Hồi I-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thường thì oan hồn chỉ siêu thoát khi đã giải quyết được chấp niệm, khi đó oán khí tiêu tán, linh hồn được thanh lọc là có thể tiếp tục đầu nhập luân hồi.

Có một phép có thể khiến linh hồn buông tha chấp niệm đi vào luân hồi, thật ra phép này không phải ta tự nghĩ ra, mà là một trong số vài kỹ năng cao cấp ít ỏi mà ta có được.

Những đóa hoa có thể nhốt trụ oan hồn kia là một trong số các phép mà ta học được, phép này được gọi là khốn hồn hoa.

Tuy không cần bao nhiêu thần lực, nhưng sử dụng với số lượng lớn để vây khốn hết tất cả oan hồn nơi đây, đã làm tiêu hao hết một phần thần lực của ta, nhất là nó mất thời gian khá lâu để hoạt động, vậy nên ta mới im lặng chờ đợi một lúc mới ra tay là thế.

Khi đối đầu với yêu hổ kia, ta không thể sử dụng nhiều phép thuật khác, điều này làm ta gặp bất lợi khi đối diện với Hoàng Hổ, dù ta đã vận dụng khí thế của sơn thần để chèn ép các yêu ma quỷ quái nơi đây.

Ta nhìn nụ hoa to lớn nhất, bên trong chính là oán hồn mạnh nhất nơi đây-Bà Bà, ta nhìn Bà Bà từ vẻ mặt giận dữ căm hận, đến mong mỏi đến mừng rỡ, cuối cùng lại trở thành vẻ mặt thỏa mãn yên bình, thấy vậy ta thầm nghĩ có lẽ đã đến lúc rồi.

Ta thở dài quơ tay, khiến cho nụ hoa giải phóng Bà Bà ra, ta nhìn lên, mở miệng nói.

"Như đã nói khi trước. Ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, giúp ngươi có thể một lần nữa nhìn thấy con của mình"

Khi nãy, lúc Bà Bà ôm ta vào lòng, ta đã vô tình nhìn thấy được ký ức của Bà Bà, một ký ức mang đậm mùi phim ngôn tình.

Bà Bà hay còn gọi với cái tên là Tề Nguyệt Dung, nhưng ở đây ta sẽ chỉ gọi là Nguyệt Dung.

Nguyệt Dung sinh ra vào khoảng bảy trăm năm trước, Nguyệt Dung có thân phận không hề đơn giản, là vương phi của Túc Vương-em trai của hoàng đế đương nhiệm khi ấy, đồng thời cũng là một đại tướng uy dũng.

Nguyệt Dung gặp Túc Vương vào năm tám tuổi, khi đó Túc Vương vẫn là vị hoàng tử đáng thương không được sủng ái, mẫu thân Túc Vương là một cung nữ từng may mắn được hoàng thượng ân ái một đêm, sau lần đó liền có thập hoàng tử, cũng là Túc Vương sau này.

Vì thân phận thấp kém lại không có gia thế, nên hai mẹ con Túc Vương sống rất chật vật, ngay cả dung mạo của hoàng thượng Túc Vương cũng khó thấy được, năm Túc Vương sáu tuổi mẫu thân Túc Vương qua đời vì bệnh.

Nguyệt Dung gặp Túc Vương lần đầu là khi Nguyệt Dung vô tình đi lạc còn xém bị té ngã rơi xuống nước, là thập hoàng tử nhanh chóng đến đỡ nàng, còn dẫn nàng rời đến nơi an toàn.

Sau đó cứ mỗi lần vào cung, là Nguyệt Dung sẽ đến tìm thập hoàng tử, dần dần hai người có cảm tình với nhau.

Nhưng dù vậy thập hoàng tử vẫn bị người trong cung vắng lạnh xem thường, nhưng thập hoàng tử rất may mắn khi quen biết một vị ngự tiền thị vệ.

Năm xưa nếu không phải vì một đêm sai lầm của hoàng đế, có lẽ mẫu thân của thập hoàng tử và người này có thể đã kết thành phu thê ngay sau khi ra cung.

