Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một lát sau, trong phòng nghỉ của trại nuôi ngựa.
Nghiêm Hạo Tường nửa đỡ nửa ôm Hạ Tuấn Lâm, đưa cậu về phòng nghỉ.

Bên ngoài, cuối cùng huấn luyện viên dạy cưỡi ngựa cũng khống chế được ngựa con vừa chạy như điên, dắt nó về chuồng ngựa.

Người phụ trách của câu lạc bộ và bác sĩ vội chạy tới kiểm tra cho Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm.
May mắn Hạ Tuấn Lâm không bị thương ở đâu.
Cánh tay trái của Nghiêm Hạo Tường thì lại bị bầm, cũng may là không bị gãy xương, khuỷu tay bị trầy da, máu me be bét.
Bác sĩ lần lượt rửa sạch miệng vết thương rồi bôi thuốc, băng bó.

Người phụ trách và nhóm quản lý cũng tới, họ đứng cạnh lo lắng không ngừng.

Sắc mặt Mã Gia Kỳ không tốt lắm, câu lạc bộ này là hắn đề cử cho Nghiêm Hạo Tường, ai ngờ lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Người phụ trách thành khẩn xin lỗi, cũng tỏ vẻ nhất định sẽ xử phạt nhân liên quan và con ngựa con kia, sau này nhất định sẽ siết chặt việc quản lý và huấn luyện.
Sắc mặt Nghiêm Hạo Tường trầm như nước, ánh mắt lạnh băng, vẻ mặt anh không có vẻ gì nhưng rõ ràng anh đang giận.

Ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người Tuấn Lâm, cậu không bị thường nhưng đã bị dọa cho hốt hoảng, đến tận bây giờ, tay cậu vẫn khẽ run rẩy.
Nghe người phụ trách nói, Hạ Tuấn Lâm lấy lại tinh thần, cậu chợt ngẩng đầu.
"Đừng phạt bọn họ, không phải bọn họ, sai." Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng nhìn người phụ trách một cái rồi quay lại nhìn Nghiêm Hạo Tường mà mình quen thuộc, "Ngựa con chỉ, rất vui, muốn đưa em đi chơi thôi."
"Đừng phạt bọn họ." Hạ tuấn Lâm nói.
Mặt cậu lộ vẻ bất an và nôn nóng, một tay vì gấp gáp mà túm lấy tay áo của Nghiêm Hạo Tường, xin tha cho ngựa con.

Cậu cũng không thất thố lắm nhưng hành động này lại có chút giống trẻ con, khác hẳn người bình thường.
Bây giờ trong phòng nghỉ đứng đầy người, đa số người trong nhóm Nghiêm Minh và Chu Tĩnh đã đi trước nhưng vẫn còn vài người ở lại.

Còn có mấy vị khách khác nghe tin chạy đến, cả nhân viên, bác sĩ, huấn luyện viên, người phụ trách vân vân, nhất thời chưa kịp giải tán nên vẫn đứng đầy trong phòng.
Nhóm Nghiêm Hạo Tường rất thu hút sự chú ý, mọi người nhìn sang đây, nhiều người quay sang nhìn nhau, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Hạ tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường.
Nghiêm Hạo Tường như chưa hề phát hiện, anh không quan tâm đến ánh mắt đánh giá hay lén lút xung quanh, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn chỉ đặt trên người Hạ Tuấn Lâm, anh nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn người phụ trách, trầm giọng nói: "Hy vọng chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa."
Người phụ trách thở phào một hơi, vội vã bảo đảm rằng sẽ không xử phạt và sẽ quản lý chặt hơn.
"Đi nào, về nhà thôi."
Nghiêm Hạo Tường dùng cánh tay phải lành lặn dắt tay Hạ Tuấn Lâm, xuyên qua đám đông, dắt cậu về nhà.

