Sol koo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trong túi trữ vật, cung kính giao cho Vương Lâm.

Vương Lâm tiếp nhận, nhắm mắt lại không để ý tới họ nữa.

Kể cả Chiến Vân, bốn người ngồi cùng một chỗ, nhìn khoảng không bên ngoài mảnh nhỏ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác được khởi tử hồi sinh, nhẹ giọng nói chuyện với nhau.

Tốc độc của mảnh nhỏ cực nhanh, dần dần không ngừng lao đi trong Lôi Tiên Giới. Dọc đuờng đi lông mày Vương Lâm vẫn không giãn ra. Dọc đường đi hắn gặp rất nhiều tu sĩ đi đơn độc hoặc tụ thành từng nhóm.

Những người này khi thấy mảnh nhỏ trăm trượng thì đều như nắm được cọng rơm cứu mạng, tìm đủ mọi biện pháp đi lên. Tóm lại là đều có người quen biết một chút với những người đang ngồi trên mảnh nhỏ.

Do vậy mà dần dần, số tu sĩ trên mảnh nhỏ ngày càng nhiều. Nhưng thật ra thì cũng chẳng cần Vương Lâm quan tâm. Cứ có người lên là Chiến Vân lại đều đứng ra nói rõ yêu cầu về tiên ngọc của Vương Lâm. Trong tay Vương Lâm đã có mấy túi trữ vật, trong đó có rất nhiều tiên ngọc. Trên mảnh nhỏ trăm trượng cũng đã có gần hai mươi tu sĩ.

Những người này đều không ngồi cùng một chỗ, trừ những người có quen biết thì đều khoanh chân, ngồi nhìn hư không bên ngoài, trong lòng đầy phức tạp.

Trong số bọn họ có một số người sau khi nhìn thấy Vương Lâm liền nhận ra hắn, lập tức buông lỏng tâm thần. Bọn họ nghĩ rằng có Vương Lâm ở đây thì mọi sự đều yên ổn.

Mảnh nhỏ trăm trượng cấp tốc phi hành trong không trung, dần dần số người trên đó càng nhiều hơn. Cuối cùng nhân số đã vượt quá năm mươi, nhìn số tu sĩ đông đảo, Vương Lâm cau mày, ánh mắt lướt qua bọn họ nhìn vào khoảng không phía sau mảnh nhỏ, còn có hơn mười đạo cầu vồng đang theo sát không bỏ.

Những tu sĩ trong mấy đạo cầu vồng này đều không theo kịp tốc độ của mảnh nhỏ, lại không có người quen biết nên không ai trợ giúp, không thể tự mình lên được mảnh nhỏ trăm trượng.

Chẳng qua bọn họ đi theo con đường mảnh nhỏ mở ra thì cũng an toàn. Dù sao khi mảnh nhỏ đi qua thì những cái khe đều gần như bị bít lại, so với bên ngoài an toàn hơn rất nhiều.

Dần dần càng ngày càng có nhiều tu sĩ tụ lại. Phía sau mảnh nhỏ trăm trượng hình thành một đội ngũ thật dài. Từng đạo kiếm quang loé lên, trong như vô số cái đuôi theo sát phía sau.

Trong mắt bọn họ thì đây chính là sinh lộ duy nhất. Trong đó hiển nhiên là có người có tu vi cao thâm. Những nguời này thường không cần ai trợ giúp, ở khoảng cách không xa đều dựa vào thực lực bản thân mà bay lên mảnh nhỏ trăm trượng.

Chẳng qua dù bọn họ có tu vi gì thì khi rơi xuống mảnh nhỏ, hơi do dự một chút đều giao tiên ngọc ra đổi lấy một chỗ ngồi trên đó.

Dù sao thì Vương Lâm sau khi đánh một trận ngoài cánh cửa tiên giới uy danh đã vang khắp nơi. Dù là tu sĩ Dương Thực thì khi nhìn thấy Vương Lâm cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối.

Sờ sờ những túi trữ vật chứa đầy tiên ngọc trong lòng, Vương Lâm thở dài, cũng chẳng để ý tới mấy người này nữa. Hắn có thể cảm thấy Thân Công Hổ đã cách đó không xa.

Đúng lúc này giữa không trung đột nhiên xuất hiện một tảng đá cực lớn. Tảng đá này ước chừng lớn tới ngàn trượng, trong lúc bay không ngừng tan vỡ. Mỗi lần đụng phải một cái khe hở không gian, bên ngoài nó đều bị bắn tung ra một lớp đá vụn.