Mẫu thân của thập hoàng tử trước khi chết, đã nhờ cậy vị thị vệ kia chăm sóc cho thập hoàng tử, nhờ vậy thập hoàng tử có thể sống an toàn ở chốn hoàng cung thâm sâu như biển này.

Vị thị vệ kia suốt đời đều không cưới vợ sinh con, xem thập hoàng tử như là con trai mà tận tình chăm sóc, còn dạy cho thập hoàng tử tập võ viết chữ, khiến thập hoàng tử lặng lẽ trưởng thành mà không bị người chú ý.

Chẳng mấy năm thập hoàng tử đã trở nên rất lợi hại, nhưng vào một hồi âm mưu tranh đấu, vị thị vệ mà thập hoàng tử kính trọng hơn cả cha ruột kia đã chết vào tay thái tử.

Thái tử là người vô cùng xảo trá âm hiểm, có thể làm mọi thứ để đạt được mục đích, cũng không chút do dự loại bỏ các huynh đệ có thể ngáng đường bản thân, kể cả người vợ ngày đêm chăn gối cũng không chút do dự lợi dụng rồi vứt bỏ.

So với thái tử, tam hoàng tử bình thường nổi danh ăn chơi trác táng, là người ít được chú ý trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị, nhưng thập hoàng tử biết vị hoàng huynh này mới là người có thể đạt tới hoàng vị nhất.

Nên bằng vào tài trí của mình, thập hoàng tử trả thù thái tử bằng cách ủng hộ tam hoàng tử lên ngôi, và đã thành công. Sau khi lên ngôi, thập hoàng tử được tân vương phong thành Túc Vương, hưởng đến không ít vinh hoa.

Năm xưa Nguyệt Dung thậm chí không ngại bỏ mặt tất cả dị nghị cấm đoán từ xung quanh, thủy chung đều kiên định làm bạn bên cách thập hoàng tử, ngay cả lúc bần cùng thiếu thốn nhất cũng không hề khinh thường xa cách, thế nên so với tất cả mọi người, Nguyệt Dung càng hiểu rõ Túc Vương, cũng càng mang lòng ngưỡng mộ sâu hơn bất cứ ai.

Nguyệt Dung tận xem thập hoàng tử phát triển từng ngày, từ khi nhỏ yếu bị người khinh thường, cho đến khi trưởng thành thành một vị tướng lĩnh uy hùng, rồi đến một vương gia được thần dân kính ngưỡng hoang nghênh.

Điều đó khiến Nguyệt Dung vô cùng tự hào, cũng mang theo chút chua xót nghẹn ngào, bởi lo lắng bản thân không xứng với Túc Vương, người có thể lấy đến một nữ nhân phù hợp hơn nàng, nhưng Túc Vương quả thực thủ vững lời hứa, dùng người đời đều kinh thán lễ vật để đón Nguyệt Dung trở về.

Bởi ngoài vị thị vệ kia, Nguyệt Dung cũng là người mà thập hoàng tử quý trọng nhất, cho dù đã được phong thành vương có vinh hoa vô hạn, được hoàng đế ban cho vô số tài phú, nhưng Túc Vương không cầu phủ đệ rộng lớn, không cầu vinh quang phú quý, thủy chung chỉ kiên định muốn được một đạo thánh chỉ ban hôn.

Túc Vương không chỉ vì muốn cùng người mình yêu chấp tay cả đời, cũng là vì tránh đi nghi kỵ từ hoàng đế, Túc Vương chỉ cầu được ban hôn với nữ nhi của hình bộ thị lang- Tề Nguyệt Dung.

Hoàng đế có phần ngờ vực khi Túc Vương đang ở thế đại thịnh, thậm chí cho rằng, nếu Túc Vương muốn, dù cho có là ngôi vị hoàng đế này, cũng có thể dễ dàng lấy đến.

