Hồi I-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyện Phong Đô-La Lăng Thành

Miếu thổ thần

Mộc Khê lo lắng từ miếu thổ thần nhìn lên dãy núi to lớn phía xa, thầm nghĩ đã ba ngày trôi qua kể từ khi tân sơn thần của núi Bạch Lan xuất thế.

Nhưng do ngọn núi vẫn đóng cửa, nên dù Mộc khê rất muốn tiến đến xem tân sơn thần núi Bạch Lan cũng không thể, hai thức thần Uất và Trì cũng theo Mộc Khê đứng ngóng nhìn về ngọn núi nơi xa.

"Đại nhân, ngài nói tân sơn thần núi Bạch Lan là vị thần như thế nào? Có giống như sơn thần Kim Lân trước kia?"

Trì mang hình dạng của một con chim sẻ, nhìn chủ nhân của mình là thổ thần Mộc Khê hỏi.

"Ta cũng không biết, nhưng khó khăn lắm núi Bạch Lan mới tích tụ đủ sức mạnh tạo ra sơn thần, thậm chí không cần đến tín niệm của người phàm như tiền nhiệm sơn thần Kim Lân, ta nghĩ vị thần này hẳn là không tệ đi?"

Mộc Khê suy nghĩ một chút, do dự đáp.

Với tình hình của núi Bạch Lan, có thể cho ra đời một sơn thần đã là không tưởng, được mạnh mẽ như sơn thần tiền nhiệm Kim Lân gần như là điều không tưởng.

Thực chất miễn là có sơn thần ra quản lý ngọn núi là Mộc Khê đã tạ ơn trời đất rồi, hoàn toàn không dám mơ ước cao xa rằng sơn thần này sẽ mạnh mẽ như thế nào.

"Nhưng giờ trên núi Bạch Lan ngoài sơn thần, hoàn toàn không có bất cứ sinh vật gì, đến cả thần thị của ngôi miếu cũng đã biến mất từ lâu, ngài nói xem tân sơn thần sẽ ổn chứ?"

Trì lo lắng hỏi.

Thần thị là tinh linh của mỗi miếu thờ, tồn tại gắn liền với ngôi miếu, phụ trách trông coi ngôi miếu cùng phụng sự vị thần chưởng quản ngôi miếu, nếu ngôi miếu bị lãng quên quá lâu, thần thị sẽ biến mất.

"Cái này...ta cũng không thể nói được gì, chung quy ta cũng có hơn bốn mươi năm chưa lên núi Bạch Lan, đến tình trạng trên núi thế nào ta cũng không rõ, nói gì đến việc biết được tân sơn thần có ổn hay không"

Mộc Khê bối rối đáp lời, lại rầu rĩ thở dài một cách ngán ngẩm.

"Giá mà ta có thể liên hệ với tân sơn thần thì sẽ dễ hơn rồi, tới Địa Quan Thần đại nhân cũng chẳng thể nắm bắt tình hình trong núi Bạch Lan, ta còn biết làm sao nữa chứ!"

"Không biết khi nào ngọn núi mới mở ra, tiểu thần đoán là giờ chắc các yêu quái dưới chân núi đã rất sốt ruột"

" Bọn chúng chắc chắn sẽ giống như các lần trước, chờ đợi ngọn núi mở cửa rồi chạy đến thị uy trước tân sơn thần, nói không chừng chúng sẽ bắt tân sơn thần làm bù nhìn để có thể tiến vào ngọn núi giống như lần trước"

Uất mang dạng của một con ếch, nhìn núi Bạch Lan, cũng tỏ vẻ thật lo lắng.

"Ta cũng đang vì thế mà phiền muộn đây"

Mộc Khê cười khổ nhìn hai thức thần của mình.

Đây cũng là điều Mộc Khê lo lắng nhất, khoảng bảy mươi năm trước, một tân sơn thần đến quản lý ngọn núi, vừa mở cửa ngọn núi thì đã bị cả đám yêu quái ùa đến giam cầm, vị sơn thần đó sống dưới sự đàn áp của đám yêu quái hơn mười năm.