Đinh Trình Hâm lạnh lùng liếc nhìn mọi người một cái rồi rời đi cùng Mã Gia Kỳ.
"Lần sau đưa cậu đi chỗ khác chơi.
Nhóc ngựa nhà tôi còn để dành cho cậu đấy."
Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ đưa Hạ Tuấn Lâm về tận Nghiêm gia nhưng không vào mà nói lời tạm biệt ở cổng.

Khi rời đi, Đinh Trình Hâm đã nói với cậu như vậy.

Mã Gia Kỳ còn xoa xoa đầu Hạ Tuấn Lâm, dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt.


Rồi hai người họ lái xe rời đi.
Khi xuống xe, chân Hạ Tuấn Lâm hơi rã rời, cậu khẽ lảo đảo.
Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu, anh chợt vươn tay, nói: "Ôm em vào nhé?"
Hạ Tuấn Lâm a một tiếng, vội lắc đầu, vì vậy Nghiêm Hạo Tường vẫn nắm tay cậu chậm rãi đi vào nhà.
Nghiêm Hạo Tường vẫn không yên tâm, sau khi về đến nhà thì gọi điện cho bác sĩ gia đình.

Dưới sự giám sát của anh, bác sĩ cẩn thận kiểm tra từ trong ra ngoài cho Hạ Tuấn Lâm, chắc chắn là không có việc gì thì kê cho cậu chút thuốc an thần.
Bác sĩ rời đi, Nghiêm Hạo Tường ăn cơm cùng Hạ Tuấn Lâm, hai người đều không có hứng ăn nên chỉ miễn cưỡng ăn chút canh.
"Đi tắm rửa đi." Nghiêm Hạo Tường nói.
Trước đó anh đã tắm gội rồi nhưng trận truy đuổi kia đã làm hai người toát mồ hôi, bộ quần áo cậu mặc có chút nhăn nhúm lộn xộn, cậu đi tắm rửa thay đồ ngay.

Hạ Tuấn Lâm tắm khá chậm, khi cậu tắm xong đi ra thì đã thấy Nghiêm Hạo Tường đứng ở cửa phòng tắm rồi, hình như anh đợi cậu đã lâu.
"Ổn chứ?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.
Cậu gật đầu.
"Xem TV hay chơi trò chơi đây?"

Hạ Tuấn Lâm tắm xong thì tinh thần đã tốt hơn một chút, cậu vẫn hơi uể oải, lắc đầu, hôm nay cậu không có hứng vui chơi giải trí mà thấy hơi mệt.


Vật lộn cả ngày, giờ đã gần lúc chạng vạng rồi.
Nghiêm Hạo Tường kéo cậu qua, dẫn cậu về phòng ngủ, anh lấy máy sấy sấy tóc cho cậu.
Hai người đều mặc đồ ở nhà ngắn tay sáng màu, Hạ Tuấn Lâm ngồi khoanh chân trên giường, Nghiêm Hạo Tường đứng bên mép giường, ngón tay lướt qua những lọn tóc đen nhánh của cậu, hơi ấm nhẹ nhàng thổi qua.
Tay nghề của Nghiêm Hạo Tường hẵng còn non, không thành thục lắm nhưng rất dịu dàng, cẩn thận.
"Để em tự làm cho." Cậu nói.
Nghiêm Hạo Tường không để ý, anh chỉ nói: "Đừng nhúc nhích."
Hạ Tuấn Lâm ngơ ngẩn nhìn Nghiêm Hạo Tường, chậm rãi nhận ra một việc.
"Em xin lỗi." Hạ Tuấn Lâm nói.
Mái tóc ướt sũng của cậu dần biến thành khô ráo xõa tung, động tác của Nghiêm Hạo Tường cũng dần trở nên thuần thục, nghe thấy cậu nói vậy thì hỏi: "Xin lỗi cái gì?"
"Khiến anh bị thương." Hạ Tuấn Lâm cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai.
Nghiêm Hạo Tường không nói gì.
"Còn mất mặt nữa, người khác, đều nhìn anh, với em."
Tiếng máy sấy dừng lại.
Nghiêm Hạo Tường cất máy sấy sang một bên, anh vẫn đứng cạnh mép giường, mặt đối mặt với cậu.
"Hạ Tuấn Lâm, ngẩng đầu lên."
Giọng Nghiêm Hạo Tường không nghiêm khắc nhưng lại không để người ta trái ý.
Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu, hơi ngửa đầu lên đối diện với Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường nhìn vào mắt Hạ Tuấn Lâm, anh nói: "Chỉ bị thương nhẹ thôi, không đau.Cũng không cảm thấy em mất mặt."
Hạ Tuấn Lâm cẩn thận sờ lên băng gạc màu trắng trên cánh tay của Nghiêm Hạo Tường, mặt cậu lộ vẻ tự trách, hỏi: "Thật không ạ?"
Nghiêm Hạo Tường thấp giọng nói: "Đã bao giờ tôi lừa em chưa?"
Hạ Tuấn Lâm nghĩ rồi gật đầu, sắc mặt của cậu đã tốt hơn, tay không còn run nữa, chỉ còn vẻ mặt hơi tái.
"Không thích người khác nhìn mình sao?" Nghiêm Hạo Tường hỏi tiếp.
Đáp án rất rõ ràng.