Thế nhưng khi Túc Vương đưa ra yêu cầu ban hôn, hoàng đế vẫn chấp nhận ban hôn cho Túc Vương, từ đó Nguyệt Dung trở thành Túc Vương Phi.

Nguyệt Dung từng là tài nữ nổi danh ở kinh đô, không phải là tuyệt thế mỹ nữ quốc sắc thiên hương cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nhưng cũng được xem là một mỹ nữ điển hình, nhất là kỳ nghệ càng là nổi bật, thậm chí có thể thắng qua quen bày binh bố trận, chinh chiến xa trường như Túc Vương.

Túc Vương biết nếu không mau chóng xin ban hôn, đợi hoàng đế ổn định đế vị, khi đó hậu cung sẽ mở rộng, mà Nguyệt Dung có khả năng rất lớn sẽ bị đưa vào cung tuyển tú, Túc Vương tất nhiên không muốn, liền nhân tiện đề nghị ban hôn cắt đứt mọi thứ có thể ngăn cản bọn họ.

Thành thân không lâu, Túc Vương liền tự đề cử chuyển đến trấn giữ biên ải, như vậy bọn họ không những có thể ở cùng nhau, lại vẫn bảo đảm cho Nguyệt Dung có cuộc sống an toàn tự tại, không bị bất cứ nguy hiểm gì bởi âm mưu triều chính rắc rối kia.

Từ khi gả cho Túc Vương, Nguyệt Dung liền trở thành một nữ nhân hiền lương thục đức, nửa năm sau đó Nguyệt Dung mang thai rồi sinh ra một đứa bé trai cáu kỉnh, tình cảm phu thê hai người cũng rất nồng thắm, dù Túc Vương bất đắc dĩ được hoàng đế ban cho thiếp thất, nhưng vẫn rất yêu thương hai mẹ con Nguyệt Dung.

Mặc dù phải trải qua ngày tháng kham khổ thiếu thốn chốn biên ải, nhưng một tiểu thư luôn được nuông chiều như Nguyệt Dung cũng vì phu quân của mình mà cam chịu, hoàn toàn không chút than vãn trách móc, khiến Túc Vương càng trân trọng Nguyệt Dung hơn.

Thế nhưng một ngày giặc ngoại đột nhập vào biên thành bắt đi Nguyệt Dung cùng con trai của họ, mục đích chính là dùng mẹ con hai người để uy hiếp Túc Vương.

Nguyên nhân là bởi Túc Vương nổi danh anh dũng thiện chiến, binh thao võ lược mọi thứ tinh thông, là người mà giặc ngoại vô cùng kiêng kỵ.

Hầu như trận nào có Túc Vương ra trận, đều là lấy thất bại mà lui binh, nay biết được mẹ con Nguyệt Dung là điểm yếu của Túc Vương, tất nhiên là muốn lợi dụng một phen để trả thù.

Đến khi giặc ngoại đối diện với Túc Vương, khi Túc Vương biết tin vợ con đều rơi vao tay kẻ địch, chúng không những yêu cầu Túc Vương đưa ra một phần lãnh thổ, mà còn mở ra trò đùa giỡn, bắt Túc Vương lựa chọn cứu Nguyệt Dung hay cứu con trai.

Cả hai người đều là người quan trọng nhất của Túc Vương, đây thực là một trò đùa đầy ác liệt, nhưng mặc kệ lời khẩn cầu của Nguyệt Dung, Túc Vương khi ấy đã chọn Nguyệt Dung thay vì con của họ, sau đó Nguyệt Dung chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy con trai mình bị giết chết.

Từ đó Nguyệt Dung lâm vào nổi đau mất con đến gần như sụp đỗ, Túc Vương tận lực an ủi mới khiến nguyệt Dung tốt hơn phần nào, hai năm sau đó Nguyệt Dung lại mang thai, lần này nàng vẫn sinh ra một đứa con trai, Nguyệt Dung rất vui mừng, bệnh tình cũng dần giảm đi hơn nửa, đứa con này đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho nàng.

