Chương 3: Ánh Trăng Tròn Lại Sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi cơm nước xong, hai người từ quán lẩu ra ngoài, bị gió mát trong ngày hè lướt qua, Tiền Hựu bỗng cảm thấy toàn thân thoải mái, dùng sức hít sâu một hơi.

Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Đông Lang, trong mắt trong lòng đều là thấp thỏm. Kế tiếp anh sẽ làm như thế nào? Cô rất muốn chung đụng với anh nhiều một chút, nhưng nếu như anh cơm nước xong mà muốn chia tay, cô cũng hoàn toàn không có cách nào.

Nhưng cũng may Đông Lang nói: "Mới vừa ăn xong, chúng ta đi dạo nhé."

"Được thôi!" Tiền Hựu lập tức đồng ý, mang theo sự hoạt bát đi về phía trước, cô nhớ mẹ nói Đông Lang mới từ nước ngoài du học trở lại, liền nói, "Nhà tôi ở gần nơi này, tôi rất quen thuộc con đường này! Cũng có nhiều nơi thú vị, tôi giới thiệu cho anh nhé!"

"Được." Đông Lang bước chân trầm ổn đi theo bên người cô, nghe Tiền Hựu như con chim nhỏ, dùng giọng nói thanh thúy ghé vào lỗ tai anh không ngừng líu ríu, thế nhưng anh lại không cảm thấy phiền não.

Ngược lại, anh lại có cảm giác ấm áp và phong phú đã lâu. Loại cảm giác này, đã rất nhiều năm anh không có cảm thấy rồi.

Vì vậy anh không khỏi thả chậm bước chân rất nhiều, chỉ hy vọng giọng nói như vậy có thể làm bạn với mình lâu hơn một chút.

Nhưng một con đường luôn có điểm cuối. Tiền Hựu đứng ở ngã tư đường, có chút không muốn, gãi đầu, "Đi tiếp nữa cũng không có gì hay vui đùa."

Đông Lang chỉ chỉ đường phố đối diện là dãy cao ốc, "Đó là chỗ nào? Nhìn qua rất phồn hoa."

"Hả? Nơi đó là khu mua sắm Thương Thành mới mở, tôi và Khuê Mật bạn tôi thường xuyên đến xem phim." Tiền Hựu giải thích.

"Vậy sao, phim. . . . . ." Đông Lang lẩm bẩm nói, "Đã lâu rồi chưa có đi xem. Đi thôi, tôi mời cô xem phim được không?"

Nếu như đổi lại thời gian khác, khẳng định là Tiền Hựu sẽ đồng ý. Nhưng hai ngày trước cô và Khuê Mật hẹn nhau, muốn tối nay đi xem một bộ phim kịnh dị, mà sắp thấy thời gian gần đến, nếu cô đi cùng Đông Lang, khẳng định sẽ không kịp đi với Khuê Mật rồi.

Vì vậy cô chỉ có thể không còn cách nào nói: "Thật xin lỗi nha. Tối nay tôi đã có hẹn cùng xem phim với Khuê Mật, chúng ta. . . . . . Hôm nào chúng ta đi xem được không?"

"Dĩ nhiên." Đông Lang gật đầu, "Vậy tôi đưa cô tới cửa Thương Thành thôi."

Tiền Hựu không khỏi hô hào trong lòng: Anh đúng là thân sĩ nha!

Hai người đứng ở ven đường chờ đèn giao thông, đèn xanh còn chưa chuyển, nhưng vào lúc này, không biết bên cạnh từ đâu xuất hiện một con chó lớn bị tuột xích, giống như một trận gió lao ra ngoài đường! Xe trên đường vẫn đang đi lại bình thường, mắt thấy nó sẽ bị đụng vào thì Đông Lang chợt nheo mắt lại, trầm giọng kêu lên: "Này!"

Giống như con chó lớn nghe hiểu được lời của anh, nhất thời ngừng bước chân, nghiêng đầu nhìn anh một cái, nhanh chóng chạy về khu vực an toàn, còn vây quanh mấy vòng lấy lòng Đông Lang, trong miệng vẫn kêu ử ử.

Lúc này chủ nhân của con chó cũng thở hồng hộc đuổi theo tới, mắt anh ta nhìn Đông Lang, vừa lau mồ hôi vừa nói cám ơn, "Là anh ngăn cản con chó lại giúp tôi sao? Thật cám ơn anh! Cũng tại con chó này thích chạy loạn, nếu không phải nhờ anh, thì vừa rồi có thể sẽ mất mạng."