Bên trên tảng đá này có ba người. Mỗi người trong đó đều có tu vi Dương Thực, phía sau còn có gần một trăm tu sĩ. Tất cả đều lộ ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ trăm trượng của Vương Lâm.

- Lưu lại mảnh nhỏ của tiên giới ngay!

Một nam tử mặc kim bào trong ba người có tu vi Dương Thực cất giọng âm trầm nói.

Thần sắc Vương Lâm bình tình liếc nhìn ba người nọ một cái. Ánh mắt hắn rơi vào tảng đá cả ngàn trượng dưới chân bọn họ. Hiển nhiên những người này cũng nghĩ ra phương pháp tương tự Vương Lâm.

Chẳng qua tảng đá của bọn họ không được thiên kiếp luyện hoá, không đủ độ cứng, dọc đường đi chỉ sợ là đã không ngừng vỡ vụn mất bao nhiêu rồi.

Nam tử mặc kim bào bước về phía trước một bước, trực tiếp tiến vào khoảng không, né qua mấy cái khe không gian, đi thẳng tới mảnh nhỏ trăm trượng của Vương Lâm. Phía sau hắn là một lão giả mặc bạch y trong ba người tu vi Dương Thực.

Chỉ còn văn sĩ mặc áo lam đứng trên tảng đá, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại.

Thần sắc Vương Lâm bình thản không thay đổi chút nào, tay phải giơ lên, điểm về phía trước một cái. Lập tức đồ án hình thú cốt trên mu bàn tay hắn nhúc nhích, hoá thành một đạo ô quang bay ra, giữa không trung hình thành một bộ thú cốt.

Bốn cái thú cốt sắc bén phát ra ánh sáng âm hàn. Ánh mắt thú cốt chợp loé lên u quang, sát khí nồng nặc chỉ trong nháy mắt đột nhiên tràn ngập không gian.

Hầu như chỉ trong nháy mắt, nam từ mặc kim bào đi đầu còn chưa kịp thi triển thần thông gì thì thân thể đã sững lại, một màu xám từ hai chân hắn điên cuồng lan ra toàn thân. Ánh mắt người này lộ vẻ hoảng sợ, hít sâu một hơi, không chút do dự vỗ tay phải lên Thiên Linh Cái. Lập tức trong nháy mắt khi thân thể hắn bị ánh sáng màu xám kia thôn phệ, nguyên thần liền bay ra.

Khoé miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười lạnh, vỗ túi trữ vật. Lập tức Tôn Hồn Phiên rung lên, hoá thành hắc vụ tràn ngập trời đất, phóng về phía nguyên thần của đối phương.

Lúc này lão giả mặc bạch y đã tới gần. Hắn không bận tâm tới đồng bọn mà bắt quyết, quát to:

- Tiên thuật lôi trảm!

Trước người hắn liền có lôi quang điên cuồng ngưng tụ, loé lên một cái liền hoá thành một lưỡi dao như muốn xé rách đất trời, lao tới Vương Lâm.

Lập tức một tiếng kêu xé gió vang lên.

Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Lưỡi dao kia chưa tới gần hắn đã cảm nhận được một cỗ khí tức ác liệt. Trong phút chốc khi lưỡi đao lôi điện tới bên người, quang mang trên mi tâm Vương Lâm loé lên, nguyên thần bay ra nuốt luôn lưỡi dao trong nháy mắt.

Nguyên thần trở lại cơ thể, sắc mặt Vương Lâm có hơi hồng lên, đứng dậy, lạnh như băng nhìn lão giả đang sững sờ kia, bước một bước, lao về phía lão.

Sắc mặt lão giả mặc bạch y đại biến, không chút do dự lui lại phía sau. Trong lúc hắn đang lùi lại, văn sĩ mạch áo lam đang đứng trên tảng đã nhíu mày, thân thể nhoáng lên liền nhảy tới.

Ánh mắt Vương Lâm loé lên hàn mang. Hắn là người hiếm khi chọc vào kẻ khác, nhưng nếu có người chủ động ra tay với hắn thì hắn khi phản kích sẽ tuyệt đối không nương tay cho đối phương. Lúc này tay phải hắn điểm một cái về hướng lão giả mặc bạch y. Định thân tiên thuật liền được thi triển ra. Lão giả đang lui lại lập tức cảm thấy thân thể như chìm vào trong nước, giống như bị buộc chặt vào một ngọn núi. Không chỉ có thân thể, kể cả nguyên thần vào nguyên lực trong cơ thể hắn lúc này cũng ngừng vận chuyển.