Thế nhưng, thiếp thất của Túc Vương cảm thấy rất ganh tỵ với Nguyệt Dung, khi bản thân sinh ra con trai vốn rất có khả năng trở thành người thừa kế vương vị, nhưng giờ Nguyệt Dung là chính thất lại sinh ra thêm một đứa con trai khác cướp đi hi vọng của nàng.

Không cam lòng khi cơ hội lại vụt mất lần nữa, vị thiếp thất đó đã lén hạ độc vào thức ăn của con trai Nguyệt Dung, khiến đứa trẻ vô tội kia luôn yêu ớt sinh bệnh triền miên, cuối cùng sống không quá mười tuổi.

Lần này, Nguyệt Dung hoàn toàn sụp đổ, Túc Vương cố gắng an ủi Nguyệt Dung, nhưng nàng đã hoàn toàn mất đi ý chí, Túc Vương chỉ có thể mệt mỏi nhìn Nguyệt Dung ngày càng hao gầy ốm yếu, lại không thể làm gì khiến Nguyệt Dung tốt hơn.

Một lần, vô tình Nguyệt Dung biết được chân tướng, là năm xưa vị thiếp thất này cố ý dẫn người của quân địch đến bắt nàng cùng con trai, cũng là nữ nhân này hạ độc khiến đứa con trai thứ hai của nàng phải chết, hai con trai đáng thương của nàng đều sống không quá mười tuổi, mà kẻ giết chúng đều là do nàng ta!

Nguyệt Dung bị kích động mà nhào tới bóp cổ vị thiếp thất kia, Nguyệt Dung muốn giết chết nàng ta để trả thù cho con trai của nàng, chuyện này rất nhanh được Túc Vương biết đến, Túc Vương ngăn lại Nguyệt Dung, hứa với nàng sẽ đòi lại công bằng cho con trai.

Sau đó qua nhiều hồi mưu luận, Túc Vương cuối cùng cũng đã có cơ hội giết chết vị thiếp thất kia, cũng vạch trần thân phận là gián điệp mà quân địch cài vào bên cạnh Túc Vương, lật lên một hồi sóng to gió lớn ở khắp nơi.

Cho dù thấy kẻ thù đã chết, nhưng con trai vẫn không thể sống lại, thêm vào cảm giác thất vọng với phu quân của mình, nàng cảm thấy mình không còn ý nghĩa sống sót, sau đó Nguyệt Dung đã thắt cổ tự sát mà chết.

Dù Túc Vương có giải quyết hung thủ trả thù cho con của họ, nhưng nỗi đau mất con cùng lòng hận thù tích tụ bao lâu nay, kể cả khi tận mắt nhìn thấy hung thủ bị giết cũng không khiến Nguyệt Dung được giải thoát.

Cho đến khi chết đi, Nguyệt Dung vì oán niệm sâu đậm đã không đầu nhập luân hồi, linh hồn cũng bị chướng khí hấp dẫn chạy đến dưới núi Bạch Lan, không những không thể quay về trả thù, cuối cùng còn biến thành oán hồn không thể siêu thoát.

Nguyệt Dung sau khi chết đã mất ký ức khi còn sống của mình, thứ còn lại chỉ là chấp niệm cũng nỗi oán hận khiến nàng lưu lạc đến hiện tại, có lẽ ngay cả kẻ thù của mình là ai, tên của mình là gì, Nguyệt Dung cũng không nhớ rõ.

Khi nhìn đến bộ dạng trẻ con của ta cùng vài tác nhân trợ lực, đã vô tình khiến Nguyệt Dung nhớ lại hai người con trai của mình.

Khiến cho Nguyệt Dung lầm xem ta như con trai đã chết kia, cho nên mới quay sang đối đầu với Hoàng Hổ, bởi vì nàng nhớ tới con trai của mình cũng bị giết chết vì những kẻ đáng ghét như thế.

