02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Hách Khuê ngồi trên yên sau xe đạp, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp.

tách.

hạt mưa rơi trên áo khoác đồng phục của Trịnh Chí Huân, lăn dài.

"này, mưa rồi"

Kim Hách Khuê vỗ lên lưng hắn, hơi quan ngại ngước mắt nhìn về phía bầu trời.

những áng mây vẫn lững lờ trôi, ánh mặt trời chói loà đang dần bị che khuất.

rồi ngay sau đó, cơn mưa như trút nước dội lên cả hai, cơn mưa đầu tiên của mùa thu.

Trịnh Chí Huân hơi nghiêng đầu, nhìn Kim Hách Khuê phía sau đang chật vật dùng áo khoác bọc ba lô lại, hắn không nói gì nhiều, chỉ nhanh chóng tấp vào bên đường.

"cầm lấy"

Trịnh Chí Huân lấy trong ba lô ra một chiếc áo mưa, Kim Hách Khuê thấy chỉ có một chiếc liền trở nên khó xử, dù sao người ta cũng tốt bụng đưa mình về, lại còn để người ta bị ướt, Kim Hách Khuê không làm vậy được.

"cậu cứ mặc đi, tôi không cần"

"còn nữa, cầm lấy áo khoác của tôi, bọc ba lô của cậu thêm đi"

Trịnh Chí Huân cởi áo khoác đồng phục, miệng nói tay làm, thoáng cái đã mang xong áo mưa cho Kim Hách Khuê, còn từ tay người thấp hơn đoạt lấy ba lô, dùng áo khoác của chính mình quấn liền mấy vòng, biến ba lô thành chiếc bánh chưng khổng lồ.

Kim Hách Khuê không rõ vì sao, cảm thấy vô cùng kích động, đột nhiên muốn khóc.

"cảm ơn"

ngoại trừ câu này ra, Kim Hách Khuê chẳng biết nói gì thêm, cậu ngồi sau yên xe đạp của hắn, nhìn lưng áo thiếu niên ngày càng thấm đẫm nước mưa, sau cùng đã trở nên mỏng tanh, dính sát vào da thịt.

Kim Hách Khuê đưa tay, đón lấy vài hạt mưa, cảm giác đau rát cùng lạnh lẽo khiến cậu nhanh chóng phải rụt tay về, giấu vào trong áo mưa.

hạt mưa khá to, tốc độ rơi xuống cũng nhanh, thế nên chạm vào liền cảm thấy rát cả tay.

"này, cậu ổn không thế ?"

Kim Hách Khuê lo lắng chạm tay lên lưng Chí Huân, khiến hắn hơi rùng mình, có lẽ là vì nhiệt độ của người kia cao hơn nhiệt độ cơ thể hắn bây giờ, thế nên liền mang lại cho hắn xúc cảm khác lạ.

"ổn"

Trịnh Chí Huân ra sức đạp xe thật nhanh, không lâu sau đã đến trước cổng nhà Kim Hách Khuê.

hắn hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn toà biệt phủ năm tầng có sân vườn rộng lớn xanh rì cùng một đài phun nước cỡ lớn có thể nhìn thấy từ hàng rào cổng chính, thầm nuốt nước bọt.

Kim Hách Khuê cười ngốc, muốn cởi áo mưa trả cho Trịnh Chí Huân.

hắn thấy thế liền cấp tốc ngăn lại, nói rằng dù sao cũng đã đến tận đây, từ cổng vào đến nhà mà không có áo mưa thì cũng đủ để Kim Hách Khuê ướt nhẹp, thế thì cũng thành công cóc rồi còn gì.

"cậu cứ giữ lấy đi, mai đến lớp thì mang cho tôi"

"nhưng mà nếu vậy thì cậu phải làm sao ?"

Kim Hách Khuê lo lắng nhìn nam sinh đã ướt như chuột lột, từ trên xuống dưới không có chỗ nào khô ráo.

"không sao, tôi đi trước đây, cậu mau vào nhà đi"

thế nên thiếu niên vừa dứt lời liền quay đầu, đoạn, Kim Hách Khuê nhịn không được liền nói với theo.

"Trịnh Chí Huân phải không ? tôi là Kim Hách Khuê, hẹn ngày mai gặp lại !"

Trịnh Chí Huân nhếch miệng cười, hắn quay đầu, vẫy tay với người kia, sau đó cũng đáp lại.

