Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nửa giờ sau, Nghiêm Hạo Tường đã phải trải qua chuyện nhục nhã nhất trong cuộc đời hắn.

“Ở đây.”

Hạ Tuấn Lâm đưa Nghiêm Hạo Tường đến một mảnh đất trống sau nhà, ở đây có trồng một vườn rau, bốn phía là hàng rào cao một mét, trên đất là rau xanh cây cỏ.

Mấy con gà tắm nắng, đứng rải rác trong chuồng, thản nhiên mổ lông.

“Vườn này, em trồng! Mấy con gà này, em nuôi!” Hạ Tuấn Lâm ra vẻ con trai nhà địa chủ, chỉ vào mấy con gà, hào sảng vô cùng, “Tất cả đều là của em, anh, anh cứ tùy ý vào đi, bắt con nào cũng được.”

Khóe miệng Nghiêm Hạo Tường giật giật, không cho ý kiến.

Hôm nay là thứ bảy, không cần đi học, bọn nhóc gần đó ăn sáng xong cũng không có việc gì làm, thấy có chuyện vui bèn chạy như bay đến, chỉ chốc lát sau đã có năm sáu đứa vào vườn rau, hi hi ha ha vây xem.

“Anh Tuấn Lâm, bắt mấy con thế.”

Hạ Tuấn Lâm tính nhẩm, hôm nay trong nhà có năm người an, ông nội còn muốn cảm ơn nhà dì Lưu và bác Vương hôm qua đã sang nấu cơm giúp, cho nên, “Ba con, bắt ba con.” Cậu nhìn bày gà, bổ sung thêm: “Một con thật to, hai con to vừa.”

“Tuân lệnh!”

Bọn nhỏ lập tức tản ra, bắt đầu truy đuổi từ bốn phương tám hướng, vui vẻ bắt gà.

Nghiêm Hạo Tường khoanh tay, đứng bên ngoài rào, lơ đễnh nhìn bọn nhỏ vui đùa ầm ĩ, mặt trời ngày xuân lười biếng phơi mình, trời cao núi rộng, từng đám mây trắng lững thững trôi phía chân trời.

Hôm qua Nghiêm Hạo Tường đã nhìn ra rồi, bọn nhỏ thật sự thích chơi cùng Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm như niềm vui của đám trẻ con, lại giống anh trai ấm áp, thân thiện nhà bên, vô cùng kiên nhẫn, cũng cực kỳ hồ hởi, rất được lòng bọn trẻ.

“Được rồi được rồi, đừng đùa nữa.” Hạ Tuấn Lâm chơi một hồi, bỗng nhiên nhớ ra nhiệm vụ của mình, bọn nhỏ cũng dừng việc đùa giỡn, đứng sang một bên. Lúc này, đàn gà đáng thương đã bị rượt đuổi cho hồn phi phách tán, chạy tứ tung.

“Anh, anh bắt đi.”

Hạ Tuấn Lâm hào phóng nhường cơ hội bắt con gà đầu tiên cho Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường nhướng mày, tiện đà nhếch miệng, xin miễn cho kẻ bất tài: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.” Hạ Tuấn Lâm vẫn nhìn hắn đầy mong đợi.Nghiêm Hạo Tường nhận ra có lẽ với Hạ Tuaan Lâm0 thì phải nói thẳng, máy ý nói bóng nói gió gì đó có khi cậu không hiểu được, hắn bèn bồi thêm một câu: “Không bắt.”

Hạ Tuấn Lâm ồ một tiếng, kèm theo chút ngoài ý muốn, không hiểu sao hắn lại không bắt gà.

Nghiêm Hạo Tường như ngại nhiều lời, vẫn khoanh tay, lười biếng nói lại: “Không bắt.”

Hạ Tuấn Lâm hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vừa nghi hoặc lại suy tư, nhìn Nghiêm Hạo Tường. Đối với cậu, bắt gà là một trò chơi vô cùng thú vị, bọn nhỏ trong thôn đều thích, ngay cả khi người lớn đi bắt gà thì cũng nói nói cười cười, vì vậy cậu mới đưa Nghiêm Hạo Tường tới. Không ngờ Nghiêm Hạo Tường lại không muốn chơi, như vậy chẳng phải hắn sẽ bị chán sao?

“Có phải anh không biết bắt không?” Một đứa nhóc bỗng nhiên lớn tiếng hỏi.

Một nhóc khác nói tiếp: “Chắc thế rồi. Mấy người thành phố như họ sẽ không biết bắt gà đâu.”

