Hồi I-4&5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì ngọn núi cần có các động vật chuyển đến để sự sống trên núi được duy trì phong phú, cũng cần mưa gió nắng sương để duy trì ổn định.

Nếu trên núi chỉ có đất đá cỏ cây, thì ngọn núi đó chẳng bao lâu sẽ rơi vào tình trạng mất đi cân bằng sinh thái.

Ta cũng chẳng thể tự mình vận hành ngọn núi mãi được, rất phí sức, cho nên đã đến lúc cần mở cửa ngọn núi.

Để mở cửa ngọn núi, ta cần vận dụng Trấn Sơn Thạch.

Trấn Sơn Thạch là hòn đá to lớn nằm bên trong ngôi miếu, hay nói đúng hơn là vì Trấn Sơn Thạch nằm đó nên ngôi miếu mới được dựng lên.

Trấn Sơn Thạch có vai trò rất quan trọng đối với núi Bạch Lan, có thể ví Trấn Sơn Thạch là trái tim, mà sơn thần lại của đầu não của cả ngọn núi.

Nếu ta có việc rời đi ngọn núi, thì Trấn Sơn Thạch sẽ trấn thủ ngọn núi thay cho vai trò của ta, bao năm qua nhờ có Trấn Sơn Thạch mà ngọn núi mới có thể ổn định.

Trấn Sơn Thạch là thứ liên kết với Nguyên Mạch, nắm vai trò quan trọng trong việc quản lí sự cân bằng ngọn núi.

Trấn Sơn Thạch rất kiêng cố nên rất khó phá vỡ, nhưng một khi Trấn Sơn Thạch bị tổn hại, ngọn núi sẽ trở nên xáo trộn, thậm chí là chết đi.

Đối với ta, Trấn Sơn Thạch không những là thần trấn thủ, còn là máy truyền tin, ra đa dò xét cùng phòng ngủ, thật sự rất được việc, điển hình toàn năng vật phẩm.

Mỗi ngôi miếu điều có một 'Thần Vật', chính là những vật tương tự như Trấn Sơn Thạch, có khi là một tảng đá, một gốc cây hay một pho tượng.

Ở núi Bạch Lan là một tảng đá, từng có một truyền thuyết về Trấn Sơn Thạch mà ngọn núi đã kể, nhưng có dịp ta sẽ nói lại sau vì giờ ta không có hứng.

Ta mất hơn nửa ngày để tinh thần mình được ở trạng thái tốt nhất, để có trạng thái này tất nhiên ta phải ngủ trưa một giấc rồi mới có tinh thần làm việc.

Nên không được nghĩ là ta lười biếng đâu đấy, ta là người rất nghiêm túc biết suy nghĩ đó.

Ta đặt tay chạm vào Trấn Sơn Thạch, mặt đá không trơn nhẵn như được mài kỹ lưỡng, ngược lại rất thô ráp.

Nhưng mỗi khi chạm vào, ta đều thấy thật ấm áp, cũng thật thân thiết như đây chính là một phần của mình.

Nhờ vào Trấn Sơn Thạch, ta thông qua đó để cảm nhận mọi thứ về ngọn núi, mục tiêu của ta là màn chắn đang bao vây lấy ngọn núi, nên những thứ khác ta sẽ bỏ qua.

Rất nhanh ta thấy rõ hình dáng của màn chắn trong suốt đang bao lấy cả núi Bạch Lan, thật ra dù không cần Trấn Sơn Thạch ta vẫn có thể nhìn thấy màn chắn đó, chỉ là không rõ bằng chạm vào Trấn Sơn Thạch.

Ta phải cần đến Trấn Sơn Thạch mới có thể tác động lên màn chắn vô hình này, vì màn chắn đó lấy Trấn Sơn Thạch làm tâm trận.