Vương Lâm bước một bước tới, song chỉ tay phải biến thành kiếm điểm lên mi tâm của lão giả. Thân thể lão ầm ầm phun ra một mảng lớn sương máu, lập tức tan nát. Nguyên thần mang theo vẻ hoảng sợ đang muốn bỏ chạy thì hàn mang trong mắt Vương Lâm loé lên, tay phải chụp một cái vào khoảng không liền bắt được nguyên thần của lão.

- Đạo hữu dừng tay!

Tu sĩ mặc áo lam hét lớn một tiếng. Thân thể hắn như tia chớp vọt thẳng tới Vương Lâm, tay phải bắt quyết. Lập tức từ trong Thiên Linh Cái bay ra một thanh kiếm hư ảo, loé lên như thuấn di, trực tiếp xuất hiện trước người Vương Lâm hung hắn đâm tới. Vẻ mặt Vương Lâm lạnh như băng, bóp chặt nguyên thần trong tay, quay đầu lại mở to con mắt thứ ba. Hồng mang liền bùng lên, lập tức bao phủ lấy thanh kiếm hư ảo kia.

Trong hồng mang, thanh kiếm hư ảo liền toát ra một mảng lớn hắc khí, trong chốc lát liền tan tành.

Thân thể văn sĩ mặc áo lam sững lại, dừng lại phía trước Vương Lâm mười trượng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trầm giọng nói:

- Các hạ thần thông kinh người, việc này bỏ qua tại đâu, xin mời!

Hắn cố nén sát khí trong mắt, chậm rãi lui lại phía sau.

Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng nhìn văn sĩ một cái, thu lại Tôn Hồn Phiên, thân thể nhoáng lên liền ngồi lại trên mảnh nhỏ trăm trượng. Lúc này đông đảo tu sĩ đều đã đứng dậy quan sát.

Sau khi bước vào trong mảnh nhỏ trăm trượng, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống. Mảnh nhỏ lại lao về phía trước.

Vương Lâm đang khoanh chân ngồi, nuốt nguyên thần trong tay, tay phải chỉ lên bầu trời chậm rãi nói:

- Hô Phong!

Lập tức liền có một luồng hắc phong xuất hiện, hoá thành một con hắc long gầm thét lao thẳng tới tu sĩ mặc áo lam kia. Sắc mặt hắn đại biến, nhanh chóng lui lại. Nhưng lúc này con hắc long kia đã há mồm, phun ra một đạo âm phong.

Luồng âm phong này gào thét lao ra, tràn ngập thiên địa. Thân thể văn sĩ mặc áo lam kia loạng choạng, hai mắt mờ đục, lộ ra vẻ giãy dụa nhưng ngay lúc muốn phả kháng lại không chú ý tới phía sau hắn là một cái khe không gian dài hơn ba trượng. Hắn trong lúc lui lại đã bước một bước vào trong khe. .

Mang theo một tiếng rống giận đầy tuyệt vọng, thân thể hắn lập tức biến mất, chỉ còn lại tiếng âm phong gào thét quanh quẩn giữa không trung.


Càn Khôn Phủ
A Cú
Sự thay đổi của cuộc sống là điều ko thể tránh khỏi!
Thái Thượng Phó Bang Chủ
Vô Sỉ Bang


 

23 thành viên 2T cảm ơn bài viết này của Dracupi vì cảm thấy "rất là hay":

alphasix (Hôm qua), anhemvankiep (hôm nay), bobobebe (hôm nay), bookwormqn (hôm nay), Chơi_ko-Hối_Tiếc (Hôm qua), duck_co (hôm nay), gio75 (hôm nay), jet808 (hôm nay), kiemhyvong (hôm nay), manhthuong (hôm nay), monhon123 (hôm nay), nguyen_tuan (hôm nay), NhamDuong (hôm nay), nhong con (hôm nay), nn6565 (Hôm qua), pv177 (hôm nay), sonnhu139 (hôm nay), swampss (Hôm qua), Thangtonkin76 (hôm nay), thaychua210 (hôm nay), tieukyphong (Hôm qua), vocano (hôm nay), xeluXIII (Hôm qua)

Dracupi

Thăm nhà

Gởi nhắn tin tới Dracupi

Tìm các bài viết của Dracupi


Hôm qua, 10:37 PM

#820

Dracupi

vbmenu_register("postmenu_16007003", true);

♥-♥ Đầu Gỗ ♥-♥

 

Now or Never!!!