Điều làm ta hơi kinh ngạc là, không phải là từ khi trở thành oan hồn Nguyệt Dung chưa thấy trẻ con lần nào, nhưng có lẽ vì thần lực của ta khi Nguyệt Dung đến gần, đã tác động khiến nàng khôi phục chút nhân tính, cũng có thể nó đã kích thích những ký ức quan trọng của Nguyệt Dung.

Ta cảm thấy mình có thể giải quyết chấp niệm của Nguyệt Dung, nếu Nguyệt Dung cũng là Bà Bà của chúng bị thu phục, nhất định đám oan hồn đó sẽ mất đi ý chí chiến đấu, như vậy sẽ dễ dàng cho ta làm việc hơn, vì vậy ta đã nói với Nguyệt Dung.

"Bà Bà, không, ta nên gọi ngươi là Túc Vương Phi-Tề Nguyệt Dung, nếu ngươi chịu hợp tác cùng ta, ta sẽ cho ngươi có cơ hội nhìn đến hai đứa con trai đã chết của ngươi."

"Con trai...của ta?"

Bà Bà kinh ngạc cúi đầu nhìn đứa trẻ mình ôm, xem đôi mắt màu đỏ to tròn lấp lánh nhìn chằm vào mình, Bà Bà há miệng, khó khăn hộc ra vài từ.

"Đúng, ta không những có thể cho ngươi nhìn đến hài tử của ngươi, cũng có thể cho ngươi nhìn đến mọi việc đã diễn ra sau khi ngươi chết"

"Ngươi...thật sự có thể để ta nhìn đến hài tử của ta?"

Bà Bà kích động nắm chặt vai Bạch Du, gắt gao hỏi.

"Thật sự, nhưng ngươi phải đáp ứng ta hai điều kiện"

Bạch Du mỉm cười, nói ra.

"Điều kiện gì? Chỉ cần có thể khiến ta gặp được con trai, có điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng"

"Tốt, thứ nhất, ngươi phải giao ra trận pháp của ngươi cho ta!"

"Được!"

Ta thấy Bà Bà đưa ra một thứ như cái đĩa với rất nhiều ký tự kỳ dị phía trên, đây là Khốn Hư Trận khiến cho cả ngọn núi đều dè chừng sao?

"Được rồi! Giờ thì đến điều kiện thứ hai"

"Điều kiện thứ hai là gì?"

Bà Bà gấp giọng hỏi, ta nhìn Bà Bà, trong lòng lại muốn hỏi một câu rằng, liệu bà ấy còn nhớ đến Túc Vương?

Nhưng ta không hỏi, chung quy điều ta cần làm cũng không phải là hỏi những việc dư thừa này, đợi đến lất nữa nhìn thấy chân tướng, khi đó không cần ta hỏi, Bà Bà cũng sẽ nhớ lại mà thôi.

"Điều kiện thứ hai, đó là...bà phải ngoan ngoãn chịu trói nha~"

Ta nháy mắt mỉm cười

"Hả?"

Bà Bà kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp hiểu rõ lời Bạch Du nói, thì bất ngờ một sợi dây leo đã đâm mạnh từ dưới đất chui lên, ngọn của dây leo mọc ra một đóa hoa màu vàng vô cùng xinh đẹp, đóa hoa này vô cùng to lớn, khác xa với những đóa hoa nhỏ xung quanh.

Bà Bà thấy thế định phản ứng chặt đứt dây leo, thì nghe âm thanh của Bạch Du vang lên bên tai, âm thanh nhẹ nhàng không mang chút kiêu ngạo bất cần, khiến Bà Bà không khỏi thả lỏng cảnh giác.

"Đừng phản kháng, nó sẽ không hại ngươi. Giờ thì hãy tận hưởng giấc mơ tốt đẹp mà ngươi mong muốn đi"

Nghe thế Bà Bà còn định ra tay phản kháng thì ngừng lại, đóa hoa nở bung ra tựa như cánh bướm, sau đó đóa hoa bao trùm lấy cả linh hồn Bà Bà, cuối cùng đóa hoa thu lại biến thành một nụ hoa, bên trong nụ hoa là linh hồn của Bà Bà đang lâm vào ngủ say.

