Hồi I-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bà Bà, đừng có vì hình dáng đó mà lơ là với tên nhóc này, hắn ta thực sự là sơn thần, sức mạnh của hắn không thể xem thường được"

Hoàng Hổ căm phẫn nhưng cũng rất cẩn trọng nhìn về phía đứa trẻ đang bị vây khốn.

Nhất là khi thấy vẻ mặt hờ hững chẳng thèm quan tâm bất cứ chuyện gì kia, cái bộ dáng khinh người mọi thứ đó càng khiến cho Hoàng Hổ cảm thấy tức tối hơn.

"Hừ, từ bao giờ ngươi trở nên yếu đuối như thế vậy, Hoàng Hổ?"

Bà Bà khinh thường cười nhạo, chẳng ngờ rằng một Hoàng Hổ kiêu căng như vậy mà cũng có ngày bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa, khiến cho thành tên nhát gan như thế này.

Nếu không phải vì oán hồn không thể xâm phạm tới thần linh hay ấn thần, thì Bà Bà còn lâu mới quan tâm hợp tác với Hoàng Hổ.

Lý do Bà Bà muốn hợp tác với Hoàng Hổ, là vì Bà Bà muốn hấp thu một phần sức mạnh của ấn thần vị, như thế trói buộc của kết giới sẽ không bị ảnh hưởng nữa.

Và Bà cũng vì thế mà có thể thăng lên thành Oán quỷ, chỉ cần trở thành oán quỷ là có thể hiệu lệnh hàng vạn oan hồn, khi đó dù là Hoàng Hổ có cướp được thần vị đi nữa cũng chẳng làm gì được Bà Bà.

"Dù nhìn thế nào ta cũng chỉ thấy đó là một tên nhóc ngu xuẩn mà thôi, chẳng có gì phải lo cả, mau giải quyết hắn rồi đoạt lấy thần vị đi"

Bà Bà vừa nói xong, Hoàng Hổ định nói thêm gì đó, thì lại nghe đứa trẻ tóc bạc lên tiếng.

"Chậc! Hai tên kỳ dị các ngươi nói xong hết chưa? Ta đứng mỏi chân rồi đấy"

Ta buồn bực nhìn hai tên xem ta như không khí kia, muốn nói chuyện cũng nên ngồi xuống đàng hoàng chứ!

Đứng cả buổi bộ không thấy mệt à.

"Hừ, tên nhóc con láo xược, câm miệng lại cho ta nếu không ta sẽ hút khô ngươi"

Bà Bà trừng mắt lộ ra vẻ mặt hung ác với ta.

Ta liếc mắt nhìn nữ nhân trung niên đứng cạnh Hoàng Hổ, tuy nữ nhân này nhìn sơ qua chẳng khác gì người thường, nhưng nếu nhìn xuống thì chân váy của bà ta không chạm đất, lại không có bóng phản chiếu.

Cả người khí tức cũng quỷ dị mịt mờ, âm khí từ người bà ta phát ra cũng rất nặng, hơn nữa mùi vị của bà ta rất giống với các oan hồn, mùi của oán niệm.

Thế nên nữ nhân này không phải người mà là tử hồn, một tử hồn có thể ngang hàng đứng cạnh yêu quái mạnh mẽ như Hoàng Hổ, tất nhiên chỉ có oan hồn mạnh nhất nơi này-Bà Bà.

Ta suy nghĩ một chút, rồi nhếch miệng nhìn họ nói

"Chậc, bà lão à, bà già rồi thì nên làm mặt cho đang tuổi một chút, làm ra vẻ mặt xấu như thế không thấy rất là chướng mắt sao?."

"Ah, mà ma quỷ các ngươi mặt vốn kỳ dị sẵn rồi nhỉ, thẩm mỹ cũng lạ thường nữa, nên cũng đâu biết xấu hổ là gì."

"Mà khoang, tên yêu quái miệng nhọn đầy lông kia thì không nói, mặt hắn lông không nên ai biết da có dày hay không, vấn đề là bà lão này đã chết thành oan hồn rồi, xác chắc cũng rửa nát hết, nên chắc là chẳng có da để biết dày hay mỏng nhỉ?"

