Vol. I - Urban Legend Story: Chapter 8: BÀN CẦU CƠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 8: BÀN CẦU CƠ
___

Đây là một câu chuyện từ em họ tôi bởi vì em ấy là người bị tệ nhất. Em ấy khoảng 16 tuổi. Em ấy ở lại qua đêm tại nhà một người bạn vào một bữa tiệc ngủ. Bạn của em ấy có một bộ sưu tập những con búp bê bằng sứ đắt tiền. Chúng được đặt dọc theo những cái kệ. Cô ấy cũng có một cái bàn cầu cơ và muốn thử nó vào đêm nay.

Nếu bạn không biết về bàn cầu cơ thì cơ bản là nó có hàng loạt những chữ cái trên đấy. Có một số từ như "CÓ" và "KHÔNG". Và có một cái planchette. Những người chơi phải đặt hai ngón tay của mình lên cái planchette thật nhẹ và hỏi một câu hỏi. Người ta nói rằng bất kì linh hồn nào đang ở đấy sẽ di chuyển planchette cùng với tay của người chơi và trả lời câu hỏi. Nếu bạn không tin vào những linh hồn thì có một giải thích khoa học hơn về cách hoạt động của bảng cầu cơ, nó được gọi là hiệu ứng TƯ TƯỞNG (Ideomotor).

Nếu mọi người tập trung vào câu trả lời đó thì tay của mọi người sẽ tự động di chuyển theo hướng đó. Và có rất nhiều ngón tay đang chơi cùng với bạn nên bạn sẽ cảm thấy bạn không tác động gì và bạn sẽ nghĩ rằng bạn chẳng di chuyển nó. Và nếu bạn dùng bàn cầu cơ để nói chuyện với các linh hồn thì họ sẽ  cho rằng bạn đang mở cửa cho hướng đi của họ.

Và đó là lí do tại sao rất quan trọng để nói đúng lời tạm biệt ở cuối phiên trò chơi khi muốn kết thúc cuộc trò chuyện. Nếu bạn cứ mở cửa rộng ra thì bất kì thứ gì đó sẽ đi vào.

Tôi đã thấy rất nhiều video về bàn cầu cơ, tôi biết hết tất cả về hiệu ứng tư tưởng. Tôi nghĩ rằng đó thực sự không phải là lí do tôi nên sợ nhưng TÔI - SẼ - KHÔNG - BAO - GIỜ - CHƠI - BÀN - CẦU - CƠ vì những câu chuyện sau đây.

Tất cả các cô gái trong bữa tiệc liền chơi cầu cơ nhưng em họ tôi không tham gia và cô bé quyết định chỉ đứng vào một góc và xem thôi. Rồi họ thắp sáng một vài cây nến và bắt đầu đặt câu hỏi:

"Có ai ở đây không?"

"Có"

"Bạn có phải là một hồn ma không?"

"Có"

"Bạn có phải là một hồn ma tốt không?"

"Không"

Và một số cô gái đã nghĩ rằng ai đó đang di chuyển cái planchette và họ hỏi em họ tôi:

"Sao bà không thử hỏi một câu gì đi?"

Một câu gì đó mà không ai ở đây biết câu trả lời và sau đó chúng tôi sẽ biết rằng ai đã di chuyển nó.

"Uh... tôi đang nghĩ về con gì?"

"T-U-R-T-L-E." (CON RÙA)

Tất cả bọn họ đều nhìn vào em họ của tôi còn cô ấy chỉ mở mắt to và sốc. Và điều đó càng khiến các cô gái khác hào hứng hơn và họ tiếp tục chơi, họ hỏi:

"Bạn đang ở đâu?"

"D-O-L-L." (BÚP BÊ)

Sau đó, tất cả những con búp bê, từng con một quay đầu sang bên phải và chúng liền nhảy ra khỏi kệ, những ngọn nến đều bị thổi tắt. Mọi người la hét, chen đẩy và thoát ra ngoài khỏi căn phòng đầy bóng tối đó mà không kết thúc trò chơi.

Khi em họ tôi chạy ra khỏi phòng, cô bé thề rằng là cô đã cảm thấy một bàn tay bé nhỏ vuốt bàn chân mình. Rõ ràng là không một ai trong những cô gái đã ngủ trong căn phòng đêm đó nữa. Sáng hôm sau, họ cầm theo túi rác và bắt đầu ném hết búp bê vào túi rác và mẹ của em họ tôi đã đến và kiểu như "Các con đang làm gì vậy? Các con thích những con búp bê này mà?"

"Giờ thì không nữa đâu mẹ."

Còn bạn thì sao? Bạn đã bao giờ chơi cầu cơ chưa? Điều điên rồ gì đã xảy ra? Hãy nói ở phần bình luận nhé bởi vì tôi khá tò mò.

[Vui lòng đừng re-up bản trans của tớ dưới mọi hình thức. Chân thành cảm ơn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net