Ra vậy. Hạ Tuấn Lâm tìm được nguyên nhân, cười: “Dễ lắm, anh, em dạy anh. Nhìn này.”

Bọn nhóc nghe vậy, lập tức ăn ý lùi ra sau, tất cả đều im lặng. Một lát sau, bọn gà ngây ngốc cho rằng nguy hiểm đã qua đi, khôi phục bình thường ngay, bắt đầu cúi đầu mổ thóc.

Nghiêm Hạo Tường dõi mắt theo hành động của Hạ Tuấn Lâm, chỉ thấy cậu chắp tay sau lưng, chậm rãi dạo bước, giống như lang thang tản bộ không mục đích, bước từng bước vào vườn rau, chậm rãi tiếp cận một con trong bầy gà. Hai mắt Hạ Tuấn Lâm nhìn sang hướng khác, cố tình không nhìn con gà kia, xây dựng bầu không khí như thể hoàn toàn không chú ý tới con gà nọ.

Dù là Nghiêm Hạo Tường thì thấy khung cảnh như vậy cũng không khỏi nhếch khóe miệng, nhưng chỉ trong nháy mắt, nói thì chậm mà chuyện xảy ra lại nhanh, Hạ  Tuấn Lâm duỗi một tay, giây tiếp theo trong tay cậu đã xuất hiện một con gà.

“Uầy uầy!” Bọn nhỏ hoan hô, sôi nổi vỗ tay.

Gà trong tay Hạ Tuấn Lâm kịch liệt vỗ cánh, phát ra tiếng kêu thảm thiết vừa phẫn nộ lại tuyệt vọng.

Trong một khắc Hạ Tuấn Lâm ra tay, Nhiêm Hạo Tường đã đứng thẳng dậy, hắn thực sự không ngờ Hạ Tuấn Lâm lại có ngón nghề như vậy, động tác kia, gọi là nhanh như chớp cũng không ngoa.

“Dễ mà.” Hạ Tuấn Lâm xách con gà, mặt không đỏ thở không gấp, “Anh ơi, anh thử xem.”

Bọn trẻ xung quanh đều chăm chú nhìn Nghiêm Hạo Tường.

Không rõ vì sao, có lẽ vì ánh mắt của lũ trẻ, có lẽ vì Hạ Tuấn Lâm làm mẫu khiến chuyện nọ có vẻ quá đơn giản, có lẽ thuần túy chỉ là do nhàm chán, Nghiêm Hạo Tường trầm ngâm ba giây, ưu nhã xắn tay áo lên đến khuỷu tay, từ tốn đi vào giữa bầy gà.

Nghiêm Hạo Tường học theo bộ dáng của Hạ Tuấn Lâm, tới gần một con gà trông có vẻ ngoan ngoãn, vẫn luôn cúi đầu mổ thóc, con gà kia khá béo, phảng phất như không để ý đến chuyện bên ngoài, chuyên tâm mỏ thóc trước mắt.

Nghiêm Hạo Tườnh chậm rãi tới gần, khóe mắt nhìn nó chằm chặp.

Hắn dừng chân bên người nó, có vẻ con gà vẫn chưa phát hiện.

Chính là lúc này! Nghiêm Hạo Tường chợt ra tay ——

—— Nghiêm Hạo Tường trợn mắt thật to rồi lại nheo lại, không tin nhìn bàn tay mình: Rỗng tuếch.

“Cục tác cục tác.”

Cách đó không xa, con gà chạy thoát khỏi cảnh nghìn cân treo sợi tóc đang vỗ cánh, kêu với Nghiêm Hạo Tường mấy tiếng, thản nhiên dạo bước, xoay người tiếp tục kiếm ăn.  

Nghiêm Hạo Tường:……

“Không sao,” Bạ Tiaasn Lâm an ủi đầy thiện chí, nói: “Con tiếp theo, nhất định sẽ được. Anh, con kia, con kia rất yếu, chạy không nhanh đâu.”

Ba phút sau, con gà yếu chạy chậm, chuồn khỏi tay Nghiêm Hạo Tường.

Nhiêm Hạo Tường:……!

Mười phút sau, Nghiêm Hạo Tường chống tay trên đầu gối, khẽ thở hổn hển, trong tay vẫn trống không.

Ánh nắng mùa xuân chan hòa ấm áp, quanh người Nghiêm Hạo Tường lại lặng thinh tỏa khí lạnh, mặt hắn trầm như nước, hai mắt đen kịt sắc như kiếm, nhìn bọn gà trong vườn rau, giống như muốn dùng ánh mắt để giết chúng nó vậy.