Ta nhìn bà lão, thương hại nói.

"Làm quỷ hồn cũng tội ghê ha~".

Rồi lại quay sang Hoàng Hổ, cười khẩy.

"Xem đến là hôm trước yêu quái nhà ngươi bị đánh thảm quá, nên hôm nay kéo đến viện trợ."

"Đánh trẻ kéo già, chuyện nhàm chán chỉ có trẻ con mới làm mà ngươi cũng thực hiện được, chậc chậc, nghe đồn ngươi là một trong ba yêu quái mạnh mẽ nhất, xem ra cũng chỉ có vậy, không biết xấu hổ"

Bị nói đến thẹn quá thành giận, Hoàng Hổ đạp mạnh vào trận pháp, khiến cho cả trận pháp chao đảo, ta cũng suýt bị té ngã.

"Tên kia, làm trò gì đấy, quân tử động khẩu không động thủ nha! Suýt quên, con mèo lớn nhà ngươi thì biết gì là quân tử chứ!"

"Câm mồm, ngươi gọi ai là mèo hả?"

"Tên khốn nhà ngươi đã bị nhốt vào đây mà còn kiêu ngạo, khôn hồn thì nên biết điều một chút, bằng không ta sẽ xé nát ngươi ra như xé vải rách"

Hoàng Hổ trừng mắt nhìn đứa trẻ tóc bạc đang dùng ánh mắt cười nhạo xem mình, tối hôm trước tên nhóc này đánh tới chỗ hắn, khiến cho hai phần ba yêu quái của hắn bị trọng thương, đáng hận hơn là hắn lại bị tên Phong Lang kia cười nhạo.

Hoàng Hổ lần đầu bị ăn thua thiệt như thế, Phong Lang lại đến động của hắn sỉ nhục một phen.

Phong Lang đã hả hê nói rằng, bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa đánh thẳng đến trước cửa nhà như thế, thật đáng buồn cười.

Không những không làm gì được đối phương, còn bị tên nhóc đó đánh đến không thể phản kháng, nghe thế khiến cho Hoàng Hổ tức giận đến run người.

"Hô hô, ta sợ quá. Ta phối hợp như vậy, ngươi có vừa lòng chưa? Hay ta kêu rên rồi nhỏ thêm hai ba giọt nước mắt cho chân thật một chút? Xùy, làm như ngươi giỏi lắm vậy, đồ miệng cọp gan thỏ~"

"Tên Khốn!!!!!"

Giờ nhìn tên đầu xỏ gây ra mọi chuyện đang khiêu khích mình, Hoàng Hổ nhìn mà đỏ mắt, chỉ hận không thể phanh thây xẻ thịt tên nhóc đáng ghét trước mặt.

"Hừ, quả là tên nhóc hỗn xược, thật không biết sống chết"

Bà Bà nghe đứa trẻ tóc bạc xưng mình là bà lão, cũng thấy rất tức giận, tuy được các yêu quái và quỷ hồn gọi Bà Bà, nhưng nàng tuyệt đối không muốn thừa nhận mình đã già.

Ngay cả Hoàng Hổ cùng Phong Lang khi đối mặt nàng cũng tỏ vẻ tôn kính nịnh nọt khen nàng trẻ trung xinh đẹp, vậy mà nàng lại bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa gọi là bà lão.

Không thể tha thứ!

"Hửh? Không phải sao? Ta nghe nói có một quỷ hồn sống đã rất lâu năm, mà lâu năm là bao nhiêu năm nhỉ? Thôi kệ, dù sao được yêu ma quỷ quái nơi đây tôn kính gọi là Bà Bà, chẳng lẽ ngươi không phải là bà già sao?"

"Mà, nghĩ cũng đúng, nếu được gọi là Bà Bà, nhất định phải là một lão bà không những phải già, làn da còn tràn đầy nếp nhăn, lưng còng chống quải trượng."

"Nhìn ngươi tuy cũng đã già, nhưng miễn cưỡng cũng xem như nữ nhân cuối kỳ trung niên, tính ra vẫn không thể xem như một bà lão, chỉ là chừng hai ba năm nữa thì đã có thể gọi là bà lão rồi!"

