Vol. I - Urban Legend Story: Chapter 5: CHÚ HỀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 5: CHÚ HỀ

___

Một vài năm về trước, có một gia đình khá giả sống trong một căn nhà lớn ở Newport Beach, California. Một người mẹ, bố, và hai người con nhỏ. Vào một đêm, bố mẹ muốn dành một đêm thân mật cho mình thế nên họ thuê một người trông trẻ. Cô ấy khoảng 16 tuổi. 

Người trông trẻ tới nhà, bố mẹ đưa cô ấy một danh sách những việc phải làm và người mẹ kéo cô qua một bên và nói:

"Sau khi đưa bọn trẻ vào phòng ngủ, cháu có thể xem TV trong phòng bọn cô được chứ? Bọn trẻ thường hay gặp ác mộng lúc nửa đêm, thức dậy và la hét. Phòng bọn cô bên cạnh phòng của chúng, vậy nên sẽ dễ dàng hơn cho cháu."

"Vâng, chắc chắn rồi. Cháu có thể làm được mà."

Sau đó cô trông trẻ và 2 đứa nhỏ vẫy tay chào tạm biệt bố mẹ chúng. Sau một vài giờ xem TV, Ashley (cô trông trẻ) đưa bọn trẻ đến phòng ngủ, một trong 2 đứa nói:

"Làm ơn đừng để CHÚ HỀ bắt được chúng em."

"Tất nhiên chị sẽ không để điều gì xảy ra với các em đâu."

Sau đó cô tắt đèn và đi sang phòng bên cạnh - phòng của bố mẹ bọn trẻ như người mẹ đã yêu cầu.

Nhưng lần thứ hai cô bước vào trong, cô có cảm giác như đông cứng lại vì ở một góc xa của căn phòng là một bức tượng CHÚ HỀ. Nó thật sự như một bức tượng đáng sợ, một sinh vật sống. Cô không ngạc nhiên mấy khi những đứa trẻ gặp ác mộng, cô ấy mặc kệ luôn.

Cô tiến tới phía giường và ngồi lên, và xem TV nhưng cô ấy cố gắng nhìn qua bức tượng.

"Bức tượng nhìn chằm chằm vào mình một cách đáng sợ ghê?"

Nó thực sự là một bức tượng ghê rợn đối với cô. Vậy nên cô quyết định xuống cầu thang, đi đến phòng khách và xem TV ở đó đến khi bố mẹ của bọn trẻ quay lại.

Vì vậy, cô ấy đã xem TV trong một khoảng thời gian và sau đó điện thoại của cô đổ chuông và đó là bố mẹ bọn trẻ.

"Này, bọn cô đang trên đường về nhà, cô chỉ muốn kiểm tra xem mọi thứ đang diễn ra như thế nào rồi?"

"Mọi thứ đều rất tuyệt vời cô ạ. Bọn trẻ đang ngủ trên giường. Cháu hi vọng chúng vẫn ổn, cháu quyết định xem TV ở dưới phòng khác, bức tượng của bọn cô khá đáng sợ nên cháu đã quyết định ra khỏi phòng."

"Umm... Cô xin lỗi. Bức tượng nào cơ?"

"Bức tượng chú hề trong phòng cô đấy ạ? Nó thực sự rất đáng sợ nên cháu đã ra khỏi phòng ạ."

"Mau dẫn lũ trẻ ra ngoài đi."

"Khoan đã, gì ạ?"

"MAU DẪN LŨ TRẺ RA KHỎI NHÀ NGAY BÂY GIỜ ĐI! BỌN CÔ KHÔNG CÓ BỨC TƯỢNG NÀO CẢ!"

Ngay sau đó, cô trông trẻ nghe thấy tiếng la hét, cô thả điện thoại xuống và chạy lên lầu. Phòng ngủ có vẻ hơi xa so với trước đây. Cô mở cửa ra nhưng đã quá muộn.

Rõ ràng có một kẻ giết người hàng loạt ăn mặc như chú hề và đột nhập và nhà người dân và GIẾT NGƯỜI.

[Vui lòng đừng re-up bản dịch của tớ dưới mọi hình thức. Chân thành cảm ơn]  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net