Màn chắn này là một kết giới vô hình, có thể ngăn chặn chướng khí tràn ra ngoài, cũng cấm không cho bất kỳ yêu ma quỷ quái kể cả con người lẫn động vật tiến vào.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc ngăn cách ngọn núi với thế giới bên ngoài, dù là bốn mùa luân chuyển cũng không thể tác động lên ngọn núi.

Trạng thái thế này gọi là Sơn Miên.

Thế nên để đánh thức ngọn núi đang ngủ say này, ta phải mở ra kết giới đang bao phủ cả ngọn núi kia.

"Kết giới, khai"

Ta đưa thần lực vào hạch tâm của kết giới, cũng tức là Trấn Sơn Thạch, lên tiếng ra lệnh.

Lập tức cả ngọn núi khẽ run lắc chấn động, tấm màn chắn trong suốt kia dần dần biến mất, không, nó không hẳn đã biến mất, nó chỉ thả lỏng bảo vệ, khiến cho môi trường bên ngoài có thể tương tác với không gian bên trong.

Kết giới mở ra cũng cho phép con người thú vật và các yêu ma quỷ quái nhỏ yếu đi vào, nhưng sẽ ngăn cấm yêu ma quỷ quái mạnh mẽ tiến vào, trừ khi được ta cho phép.

Tuy nhiên hiện tại ta chỉ nới lỏng ra một chút thôi, để ngọn núi không bị sốc sau khoảng thời gian dài đóng kín, nên mỗi ngày ta sẽ nới lỏng ra thêm chút ít.

Ta rất hứng thú với người tạo ra kết giới này, nó vượt xa khả năng của ta hiện tại, nên ta không thể trực tiếp khống chế kết giới.

Nếu tương lai ta đủ sức tạo ra một kết giới thế này, thì ta sẽ không cần đến Trấn Sơn Thạch mới điều khiển được kết giới

Ngay khi kết giới thả lỏng, ta liền cảm giác không khí trong ngọn núi phát sinh thay đổi.

Ta cảm nhận rõ sự vui sướng hân hoan từ mọi góc ngách của ngọn núi truyền đến, niềm vui sướng kia như một đứa trẻ đang reo hò.

Mặc dù hơi phiền, nhưng cũng khiến ta không hài lòng, dù sao cũng đã rất lâu từ lần cuối ngọn núi mở cửa, ngọn núi tỏ ra vui mừng như thế cũng là điều hiển nhiên.

Ta là người hiểu rõ ngọn núi nhất, chính ta cũng có cảm giác đó, thử nghĩ mà xem, bị nhốt lâu một chỗ như thế này, mỗi ngày chỉ có thể chịu đựng chướng khí hành hạ.

Giờ được tự do khỏe mạnh nhìn ngắm mọi thứ như những người khác, phải, chính là cái cảm giác được ra tù sau khi bị phán định là tù chung thân!

Huh? Ta dùng từ quá thô kệch sao? Ai thèm quan tâm chứ, miễn sao diễn tả đúng là được.

Đừng yêu cầu một tên luôn có điểm môn văn chỉ ở mức vượt rào như ta nói ra lời hay ý thơ, chỉ việc không bị chướng ngại trong giao tiếp thôi đã là ơn trời rồi đấy.

Ta bước ra ngoài miếu, nhìn lên bầu trời so với trước còn trong xanh, những cơn gió đầu tiên thổi qua ngọn núi càng làm ta cảm thấy tâm tình thoáng đãng nhẹ nhàng.

Tuy nhiên vẫn chưa có động vật nào di chuyển lên núi, dù sao đây cũng là một ngọn núi đầy chướng khí.

Một phần là vì kết giới chưa hoàn toàn thả lỏng để sinh vật sống có thể đi vào, cần thêm sáu đến mười ngày nữa mới có thể vào được.

Khoảng thời gian đó cũng đủ để ngọn núi và thực vật trên núi thích ứng với môi trường bên ngoài, khi đó mới thực sự an toàn để sinh vật sống tiến vào.