Ta quét mắt nhìn nữ nhân trung niên bên ngoài, trâm ngâm nói ra suy nghĩ, lại gật gù nhận xét một phen.

Dù đang cùng các yêu quái đấu khẩu như vậy, nhưng vẫn âm thầm quan sát xung quanh, cố gắng tìm đến những tư liệu liên quan đến trận pháp trong đầu, nhưng kiến thức của ta rất hạn chế, khiến ta không rõ đây là trận pháp gì.

Hoàng Hổ trừng mắt nhìn đứa trẻ không biết sống chết trước mắt, lại dè chừng nhìn quỷ hồn đang đứng bên cạnh, lúc này trên người quỷ hồn tỏa ra hơi thở rất đáng sợ, làm Hoàng Hổ cũng phải rùng mình.

Bà Bà đang rất tức giận, từ xưa đến nay, kẻ nào dám nói nàng già, kết cục đều vô cùng thê thảm, nay đứa trẻ tóc bạc trước mắt không những liên tiếp phạm vào cấm kỵ của nàng, hắn còn là sơn thần kẻ mà nàng phải đối phó.

Thế nên, tên nhóc này phải chết!

"Ta.Phải.Giết.Ngươi"

Bà Bà nâng đôi mắt đỏ ngầu, biểu lộ trên mặt cũng vặn vẹo, khí thế trên người tỏa ra âm trầm đáng sợ, các yêu quái quỷ hồn nhao nhao tránh xa, không ngừng kêu gào hò hét ủng hộ, khiến xung quanh dâng lên từng đợt âm thanh trung kích đến nhức cả gai óc.

"Bà Bà bị tên nhóc đó làm tức điên, như thế ngược lại có lợi cho chúng ta, cứ để Bà Bà ra tay giết chết tên nhóc đó, chúng ta chỉ cần đứng một bên quan sát chờ đợi cơ hội ra tay là được."

Thanh Xà tiến lên, nói nhỏ vào tai Hoàng Hổ, nghe Thanh Xà nói vậy, Hoàng Hổ gật đầu, lùi về sau vài bước.

Thanh Xà nói đúng, tên nhóc này giờ bị nhốt trong Khốn Hư Trận của Bà Bà, tạm thời cứ để Bà Bà hành hạ hắn, đợi tên nhóc này sắp chết, hắn sẽ nhanh tay đoạt lấy thần vị của tên nhóc đó.

Lúc đầu Hoàng Hổ tìm đến Bà Bà, cùng thỏa hiệp rằng, chỉ cần bắt được tên nhóc kia, Hoàng Hổ chỉ muốn thi thể của hắn, còn dấu ấn thần vị sẽ nhường lại cho Bà Bà.

Bà Bà sống ở đây đã hơn ngàn năm, đối với vị trí sơn thần vô cùng thèm khát, có dấu ấn thần vị nàng không những có thể thành thần, mà còn có thể khôi phục dung nhan xinh đẹp trước kia.

Thế nên, sau một lúc suy xét, Bà Bà đã đồng ý, Hoàng Hổ cũng nói ra Thanh Xà suy đoán, quả nhiên giống như lời Thanh Xà nói, tên nhóc sơn thần đó thực sự đã tìm đến chỗ của Bà Bà, ý đồ giống như hôm trước gây rối chỗ hắn.

Bà Bà nổi danh vì có một loại trận pháp tên Khốn Hư Trận, năm xưa cũng nhờ trận pháp này mà đã vây khốn được sơn thần đến kế vị, không những nhốt sơn thần hơn mười năm, còn có thể che dấu được tai mắt của đám thần tiên quanh đó.

Thời gian đó là cỡ nào huy hoàng, khắp nơi trên núi Bạch Lan đâu đâu cũng đều là yêu ma quỷ quái, ngoại trừ nơi có vết nứt đi thông Minh Giới cùng Trấn Sơn Thạch, thì cả núi Bạch Lan đều là thiên đường của yêu ma bọn hắn.

Nơi có vết nứt đi thông Minh Giới, tại đó có kết giới cực mạnh, cho dù là Bà Bà cũng không dám tới gần, bằng không sẽ bị hồn phi phách tán.