Cuối cùng đám yêu quái kia bị thần ở Thần Giới phái đến xua đuổi, sơn thần cũng được trả tự do, thế nhưng từ đó cũng không ai dám đến tiếp nhận ngọn núi.

Hơn nữa trăm mét dưới chân núi càng không có con người dám tới gần, nơi đó chẳng khác gì hang ổ của yêu quái cùng oan hồn.

Mộc Khê phải cùng các vị tiểu thần khác gắt gao quản lý, tránh cho đám yêu ma quỷ quái đó tiến đến gây rối cho người phàm xung quanh.

Nhưng giờ tân sơn thần đã ra đời, không biết vị sơn thần này có thể đối phó nổi với các yêu quái dưới chân núi hay không đây?

Mộc Khê rất muốn lên núi để thông báo bàn bạc với tân sơn thần một tiếng, đề tránh cho bi kịch trước kia lặp lại lần nữa, nhưng đến bây giờ ngọn núi vẫn chưa mở ra, Mộc khê có tâm mà vô lực.

Hôm trước các địa tiên sống ở xung quanh đều đến tìm Mộc Khê, bọn họ cũng có băn khoăn giống Mộc khê, núi Bạch Lan là dãy núi lớn nhất ở đây, núi Bạch Lan tiếp giáp rất nhiều huyện tỉnh cũng như lãnh thổ khác của các vị thần xung quanh.

Quan trọng là núi Bạch Lan là ngọn núi duy nhất có liên kết với dòng chảy của Nguyên Mạch, bao lâu nay bị phong ấn lại cùng núi Bạch Lan, khiến cho Nguyên Mạch không thể đem đến phước lành cho khu vực xung quanh.

Nhớ ngày trước nơi này cũng không khắc nghiệt như thế, ít nhất cứ đến mùa xuân cùng mùa thu thì sinh vật sinh sống cùng vụ mùa thu hoạch đều rất thuận lợi phát triển.

Không giống như hiện tại, thời tiết khắc nghiệt, đất đai khô cằn sinh vật không chút sức sống, nghĩ đến chỉ có thể thờ dài bất lực

Hơn nữa núi Bạch Lan còn có vết nứt của Minh Giới, nếu tân sơn thần vô ý mở ra ngọn núi trong khi chưa thanh lọc hết chướng khí, đến khi đó phạm vi xung quanh núi Bạch Lan e rằng sẽ bị ô nhiễm nghiêm trọng.

Người phàm sống quanh đây cũng sẽ mắc bệnh liên miên, tệ hơn là sẽ có một trận dịch bệnh diễn ra giống như quá khứ từng có.

Đó là trận dịch đáng sợ nhất trong lịch sử vùng Bát Nguyên, ảnh hưởng to lớn đến các địa tiên sống gần đó.

Nếu không phải Thần Giới cử xuống sứ giả thanh lọc, e rằng sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều mạng người.

"Khoan đã. Nhìn xem, đó là gì?"

Uất ngạc nhiên la lên, tay chỉ về dãy núi cao lớn phía xa.

"Woa! Gì thế này? Ánh sáng thật tinh khiết."

Nhịn không được, Trì bật thốt lên.

Mộc Khê theo đó nhìn lại, kinh ngạc thấy trên ngọn núi cao nhất của núi Bạch Lan, ở đó chợt có một luồng ánh sáng vô cùng chói mắt xuất hiện, tựa như mặt trời chiếu sáng cả vùng rộng lớn, khiến ai cũng phải choáng ngợp kinh thán.

Mộc Khê gắt gao nhìn chăm chằm núi Bạch Lan, cảm thấy vô cùng khó tin, chỉ đứng nơi đây Mộc Khê cũng có thể cảm thấy nguồn sức mạnh to lớn lại vô cùng tinh khiết ẩn chứa bên trong ánh sáng đó.