Không! Nếu nói ngủ say thì sai rồi, phải nói là đang nằm mơ, một giấc mơ chứa tất cả chấp niệm, mà Bà Bà đã duy trì hơn mấy trăm năm để tồn tại trên thế giới này.

Một phép cấp cao mang tên hồi mộng, khiến cho kẻ chịu phép chìm vào giấc mộng, trong mộng, họ sẽ nhìn thấy được những ký ức đẹp đẽ nhất mà họ từng trải qua, nhờ vậy họ sẽ gặp được người mà họ muốn gặp, thấy được thứ mà họ muốn thấy, trải qua những điều mà họ mong muốn.

Chính ta cũng cảm thấy khó mà tin nổi khi chứng kiến trong đầu của mình có một phép đáng kinh ngạc thế này, chỉ là phép này thực sự tiêu hao thần lực rất lớn, chỉ sử dụng cho Nguyệt Dung thôi mà đốt gần phân nửa thần lực còn lại của ta.

Nói đến thì ta cũng không ngờ rằng mình sẽ sử dụng hồi mộng nhanh đến vậy, vì hao tổn thần lực rất lớn lại không có nhiều cơ hội cần dùng đến, thế nên ta còn cho rằng kỹ năng cấp cao này chỉ có thể văng vào góc xó.

Nhưng hôm nay may mà có thể dùng được phép này, khiến cho ta bớt đi một kẻ thù mạnh mẽ như Bà Bà.

Những đóa hoa nhỏ kia của Khốn Hồn Hoa, tuy có thể vây khốn rất nhiều linh hồn bên ngoài, nhưng chúng chẳng hề có tác dụng gì ngoài việc tạm thời vây khốn, khiến chúng không gây thêm phiền phức cho ta mà thôi.

Nhưng là...ta không nghĩ đến khi sử dụng hai phép thuật này, hiểu quả lại cao đến vậy, hơn nữa hiệu ứng mà nó xuất hiện thực sự quá ảo, khiến ta có chút tự đắc, bởi đây là sức mạnh của ta, ta quả thực là BUG!!!!

Đáng tiếc chính là hai phép thuật này có chút nặng nề cho ta, nhất là Hồi Mộng, bởi khi sử dụng phép này, ta cũng sẽ nhìn thấy được nhân sinh cả đời của linh hồn mà ta tác động, nói cách khác, những gì linh hồn đó trải qua hay chịu đựng, ta đều cảm thụ hết.

Nếu không phải kiếp trước sống ở hiện đại, ta đọc vô số tiểu thuyết xem không ít phim truyền hình, thậm chí còn trải nghiệm không ít với công nghệ 3D kỹ xảo sống động, có lẽ ta đã bị cuốn vào những cảm xúc tiêu cực khi chứng kiến mọi thứ.

Ta cũng mất một khoảng thời gian để tiêu hóa hết cảm xúc từ Bà Bà truyền đạt đến, cho nên dù cảm thấy cuộc đời của Bà Bà tựa như một bộ phim truyền hình dài tập, ta vẫn cảm thấy đồng cảm với nàng ta.

Chỉ vậy không hơn! Bởi dù sao ta cũng chỉ là một người đứng xem, không nên nhập tâm quá nhiều vào câu truyện của người khác, bằng không sẽ rất phiền phức cho ta.

Ký ức của Nguyệt Dung khiến ta cảm thấy hứng thú hẳn là về vị Túc Vương kia, ta thấy ở một thế giới cổ đại nam tôn nữ ti thế này, có được người như thế này đúng là rất khó tìm.

Nơi này là chân thực, không như các bộ tiểu thuyết, Túc Vương có thề không chung thủy chỉ lấy một mình Nguyệt Dung, nhưng có thể làm được như những gì ta thấy, đúng là rất tốt, còn về Túc Vương đã làm gì, chờ khi Nguyệt Dung tỉnh lại sẽ rõ.