Còn Trấn Sơn Thạch, thứ này là khó chơi nhất, chỉ cần có ý muốn đến gần dù là lý do gì, nhẹ thì sẽ bị Trấn Sơn Thạch đá ra khỏi ngọn núi, nặng sẽ bị Trấn Sơn Thạch rút cạn sức mạnh, đánh hồi nguyên hình.

Có khi tên nhóc sơn thần này có thể mạnh mẽ tới thế, không chừng là do Trấn Sơn Thạch hút lấy sức mạnh của yêu quái bọn hắn mà thành.

Đáng tiếc là, mấy tên sơn thần kia tuy đến kế vị, nhưng dấu ấn sơn thần vẫn do Trấn Sơn Thạch nắm giữ, bằng không kế hoạch cướp đoạt thần vị đã thành công từ lâu, nhưng giờ sơn thần mà ngọn núi sinh ra lại mang dấu ấn thần vị trên người, nói cách khác, bọn hắn có thể đoạt lấy thần vị từ tên sơn thần này, trở thành tân sơn thần.

Bà Bà bước vào trong trận pháp, nhưng không chịu ảnh hưởng từ trận pháp, Bà Bà đứng trước nhìn đăm đăm vào đứa trẻ miệng mồm lanh lợi trước mắt.

Bà Bà đứa ra bàn tay với những móng vuốt dài màu đen sậm, hướng về phía đứa trẻ đánh tới, nhưng khi tay sắp chạm đến đứa trẻ, một cảm giác lạ lẫm cùng vài hình ảnh thoáng qua trong tâm trí của Bà Bà.

Trong thoáng chốc Bà Bà nhìn thấy những hình ảnh xa lạ nhưng lại rất quen thuộc hiện lên trước mắt, tiếng cười đùa của trẻ con, cùng bóng dáng cao lớn của một người, mà chỉ nhìn đến cũng khiến nàng quặn thắt đến khó thốt thành lời.

Bà Bà muốn ngăn chặn lại cảm giác kỳ lạ bất thường này, nhưng sâu trong lòng Bà Bà, một thứ gì đó như dòng nước giấu kín dưới lớp bụi mù dày đặc của ký ức ùn ùn kéo đến

Nhìn kỹ, đứa trẻ này thật sự rất xinh đẹp, đôi mắt màu đỏ to tròn mãnh liệt như ngọn lửa, gương mặt trắng mang theo trẻ con phì, khiến cảm giác trìu mên trong Bà Bà bất chợt dâng lên, Bà Bà cảm thấy rất muốn ôm chặt đứa trẻ này vào lòng mà âu yếm, cứ từng làm với con của mình...

Đứa trẻ này thật tốt nhìn, nghĩ lại thì chẳng phải trước kia Bà Bà cũng từng có hài tử đáng yêu như thế này?

Ah! Đúng rồi, nàng quả thật có con, còn có đến hai đứa, chúng đều rất ngoan ngoãn, rất đáng yêu.

Cơ mà...con của ta, chúng trông như thế nào nhỉ?

Chúng đã được bao nhiêu tuổi rồi? Có lớn lên xinh xắn trông giống như đứa trẻ trước mắt này hay không?

Con của ta...những đứa con đáng yêu của ta...

Đâu rồi? Con ta...hai đứa con ngoan ngoãn của ta đâu mất rồi?!!!?!!!!!

Ta...muốn gặp chúng...muốn nhìn thấy chúng...những đứa trẻ của ta....

Ta trừng mắt nhìn Bà Bà ở đối diện, nhìn đối phương thoải mái không chút khó khăn khi bước vào trong trận pháp, lại xem đối phương ánh mắt từ mang sát ý hung hăng dần dần trở nên mơ màng, lại chuyển sang đau đớn thống hận cuối cùng lại hóa thành dịu dàng ấm áp.

Nhất là khi bà ấy dùng đối mắt ấy nhìn ta, có cảm giác như bà ta muốn từ ta mà nhìn đến người khác, ánh mắt đó khiến ta có chút rối rắm.