"Chuyện nhỏ, không cần khách khí." Đông Lang thản nhiên nói, "Về sau để ý tới nó."

Sau khi chủ nhân liên tục nói cám ơn, mới lôi kéo con chó định đi, ai ngờ con chó này như mọc rể ở lòng bàn chân, mặc cho chủ nhân kéo như thế nào cũng không chịu đi, đôi mắt linh lợi nhìn chằm chằm vào Đông Lang, không ngừng nức nở, giống như bộ dạng nó không bỏ được anh vậy.

Đông Lang khẽ cau mày, nhẹ giọng nói ra: "Trở về với chủ nhân của mày đi."

Con chó lớn nghe nói như thế, ủy khuất "Gâu...uuu" một tiếng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi tới bên cạnh chủ nhân.

Chủ nhân con chó kia kinh ngạc giơ ngón tay cái lên với anh, "Anh thật là giỏi, vậy mà có thể hấn luyện chó! Tôi nuôi nó hai năm nó đều không nghe tôi!"

Đôi mắt Đông Lang có chút xanh biếc, nghiêm túc nói: "Dùng sự thật lòng đợi, rồi cũng sẽ tốt thôi. Dù sao nó và anh không phải cùng một giống, rất nhiều khi thấy cô quạnh."

"Được, tôi biết rồi, hôm nay cám ơn anh!"

Đợi chủ nhân đi xa, Đông Lang mới đưa tầm mắt quay lại trên người Tiền Hựu, thấy hai mắt cô hiện lên tia sáng, đắm đuối đưa tình nhìn mình, anh không khỏi ngẩn người.

"Anh rất lợi hại!" Tiền Hựu kích động bắt lấy cánh tay anh, "Thật sự là lợi hại! Anh mới vừa cứu một sinh mạng! Tôi rất bội phục anh, con chó dễ nghe lời của anh! Anh thật sự là lợi hại, nhất định chính là một anh hùng!"

Đông Lang chợt có loại cảm giác đã cách mình rất xa, lời Tiền Hựu như ánh mặt trời dịu dàng. Đã nhiều năm như vậy, anh ở nước ngoài nghe được người khác đánh giá phần lớn mình là"Quái thai", "Khác loài" hoặc là "Không thể sống chung" .

Trừ cha mẹ của anh ra, không có người nào nữa dùng giọng nói dịu dàng với mình, anh là anh hùng.

Anh không khỏi giơ tay lên day ấn đường, Tiền Hựu là người đâu tiên tối nay đối với anh như vậy, cũng là người duy nhất mỉm cười chân thành với anh những nắm gần đây.

"Cám ơn cô nói như vậy."

"Bởi vì anh thật sự rất tuyệt nha!" Tiền Hựu cười rất rực rỡ, căn bản không thể nhịn được mở cờ trong bụng, "Anh có vóc người đẹp trai, vẫn thiện lương nhiệt tình, anh quả thật là quá hoàn mỹ!"

Đông Lang mỉm cười, cúi đầu nhìn cánh tay cô quấn lấy tay mình.

Tiền Hựu cũng phát hiện, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng buông đôi tay ra, "Tôi, thực xin lỗi, tôi. . . . . . Tôi không phải cố ý!"

"Không có gì." Đông Lang lắc đầu một cái, tiếp theo cũng không biết nên nói gì, anh không có kinh nghiệm giao tiếp với phái nữ.

Tiền Hựu xấu hổ cũng không biết nên nói cái gì, ngay lúc không khí giữa hai người bắt đầu thay đổi lúng túng thì điện thoại Khuê Mật gọi tới.

Tiền Hựu vội vàng bắt máy, Khuê Mật nói cô đã tới lầu dưới Thương Thành, hỏi cô ở chỗ nào. Sau khi Tiền Hựu cúp điện thoại, nhìn về phía Đông Lang, "Khuê Mật bạn tôi đã đến, vậy tôi. . . . . . Vậy thì tôi đi xem phim đây."

"Được, vậy hai người chơi vui vẻ." Đông Lang nói, "Thời gian không còn sớm, xem phim xong trên đường trở về chú ý an toàn."