Bị nhìn nhiều, dần dà Hạ Tuấn Lâm cũng hiểu hàm ý đằng sau những ánh mắt ấy là gì.
"Có lẽ họ chỉ nhìn vì em đẹp thôi." Nghiêm Hạo Tường bâng quơ, "Không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác, nếu thật sự không thích thì em hãy nhìn tôi, chỉ nhìn tôi thôi."
Hạ Tuấn Lâm thấy trong mắt Nghiêm Hạo Tường phản chiếu rõ hình dáng của mình, ánh mắt của anh ấm áp mà ôn hòa, trong sách nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, là nơi phơi bày thế giới nội tâm, mỗi khi Hạ Tuấn Lâm nhìn Nghiêm Hạo Tường thì anh cũng nhìn cậu, khi cả hai nhìn nhau thì tựa như trong thế giới ấy chỉ có lẫn nhau.
Hạ Tuấn Lâm nở nụ cười.

Ông nội cũng từng bảo cậu không cần quan tâm tới ánh mắt của người khác, cứ coi như chúng không tồn tại là được, nhưng Hạ Tuấn Lâm thấy hình như cách mà anh vừa đưa ra còn tốt hơn.
"Hơn nữa, em không cần nói xin lỗi." Nghiêm Hạo Tường dừng một lúc rồi nói tiếp: "Không chăm sóc tốt cho em là lỗi của tôi mới phải." Những lời này anh đã nói không chỉ một lần, có lẽ sau này anh sẽ còn nói lại nhiều lần nữa mới có thể sửa được suy nghĩ này của cậu, nhưng không sao hết, tương lai còn dài, anh đủ kiên nhẫn.
Hạ Tuấn Lâm vội lắc đầu, tỏ vẻ không phải Nghiêm Hạo Tường sai, cậu nói: "Tại em, gây thêm phiền cho người ta."
"Không ai thấy em phiền hết.

Chỉ là mỗi người đều có việc mình làm không tốt, tôi cũng thế.

Cho nên về sau, tôi không nói xin lỗi với em, em cũng không cần nói xin lỗi với tôi.

Hạ Tuấn Lâm, em hiểu chưa?" Anh hơi cúi đầu, giọng nói rất khẽ, nhìn chăm chú vào hai mắt cậu.
Hạ Tuấn Lâm cảm thấy mình nghe hiểu rồi.
"Đương nhiên, về sau chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa." Nghiêm Hạo Tường duỗi tay phẩy một lọn tóc che trước mắt Hạ Tuấn Lâm, "Em tin tôi chứ?"
Cậu ngơ ngẩn nhìn anh.