Khi nãy ta đã nghĩ nếu bà ta thực sự tấn công mình, ta sẽ kích hoạt phép thuật đã được thủ sẵn trong lòng bàn tay, vì đã xuất hiện từ trước nên phép đó không cần thần lực, chỉ cần ý niệm là có thể kích hoạt.

Nhưng khi thấy ánh mắt của oan hồn này...ta lại không thể ra tay, không phải ta mềm lòng yếu đuối, trực giác mách bảo ta, không nên tấn công Bà Bà, nhất là khi ta cảm thấy trên người bà ấy có thứ gì đó đang tương tác với sức mạnh của mình.

Huống chi hiện tại bà ấy cũng không hề phòng bị ta, nếu ta ra tay, nhất định sẽ thành công đánh trọng thương Bà Bà.

Ta sẽ làm thế sao?

Tất nhiên là không, nếu là lúc khác có lẽ ta sẽ làm thế không chút do dự, nhưng mà ta lại không làm vậy, bởi có thứ khiến ta không thể ra tay.

Ta trầm mặt nhìn một thứ được vắt bên hông Bà Bà, thứ này chính là thứ khiến ta dừng lại ý niệm muốn công kích.

Đổi lại ta hướng sang thứ làm ta chú ý kia, thứ đó tiếp xúc với ý niệm của ta, hơi rung động lên như có sinh mạng, rồi sau đó bắn một tia sáng vào đầu ta.

Vì còn bất động, nên ta đã không thể tránh né, mà chỉ có thể nhìn thứ đó dung nhập vào trán của ta, sau đó ta lại bị nhấn chìm vào một loạt những ký ức lạ lẫm.

Bà Bà đưa tay ra, ôm lấy đứa trẻ vào lòng, vuốt ve mái tóc ngắn mềm mượt như tơ kia, yêu thích không buông, mà đứa trẻ lại trở nên ngây ngốc tùy ý Bà Bà ôm lấy.

Hoàng Hổ, các thuộc hạ cùng quỷ hồn đứng xung quanh đều há mồm kinh ngạc không nói thành lời, bọn họ nhìn Bà Bà không những không giết đứa trẻ đã mạo phạm vào cấm kỵ của mình, mà còn ôm lấy đứa trẻ đó không buông, xưa nay chưa từng thấy Bà Bà biểu hiện kỳ quái như thế.

Hay là...tên sơn thần đó đã làm gì mê hoặc Bà Bà, thật đáng giận!

"Bà Bà, ngài hãy buông tên đó ra, hắn là sơn thần, là kẻ địch của chúng ta"

Một nữ quỷ chợt tiến lên gọi to, theo sau các quỷ hồn cũng lần lượt mở miệng, chỉ là Bà Bà không những không thanh tỉnh buông ra sơn thần, ngược lại còn đối với họ quát lớn.

"Câm Miệng!"

Các quỷ hồn đều dứt miệng sau khi nghe Bà Bà rống giận, nhưng Hoàng Hổ cùng các yêu quái lại không như thế.

"Bà Bà, ngươi muốn phản bội chúng ta sao?"

Hoàng Hổ chợt lên tiếng gắt gao hỏi, chỉ thẳng vào Bạch Du trong lòng Bà Bà.

"Chẳng phải ngươi nên cùng ta hợp lực đối phó tên sơn thần đó sao? Bây giờ nhìn xem ngươi đang làm cái gì?"

Bà Bà nhìn Hoàng Hổ, càng ôm chặc đứa trẻ vào lòng, hừ lạnh nói.

"Hừ. Ta đang làm gì cũng không phải ngươi có thể quản."

Bà Bà hừ lạnh, quyết đoán nói.

"Ta quyết định rồi, ta sẽ không cùng ngươi hợp tác đối phó với đứa trẻ đáng thương này, ta sẽ bảo vệ hắn. Nếu ngươi còn muốn cùng hắn đối địch, thì đừng trách ta không nể mặt"

"Bà Bà, ngươi!"

Hoàng Hổ bị lời Bà Bà nói làm căm tức, lúc này Thanh Xà lại lên tiếng.

"Bà Bà, ngươi không nên bị tên này mê hoặc, hắn thật sự là sơn thần, cho dù ngài có bảo vệ hắn, thì hắn cũng sẽ loại trừ ngài, kể cả như vậy ngài cũng muốn đứng bên hắn?"