Thành viên thứ: 41066

Bài viết: 6,675

Thanks: 4,660

Thanked 573,117 lần trong 6,586 bài

Tiền: 4,120



Quyển 7: Danh chấn La Vân

Chương 799 : Lao ra!

Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Vip.vandan

Bấm vào đây để xem nội dung.


Mảnh nhỏ trăm trượng bay đi ở phía xa. Phía sau nó là rất đông tu sĩ. Dù là bọn hắn hay là tu sĩ trên mảnh nhỏ trăm trượng đều nhìn về phía Vương Lâm đang ngồi khoanh chân, trong ánh mắt đều lộ vẻ kính sợ.

Đối với hành động giết ba tu sĩ Dương Thực của Vương Lâm mà nói, ai đã chứng kiến trận đại chiến giữa hắn và quái nhân tóc bạc ngoài cửa tiên giới đều chẳng hề kinh ngạc mà đều cho điều này là hiển nhiên.

Nhưng những tu sĩ chưa được chứng kiến trận chiến này thì trong lòng lúc này đang chấn động kịch liệt. Nhất là những người vừa nãy do dự không muốn nộp tiên ngọc giờ phút này đều thầm kêu may mắn. Còn những tu sĩ trong lòng thầm muốn cướp đoạt mảnh nhỏ trăm trượng của Vương Lâm thì lúc này toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ không thôi.

Dọc đường đi, trong mảnh nhỏ trăm trượng hoàn toàn yên tĩnh, không có bất cứ ai nói chuyện nữa. Sự yên lặng này dần dần khiến xuất hiện một tầng uy áp vô hình bao phủ bọn họ. Sự uy nghiêm đó chính là đến từ sợ sự kính sợ trong lòng bọn họ đối với Vương Lâm.

Tốc độ mảnh nhỏ trăm trượng ngày càng nhanh. Sau mấy canh giờ, ánh mắt Vương Lâm sững lại nhìn về phía trước. Chỉ thấy khoảng không trước mắt hắn có một đạo kiếm quang đang lao nhanh đi. Trong kiếm quang đó là Thân Công Hổ.

Thân Công Hổ đang phi hành đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ trăm trượng đang bay nhanh từ xa lại. Hắn liếc một cái liền nhận ra Vương Lâm, nhất thời trong mắt lộ vẻ kích động, thân thể nhoáng lên liền bay thẳng về phía Vương Lâm.

- Thân Công Hổ tham kiến tôn chủ!

Thân Công Hổ hạ xuống cách Vương Lâm mấy trượng cung kính nói. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm tràn ngập sự cuồng nhiệt và sùng kính.

Khoé miệng Vương Lâm mỉm cười, hơi gật đầu nói:

- Ngồi xuống bên cạnh đi. Mang ta tới truyền tống trận của Lôi Tiên Điện!

Thân Công Hổ cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn những người khác trên mảnh nhỏ một cái rồi lập tức khoanh chân ngồi xuống cung kính nói:

- Tôn chủ, nơi này cách truyền tống trận không xa!

Hắn nói xong liền chỉ phương hướng.

Những người trên mảnh nhỏ trăm trượng đều khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Bọn họ hiển nhiên là nhận ra Thân Công Hổ. Lúc này khi nghe Thân Công Hổ gọi Vương Lâm là chủ tôn thì đều thầm nghĩ tới một người.

Đôi mắt đẹp của Tây Tử Phượng nhìn bóng lưng Vương Lâm, khuôn mắt xinh xắn đỏ bừng, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn chưa rời khỏi hắn.

Lôi Tiên Giới sụp đổ đã khá nghiêm trọng. Mảnh nhỏ trăm trượng tăng hết tốc lực lao đi. Trong hư không, những khe nứt không gian hiện ra, thổi tới vô tận hàn phong.

Những âm thanh khi đại lục sụp đổ càng không ngừng truyền tới.

Càng đi tới, hiện tượng này càng kịch liệt. Tới cuối cùng cả không gian khắp nơi đều là khe nứt. Những cái khe này ngày càng kéo dài, liên tiếp không ngừng, hình thành những cái khe không gian thậm chí lớn hơn trăm trượng.