Điều ta lo ngại đó là dù ta đã thanh lọc cho ngọn núi sạch sẽ hơn, nhưng trước giờ ngọn núi này hẳn là đều trông rất đáng sợ trong tâm thức của các sinh vật bên ngoài, nên động vật không dám đến cũng là chuyện dễ hiểu.

Cứ để một thời gian, khi chúng cảm thấy ngọn núi an toàn, thì rất nhanh ngọn núi sẽ lại trở nên sôi động hơn.

Bởi vì đây là ngọn núi duy nhất có Nguyên Mạch chảy qua trong vùng, lại được ta thường xuyên thanh lọc chướng khí, còn có đất trống nhiều, nên chẳng có nơi nào tốt hơn chỗ của ta đâu.

Với điều đó thì ta rất tự tin nhé, tên nào dám chê thì ta sẽ vứt hắn vào chỗ ta đặt bẫy thử nghiệm, để hắn biết nơi nào mới là nơi đáng sợ nhất.

Ta dùng phép dịch chuyển tức thời, thân hình ta xuất hiện trước một thác nước to lớn, đứng trên đỉnh thác, ta từ trên cao nhìn xuống phía dưới.

Phép dịch chuyển này khiến ta có thể ngay lập tức di chuyển đến nơi khác, hạn chế là ta phải đi qua nơi đó và nó hao tốn khá nhiều thần lực, nơi càng xa, hao tốn càng lớn, nhưng đây là ngọn núi của ta, ta không cần phải lo lắng điều này.

Tầm mắt ta nhìn thấy một khung cảnh rộng lớn, dưới chân núi là một khu rừng, cách một khoảng không xa là một ngôi làng nhỏ, có khói bếp bốc lên từ đó.

Phía xa hơn nữa có một điểm nhỏ hình vuông kia là một thành trì, đa phần các thôn làng gần đó đều lấy thành trì này làm trung tâm.

Tất nhiên vẫn còn một hai thành trì khác ở vùng này, nhưng ở vị trí đang đứng hiện tại thì ta chỉ nhìn thấy thành trì đó.

Núi Bạch Lan có đến chín ngọn núi, nên giáp ranh nhiều huyện tỉnh, mỗi huyện tỉnh lại có thôn làng và thành trì nên nơi này cũng không thực sự vắng người.

Có một khoảng trống lớn phía xa, nơi chỉ có vách đá cùng thung lũng, ở đó có một trại quân đóng giữ, tầm mắt ta giờ có thể nhìn rất xa, nên ta còn thấy được có nhiều liều trại và binh lính ở đó.

Xa xa là rừng núi liên miên cùng thảo nguyên trải dài bất tận, vài con sông con suối uốn lượn chảy dài, nơi có khói bếp lượn lờ là các thôn làng nhỏ nằm rải rác khắp nơi, khung cảnh đẹp đẽ đến mức ta thực muốn dùng bút mà vẽ lại.

Thường thì cách trại quân danh một khoảng không xa sẽ là chiến trường, vì có nhiều người chết trận, nên nơi đó có hắc khí đại biểu cho oán niệm cùng sát khí, còn vài chỗ cũng là nơi diễn ra chiến tranh, nhưng so với nơi kia thì ít hơn.

Ta nhìn thấy những hắc khí đó tụ tập hướng đến núi Bạch Lan, mà ngọn núi lại hấp thụ thứ hắc khí đó, mừng là trước khi xâm nhập vào bên trong thì đã bị kết giới thanh lọc, nhưng giờ ta mở cửa ngọn núi, thứ hắc khí đó có thể sẽ tụ tập vào bên trong ngọn núi, dù bị thanh lọc một phần.

Điều này sẽ khiến ta phải tăng cường thời gian để thanh lọc ngọn núi, ta cảm thấy rất phiền chán khi nghĩ đến điều đó.

Thực ra kết giới cũng có tác dụng thanh lọc, không chỉ ở bên ngoài mà ở bên trong cũng có tác dụng tương tự, bằng không ngọn núi cũng sẽ không đủ sức để sinh ra tân sơn thần.