Cùng lúc đó các địa tiên gần đó cũng đều đưa mắt nhìn về phía núi Bạch Lan, không chỉ họ mà cả yêu quái lẫn oan hồn đều nhìn lên núi Bạch Lan với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Tuy nhiên ánh sáng đó người phàm không thể thấy được, dù vậy trong mắt người phàm thì trên núi Bạch Lan bỗng trở nên rất kỳ lạ, trong thoáng chốc họ như thấy ngọn núi đang thay đổi.

Trong một nhà lá xập xệ gần chân núi Bạch Lan, một lão hòa thượng từ bên trong bước ra, ngẩn đầu nhìn lên dãy núi cao uy nghi trước mặt, đưa tay xoay tròn chuỗi hạt, thành kính niệm ra.

"Vạn vật luân hồi, tất là vận mệnh. Nam Mô A Di Đà Phật"

--- --- ---

Mà người tạo nên thần tích, gây kinh ngạc náo loạn cho mọi thứ bên ngoài kia hiện đang tỏ ra vô cùng rầu rĩ nhìn chằm chằm thân ảnh của mình hiện rõ trên thủy kính.

Mái tóc ngắn màu bạc, đôi mắt to tròn màu đỏ rực như hai viên hồng ngọc quý giá, làn da trắng mịn gương mặt mủm mĩm đáng yêu, thân hình thon gầy nhỏ nhắn.

Shota! Dĩ nhiên là một shota.

So với búp bê Ball Joint Doll (BJD) còn xinh đẹp!

Không thể phủ nhận rằng, bé trai trước mắt thực sự rất đáng yêu, tựa như một búp bê được tỉ mỉ khắc họa, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng nhịn không cưỡng lại được cảm thán một tiếng, rằng thiên thần cũng không hơn gì thế này.

Ta buồn rầu che trán thở dài, dứt khoác quay đầu không nhìn vào ảnh phản chiếu của mình, nếu đây không phải là ta, thì ta nhất định sẽ nhào đến ôm lấy xoa nắn đứa trẻ đáng yêu này, dù ta cực ghét trẻ con.

Nhưng giờ đứa trẻ siêu cấp đáng yêu đến có thể khiến bất cứ ai cũng phải điên đảo này là ta, thì ta lại không nổi lên chút hứng thú, điều duy nhất ta nghĩ đến chỉ có một từ.

F*ck! 

Thân hình to lớn kia tuy có gương mặt đẹp đẽ đến mức vượt xa tầm chấp nhận, khiến bất cứ ai cũng không thể nhìn thẳng.

Vậy thì thân hình này lại trái ngược hoàn toàn, rất đáng yêu lại không mang tính xâm lược mạnh mẽ như thân thể lúc lớn.

Khiến mọi người nhìn vào chỉ muốn thân cận yêu thích, điều này có khi còn nguy hiểm hơn thân hình kia.

Không hiểu sao ta lại thấy mình có tiềm năng làm vạn nhân mê! Mặc dù ta chẳng muốn chút nào!!!!

Mau trả lại gương mặt người qua đường kia cho ta coi!!!!

Hơn nữa, mái tóc bạc trắng cùng đôi mắt đỏ này luôn làm ta có cảm giác như mình bị bạch tạng, nhưng theo ta biết thì đúng là bạch khổng tước là loài dị dạng của tộc khổng tước.

Nói trắng ra nó đúng là đã bị bạch tạng, nên mới biến thể thành trắng toát như thế.

Kiếp trước ta khỏe mạnh không chút bệnh tật nào, giờ đây mắc phải bệnh bạch tạng thế này thì thật là hỏng bét.

Thế nhưng kêu ta đổi màu tóc lại thì ta không muốn, được rồi, ta quả thật rất thích mình trông như thế này.

Bởi theo kinh nghiệm hơn mười năm chơi game cùng xem anime của ta cho biết, bất cứ nhân vật tóc trắng nào cũng đều rất mạnh, nói thẳng thì...

Ta Thích Ngầu.