"Không tin à?" Nghiêm Hạo Tường nhướng mày.
"Tin mà." Hạ Tuấn Lâm vội vàng nói, cậu vẫn nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.
"Làm sao thế?" Nghiêm Hạo Tường nhìn vào mắt cậu.
"Anh không, mắng em sao?" Hạ Tuấn Lân hỏi, hôm nay cậu đã "phi thân" ở ngoài, để xảy ra chuyện, hủy luôn kế hoạch của ngày hôm nay, Nghiêm Hạo Tường lại không có nửa lời trách móc, cũng không răn dạy gì.

Dù có là ông nội thì cũng không "dung túng" cậu đến vậy, ít nhiều gì thì cũng dạy dỗ cậu mấy câu để cậu "nhớ lâu.".

Nghiêm Hạo Tường lại không làm thế với cậu mà còn rất dịu dàng.

Giống như cậu có thể làm bất cứ điều gì, không sao hết, không cần sợ gì hết.
"Tôi mắng em lúc nào?" Nghiêm Hạo Tường nhàn nhạt hỏi.
Hạ Tuấn Lâm nghĩ nghĩ, hình như là, nói đúng ra thì anh chưa từng thực sự mắng cậu.
"Từng hung...!hung dữ với em." Hạ Tuấn Lâm nói.
Nghiêm Hạo Tường im lặng không nói gì.

Một lát sau, anh mở miệng: "Biết rồi, sau này sẽ không mắng em, cũng sẽ không hung dữ với em."
Vẻ mặt anh thản nhiên, vẫn loáng thoáng thấy vẻ nghiêm túc và mạnh mẽ thường ngày, nhưng giọng điệu lại có vẻ gì đó rất ôn hòa.

Hạ Tuấn Lâm chỉ cảm thấy hôm nay Nghiêm Hạo Tường rất dễ nói chuyện cùng.
"Anh ơi, anh thật tốt." Hạ Tuấn Lâm nói tự đáy lòng.
Nghiêm Hạo Tường khẽ cong môi, thuận tay xoa mái tóc mềm mại của cậu.


Hôm nay Hạ Tuấn Lâm bị rất nhiều người xoa đầu, mọi người đều xoa tóc cậu như xoa vật nuôi ấy, như chỉ khi tay Nghiêm Hạo Tường chạm vào cậu mới khiến Hạ Tuấn Lâm cảm thấy lưu luyến không muốn xa rời.
"Anh ơi, em có thể, ôm anh một cái không ạ?" Hạ Tuấn Lâm đột nhiên hỏi.
Nghiêm Hạo Tường hơi ngạc nhiên, anh chợt nhận ra cậu đang làm nũng, Tuấn Lâm biết làm nũng đó.

Nghiêm Hạo Tường cong môi, không nhiều lời mà dang hai tay ra.
Hạ Tuấn Lâm bèn vòng tay quanh eo Nghiêm Hạo Tường, dúi đầu vào lồng ngực của anh, Nghiêm Hạo Tường ngực rộng eo thon, cơ bụng hơi lộ ra, thân thể Hạ Tuấn Lâm có hương thơm sau khi tắm gội, cậu dán sát vào người anh.

Ánh nắng chiều tràn qua cửa sổ chiếu sáng căn phòng, Nghiêm Hạo Tường nâng tay vòng qua người Hạ Tuấn Lâm, anh cúi đầu tựa cằm lên đỉnh đầu cậu.
Hạ Tuấn Lâm vẫn không nhúc nhích, có vẻ cậu rất thích loại cảm giác này.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, không nói câu nào.
Một lát sau, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên nhớ ra một chuyện, cậu dán tai lên ngực Nghiêm Hạo Tường, cẩn thận nghe ngóng.
"Anh ơi, tim anh đập, nhanh quá đi."
Thịch thịch thịch, cách một lớp áo thun mỏng nghe như tiếng sấm của cơn mưa mùa xuân truyền vào tai cậu.
Hạ Tuấn Lâm vẫn ôm Nghiêm Hạo Tường, cậu ngẩng đầu nhìn anh, rồi cậu lại nghĩ đến một chuyện khác: "Hôm nay, khi ngã xuống, anh ôm em, em cũng nghe thấy, tiếng tim anh đập.