Vấn đề chính là chướng khí quá nhiều lại còn luôn bị rò rỉ từ vết nứt, dù là kết giới cũng không thể thanh lọc hết được, thế nên mới có tình trạng như trước ta đã gặp.

Ta đứng ngắm cảnh đến khi trời đã ngã chiều, nhìn mặt trời dần ngã mình ẩn sau núi rừng trùng điệp, khiến ta cảm thấy rất thoải mái.

Dù đã mở ngọn núi ra được hơn ba tiếng, nhưng vẫn chưa thấy một dấu hiệu sống nào tiến vào ngọn núi.

Sau khi ngắm đủ, ta mới đứng dậy, phủi đi lớp bụi bẩn vốn không tồn tại trên người, dù sao nơi nào ta đi đến đều có cỏ cây mọc lên, nên dù ngã lăn ra đất thì cũng là nằm trên thảm cỏ.

Đó là đặc quyền của sơn thần, sao nào? Rất ngầu, rất fantasy đúng chứ? Ghen tị với ta đi, phàm nhân.

Khụ, ta lại tự sướng nữa rồi, thời gian qua vì quá nhàm chán, nên tính cách của ta cũng dần trở nên lệch lạc mất rồi, thú thật thì ta còn kinh ngạc vì ta còn chưa phát điên lên đấy.

Trở lại vấn đề, khi nãy ta có nói, dưới chân núi Bạch Lan là một khu rừng nhỏ bao quanh nhớ chứ?

Ở nơi đó cây cối phát triển đặc biệt sung túc, hoàn toàn không tiêu điều trơ chọi như trên núi, thế nhưng dưới đó cũng là nơi yêu quái cùng oan hồn tập trung.

Đặc biệt là oan hồn, vì nơi này gần với chiến trường, thế nên những oan hồn chết trận không thể siêu thoát sẽ tụ tập lại dưới chân núi, số lượng to lớn đến nổi đủ lập nên một vương quốc.

Hơn nữa hắc khí bị thu hút đến núi Bạch Lan, nơi có vết nứt đi thông Minh Giới, dù đã được kết giới thanh lọc, nhưng một bộ phận vẫn lượn lờ bên ngoài được yêu quái hấp thu.

Điều đó càng khiến cho dưới chân núi trở thành nơi lý tưởng mà yêu quái thích đến, mừng là có kết giới hạn chế tu vi các yêu quái, bằng không núi Bạch Lan sẽ là một động thiên linh địa* cho yêu ma quỷ quái lộng hành.

Yêu ma quỷ quái à...

Trước kia chuyển đến Nhật, ta từng có hứng thú rất lớn đối với các loại yêu quái trong văn hóa Nhật Bản, ở quê nhà cũng có không ít truyền thuyết thú vị tương tự.

Ta nhớ khi nhỏ cứ vào độ tháng tư đến tháng tám, ở chỗ ta thường cúp điện vào tối cuối tuần, trời thì nóng như lò lửa, khi đó những người trong khu phố thường ra ngoài ngồi dưới sân hóng mát.

Đôi khi ta nghe những người già ngồi kể lại những câu truyện thời chiến, ta thích thú nhất là khi nghe họ kể về lúc hành quân, phải đi qua những nơi hẻo lánh gian nguy, rồi ở đó họ gặp được vô số điều kỳ lạ khó mà tưởng nổi.

Thú thật, ta có phần ghen tỵ với họ, từ nhỏ tới lớn ta theo mẹ nuôi chạy đến không ít lăng mộ cùng những ngôi nhà cổ, đừng nói thấy ma, đến cả cái bóng còn không gặp.

Năm mười ba tuổi ta từng liều mạng chạy ra nghĩa địa vào nửa đêm, hôm ấy còn là ngày xá tội vong nhân, tức là đêm cúng vong linh người chết.