"Ừm!" Tiền Hựu gật đầu lia lịa, không ngừng vẫy tay với anh, mặc dù cô biết con gái thì nên dè dặt, nhưng vẫn không nhịn được nói, "Vậy. . . . . . Vậy lần sau chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé!"

"Được." Đông Lang vẫy tay với cô, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, sau đó xoay người đi vào biển người.

Tiền Hựu cũng theo ánh mắt của anh nhìn lên trời, không khỏi cảm thán nghĩ, oa, trăng sáng tối nay thật tròn! Ha ha ha, nhất định đây là dấu hiệu tốt!

Bả vai chợt bị người vỗ nhẹ, Khuê Mật tò mò hỏi cô: "Cậu ngước cổ nhìn cái gì vậy?"

"Nhìn trăng sáng nha! Cậu không cảm thấy trăng hôm nay rất tròn sao!"

Khuê Mật liếc cô một cái, "Ngày mai sẽ là 15 âm lịch, dĩ nhiên tròn. Mỗi tháng đều có một lần, làm sao cậu ngạc nhiên vậy. Được rồi được rồi, chúng ta nhanh đi xem phim, không nên nhìn trăng sáng nữa!"

Hai người mua vé xem phim, trong thời gian đang đợi vào bàn, Tiền Hựu kích động không thể nhịn được bắt đầu kể cho Khuê Mật những chuyện lãng mạn tối nay của cô.

Khuê Mật lắng nghe, lại nhíu mày, "Dừng lại! Mình biết rõ anh ta rất tuấn tú, cậu không phải cường điệu hơn, cậu đã cường điệu rất nhiều lần rồi! Cái mình quan tâm, công việc của Đông Lang đó là gì, bao nhiêu tuổi, tình huống trong nhà thế nào cậu có biết không?"

Tiền Hựu lao lực suy nghĩ: "Ưmh, trước đó mẹ nói với mình, nhà anh ấy ở nước ngoài có nhiều nông trường gì đó, về phần công việc cùng số tuổi. . . . . . Mình. . . . . . Mình quên hỏi rồi."

Khuê Mật bất đắc dĩ chọc chọc đầu cô, "Cậu đó, chính là một hoa si! Vừa nhìn thấy người ta đẹp trai, những thứ khác đều không quản! Mà căn bản những tình huống này cậu phải hỏi rõ ràng một chút!"

Tiền Hựu cúi đầu nghịch ngón tay, "Nhưng người đó đẹp trai,mình đâu thể nghĩ gì nữa. Cậu nói xem, có phải ông trời nhìn mình trước đó xem mắt quá cực khổ, cho nên mới ban cho mình một người đàn ông ưu tú hoàn mỹ như vậy? Mà mình vừa nói cho cậu, vừa rồi trên đường anh ấy còn cứu một con chó đáy, anh ấy thật sự--"

Khuê Mật nắm cổ Tiền Hựu lắc, "Tỉnh đi háo sắc, mới gặp mặt một lần, tại sao mình thấy không phải anh ta thì cậu sẽ không gả chứ!"

Nhưng Tiền Hựu nào có thể dễ dàng tỉnh như vậy? Trong thời gian xem phim kịnh dị, tất cả người khác xem đều là hét hoặc run rẩy an ủi lẫn nhau, chỉ có Tiền Hựu ôm bỏng ngô, nhìn màn ảnh kinh khủng, cười đến như đứa ngốc.

Thì ra là sau khi gặp phải người trong lòng, coi như xem phim kịnh dị gặp nữ quỷ cũng cảm thấy dung mạo cô ta giống như anh!

Chỉ là cô nhanh chóng không thể vui nữa. Bởi vì cho đến khi phim kết thúc, Đông Lang cũng không có gửi tin nhắn cho cô.

Theo lẽ thường xem mặt mà nói, nếu như anh có ý đối với mình, không phải là nên thư từ cho cô sao? Nhưng hai giờ đã qua, mắt thấy sắp tới mười hai giờ, thế nhưng cũng không có tìn nhắn nào?

Tiền Hựu nhất thời lo lắng bất an, nghĩ thầm chẳng lẽ thật ra Đông Lang không có cảm thấy hứng thú với mình?

Khuê Mật nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, không khỏi nói: "Anh ta không gửi cho cậu...thì cậu gửi cho anh ta, cứ nói cậu xem phim xong rồi, xem anh ta đáp lại thế nào."

