Vol. III - Home Sweet Home: Chapter 17: CĂN PHÒNG TRA TẤN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 17: CĂN PHÒNG TRA TẤN

___

Đây là một câu chuyện có thật từ một người bạn của tôi (Lauren), người đã dành cả ba tháng cuộc đời chỉ để sống trong một ngôi nhà bị ám.

Khi Lauren tròn 4 tuổi, bố của cô ấy có một công việc mới tại West Virginia. Họ đã mua một mảnh đất khá đẹp để xây nhà. Phải mất một vài thời gian xây dựng rồi mới chuyển vào sống ở đó nên họ đã đi tìm một căn nhà khác để có thể ở tạm thời.

Họ cần phải tìm một căn nhà để ở tạm thời vài hôm nhanh nhất có thể, nên họ đã thực sự rất kinh ngạc khi tìm được một căn nhà rẻ đến lạ thường.

Họ đi đến căn nhà lớn được làm bằng màu gỗ tối đó. Sân trước nhà có một cái cây khá to, nơi mà chiếc xích đu đang lung lay trong làn gió. Còn ở sân sau là một hồ bơi.

"Ngôi nhà này được xây vào những năm 1800. Nó chứa đựng rất nhiều ý nghĩa lịch sử trong đó. Sao nào, các vị có thấy hào hứng không?" - người môi giới nói, cô ta đưa ra các tờ hợp đồng trước mặt họ.

Họ hầu như còn chẳng có nổi một cơ hội để ngắm nghía toàn bộ căn nhà.

Bố mẹ của Lauren đã rất tuyệt vọng khi tìm thấy một nơi mà họ thậm chí không cảm thấy ngạc nhiên vì người môi giới cứ khăng khăng là căn nhà trông rất tuyệt.

"Chẳng phải đây là một món hời sao?" - Mẹ của Lauren nói - "Và ta chỉ ở đây tạm thời thôi mà."

"Được, chúng tôi sẽ mua nó." - Bố của Lauren nói với cô môi giới.

"Cảm ơn Chúa, chúc mừng các vị."

Cái khoảng khắc mà họ chuyển vào căn nhà, mọi người trong gia đình đều cảm thấy có gì đó hơi khó chịu, nhưng vì đã tuyệt vọng rồi nên cũng đành bỏ qua.

Những chuyện kì lạ xảy ra từ lúc này, như là vòi hoa sen bật rồi tắt khi mà chẳng có một ai trong phòng tắm cả, đèn thì tự nhiên bật lên khi mà đã tắt đi. Bố mẹ của Lauren thì vu oan rằng cô ấy cứ đùa nghịch với cái công tắc đèn, nhưng lúc đó Lauren quá thấp để có thể với tới công tắc.

Và họ cứ nghe thấy mấy cái tiếng lạ lẫm như là rên rỉ và khóc lóc. Tất cả đều phát ra từ căn phòng mà họ chẳng có cơ hội để xem qua thử.

Đó chính là tầng hầm.

"Chắc chỉ là mấy cái ống nước cũ bị hư thôi mà." - Bố của Lauren trấn an.

Một tuần trôi qua kể từ khi họ chuyển vào căn nhà và họ quyết định tổ chức tiệc ăn mừng, đó là ngâm mình trong cái hồ bơi mới toanh của họ. Lauren thì không biết bơi nên cô ấy chỉ khép nép gần mép hồ bên cạnh mẹ của mình. Sau đó, chiếc điện thoại trong nhà bỗng vang lên.

"Anh yêu, anh trông Lauren hộ em được không?"

Và không hơn một giây sau khi mẹ của Lauren vừa bước ra khỏi hồ bơi, bà ấy nghe thấy một tiếng nước bắn tung toé. Bà ấy quay đầu lại để tìm Lauren và khi nhìn sang đầu bên kia của hồ bơi, Lauren cứ chìm sâu và sâu hơn xuống mặt nước.

Mẹ của Lauren nhảy xuống hồ, bơi đến chỗ con gái mình và kéo cô ấy lên bờ an toàn. Bà ấy chẳng hiểu làm cách nào mà con gái mình lại chìm ở đầu bên kia của hồ bơi chỉ trong một thời gian bằng một cái chớp mắt.

Đó không phải là lần đầu tiên một cái gì đó không thể giải thích nổi xảy ra với Lauren. Cô ấy cũng chẳng có vấn đề gì khi ngủ một mình... cho đến khi cô ấy chuyển đến căn nhà ấy.

Một đêm nào đó, trước khi đi ngủ, cô ấy nghe thấy giọng của người phụ nữ nói "Chúc ngủ ngon" ngay khi cô ấy tắt đèn ngủ.

Đó không phải là giọng của mẹ cô ấy.

Giọng nói cứ lặp lại cho đến một ngày, bố của cô ấy quyết định xuống hầm để điều tra. Ông ấy mở cánh cửa ra, bật ánh đèn lên, và hét lớn.

Lauren và mẹ của cô ấy chạy đến, bà bảo Lauren đừng nhìn vào trong tầng hầm, nhưng tất nhiên là cô ấy vẫn nhìn.

Trong nơi tầng hầm ấy, có một chiếc ghế điện cổ.

Và họ tìm ra rằng căn nhà này đã từng được dùng như một địa điểm tra tấn những năm 1800, nhiều người đã chịu đựng và mất mạng ở đây.

Hơn ba tháng sau, những chuyện kì lạ vẫn cứ xảy ra.

Bố của Lauren và một vết cắt bí ẩn không hề lành trên tay của ông ấy. Mẹ của Lauren đã gần như bị nghẹt thở vì nghẹn khi mà bà ấy không hề ăn một thứ gì khi đó cả.

Họ quyết định bán căn nhà và ở lại khách sạn cho đến khi căn nhà mới của họ xây xong.

Ngày mà họ rời đi, Lauren nhìn thấy một người đàn ông vẫy tay tạm biệt họ trước hiên nhà.

Họ không hay rằng điều gì cả, cho đến khi họ biết được người chủ trước đây của căn nhà cũng gặp những trường hợp tương tự như họ. Và người đàn ông trước kia đã mua căn nhà thì bị bắt vì tội tàn trữ vũ khí tra tấn trái phép, ông ta thề rằng nó không thuộc về mình, nhưng căn nhà thì có.

Những người đã bị thảm sát trong chính căn nhà đó liệu có xứng đáng hưởng cái chết hay không. Rõ ràng là họ đã nói rằng họ không muốn là người duy nhất phải chịu đựng đau khổ.

[Vui lòng đừng re-up bản dịch của tớ dưới mọi hình thức. Chân thành cảm ơn.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net