Lúc này Hạ Tuấn Lâm lại đến khuyên: “Nếu không thì, bỏ đi.”

Nghiêm Hạo Tường lại như không nghe thấy. Tính hiếu thắng của hắn đã bị khơi ra, từ khi được sinh ra đến nay, hắn chưa bao giờ gặp phải thất bại thảm hại nhường này.

“Tiếp tục!”

Nghiêm Hạo Tường lạnh lùng nói.

“Em giúp anh nhé.” Hạ Tuấn Lâm nói.

Nghiêm Hạo Tường: “Không cần.”

Hạ Tuấn Lâm đành phải chấp nhận, cùng những đứa trẻ khác cổ vũ cho Nghiêm Hạo Tường.

Lũ nhóc đứng một bên, sôi nổi hưng phấn vỗ tay.

“Anh Hạo Tường, cố lên! Hạo Tường ca ca, cố lên!”

“Anh Hạo Tường, anh là nhất!”

“Anh Hạo Tường, anh có thể làm được!”

“Đúng vậy, anh trai, anh có thể!”

Nửa giờ sau, Nghiêm Hạo Tường khom người, hai tay chống trên đầu gối, trán toát một lớp mồ hôi mịn, thở hồng hộc.

Bầy gà tán loạn xung quanh hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi qua đi lại vừa từ tốn vừa tự đắc, trò chơi “đuổi giết” của tên nhân loại này, chúng nó đã từ chỗ sợ hãi ban đầu thành thản nhiên dửng dưng, thế trận hai bên như bị lật ngược.

Bọn nhỏ cũng kêu đến mệt, hoặc ngồi xổm, hoặc ngồi thẳng ra đất, yên lặng chăm chú quan sát Nghiêm Hạo Tườnh.

Nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn đứng, dõi theo Nghiêm Hạo Tường suốt cả quá trình.

Điện thoại vang lên.

Nghiêm Hao Tường hít sâu, ổn định hơi thở, xoay người, đưa lưng về phía bọn nhỏ, nhận điện thoại.

“Tiểu Nghiêm tổng.” Trợ lý Chu Huy ở đầu kia nói: “Hội nghị sáng nay đã kết thúc, có mấy số liệu quan trọng cần ngài xác nhận một chút, còn có mấy văn kiện cần ngài ký tên. Hiện tại ngài có tiện gọi video không ạ?”

Ba ông cháu Nghiêm gia hợp sức cùng nhau quản lý tập đoàn nhà họ Nghiêm, sau khi Nghiêm Hạo Tường về nước, Nghiêm Thái Viễn cũng chia quyền lực trong tay thành hai, gần như giao hết cho hai đứa cháu, bản thân ông thì lui về sau màn.

Mọi người trong công ty vẫn gọi Nghiêm Thái Viễn là chủ tịch  Nghiêm, gọi đại thiếu của Nghiêm gia, Nghiêm Minh tiếp quản công việc công ty sớm hơn là Nghiêm tổng, đến Nghiêm Hạo Tường là tiểu Nghiêm tổng.

Nghoeem Hạo Tường mở video, đưa lưng về phía mặt trời, nhíu mày nhìn số liệu Chu Huy báo cáo.

Sau lưng hắn, bọn nhỏ lặng lẽ ngồi cùng nhau, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.

“Bắt nửa ngày, một con cũng chưa bắt được, ai chà, quá cùi bắp.”

“Gà.” 

“Mình đã nói người thành phố không biết bắt mà.”

“Đâu phải thế đâu. Anh họ mình cũng là người thành phố, lần trước ảnh vừa về đã bắt được luôn. Là cái anh Nghiêm Hạo Tường này không làm được.”

“Đúng vậy, người cao như vậy mà có con gà cũng không bắt được, hơi vô dụng đấy.

Mấy người còn lại đều sôi nổi cất tiếng phụ họa.

Một bé gái trong đó cất tiếng đầy sầu lo: “Người như vậy có thể làm anh Tiaasn Lâm hạnh phúc không đây?”

“Mình thấy không ổn lắm đâu.”

“Mình cũng thấy không ổn lắm.”

Trong video,

Trợ lý Chu Huy còn đang nghiêm túc trưng cầu ý kiến của Nghiêm Hạo Tường: “……Chính là như vậy, các giám đốc bộ phận khác đã kiểm tra đối chiếu rồi, ngài cứ xác nhận lần nữa…… Tiểu Nghiêm tổng, ngài còn nghe không ạ……Ngài làm sao vậy……”

Nghiêm Hạo Tường:……

Nghiêm Hạo Tường nói không ra lời.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#翔霖