Nhưng thay vì thấy ma, ta lại thấy mấy tên côn đồ, chúng còn ném lon bia lên đầu ta khi ta cúi người bắt đom đóm.

Đôi khi ta nghĩ, bọn côn đồ đó thật thất lễ khi mắng ta là ma quỷ, bọn họ còn liền bỏ chạy như điên trước khi ta kịp lên án hành vi đáng giận đó.

Ta nhớ khi đó ta chỉ khoác lên một tấm vải trắng vì ta nhớ rằng nếu làm thế sẽ dễ thấy ma, được rồi trên tay ta còn cầm thêm một cây nến trắng và ba cây nhan.

Không thể trách ta, hôm đó đèn pin trong nhà đã hư, ta chỉ có thể lấy nến ra đốt sáng, hơn nữa đốt nến sẽ tăng khả năng gặp ma, nhưng không ngờ lại biến thành dọa ma, ta rất vô tội nha.

Ta tuyệt đối không quên tâm trạng đặc sắc khi ấy của mình, nhất là khi ta thấy một tên bị ta dọa đến ngã lăn ra đất, mặt tái xanh như xác chết trôi, quần còn ướt đẫm một mảng.

Tâm trạng lúc đó của ta rất phong phú, ta lại tiếc vì khi đó mình lại dùng điện thoại lại để chụp ảnh kỷ niệm, để khi cần giải stress sẽ lấy ra xem, chắc chắn sẽ rất thú vị.

Sau đó ta buộc phải gọi cấp cứu đưa người này vào bệnh viện, còn bị cấm túc gần một tuần, đó thực là một chuỗi ngày nhàm chán vô vị.

Quay lại vấn đề, giờ nơi này cũng có yêu quái, hơn nữa còn rất nhiều, ta cảm thấy vô cùng hưng phấn, mong ước bao năm cuối cùng đã thành hiện thực, ta mừng ghê gớm.

Thế nên vì thỏa mãn tò mò nên ta đã chạy xuống núi, dù sao ngọn núi giờ đã dần ổn định, ta có thể tạm thời rời đi, hơn nữa nơi ta đi cũng là phạm vi trong ngọn núi, nên không thể tính là rời đi.

Việc ta mở ra kết giới chắc đám yêu ma quỷ quái đều nhận ra rồi, nhưng vì kết giới mở ra rất ít nên chúng không vào được.

Đây cũng là dự tính của ta, ta không quên điều mà ngọn núi truyền lại cho mình, về kết cục của mấy tên sơn thần đến kế nhiệm khi trước đâu.

Vội vã mở ra ngọn núi là rất ngu ngốc, khi mà còn chưa tìm hiểu rõ tình hình của đám phản động bên dưới.

Muốn lật đổ ta sao? Không dễ đâu nhé.

Thế nên thay vì ngồi chờ chúng đến, ta phải biến bị động thành chủ động!

Hừm, tuy là ta có thể nhờ thực vật tại đây để truyền tin về, nhưng như thế thì chẳng thú vị gì, ta muốn tận mắt đối mặt yêu quái cơ, ta cũng chẳng muốn ở lại đây ngồi không trồng nấm mãi, phải vận động tìm kiếm cái mới chứ.

Ngay khi vừa vượt qua màn chắn để xuống dưới chân núi, ta liền nhìn thấy một khu rừng nhỏ, vừa đi ra ta liền bị hắc hơi do yêu khí cùng tử khí ở nơi này, quả thật nó rất nồng nặc.

Nhưng chỉ bằng một phần trăm chướng khí trong núi, nên ta ngoài hắc hơi hai lần thì cảm thấy khá bình thường.

Nhưng cảm giác ở trong núi và bên ngoài khác biệt khá rõ rệt, ít nhất ta cảm thấy sự sống bên ngoài so với trong núi sống động hơn, cũng ồn ào hơn.

Khu rừng nhỏ này có rất nhiều cổ thụ cùng dây leo quấn quanh, tựa như một khu rừng nguyên sinh, ánh sáng từ trên cao gần như không thể chiếu đến phía dưới, trông rất rùng rợn.