"biết rồi, Khuê Khuê, mai gặp lại"

Kim Hách Khuê vừa nghe Trịnh Chí Huân gọi mình là Khuê Khuê liền ngại đến đỏ mặt tía tai, nhanh chóng chạy vào nhà.

cậu cũng không biết, thật ra tên mình, Trịnh Chí Huân đã rõ từ sáu năm trước rồi.

sáu năm trước, Trịnh Chí Huân mười tuổi, cha mất sớm từ khi cậu vừa lên năm, vì không có cha nên luôn bị bạn bè xem thường, còn không ngừng chọc ghẹo cậu là đồ không cha.

Trịnh Chí Huân vì việc này mà ngày càng thu mình, ngay cả việc đến trường cũng dần chán ghét.

hôm đó Chí Huân trốn ở góc tường sau trường học, dùng cành cây làm bút, không ngừng vẽ nên những viễn cảnh tươi đẹp.

đột ngột, một bàn tay bé xíu nắm lấy bút của Chí Huân.

cậu bé vừa đến vóc người nhỏ nhắn, làn da trắng ngần, hai mày chau lại.

"Trịnh Chí Huân, cậu không thương mình thì cũng nên thương mẹ cậu chứ ? cậu bỏ học lâu như vậy, mẹ cậu vất vả bao nhiêu mới để cậu có thể đến trường, vậy mà cậu vì mấy lời ngu ngốc đó, hèn nhát không dám đối mặt à ?"

Trịnh Chí Huân bị mắng đến ngốc cả ra, chưa kịp phản ứng lại đã bị mắng tiếp.

"nếu cậu thành thật thương mẹ cậu, thì hãy đứng lên để đổi lấy tương lai tốt hơn cho mẹ cậu đi, ngu ngốc"

cậu bé nói xong liền toan quay người đi, Trịnh Chí Huân lúc này mới nhanh nhảu tóm lấy cổ tay bạn học nọ.

khoảnh khắc cậu bé xoay người, trên áo đồng phục trắng tinh, Trịnh Chí Huân nhìn thấy ba chữ được thêu ngay ngắn bằng chỉ màu vàng.

Kim Hách Khuê.

chỉ màu vàng được thêu trên áo để phân biệt những học sinh trong lớp trọng điểm của trường, màu càng sáng chứng tỏ thành tích càng tốt.

mà màu trên áo của Kim Hách Khuê chính là màu vàng tươi sáng nhất.

Trịnh Chí Huân nhìn Kim Hách Khuê tức giận bỏ đi, trong lòng không ngừng lẩm bẩm tên người đó.

Kim Hách Khuê...

có điều, khi Trịnh Chí Huân quay lại trường, cũng không dám tìm gặp Kim Hách Khuê nữa.

hắn ngày ngày đều nỗ lực hơn người, học ngày học đêm, chỉ mong có được sự chú ý từ người đó.

mà sau này, khi lớn hơn một chút, cả hai đã chẳng còn chung một ngôi trường nữa, Trịnh Chí Huân cũng biết Kim Hách Khuê là con trai thứ ba của nhà họ Khuê, bố của cậu là chủ của một nhà máy chuyên sản xuất đồ gia dụng và một tập đoàn sản xuất thiết bị y tế hàng đầu.

trước Hách Khuê còn có một anh trai và một chị gái, hai người bọn họ là sinh đôi.

mãi đến năm cấp ba, khi Trịnh Chí Huân thành công dành được một suất vào học lớp mười ở trường trọng điểm Dục Tài, đột ngột gặp lại Kim Hách Khuê.

khi đó Kim Hách Khuê đứng thuận với ánh nắng, mặc cho muôn vạn ánh sáng soi rọi lên từng tấc da tấc thịt của cậu.

dường như đã toả sáng thành thần.

vị thánh thần độc tôn trong lòng Trịnh Chí Huân.

mới sáng sớm, Kim Hách Khuê đã chỉnh trang xong xuôi, cặp sách quần áo đều đã sẵn sàng, báo hại bố cậu phải kiểm tra đồng hồ liên tục, cứ sợ mình đã nhầm.

"Diệp quản gia, chú giúp cháu chuẩn bị một phần đồ ăn vặt nữa đi, cháu muốn đem cho bạn học"

Diệp quản gia ngay lập tức gật đầu rồi đi ngay, bố Kim ngồi trên sofa đọc báo điện tử, nhướng mày nhìn cậu.

"là thằng nhóc Khương Minh sao ? không phải bình thường con toàn không chịu chia sẻ đồ của mình với thằng nhóc đó ?"

Kim Hách Khuê cẩn thận chọn giày, chọn tới chọn lui, không nhìn mà đáp.