Bây giờ, cũng nhanh, như lúc đó vậy."
"Anh, anh còn đang, sợ sao?" Hạ Tuấn Lâm ngửa mặt lên, cậu hơi lo.
Nghiêm Hạo Tường cúi đầu, ánh mắt hơi tối đi, anh đối mắt với cậu.
"Không.
Không sợ hãi." Nghiêm Hạo Tường thấp giọng nói.
"Vậy vì sao, tim lại đập nhanh đến vậy?" Hạ Tuấn Lâm lộ vẻ mặt khó hiểu.
Nghiêm Hạo Tường không trả lời cậu.
Hạ Tuấn Lâm còn định ghé lại gần để xác nhận thêm lần nữa thì Nghiêm Hạo Tường lại nhẹ nhàng đẩy cậu ra, anh lấy điều khiển nhấn mấy nút, tầm rèm cửa dày nặng chậm rãi khép lại, căn phòng chợt tối thui như đang ban đêm vậy.
"Không phải em mệt rồi sao? Ngủ đi." Nghiêm Hạo Tường mở một cái đèn tường, chiếu sáng một góc đầu giường.
Hạ Tuấn Lâm đã uống thuốc an thần, đúng là hơi mệt, vì vậy cậu nghe lời nằm xuống
Điều khiến cậu bất ngờ là Nghiêm Hạo Tường cũng lên giường nằm xuống cạnh cậu.

Anh ấy không đi làm việc sao?
Nghiêm Hạo Tường có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cậu dễ như trở bàn tay, anh chỉnh âm lượng điện thoại rồi để lên tủ đầu giường, nói: "Ngủ cùng em."

Hạ Tuấn Lâm tức khắc cười rộ lên.
Đợi Nghiêm Hạo Tường nằm ngay ngắn, Hạ Tuấn Lâm lập tức dịch người qua như những đêm trước đó, cậu quen tay quen chân vắt người lên thân thể anh, tư thế rất tự nhiên đâu ra đấy.
Nghiêm Hạo Tường nằm im như thóc, anh đã sớm quen rồi.

Hai người chưa từng cùng đi ngủ vào lúc sớm thế này, Hạ Tuấn Lâm đã uống thuốc, hơi mơ màng rồi lại thấy mới mẻ.

Cậu không ngủ ngay mà quay sang nằm nghiêng, Hạ Tuấn Lâm dựa là người Nghiêm Hạo Tường, hoàn toàn thả lỏng.
Cánh tay cậu giật giật, đặt lên ngực anh cảm nhận một lát, cậu lẩm bẩm: "Vẫn nhanh quá đi. Anh ơi, có thật là anh, không sao không?"
Nghiêm Hạo Tường đè cánh tay lộn xộn của cậu lại nhưng không đẩy cậu ra, anh nắm tay cậu đặt lên trước ngực mình.
"Nói thật, hôm nay tôi hơi sợ." Nghiêm Hạo Tường mở miệng nói, tiếng nói khe khẽ, thành thật kể lại tâm trạng lúc ấy của mình: "Rất sợ em gặp chuyện, sợ em bị thương."
Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu, nhìn vào mặt Nghiêm Hạo Tường, cậu hiểu rằng anh đang lo cho mình, trong lòng Hạ Tuấn Lâm thấy ấm áp, cậu không nhịn được mà thốt lên: "Anh ơi, anh tốt quá."
Ngón tay Nghiêm Hạo Tường siết chặt hơn.
"Hơn nữa, hôm nay anh, rất đẹp trai." Hạ Tuấn Lâm nhớ lại tư thế cưỡi ngựa oai phong của Nghiêm Hạo Tường, thực sự rất giống một vị tướng quân, rong ruổi trên lưng ngựa, oai phong lẫm liệt, đẹp trai không sao tả xiết.