Lại nói, ta không muốn bị biến về hiện thân Bạch Khổng Tước ở đây, cho nên ta mặc kệ ánh mắc đầy mãnh liệt của đám yêu ma quỷ quái xung quanh, rất thoải mái mà ngồi xuống khôi phục thần lực, dù không khôi phục được nhiều nhưng cũng đủ duy trì hình dạng này.

Khoảng hai mươi phút sau, nụ hoa to lớn kia đã nở rộ ra rồi tan biến, Bà Bà cũng từ trong đó thoát ra, chỉ là khi nhìn đến nàng, Bà Bà đã không còn mang bộ dạng của một nữ nhân trung niên già cả tràn ngập âm trầm, mà đã biến thành một nữ nhân xinh đẹp ăn mặc cao sang quý giá.

Đây mới là mỹ nữ! Giống như Hắc Thố cùng Thanh Xà những nữ yêu chưa thoát khỏi lớp thú kia, thật sự không thể so, cho dù ta của trước kia cũng chỉ có thế ngưỡng mộ ngước nhìn, bởi đó là D cup nha!

"Đa tạ sơn thần đại nhân đã giúp Nguyệt Dung hoàn thành tâm nguyện"

Nguyệt Dung nhìn đứa trẻ tóc bạc ngồi chống tay lên tảng đá nhìn mình, liền cúi đầu hành lễ tỏ vẻ cảm kích nói, nhờ đứa trẻ này mà nàng đã nhìn lại được hai con trai của nàng, còn trải qua thời gian vui vẻ bên chúng lần nữa, như thế đã đủ rồi, nàng thật sự không ước gì thêm.

"Thật ra ta chẳng làm gì cả, chẳng qua chỉ giúp ngươi nhớ lại quá khứ mà thôi, điều ta làm chỉ có như thế, ngươi không cần cảm kích làm gì"

Ta lắc đầu đáp, bởi vì ngoài việc hao tổn thần lực ra, ta chẳng làm gì cả, đây là do Nguyệt Dung tự mình khai thông, vốn ta còn lo lắng Nguyệt Dung sau khi nhớ lại quá khứ, không những không buông bỏ được chấp niệm ngược lại còn tăng thêm oán niệm.

Nói ra thì hôm nay ta cũng liều mạng đánh bạc một phen, nếu không thành công thì còn chút thần lực sót lại đủ để ta dịch chuyển bỏ chạy, thế nên ta thực sự chẳng muốn nhận lấy cảm kích này.

"Không, nếu không nhờ ngài, Nguyệt Dung đã không thể nhìn lại hai đứa trẻ đáng thương của ta, lại càng không thể buông bỏ chấp niệm của mình, Nguyệt Dung thật sự vô cùng cảm kích."

Nguyệt Dung lắc đầu, trên mặt mang theo thoải mái mỉm cười, ta nhìn Nguyệt Dung, lại nói.

"Phải rồi, về điều khi nãy mà ta nói, chính là việc cho cô xem đến những việc sảy ra khi cô chết, ta muốn một thứ của cô đang mang trên người"

Xem xét thần lực khôi phục được một chút, đủ để ta thực hiện thêm một phép tầm trung, ta liền đứng lên, đối với Nguyệt Dung nói

"Một thứ mà ta mang trên người?"

Nguyệt Dung kinh ngạc tỏ vẻ ngạc nhiên, ta gật đầu, chỉ tay về ngọc bội bên hông của Nguyệt Dung.

"Là nó"

"Đây là...là ngọc bội năm xưa ta được một vị cao tăng tặng khi còn nhỏ, năm ta chín tuổi ta đã dùng nó làm quà sinh thần cho phu quân, trước giờ phu quân vẫn luôn mang bên mình, chàng còn nói thứ này như là bùa hộ mạng của mình, nên rất quan trọng. Không nghĩ đến giờ lại xuất hiện trên người ta "

Nguyệt Dung nhìn xuống ngọc bội, mặt lộ vẻ phức tạp lẫn hoài niệm.

"Ngươi nên cảm tạ ngọc bội này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net