"Hừ, một con rắn nhỏ như ngươi cũng muốn lên mặt dạy đời ta? Thật muốn chết!"

Bà Bà quay sang nhìn Thanh Xà lạnh lẽo nói, sau đó xung quanh các oan hồn như bị điều khiển đồng loạt tấn công Thanh Xà.

"Tỷ Tỷ, cẩn thận thận"

Mặc Xà nhanh chóng ra chiêu đánh bật nhóm oan hồn đầu tiên đến công kích.

"Đệ cũng phải cẩn thận"

Thanh Xà gật đầu, đối với Mặc Xà nhắc nhở, liền ra tay nghênh chiến với oan hồn.

"Nhiều oan hồn thế này, làm sao chúng ta ứng phó hết! Đám quái quỷ này thật đáng ghét!"-Hắc Thố giơ chân đánh tan đòn công kích của oan hồn, cáu giận oán trách.

"Bà già này bị điên rồi!"-Hoa Báo vừa chiến với oan hồn, lại nhịn không được cào nhào mắng ra tiếng

"Chủ nhân, cứ thế này không ổn, nơi này chúng ta không là đối thủ của Bà Bà"-Ma Lang tiến đến gần Hoàng Hổ, nghiêm túc nói.

"Hừ, rút lui!"

Hoàng Hổ cũng biết nơi này là đại bàn của Bà Bà và oan hồn, bọn họ có quá ít người, trận chiến hôm qua mọi người còn chưa hoàn toàn khôi phục, giờ tiếp tục lưu lại đay hoàn toàn là bất lợi, vậy nên Hoàng Hổ chỉ có thể căm giận nhìn Bà Bà, không thể không hạ lệnh rút lui.

"Mau rút lui!"

Các yêu quái nghe lệnh lập tức liền cùng oan hồn tranh giết ra một con đường giải thoát, chỉ là khi bọn họ sắp rời khỏi, thì dưới đất chợt mọc lên vô số dây gai to lớn, không những chặn hết lối đi các yêu quái khó khăn lắm mới mở ra được, các dây gai kia lại còn hướng đến họ tấn công.

"Cẩn thận!"

Không biết ai trước tiêng hét to, nhưng đã muộn, đã có không ít yêu quái bị dây gai trói buộc, những dây gai này cực kỳ vũng chắc, hoàn toàn không thể thoát khỏi nếu bị bắt dính.

"Muốn đối phó ta, nay lại bỏ đi như thế sao?"

Một giọng bỡn cợt bất ngờ vang lên, theo đó cả bọn Thanh Xà đều bị dây leo đánh mạnh văng ra xa, duy nhất chỉ có Ma Lang và Hoàng Hổ là nhanh lẹ tránh thoát.

Đám người Hoàng Hổ nhìn lại, thấy đứa trẻ tóc bạc không biết lúc nào đã tránh khỏi tay Bà Bà, giờ lại đang từ phía trong nhà chậm rãi đi ra.

Trên gương mặt xinh đẹp quá đáng ấy vẫn là nụ cười kiêu ngạo chướng mắt kia, mà sau lưng đứa trẻ đó những dây gai không ngừng uốn lượn.

Đáng kinh ngạc là, trên dây gai chợt nở ra những đóa hoa màu vàng rực rỡ, để ý thì cứ khi dây gai mỗi lần tóm được một oan hồn, thì trên dây gai liền mọc ra một đóa hoa nhỏ.

Các oan hồn chính là bị đóa hoa xinh đẹp kia nhốt lại bên trong nụ hoa, nhìn cứ như những đóa hoa ấy đang nuốt chửng các oan hồn.

Không bao lâu sao, những dây gai đã thu thập gần hết linh hồn ở đây, phải biết nơi này có hàng vạn linh hồn, nhưng tân sơn thần này lại không chút trở ngại bắt hết tất cả.

Trong khu rừng rậm rạp bị bóng tối che phủ, rất nhiều những đóa hoa màu vàng phát ra thứ ánh sáng lấp lánh mê hoặc trong đêm đen mờ mịt, một khung cảnh mờ ảo mỹ lệ đến rét lạnh tận xương.