"không phải, là một người bạn mới của con, hôm qua cũng là cậu ấy đưa con về đó, bố"

"ồ ? cái thằng bé trùm cho con quả áo mưa vàng choé ấy à ? thú vị đấy, Diệp quản gia, mang nhiều một chút, thằng bé đó bị nhóc Khuê nhà mình cướp mất áo mưa đấy, thê thảm vô cùng"

bố Kim cười lớn, nhìn con trai bị mình chọc cho mặt mũi giận đến đỏ đỏ tím tím, hả hê vô cùng.

Kim Hách Khuê chẳng thèm so đo với ông bố lắm trò của mình, chỉ mân mê chiếc áo mưa trong tay, không rõ là đang nghĩ gì.

"Chí Huân"

Trịnh Chí Huân đạp xe dưới những tán cây xanh rì, mái tóc đen vì gió sớm thoảng qua mà hơi tán loạn, bài nhạc trong máy phát đang không ngừng lặp lại giai điệu du dương êm tai, giống như dư vị của một ngày xa xôi nào đó không còn nhớ được.

"ơi ?"

Chí Huân tháo một bên tai nghe, một chân vẫn còn đặt trên bàn đạp, một chân chống xuống đường nhựa.

hắn hơi nghiêng đầu, liền trông thấy Kim Hách Khuê.

cậu ngồi bên trong ô tô, kính xe chậm chạp hạ thấp, Kim Hách Khuê liền vươn tay, đặt vào tay Trịnh Chí Huân chiếc áo mưa.

"trả cậu"

Trịnh Chí Huân gật đầu cười, sau đó tạm biệt Hách Khuê, thong thả tiếp tục đạp xe đến trường.

Kim Hách Khuê vì nụ cười của Trịnh Chí Huân mà ngẩn người, cứ mãi trông theo bóng dáng thiếu niên.

"cậu chủ, còn áo khoác đồng phục kia ?"

Diệp quản gia đưa cậu đi học, nhìn thiếu gia nhà mình cứ ngây ngây ngốc ngốc, cũng thầm thấy kì lạ.

"chết, cậu ấy vào trường mà không có áo khoác sẽ bị phạt mất, chú mau đuổi theo"

thế nên một khắc trước khi Trịnh Chí Huân chạy qua cổng trường, Kim Hách Khuê phóng đến níu lấy yên sau xe đạp của Trịnh Chí Huân, hại hắn suýt té ngã.

Trịnh Chí Huân híp mắt, hơi nhướng mày trêu ghẹo.

"cậu thích tôi à ? theo đuổi nồng nhiệt thế ?"

Kim Hách Khuê ngại đến lập tức muốn tự chôn mình, thầm mắng Trịnh Chí Huân vô liêm sỉ.

"áo của cậu"

Kim Hách Khuê dúi vào tay Chí Huân chiếc áo khoác đồng phục đã giặt là phẳng phiu, Chí Huân ngạc nhiên đơ ra, sau đó mới phì cười.

"cảm ơn Khuê Khuê"

hắn hết sức tự nhiên xoa đầu Kim Hách Khuê, sau đó mang áo khoác vào, tiếp tục đạp xe qua cổng trường.

Kim Hách Khuê bất ngờ bị xoa đầu liền đỏ mặt tía tai, sau đó phải tự vỗ vào mặt mình mấy lần, như thể tự thanh tỉnh chính mình.

"hai thằng đàn ông thì có gì mà ngại chứ, điên thật rồi"

giờ giải lao nhanh chóng kéo theo mấy tiếng hò reo mừng rỡ, Kim Hách Khuê thấy Trịnh Chí Huân nhảy khỏi chỗ ngồi, liền vội vàng sút bay cả Khương Minh ngồi bên ngoài, vác ba lô chạy theo Trịnh Chí Huân.

Khương Minh bị đạp đến phát ngốc, miệng giật giật muốn chửi.

"Chí Huân"

Hách Khuê gọi, Trịnh Chí Huân lập tức quay đầu.

hắn quay đầu nhanh quá, cậu không phản ứng kịp, liền lao luôn vào lòng ngực hắn.

Trịnh Chí Huân nắm lấy cổ tay người thấp hơn, đỡ lấy eo Hách Khuê.

Kim Hách Khuê ngại ngùng lui lại, sau đó, lục lọi trong cặp, lôi ra một vài món ăn vặt phổ biến.

"cho cậu"

Trịnh Chí Huân cầm mấy món đồ ăn trong tay, miệng hơi nhếch, hắn mặc kệ đang ở giữa hành lang đông người, gục đầu lên vai Kim Hách Khuê.

miệng hắn kề sát bên tai cậu, khiến hơi thở ấm nóng không rõ là vô tình hay hữu ý mà quấn lấy cần cổ trắng trẻo.

"Kim Hách Khuê, cậu thích tôi thật đấy à ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC