tây đâu ạ?”

Tay Nghiêm Hạo Tường khựng lại.

“Không mua ạ?” Hạ Tuấn Lâm cảm thấy không ổn.

“Quên mất rồi, ngại quá,” Nghiêm Hạo Tường nói: “Mai sẽ mua cho em.”


Hạ Tuấn Lâm phát ra tiếng thở dài thất vọng rõ ràng.
Nghiêm Hạo Tường cởi khuy áo khoác, kéo cà vạt, sau đó ngồi xuống ghế sofa, hỏi: “Không vui hả? Quên không mua bánh kem cho em, cho nên giận anh trai sao?”

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu: “Không giận mà.”
Cậu ngồi xuống đối diện Nghiêm Hạo Tường, đột nhiên phát hiện ra một chuyện: “Ơ, sáng nay, hình như, cái áo khoác anh mặc không phải cái này.”

Hạ Tuấn Lâm nhớ sáng nay cậu tiễn Nghiêm Hạo Tường đi làm, anh mặc áo khoác màu lam thẫm, bây giờ trên người Nghiêm Hạo Tường lại là một cái màu đen.

“Không cẩn thận làm bẩn, thay ra rồi.” Nghiêm Hạo Tường nói: “Đến cả anh mặc áo nào cũng nhớ rõ như thế, thích anh trai lắm sao?”

Hạ Tuấn Lâm à một tiếng, không nói gì.

Nghiêm Hạo Tường cởi áo khoác ra, gấp đơn giản, đặt sang bên cạnh, “Sao lại nhìn anh như vậy?”

Hạ Tuấn Lâm đảo mắt, nhìn chăm chú vào động tác của Nghiêm Hạo Tường, rồi lại chuyển qua gương mặt của anh, “Hôm nay anh, có chút kỳ quái.”

Nghiêm Hạo Tường khựng lại: “Ồ? Anh kỳ quái chỗ nào?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#翔霖