Khác xa với trên núi, nhớ lần đầu ta nhìn thấy thì cả ngọn núi hầu như chẳng có một ngọn cỏ, tuy giờ đã khá hơn, nhưng cũng còn rất thưa thớt, có lẽ ta nên chuyển dời vài gốc cây ở đây lên núi để phủ xanh.

Ta cũng khống chế không cho thần lực tiết ra ngoài, nhất là khi ta bước đi, dưới chân không có mọc lên hoa cỏ, làm thế sẽ gây chú ý đánh động yêu ma, khiến bản thân mất đi lợi thế.

Đúng vậy, ta quyết định lặng lẽ đi tuần tra, nếu đã nói là lặng lẽ thì tất nhiên không thể để người khác biết thân phận của mình, vậy nên che dấu là tất yếu.

Ta tìm xung quanh và ngắt lấy một chiếc lá to từ dây leo bên gốc cây gần đó, ta không biết đây là lá gì nhưng chỉ cần nó to là được, khoét hai lỗ to làm mắt cùng một cái miệng cười, trông khá kinh dị nhưng làm thế này có thể che mặt ta lại.

Nếu đã đến dò xét tình hình, thì tốt nhất không nên để người khác biết mặt, như đi trộm cướp thì không được để lại danh tính.

Hơn nữa ta thừa biết bộ dạng của mình dù đã thu nhỏ cũng rất gây chú ý, vậy nên vẫn che lại đi.

Ah, nhấn mạnh là ta chỉ đi dò xét thôi, không định trộm gì đâu, cùng lắm là tiện tay thu lời thôi, ở trên đất của ta lâu nay, ít ra cũng phải đóng thuế chứ.

Tuy nhiên có vẻ như ta vẫn xem nhẹ giác quan của yêu ma quỷ quái nơi này, chung quy thần linh cùng yêu ma khác nhau lớn nhất không chỉ là thần lực cùng ấn thần, mà là hương vị.

Trước kia ta chỉ là người phàm, đối với phương diện này không quá nhạy cảm như yêu ma, nên ta đã sớm bị yêu ma gần đó phát hiện ngay khi bước qua kết giới.

"Thơm quá...thơm quá..."

"Thật là một hương thơm hấp dẫn...."

"Ah!!! thơm quá...ta muốn...ta muốn..."

"Cho ta...thơm quá...cho ta..."

Trong gió truyền tới những âm thanh hỗn tạp, không khí cũng trở nên xáo trộn, mũi tràn ngập những mùi vị kỳ quái.

Ta không thể diễn tả rõ đó là mùi thế nào, chỉ biết nó dù không dễ ngửi lại không thối như chướng khí trên núi.

Ở góc độ nào đó mà nói, ta thà ngửi mùi này còn hơn mùi của chướng khí, bởi dù nó không có mùi dễ ngửi nhưng cũng không khiến ta thấy chán ghét.

Nhưng nếu được chọn, ta cũng chẳng muốn ngửi mùi gì cả, ta sợ mình sẽ bị viêm xoang.

Ta đưa mắt nhìn cây cối xung quanh lắc lư rung động, cảm nhận thấy không ít thứ đang lao nhanh về phía mình, kèm theo là những dao động bất thường trong không khí.

Sau đó ta lại thấy trong rừng cây thấp thoáng những đốm lửa ma trơi bay lơ lửng, rồi những tiếng xì xào, cùng cảm giác như có rất nhiều đôi mắt đang đánh giá mình.

Ma trơi kìa, hàng thật luôn!

Mắt ta sáng lên nhìn đám ma trơi bay lơ lửng, không biết chạm vào có bị bỏng không đây?

Đem bắt về làm đèn chiếu sáng hay nấu ăn chắc là ý tưởng không tồi, đỡ phải dùng thần lực để tạo lửa.

Còn những thứ xung quanh kia, là yêu quái sao?