Trong sân có nhiều người như vậy nhưng hắn lại là người tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất trong mắt cậu, ngay từ ánh mắt đầu tiên cậu đã có thể nhận ra anh rồi.
"Vậy hả?" khóe miệng Nghiêm Hạo Tường cong lên, hắn khẽ cười, "Cho nên càng thích hơn sao?"
Hạ Tuấn Lâm không che giấu mà gật đầu.
Độ cong trên khóe môi Nghiêm Hạo Tường càng rõ hơn.
"Vậy, anh, có thích em hơn một chút không?" Hạ Tuấn Lâm chợt nhảy số hỏi câu hỏi mà gần đây cậu hay hỏi.

Bởi vì cậu chưa từng được đáp lại nên lần này Hạ Tuấn Lâm cũng không có kỳ vọng gì quá lớn.
Nhưng mà, chuyện hôm nay lại nằm ngoài dự đoán của cậu.
Ban đầu Nghiêm Hạo Tường chỉ yên lặng không nói gì, một lát sau, anh thốt lên một tiếng.
"Ừm."
Đơn giản, rõ ràng, thẳng thắn.
Hạ Tuấn Lâm chớp chớp mắt, "Ừm là, có ý gì ạ?"
"Em nói đi?

Nghiêm Hạo Tường không đáp mà hỏi, tóc anh đã hơi dài, xõa tung trên gối, giờ phút này anh không phải vị tổng tài lạnh lùng ngồi trên đài cao, người sống chớ lại gần trong văn phòng kia nữa, cũng chẳng phải đàn anh đại học đang độ xuân thì nhỏ giọng trêu chọc đàn em ngưỡng mộ mình.
Đôi mắt đen láy của Hạ Tuấn Lâm đảo một vòng, đột nhiên cậu ngộ ra ——
"Anh thích em á?!"
Cuối cùng nhóc ngốc cũng chịu thông minh một hôm.
"Anh ơi, anh đã thích em rồi, đúng không?" Hạ Tuấn Lâm vui vẻ không thôi, cậu nâng nửa người dậy, ghé lên lồng ngực Nghiêm Hạo Tường, hai mắt lấp lánh nhìn anh, cậu muốn xác nhận đáp án.
"Em thắng rồi." Nghiêm Hạo Tường nhận thua, khóe miệng lại treo ý cười: "Đúng vậy, anh thích em rồi."
Vẻ mặt Hạ Tuấn Lâm tức khắc trở nên hơn hở, cậu đột nhiên bò dậy, đứng trên giường nhảy cẫng lên.

"Ấy, cẩn thận." Nghiêm Hạo Tường vội ngăn lại, anh sợ cậu bị ngã, may mà Hạ Tuấn Lâm cũng chỉ nhảy mấy cái thôi, cậu hô lên: "Thành công rồi! Oh yeah!"
Nghiêm Hạo Tường nhướng mày, chuyện đã phát triển theo hướng trái ngược hoàn toàn với ý nghĩ ban đầu của anh, thoát khỏi sự khống chế của anh.

Với Nghiêm Hạo Tường, đây được coi như một sự thất bại trong việc tự kiềm chế bản thân, cũng không phải chuyện anh dễ dàng thừa nhận, nhưng giờ cậu lại vui sướng thế này, anh lại cảm thấy cần gì phải so đo nữa, hết thảy đều đáng giá.
"Vui mừng đến vậy sao?" Nghiêm Hạo Tường cũng cười rộ lên, khóe miệng vẽ nên một độ cong hiếm thấy, chưa bao giờ tâm trạng anh tốt như lúc này, tốt đến độ như đang lâng lâng, "Em thích anh đến vậy sao, muốn ở bên anh đến vậy sao?"
Sau khi Hạ Tuấn Lâm nhảy nhót xong thì nằm lại xuống giường, cậu vẫn còn khoa chân múa tay.
"Nhiệm vụ hoàn thành!"
Vẻ mặt cậu sung sướng như vừa trút được gánh nặng, cậu vui vẻ nói: "Có thể báo cáo kết quả công tác, cho ông nội rồi! Oh yeah!"
Nụ cười trên mặt Nghiêm Hạo Tường cứng lại...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#翔霖