Lại nói, sau một đêm ngủ say, sáng sớm tỉnh dậy ta đã biến thành một đứa trẻ như hiện tại, nhìn qua thì chắc khoảng chừng mười đến mười ba tuổi, hẳn là như thế, mái tóc bạc cùng biểu lộ trầm trọng kia khiến người ngoài nhìn vào khó xác định rõ tuổi thật.

Đừng hỏi ta tại sao lại có biểu lộ đó, ta chẳng thể nào biểu lộ được gương mặt ngây thơ của một đứa trẻ nên có, thế nhưng điều ấy chẳng quan trọng lắm, ta nghĩ vậy.

Ta bình ổn lại cảm tình hỏng bét của mình, ước nguyện để có được hình dạng bình thường có vẻ quá xa xôi.

Giờ ta mới thật hoài niệm kiếp trước của mình, khi mà ta còn có gương mặt bình thường đến mức bị ném vào dòng người cũng chẳng ai nhận ra kia.

Thôi, bỏ qua một bên vậy.

Hình dạng bên ngoài có thế nào ta cũng chẳng muốn quan tâm nữa, kể từ khi đi đến thế giới này, tam quan của ta thực sự bị đảo điên hết rồi.

Nên giờ ta chẳng còn thèm để ý mình trông như thế nào, dù sao cũng chỉ là cái vỏ bên ngoài, mà bên trong thì ta vẫn là ta, cần gì suy nghĩ nhiều cho xoắn não.

Tch, nếu chị họ mà ở đây, nhất định sẽ điên tiết lên vì điều này, ta thừa biết, nếu không phải sợ đau cùng tốn kém, thì chị ta hận không thể dọn vào viện thẩm mỹ để chỉnh dung.

Ai kêu cả hai chúng ta đều có gương mặt vô cùng bình thường đây, thế nên già cả đầu mà vẫn chẳng ai thèm lấy, ta thì không sao, nhưng chị ấy thì hay kêu ca cả ngày, phiền muốn chết.

Đôi lúc ta rất muốn đá chị ấy vào viện tâm thần cho rảnh việc, đừng nói là gương mặt bình thường, chỉ việc chị ta thích trồng cúc thôi đã quyết định số phận cô đơn ngàn thu kia rồi, đời nào một con hủ nữ lại có thể lấy chồng, gặp quỷ đi thôi.

Lại nói bộ trang phục cầu kỳ kia cũng thay đổi nhỏ lại phù hợp với cơ thể, ta mới nhận ra mình lại có thể biển đổi trang phục tùy thích, điều này vớt vác ít nhiều tâm trạng hỏng bét của ta, trời mới biết mấy ngày qua ta đã vấp té bao nhiêu lần vì bộ trang phục rờm rà kia.

Khi ta biết điều này ta liền mau chóng thay đổi trang phục cổ trang diêm dúa màu trắng mình mặc, thành một bộ đồ hiện đại thoải mái, mặc đồ cổ trang rất mệt, vừa vướng víu vừa khó di chuyển, thế nên vẫn là đồ hiện đại tốt hơn.

Áo sơ mi trắng kết hợp nơ to màu đen ở cổ, quần ống màu nâu sậm dài đến đùi, chân mang ủng cao đến gối, đây là hình ảnh thường thấy ở các cậu chủ nhỏ của một gia đình quý tộc nào đấy trong truyện ta thường vẽ.

Xét về độ gọn gàng linh hoạt thì khỏi phải nói, quan trọng là trong đầu ta hiện tại cũng chẳng có nhiều tâm chí để tuyển ra bộ đồ phù hợp hơn.

Thật ra ta đã nghĩ đến quần đùi và áo thun, nhưng nhất thời ngẫu hứng lại biến thành thế này, trông cũng không tệ nếu không phải nói là rất tốt nhìn, nên ta mới giữ lại, ta sẽ không phủ nhận là ta lại muốn ra vẻ ngầu đâu.