Tiền Hựu cảm thấy có đạo lý, liền gửi tin nhắn, nhưng nửa ngày cũng không nhận được trả lời, cô không khỏi lo lắng, "Tại sao anh ấy không trả lời mình, không phải là trên đường trở về xảy ra chuyện gì chứ?"

Khuê Mật không biết làm sao, "Anh ta là một đấng mày râu, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Tiền Hựu vẫn không yên lòng, muốn gọi điện thoại cho Đông Lang, lại lo lắng thời gian quá muộn ảnh hưởng anh đang nghỉ ngơi, nên đứng tại chỗ rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết định, bấm số của anh.

Tu tu mấy tiếng, quả nhiên bên kia truyền đến tiếng Đông Lang --

·

Lúc đêm khuya, cách tiếng chuông gõ mười hai giờ vang lên, còn khoảng mười phút nữa.

Đông Lang không có mở đèn, ngồi một mình trong biệt thự trống trải tối tăm, tròng mắt thâm trầm như mực, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn lên trăng tròn đỉnh đầu.

Tứ chi bắt đầu cảm thấy có chút đau đớn nhè nhẹ, theo thời gian từng giây từng phút gần mười hai giờ, loại cảm giác đau này lại càng kịch liệt, giống như các khớp xương bị đâm lưỡi đao lạnh lẽo đâm vào, khiến cho dòng máu anh cũng ngưng kết.

Anh cúi đầu nhìn bình thuốc trong tay, hình như tầm mắt bắt đầu mơ hồ. Đang do dự có nên uống thuốc hay không, để tránh khổ sở thế này, thì lúc này, điện thoại di động của anh đột ngột vang lên.

Đông Lang cúi đầu nhìn tên qua màn hình, nhắm mắt lại, vô cùng không kiên nhẫn ấn nút nghe, "Chuyện gì?"

Bên kia truyền tới giọng nam nhẹ nhàng tà khí, "Còn có thể có chuyện gì. Sắp đến thời gian, nghe giọng càng nóng nảy của cậu, chỉ sợ cậu lại không có ý định uống thuốc chứ gì?"

"Không có chuyện khác tôi cúp đây."

"Đợi chút." Người nọ còn nói, "Tôi muốn nói cho cậu biết, nên như vậy. Chúng ta vốn nên trung thành với bản tính, tự do tự tại chạy giữa núi rừng! Tại sao cậu cứ nhất định muốn tới xã hội loài người tham gia náo nhiệt, cậu cảm thấy loài người sẽ tiếp nhận cậu sao? Xuy, đừng có nằm mơ!"

"Tôi làm cái gì, không cần anh quản." Đông Lang nhịn đau, cắn răng nói, "Tôi sẽ không uống thuốc, cũng sẽ không trở nên như anh."

Nói xong, anh liền cúp điện thoại, ném mạnh bình thuốc ra ngoài.

Bình thuốc lăn lông lốc đến trong góc, âm thanh còn chưa có yên tĩnh lại, điện thoại di động của anh lại vang lên một lần nữa.

Đông Lang nóng nảy quát vào trong di động: "Anh còn có chuyện gì! Có thấy phiền không!"

Bên kia yên lặng chốc lát, mới truyền tới một giọng nữ run rẩy, "Ưm. . . . . . Là tôi, Tiền Hựu. Tối nay chúng ta. . . . . . Đã gặp mặt. Thật xin lỗi, là tôi gọi vào thời gian quá muộn, quấy rầy đến anh nghỉ ngơi sao?"

Đông Lang vừa định trả lời, xương cốt trên người bắt đầu thay đổi, bọn chúng đâm rách da thịt anh, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, thân thể anh căng lớn.

Đông Lang không khỏi kêu đau một tiếng, mắt thấy sắp đến mười hai giờ, nếu anh không cúp điện thoại, tiếng biến thân sẽ bị cô nghe thấy!

Anh chỉ có thể ngắn gọn mà khàn khàn nói một tiếng: "Bây giờ tôi rất bận! Cô có thể đừng gọi tới nữa được không! Rất phiền!"

Sau khi cúp điện thoại, Đông Lang chợt ngã xuống đất, trên người không thừa một chút hơi sức nào nữa, chỉ có thể trơ mắt ngã xuống đất, nhìn trên cánh tay của mình dần dần dài ra một lớp lông dày.

Một tầng lông thuộc về sói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net