Thần sắc Vương Lâm ngưng trọng, điều khiển mảnh nhỏ trăm trượng lao đi. Đúng lúc này hắn mở bừng hai mắt, mảnh nhỏ trăm trượng dưới thân đột nhiên dừng lại, lập tức thay đổi phương hướng.

Ngay trong nháy mắt khi nó đổi hướng, một cái khe gần hai trăm trượng đột nhiên hiện ra. Đông đảo tu sĩ đi theo sau mảnh nhỏ lập tức có một bộ phận không tránh kịp, trong tiếng kêu cứu thảm thiết, bị cái khe cắn nuốt.

Vương Lâm tập trung toàn bộ tinh thần, không rảnh mà lo lắng cho người khác, toàn lực điều khiển mảnh nhỏ trăm trượng, trong lúc lao đi không ngừng né tránh những khe hở lớn. Chẳng qua thần sắc hắn càng ngày càng âm trầm.

- Còn xa lắm không?

Vương Lâm trầm giọng nói.

- Không tới mười dặm!

Thân Công Hổ cũng cực kỳ khẩn trương. Cái khe lúc này khiến da đầu hắn cũng tê tái.

Vương Lâm nhíu mày, mảnh nhỏ trăm trượng nhoáng lên liền lao thẳng qua mấy cái khe hở nhỏ, phóng vụt về phía trước. Dần dần, Vương Lâm nhìn thấy ở cách đó vài dặm có một tầm màn sáng lớn khoảng ngàn trượng. Trong tấm màn này nằm có một mảnh đại lục.

Trên đại lục đó có một trận pháp, trong đó lúc này đang đứng mấy người, hiển nhiên là đang muốn truyền tống rời đi. Một người trong đó không ngờ là Chiến Không Liệt. Bên ngoài trận pháp còn có sứ giả Lôi Tiên Điện đang nói chuyện.

Giờ phút này những người này đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Vương Lâm. Trong đó có một người giơ tay phải lên điểm vào bầu trời một cái. Lập tức có một trận dao động của nguyên lực từ trong ngón tay lan ra, dung nhập vào tấm màn sáng bốn phía.

Nguyên lực ngưng tụ lại trên tấm màn sáng, lập tức hoá thành một bàn tay lớn quét ngang qua. Tất cả các khe nứt trong phạm vi ngàn trượng ngoài tấm màn sáng đột nhiên vỡ vụn, lan tràn ra theo một vòng tròn, giống như là tạo thành một con hào ngăn cản người ta đi qua, nhanh chóng chuẩn bị khép kín lại.

Nếu như nó khép lại thì nơi này không thể có kẻ nào vượt qua nổi con hào bên ngoài vòng sáng này.

- Cút!

Cùng lúc đó là một thần niệm lạnh như băng quanh quẩn trong thiên địa, lộ rõ vẻ vô tình.

Trong mắt Vương Lâm lộ hàn mang, nguyên lực toàn thân vận chuyển, dung nhập vào trong mảnh nhỏ. Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên đôi mắt toả sáng. Mảnh nhỏ trăm trượng lập tức tăng tốc độ lên gấp bội, dường như là đã dung hợp với thiên địa. .

Trong phút chốc, mảnh nhỏ trăm trượng điên cuồng lao tới. Mọi khe nứt không gian đều bị nó trực tiếp đánh bay. Đông đảo tu sĩ đi sau mảnh nhỏ lúc này cũng đều cắn răng, chẳng để ý tới gì nữa mà phóng theo mảnh nhỏ.

Giờ phút này phía trước chính là cơ hội sống, tiến vào mới toàn mạng! Nếu không vào được thì hẳn phải chết. Mảnh đại lục cơ hồ đã hoá thành tàn ảnh, lao thẳng tới phía trước, trong tiếng ầm ầm vang vọng như một đạo lưu tinh lớn tới trăm trượng, trong tích tắc khi hai đầu cái hào sâu kia đang nối lại trực tiếp lao vào.

Vương Lâm đứng dậy vụt dậy, tay phải vỗ túi trữ vật, xuất ra tiên kiếm cầm trên tay, sau đó giơ lên chém xuống. Một kiếm này cũng không phải là một đường mà trong tích tắc Vương Lâm chém xuống chín đường Trảm La Quyết dung hợp làm một, hình thành một kiếm khó có thể tưởng tượng chém đứt mọi quy tắc, mang theo một luồng sáng mãnh liệt đánh thẳng tới cái khe nứt như con hào sâu đang nối liền hai đầu lại.

Cái khe lúc này bị Trảm La Quyết chém xuống liền dừng lại, vết nứt bên cạnh nó điên cuồng lan tràn, cơ hồ chỉ trong phút chốc hai đầu vốn đã chuẩn bị nối với nhau liền hình thành một lỗ hổng.

Uy lực của Trảm La Quyết còn tiếp tục, sau khi chém đứt cái khe nứt còn tiến thẳng vào, ầm một tiếng đánh lên trên tấm màn sáng. Lập tức có một mảng sóng gợn lớn xuất hiện, tràn ra khắp tấm màn, trong thời gian ngắn, bên trong đó cũng bị vặn vẹo.

Cùng lúc đó, mảnh nhỏ trăm trượng lao tới, mang theo thế đánh của vạn quân như lưu tinh theo sau Trảm La Quyết ầm ầm đánh lên tấm màn sáng.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa khiến cũng cái khe không gian xung quanh cũng phải sụp đổ vang lên, quanh quẩn trong không trung. Âm thanh này quá kinh người, dù là sứ giả của Lôi Tiên Điện trong màn sáng lúc này cũng đều phải trợn mắt nhìn. Nhất là Chiến Không Liệt, vừa nhìn đã nhận ra Vương Lâm, trên mặt lộ vẻ hưng phấn. Sau tiếng nổ, những âm thanh răng rắc vang lên. Tấm màn sáng liền xuất hiện vô số vết nứt, không ngừng tràn ra bốn phía.

Đồng thời, những tu sĩ đi theo sau mảnh nhỏ trăm trượng lúc này cũng theo lỗ hổng bay vào.

Ánh mắt Vương Lâm lộ hàn mang, điều khiển mảnh nhỏ trăm trượng lùi lại phía sau mấy trượng, dưới ánh mắt chắm chú của đông đảo tu sĩ trên mảnh nhỏ, trong nháy mắt lại tăng tốc, ầm ầm đánh vào màn sáng một lần nữa.

Những vết nứt trên tấm màn sáng càng ngày càng nhiều, chi chít thành một mảng lớn. Ánh sáng bên ngoài nó cũng ảm đạm hẳn.

Chuyện này xảy ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt. Lúc này một sứ giả Lôi Tiên Điện trong màn sáng sắc mặt âm trầm, toàn thân lôi quang ẩn hiện lao ra, trực tiếp đi ra khỏi màn sáng.

- Thật to gan, dám xông vào trong cấm địa của Lôi Tiên Điện! .

Người này vừa mới xuất hiện, không đợi Vương Lâm ra tay, những người trên mảnh nhỏ đã lập tức bay ra, thi triển thần thông điên cuồng tấn công hắn.

- Tiền bối chớ để ý tới kẻ này, để ta thu thập hắn!

Một trong số những người giao chiến với sứ giả của Lôi Tiên Điện lên tiếng. .

Vương Lâm khẽ gật đầu, mảnh nhỏ trăm trượng lại lui lại lần nữa. Lúc này hắn dừng lại mười nhịp thở. Không chỉ có hắn, ngay cả những tu sĩ khác trên mảnh nhỏ, thậm chí cả những người vẫn theo sát phía sau lúc này đều bay tới, đứng xung quanh mảnh nhỏ, đặt tay lên đó.

Mỗi một người đều thi triển ra thần thông lớn nhất của mình, dung hợp với nhau, dưới sự dẫn dắt của nguyên lực của Vương Lâm, mang theo những tiếng rít gào chót tai đột nhiên lao tới. Sau khi tập hợp lực lượng của vô số người, mảnh nhỏ trăm trượng lúc này như hoá thành một mũi tên lao tới.

Ầm ầm một tiếng vang khắp bốn phương. Mảnh nhỏ trăm trượng trực tiếp đánh vào tấm màn sáng. Tấm màn cuối cùng sụp đổ, tan thành từng mảnh. Mảnh nhỏ trăm trượng trực tiếp xuyên qua, tiến vào trong mảnh đại lục. Tu sĩ bốn phía lập tức nhảy vào trong. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trong mảnh đại lục chứa truyền tống trận đã có cả ngàn người điên cuồng tìm đường sống.


Quyển 7: Danh chấn La Vân
Chương 800 : Lực lượng cầu sinh.

Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Vip.vandan

Bấm vào đây để xem nội dung.


Có một niềm tin cường đại hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1113