Ta mừng vì mái tóc dài kia cũng rút ngắn gọn gàng hơn, ta thật sợ vì mỗi lần di chuyển mái tóc dài đó đều vướng vào nhánh cây, nhưng cắt đi thì uổng quá, mỗi thứ trên cơ thể này đều là do thần lực ngưng tụ mà thành, cắt đi thì chẳng khác gì tiêu hao thần lực một cách lãng phí.

Lại nói, bất cứ thứ trên người thần linh dù là một cọng lông cũng không thể xem thường, hơn hết nó cũng rất chắc dùng kéo cũng chưa chắc đã cắt được.

Ta tự hỏi từ bao giờ mà một cọng lông của mình cũng trở nên quý giá thế kia, chẳng bù với cơ thể trước kia của ta, cho cũng chẳng ai thèm.

Hừm, thế mới đúng chứ, chẳng ai muốn mình rẻ bèo như món đồ rách cả.

Tuy cơ thể của ta biến nhỏ lại, nhưng tầm nhìn không bị thu hẹp, ta an ủi bản thân rằng thu nhỏ thế này còn tốt hơn là trong hình dạng chim khổng tước.

Nhất là khi ta hóa thành bùn nhão, đó là một cảm giác lạ lùng nhất ta từng có, hãy nghĩ bản thân hóa thành slime đi, ta tin nó sẽ là trải nghiệm tệ hại đến mức không muốn nhắc tới.

Mà, nếu để mẹ nuôi, ông ngoại và chị họ biết ta đã biến thành nam nhân, không biết họ sẽ có cảm nhận gì nhỉ?

Nghĩ lại thì chị họ từng nói nếu ta sinh ra là nam nhân, nhất định sẽ trở thành nhân vật phản diện, tục xưng trùm Boss, còn mẹ nuôi thì nói, nếu ta là nam thì nhất định sẽ trở thành kẻ đi tai họa thế giới.

Ta cảm thấy mẹ nuôi và chị họ nói quá lời, làm thế nào mà ta lại trở nên tệ hại như thế, nhất định ta sẽ không đáng sợ như thế.

Nhìn vậy thôi chứ ta là người rất im lặng đấy, tất nhiên miễn sao đừng ai phá quấy giấc ngủ của ta, bằng không đừng nói tai họa thế gian, để ta san bằng cả thế giới còn chưa đủ để dập tắt giận của ta nữa là.

Đối với ta, là nam hay nữ đều không quan trọng, lúc đầu phản đối vì đã quen với thân phận nữ, thế nên nhất thời khó thích ứng.

Giờ nhìn lại, ngoại trừ vóc dáng cao hơn nếu ở hình dạng chân thực, trước ngực nhẹ hơn, phía nhiều hơn một thứ ra, thì cũng chẳng có gì khác biệt, kỳ thực ta vẫn thấy khá kỳ quái nhưng vẫn trong khả năng thừa nhận.

Nghĩ tới thì, làm nam nhân cũng có nhiều chỗ tốt hơn nữ nhân, nhất là ở thế giới lấy bối cảnh cổ đại như hiện tại, thì làm nam nhân thuận tiện hơn nữ nhân nhiều lắm, ta gật gù tự nhủ, tận lực xem nhẹ thứ xa lạ xuất hiện trên người.

Thật mừng là thần linh không cần đi vệ sinh, chỉ cần dùng thần lực tống chất bẩn ra ngoài theo lỗ chân lông là được, Amen!.

Kế tiếp mấy ngày sau đó ta vừa khôi phục được thần lực liền sẽ tiến hành thanh lọc, chăm chỉ đến nổi ta như dùng hết mấy tế bào vận động mình tích tụ từ trước đến giờ.

Thật ra ta cũng không phải muốn nhanh chóng khiến ngọn núi được thanh lọc, mà là ta nhận ra bản thân có thể tăng mạnh thần lực nếu cứ dùng hết rồi lại phục hồi.

Điều này khá thường thấy ở mấy bộ tiểu thuyết ta đã đọc, xem đến cũng không phải là không có căn cứ.