Ta nhắm mắt lại, nơi này còn là địa phận của núi Bạch Lan, thế nên ta có thể cảm nhận được mọi sinh vật tồn tại trên núi.

Lúc này trong cảm nhận của ta, có hàng trăm khí tức u ám đang ẩn vào lá cây vây quanh mình.

Dù không mở mắt, nhưng ta vẫn thấy rõ là chúng nhìn ta bằng ánh mắt đầy đáng giá cùng tham lam như đang nhìn miếng mồi ngon.

Ta mở mắt ra nhìn lên bầu trời đã dần chuyển thành đêm, nghe nói đây là phùng ma thời khắc, hay còn gọi là thời điểm gặp quỷ.

Mắt ta không bị bóng tối cản trở, có lẽ vì không còn là người, nên thị lực của ta vẫn nhìn rõ mọi thứ cả khi ở một nơi tối đến chẳng thấy năm ngón tay như thế này.

Thế nên ta cũng nhìn rõ hình dáng cũng như số lượng yêu quái đang bao vây lấy mình, nó thật sự khiến ta thấy rất hưng phấn thay vì bị dọa sợ.

Chỉ là ta đang cảm thấy được bầu không khí khó chịu đang đè ép lên mình, không hẳn là do đám yêu ma quỷ quái này gây ra.

Mà còn là vì gọn núi đang thấy bất an, bởi giờ ta đang phải đối mặt với yêu quái trong khi chỉ có một mình thế này.

Ta truyền đạt lại cảm giác của mình cho ngọn núi, thì bầu không khí kia mới thả lỏng ra hơn một chút.

Tuy ta khá kinh dị vì số lượng yêu quái đông đảo nơi đây, cũng hào hứng khi lần đầu được tận mắt nhìn thấy yêu ma quỷ quái.

Thế nhưng ta thật sự rất không thích bản thân bị xem như một con khỉ, hay bị đánh giá như một miếng thịt heo giữa chợ.

Thế nên trước khi đám kia kịp phản ứng, ta nhanh tay điều khiển dây leo tóm lấy một tên yêu quái gần nhất.

Trong số các phép thuật ta tập luyện, việc sử dụng điều khiển dây leo là phép ta dùng thoải mái nhất, cứ như giơ tay nhất chân, rất dễ dàng cũng rất thuận tiện.

Tên yêu quái ta bắt có hình dạng như một con gà, giống đa phần yêu quái ở đây, trên người tên yêu quái này còn mặc trang phục như con người, nhìn đặc biệt buồn cười.

Bị dây leo của ta quấn chặt, tên yêu quái đó không ngừng dãy dụa, nhưng càng vùng vẫy càng bị dây leo quấn gắt gao.

"Thả ta ra...cái dây leo chết tiệt này ở đâu ra...thả ta ra..."

"Ồn ào quá đấy"

Ta tiến tới gần, không kiên nhẫn lên tiếng, giọng của tên yêu quái này phát ra âm không rõ, nghe rất chói tai, tựa như âm thanh rít lên của băng đĩa cũ.

"Ngươi...dây leo này là do ngươi làm ra? Ngươi quả nhiên không phải là con người."

"Tên nhóc quái dị kia, còn không mau thả ta ra, nếu không ta sẽ ăn thịt ngươi, thịt ngươi thơm ngon thế này, ăn vào nhất định rất mỹ vị"

Tên yêu quái đó kinh ngạc nhìn ta, ánh mắt hiện lên thèm khát, miệng hâm dọa nói.

Tên nhóc quái dị? Còn muốn ăn thịt ta? Có xem lại bản thân hắn không thế!

Ta thấy trên trán mình nổi lên gân xanh, nhìn tên yêu quái trước mặt còn đang không ngừng dãy dụa, ta trừng mắt nhìn hắn, như muốn đâm hắn thành một con nhím.

Tuy bộ dáng này hoàn toàn không có chút uy hiếp, dù vậy chỉ bằng đôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net