Hoàng Hổ nhìn lại, thấy Bà Bà cũng bị một đóa hoa to lớn màu xanh giam kín, thầm kinh ngạc, tên sơn thần này không những phá vỡ Khốn Hư Trận, mà còn có thể bắt giữ hết các oan hồn nơi đây, tốc độ nhanh chóng đến nổi bọn hắn còn chưa kịp nhận ra thì tất cả đều bị hắn khống chế.

Ngay cả Bà Bà sống lâu nhất, thủ đoạn đáng sợ nhất nơi đây cũng bị hắn thu phục, Hoàng Hổ và Ma Lang nếu không phải nương nhờ các yêu quái khác mà tranh thủ cơ hội, có lẽ cũng đã bị bắt lại, nhưng giờ cả hai cũng bị dây gai bao vây, muốn rời đi cũng là chuyện không thể.

Đây là cỡ nào đáng sợ!

"Chẳng phải ngươi đã bị vây khốn rồi hay sao?"

Thanh Xà bị dây leo quấn chặt, kinh ngạc thốt lên khi thấy Bạch Du từ trong đám dây gai xuất hiện trước mắt, nhịn không được hỏi ngược.

"Các ngươi cho rằng khi đến đây ta không chuẩn bị gì hay sao? Ah, nói luôn, dây gai này một khi đâm vào thì sẽ cắn nuốt sức mạnh trong cơ thể các ngươi để trở nên cứng rắn, càng cử động thì đau đớn càng tăng nha~."

Bạch Du bĩu môi, lại cười tươi chỉ vào dây gai xung quanh, nụ cười đó chói mắt tới mức, khiến người khác nhìn vào muốn đánh cho hả giận.

"Ngươi...đồ hèn hạ!"

"Tên vô sỉ...ngươi có đáng mặt thần linh không hả?"

Hoa Báo cùng Hắc Thố nghe thế tức giận mắng to. Nhưng đúng như lời Bạch Du đó nói, bọn họ càng dãy dụa, dây leo quấn càng chặt, bọn họ cũng cảm thấy yêu lực trong cơ thể đang dần bị hút đi.

"Xùy, nói nghe như các ngươi cao thượng lắm, cả đám lão quái các ngươi hợp lực đối phó với một đứa trẻ yếu ớt vừa sinh ra không lâu như ta, vậy các ngươi có cảm thấy mất mặt yêu quái không hả?"-Bạch Du tỏ vẻ bất mãn, chống hông hỏi ngược.

"Ngươi!!!!"

Cái tên vô sỉ này! Rõ ràng là bây giờ hắn đang chèn ép họ, thế mà lại dám lớn tiếng nói mình là một đứa trẻ yếu ớt, thúi lắm! Tên nhóc này so yêu quái bọn họ càng vô sỉ, càng hung tàn!

"Mà, dù sao thì tối hôm trước chúng ta còn chưa xử lý xong mọi chuyện, giờ cũng nên kết thúc luôn nhỉ!"

Bạch Du phủi một chiếc lá trên vai, từ từ đi tới chỗ Hoàng Hổ và Ma Lang, các dây leo đều tự động tránh đường cho Bạch Du đi qua, sau đó thân hình đứa trẻ chợt biến mất, lần nữa xuất hiện dĩ nhiên đã ở trước mặt Ma Lang.

Ma Lang giật mình, phản ứng nhanh chóng lùi về sau, nhưng cũng không nhanh bằng Bạch Du, chỉ thấy Bạch Du lấy tốc độ đáng kinh ngạc, nghiên người giơ chân đá ngang vào bụng Ma Lang, khiến Ma Lang bị chấn động dội ngược ra sau, dây leo cũng nhanh chóng bò tới quấn chặt lấy Ma Lang.

Hành động gọn ràng đến mức dù là Ma Lang hay Hoàng Hổ cũng khó mà theo kịp, nhất là khi Ma Lang cảm thấy thân thể nặng nề như bị hàng ngàn cân đè nặng lên cơ thể, khiến hắn phản ứng trì trệ khó khăn.

Giải quyết Ma Lang bằng trọng lực, ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net