Hơn hết, việc thanh lọc ngọn núi khiến ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhỏm hơn, đây có thể là vì ta và ngọn núi có mối liên kết sâu đậm.

Thế nên khi ngọn núi bị chướng khí làm ô nhiễm, ta sẽ cảm thấy mệt mỏi, giống như bị cả khối đá to dùng đè nặng lên người, cực kỳ khó chịu.

Nhưng trọng điểm của việc ta làm, đó là ta muốn mọi việc phải hoàn thành nhanh nhất có thể, sau đó là ta có thể thoải mái nằm ngủ cả ngày.

Đó là chưa nói đến việc ngủ cũng có thể tăng lên thần lực, cũng may là ta ngủ ở trong Trấn Sơn Thạch, nó tách biệt hoàn toàn với chướng khí bên ngoài.

Ta sẽ phát điên lên mất nếu phải chịu đựng chỗ ngủ của mình tràn ngập mùi hôi thối của chướng khí, nghĩ thôi đã thấy như tra tấn rồi.

Có lẽ mũi thần linh rất linh mẫn, nên ta có thể ngửi được mùi chướng khí rất rõ ràng, nó trông giống như mùi xác chết bị vứt xuống cống rãnh lâu ngày.

Không ai muốn sống, đặc biệt là ngủ ở nơi toàn mùi hôi kinh khủng như thế này, nó ảnh hưởng trầm trọng đến cái mũi cùng giấc ngủ của ta.

Vậy nên để có môi trường lành mạnh cho giấc ngủ, ta phải có gắng thanh lọc càng sớm càng tốt, đó là mục tiêu cao cả nhất cho cuộc sống của ta.

Sau một tháng không ngừng thanh lọc, ta cuối cùng cũng đã thanh lọc hoàn toàn cả dãy núi, may là ta cũng đã kiểm soát được khả năng khống chế sức mạnh của mình, bằng không phải gặp trường hợp như lần đầu thì ăn mệt rồi.

Cảm giác khi dùng hết thần lực trong cơ thể hoàn toàn không thể dễ chịu chút nào, cứ như cơ thể bị moi móc vắt cạn sức lực tới mức cùng kiệt.

Nói dễ hiểu hơn thì tựa như việc bản thân bị tiêu chảy không thể cầm được, hay như việc trúng thực, vừa nôn ói vừa tiêu chảy.

Đừng hỏi ta sao lại lấy ví dụ thô tục như thế, vì nó là thứ mà ta dễ diễn tả nhất, mà những lúc như thế thì ai cũng thấy mệt mỏi đến mức mở miệng nói cũng như sắp tắt thở, chính là cảm giác thế đấy.

Ta cũng không ít lần thầm phỉ nhổ dãy núi này quá lớn khiến ta mất rất nhiều thời gian để thanh lọc, đặc biệt là khi đến gần vực sâu không đáy kia, cái cảm giác lạnh lẽo tăm tối khi nhìn xuống dưới khiến ta thấy vô cùng không yên.

Hừm, nhìn vào đó ta cứ nghĩ đến một câu nói mà ở thế giới kia ta từng rất thích dùng.

Khi ngươi nhìn vực sâu, vực sâu cũng nhìn vào ngươi.

Ta cứ có cảm giác rằng nếu nhìn vào khe nứt đó lâu hơn, thì sẽ bị khe nứt đó nuốt chửng không thể thoát.

Đó là một nơi rất nguy hiểm, bản năng đã mách bảo ta như thế, nên trừ khi cần thiết, ta đều sẽ không đến gần khe nứt đó.

Lại nói chướng khí rò rỉ từ khe nứt không nhiều, vì phong ấn luôn được gia cố thường xuyên, nhưng vì ngọn núi này lâu năm không có sơn thần đến thanh lọc, các vị thần đến gia cố kết giới càng không dư sức để thanh lọc hết chướng khí nơi đây.

Thế nên ngày qua ngày chướng khí mỗi lúc một dày đặc thêm, đến nổi chướng khí đã có thể ngưng thực tụ thành một lớp sương mù dày.

Tới lượt ta thì đừng nói là sương mù, đến cả đất đai cũng bị nhiễm lên một màu đen sậm, mùi vị thì khỏi phải nói nó tệ hại đến mức nào.

Nếu người thường hít vào sương mù màu đen này, nhẹ thì xuất hiện ác mộng, nặng thì lâm bệnh thậm chí tử vong.

Dù có là thần linh đi nữa, khi tiếp xúc với chướng khí quá nồng nặc như vậy cũng dễ sinh ra ảo giác, tệ hơn là bị vấy bẩn.

Dù ta được ngọn núi bảo hộ vì là sơn thần của nơi đây, nhưng đôi khi ta cũng cảm thấy không khỏe khi đứng lâu ở bên ngoài, mấy ngày qua sống sót được đúng thật là kỳ tích.

Sau một tháng trở thành sơn thần, công việc hằng ngày của ta cũng khá đơn giản, hay nói đúng hơn là chán tới phải tìm việc làm, đó là một điều chưa từng sảy ra với ta trước đây.

Nên thay vào đó ta tập luyện phép thuật, thanh lọc ngọn núi, rồi sẵn đó đi dạo quanh khắp nơi, rồi lại lâm vào giấc ngủ để hồi phục thần lực.

Chà, cuộc sống nhàm chán của ta cứ thế trôi qua như vậy, thoải mái tự tại không chút lo nghĩ, quả thật đúng là thiên đường cho một con sâu trạch như ta.

Khi ta đã thanh lọc hết ngọn núi, chỉ còn đất đai cần thêm thời gian để tẩy rửa, ta lại suy xét đến việc có nên mở cửa ngọn núi ra hay không.

Vì khi mở cửa ngọn núi, thì sẽ có chim chóc thú vật tìm đến, ngọn núi sẽ sống động hơn là tĩnh lặng đến đáng sợ như hiện tại.

Mặc dù ta thích yên tĩnh, nhưng sống lâu dài ở một nơi không chút sức sống như bây giờ, thì sẽ chẳng tốt cho tinh thần.

Là thần linh nên ta không cần ăn uống, nói cách khác chỉ cần hấp thu sức mạnh từ Nguyên Mạch thì ta không chỉ có thể mạnh hơn mà còn không có cảm giác đói.

Nhưng đã làm người quen rồi, một ngày ít nhất hai bữa là thói quen khó bỏ, nên thời gian qua ta đã phải thôi miên bản thân mình để quên đi cảm giác thèm ăn, bởi trên núi đến một cọng cỏ còn khó sống nói gì đến thức ăn.

Có một điều mà ta chưa nói, vì đây không còn là thế giới trước kia ta sống, nên không chỉ có thần linh tồn tại, mà cả yêu ma quỷ quái cũng xuất hiện.

Phải, chính là ma quỷ cùng yêu quái thường thấy trong mấy câu chuyện cùng truyền thuyết, suy cho cùng thì cả thần linh còn có thì sự tồn tại của chúng là điều có thể chấp nhận.

Thú thật so với thần linh ta càng hứng thú với sự tồn tại của yêu ma quỷ quái hơn, hẳn là chúng so với thần linh thì càng dễ chấp nhận, ít ra thì ta tin yêu ma quỷ quái tồn tại, lại chẳng tin thần linh tồn tại lắm.

Nên đôi khi ta nghĩ, sao lúc đầu mình không trở thành một yêu quái nhỉ?

Ít ra thì là yêu quái thú vị hơn thần linh nhiều, quan trọng là không bị ném vào một nơi quỷ dị như nơi này, còn bị nhốt lại một mình không cho đi đâu.

Tuy là thần linh, nhưng sao ta lại thấy mình như đang ở tù, không, ít ra ở tù còn có người đến phục vụ thức ăn tới tận phòng, có chỗ ngủ an toàn không sợ gió lạnh.

Mà ta ngoại trừ chui vào một tảng đá để ngủ, miễn cưỡng xem như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net